Bạch Cốt Đạo Cung

Quyển 2 Chương 13: Tranh đoạt đệ tử


Dịch: Hoa Gia Thất Đồng

Trong sát na đôi mắt ấy xuất hiện ngay trên bản ngã tướng của Thanh Dương Tử, thâm tâm y bỗng dưng trào dâng một nỗi sợ hãi mãnh liệt. Nỗi sợ ấy vuột khỏi tầm kiểm soát của y.

“Sư huynh, huynh làm sao vậy?” Dung Dương vội hỏi.

Mộc Dương cũng đưa mắt nhìn Thanh Dương, trong ánh mắt gã thoáng hiện vẻ lo âu. Phong Lăng bấy giờ cũng nhíu mày, tay vẫn giữ kiếm, nàng ta cất tiếng hỏi:

“Sao tự dưng ngươi lại trở nên quái dị như vậy?”

Thanh Dương nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi. Tinh thần y lúc này đang chìm sâu vào thâm tâm mình để quan sát bản ngã tướng.

Vốn dĩ, bản ngã tướng ấy cũng chính là bản thân y. Thế nhưng hiện giờ, y lại thấy bản ngã tướng của mình bỗng dưng trở nên quá đỗi xa lạ. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, y chỉ thấy sóng lòng như biển cuồn cuộn trào dâng. Y bèn thôi không hỏi đối phương rốt cuộc là ai nữa, mà lệnh cho thiên ma đã hiển hóa thành hình chui vào cặp mắt kia. Song, Thanh Dương vẫn không sao có thể cảm nhận được sự hiện hữu của đôi mắt ấy.

Đột nhiên, tay phải của bản ngã tướng động đậy. Cánh tay của bản ngã tướng cứ thế nhằm thẳng vào mắt mình mà đâm tới, tựa như muốn tự móc lấy đôi mắt ấy ra. Thế nhưng, Thanh Dương vẫn vậy, chưa thể cảm nhận được bất cứ điều gì.

Liền đó, cánh tay của bản ngã tướng vừa vạch qua trong hư không, trong lòng bàn tay đã có thêm một lá phù lấp lánh ánh bạc.

Đó là ấn phù chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái.

Chỉ thấy bản ngã tưởng đột ngột cất tay vỗ vào trán mình.

Sau cú vỗ đó, Thanh Dương rốt cuộc đã cảm nhận được sự hiện hữu của đôi mắt nọ. Đôi mắt ấy tựa như hai mảnh vảy cá dán trên người bản ngã tướng chẳng khác. Bản ngã tướng của y vươn tay, gỡ lấy hai mảnh vảy ấy. Đôi mắt tựa vảy, lồ lộ sát khí kia hóa thành mây khói ngay trong tay bản ngã tướng, tan biến không để lại vết tích.

Khi Thanh Dương mở mắt ra lần nữa, y lại trông thấy những đôi mắt khác, nhưng là những đôi mắt lo lắng và quan tâm. Bấy giờ, đến cả ánh mắt của Phong Lăng cũng không giấu được sự căng thẳng.

“Chúng ta đi thôi, rời khỏi đây, để tránh kẻ khác đuổi đến.” Thanh Dương cất lời.

Nói rồi, y quay người bỏ đi. Những nơi y đi qua, cát vàng trải ra giữa hư không, hóa thành một lối mòn nhỏ. Dung Dương, Mộc Dương cùng Phong Lăng cất bước theo sau. Họ đi qua đến đâu, con đường cát vàng tản mác theo đến đấy, trở về lại với hư vô, cứ như thể nó chưa từng tồn tại.

Tất cả những gì thuộc về Cửu Thiên này, với Phong Lăng mà nói, đều mới mẻ như thế. Bất luận là những quả núi đá đang dập dềnh giữa hư vô kia, hay những dòng sông lớn, những giống cầm thú ở nơi đây, nàng ta đều chưa từng gặp qua bao giờ. Nàng chẳng rõ Thanh Dương định đi đến nơi nào.

Đi hơn nửa ngày như thế, Phong Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn lên tiếng hỏi:

“Rốt cuộc chúng ta đang tránh cái gì vậy? Là mấy kẻ đã gặp qua trước đó sao?”

“Ừ.” Thanh Dương đáp. Câu trả lời đương nhiên chỉ có thể là những kẻ đó. Lúc này bọn chúng vẫn chưa xuất hiện, chẳng qua là bởi nhất thời chưa đuổi kịp bọn họ mà thôi.

“Mấy kẻ đó nôm cũng chẳng có chi ghê gớm, ngươi thế mà sợ chúng?”

Thanh Dương chỉ vào pháp trượng Thiên Diễn trong tay mình, nói:

“Đây là pháp trụ của Thiên Diễn Đạo Phái ta, bên trong phong ấn pháp ý thiên lôi, cũng chính là căn cơ của Thiên Diễn Đạo Phái. Để cầm theo pháp trụ mà đi, ta đã dốc toàn lực, không còn sức để mà đấu pháp cùng kẻ khác nữa.”

Thanh Dương giải thích cho Phong Lăng hiểu. Còn Dung Dương và Mộc Dương đương nhiên đều rõ chuyện này. Không chỉ mỗi hai người họ hiểu, mà những người khác, khi trông thấy Thanh Dương mang theo pháp trụ, đương nhiên đều biết y chẳng còn lực để xuất thủ nữa.

Trông thấy con đường cát vàng sau chân mình không ngừng tản mác vào hư vô, Phong Lăng càng thêm nghi hoặc trong lòng, bèn hỏi tiếp:

“Ngươi đã cạn sức rồi, vậy sao có thể đi tiếp trong hư không được, đã thế còn đem theo mấy người bọn ta mà tiến về phía trước?”

“Đây có đáng là gì? Cũng như tráng hán nhân gian có thể vác vật nặng mà đi đó thôi, lẽ nào lại chẳng thể chịu được trọng lượng của giày dép và y phục trên người?” Thanh Dương đáp.

“Vậy cũng chẳng cần phải sợ hãi bọn chúng chứ? Nếu bọn chúng đuổi đến, thì đặt thứ này xuống là xong”

Thanh Dương nghe thế liền cười, đáp:

“Thứ này một khi đã vác lên thì không thể bỏ xuống được nữa.”

“Cứ vờ cao thâm.” Phong Lăng lí nhí nói, không để những người khác nghe thấy. Tính cách của nàng ta, nếu nói dễ nghe một chút thì là tính khí hào hiệp, khó nghe một chút lại là ương ngạnh, cứng đầu.

Câu nói lí nhí của Phong Lăng để lọt vào tai Dung Dương. Nàng lập tức biến sắc, giận dữ quát:

“Lúc ở nhân gian, ngươi không biết đến tôn sư trọng đạo là gì hả?”

“Tôn sư trọng đạo đâu phải là thứ chỉ nói bằng miệng? Trong lòng ta tôn sư hay không tôn sư cô làm sao biết được?!” Phong Lăng lập tức đáp trả.

Dung Dương không ưa Phong Lăng, thế nên tính khí nàng mới trở nên khó chịu đến thế. Song, Thanh Dương lại hiểu rõ, chính bởi Thiên Diễn Đạo Phái biến thành thế này mà tâm tình Dung Dương trở nên u ám như vậy.

“Ngoài miệng đã không tôn trọng, thì huống hồ là trong lòng?!” Dung Dương lạnh lùng nói.

“Các muội chớ có nói nữa.” Lúc này, Thanh Dương đột ngột dừng lại. Y quay đầu nhìn Phong Lăng, nói: “Nói đến đây thì, cô vẫn chưa chính thức bái ta làm thầy, chưa tính là đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái. Thiên Diễn Đạo Phái giờ đây lung lay giữa phong ba, cô vẫn nguyện ý bái ta làm thầy chứ?”

Hư không mênh mang vô bờ.

Cách nơi họ đứng mấy mươi dặm, có một ngọn núi lửng lơ trong không gian, mạn tây núi có một dòng sông lớn vắt vẻo giữa hư không. Sông lớn mải miết chảy, phong cảnh đẹp đẽ hữu tình. Song, Phong Lăng đâu còn chút tâm trạng nào để mà thưởng mức mỹ cảnh. Thanh Dương đang nhìn thẳng vào mắt nàng; nàng ta hiểu, nếu mình đáp không tốt câu hỏi lần này của Thanh Dương Tử, thì cơ duyên giữa mình với y sẽ chấm dứt hoàn toàn.

Nhưng, đúng vào lúc này, hư vô đột nhiên như có ba đào chuyển động.

Một bàn chân bước ra từ trong hư vô. Liền đó, cả một người hoàn chỉnh hiện ra. Khoảnh hư không tựa như sóng biển dâng trào sau lưng người nọ không ngừng có người bước ra.

Những người vừa xuất hiện đấy, Phong Lăng đều không biết. Dung Dương và Mộc Dương cũng không rõ họ là ai, bởi cả hai đều mới đến Chân Linh Giới chưa được bao lâu.

Song, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.

Dung Dương và Mộc Dương đều biến sắc. Phong Lăng cũng căng thẳng đưa mắt nhìn họ. Duy Thanh Dương Tử không đổi sắc mặt; càng vào những lúc như thế này, thì y lại càng thêm trầm tĩnh. Y vẫn đứng đó, dáng vẻ rõ rành rành, tựa như một ngọn núi, bất chấp phong ba vần vũ điên cuồng, vẫn sừng sững không dời đổi.

Nhóm người vừa xuất hiện từ trong hư không kia đứng trên cao mà nhìn xuống, uy thế hiên ngang, lẫm liệt. Chỉ nghe kẻ đứng đầu nói:

“Vô lượng thiên tôn, bần đạo Thiên Tùng. Thanh Dương đạo hữu, vị cô nương này có duyên với bần đạo, chẳng hay đạo hữu có nguyện ý từ bỏ đồ đệ yêu?”

Người nọ trông có vẻ chỉ là một người trung niên, tay cầm phất trần, chòm râu đen phất phơ trước ngực, mây ráng nâng đỡ dưới chân, cả người nôm tiên phong đạo cốt. Theo sau lưng hắn có những mười mấy người, nhưng đều chỉ làm nổi bật hắn hơn.

Lời này của hắn rõ rành rành là nói với Thanh Dương Tử, song lại tựa như đập thẳng vào tai Phong Lăng.

Thanh Dương đưa mắt nhìn tu sĩ, chỉ thấy có một lớp linh quang bảo hộ quanh thân hắn, khiến kẻ khác không sao nhìn ra được điều gì.

Với kẻ tu hành, có lắm thứ phải chủ động cắt đứt, dứt khoát rời bỏ; lại có những thứ phải ra sức đoạt lấy. Ví như đệ tử, khi nhận đệ tử, thứ Thanh Dương quan tâm đến là hai chữ “tùy duyên”. Song cơ duyên đã đến mà lại có kẻ muốn vung đao tranh đoạt, thì đấy là chuyện đại kị.

Chỉ thấy y giương mắt nhìn người nọ, nói:

“Chẳng hay đạo hữu sở hữu thần thông chi, có thể khiến bần đạo cam chịu từ bỏ đệ tử?”

“Quan sát kiếp số của trời đất, phán đoán vận mệnh, sinh tử của đời người, có thể tính là bản lĩnh chăng?”

“Ồ, nếu đã có bản lĩnh như thế, sao không tránh kiếp, ngược lại còn xông pha vào trong kiếp, thật là can đảm.” Thanh Dương lạnh lùng nói một câu như thế rồi không buồn lườm người nọ, cứ thế quay lưng đi, nói với Phong Lăng: “Cô có nguyện ý bái ta làm thầy?”

Còn chưa đợi Phong Lăng trả lời, vị tu sĩ đứng trên cao kia đã cất tiếng:

“Cô nương, cô có nguyện ý bái ta làm thầy?”

Hắn vừa dứt lời, Phong Lăng liền cảm thấy lòng mình kích động, rất muốn thốt ra hai chữ “nguyện ý”. Lúc Thanh Dương Tử cất tiếng hỏi Phong Lăng, nàng hoàn toàn không có cảm giác bản thân mình không thể tự chủ như thế. Hai chữ “nguyện ý” ấy cứ văng vẳng bên tai nàng, trong lòng nàng, hết thảy cảm xúc lúc này đều như bị hai chữ đó chiếm cứ lấy.

Phong Lăng nào biết đâu người nọ đang thi triển pháp thuật lên chính mình. Bất luận nàng mở miệng nói gì đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn sẽ thốt ra hai chữ “nguyện ý” kia, trừ phi nàng ta có thể chống lại thứ pháp thuật ấy.

Thanh Dương đương nhiên biết tu sĩ nọ đang giở thủ đoạn hèn hạ, song y không hề ra tay ngăn cản, chỉ lặng yên nhìn Phong Lăng, chờ nàng trả lời. Chỉ thấy mặt mày nàng ta đỏ bừng bừng. Đúng lúc ấy, Phong Lăng đợt nhiên đưa mắt nhìn tu sĩ đang đứng giữa không trung kia, quát một tiếng:

“Câm miệng! Ồn chết đi được!”

Lời đó vừa vọt khỏi miệng nàng, ánh mắt tu sĩ trung niên kia lập tức lộ ra vẻ sửng sốt. Hắn không kiềm được phải đưa mắt nhìn Thanh Dương Tử, bởi hắn cho rằng, đây nhất định là do Thanh Dương Tử đã âm thầm phá giải pháp thuật của mình. Bằng không, một kẻ không thông chuyện tu hành như Phong Lăng làm sao có thể chống đỡ được “Hồi âm chi thuật” của mình?!

Song, công phu hàm dưỡng của hắn cũng rất tốt, trên mặt không để lộ vẻ phẫn nộ gì.

Hắn nào biết, tiểu thuật như thế làm sao có thể khống chế được Phong Lăng. Thanh kiếm trong tay nàng là thanh kiếm đáng sợ nhất Thanh Dương từng thấy qua. Nàng cùng kiếm đã nhiều năm không rời, nên phàm là những thứ pháp thuật mê hoặc tâm trí như thế đều không có tác dụng với nàng.

Sau khi mở miệng quát tu sĩ kia, Phong Lăng bèn quay sang Thanh Dương Tử, nói:

“Khi còn ở nhân gian, ta đã nói mình chỉ tu kiếm đạo, không tu những thứ pháp thuật hỗn tạp kia. Ngươi có thể dạy ta được chăng?”

Trước giờ nàng ta luôn nói chuyện thẳng thắn như thế, bộc trực tựa kiếm quang, khiến người bình thường không sao có thể chấp nhận được. Dung Dương cảm thấy nàng ta như thế thực quá vô lễ, kiểu đệ tử như vậy không thu nhận cũng chẳng sao. Mà ngay cả Mộc Dương cũng khe khẽ nhíu mày. Tuy gã cũng có ngạo khí, song ngạo khí ấy của gã lại ẩn sâu trong lòng. Thông thường, gã không mấy để tâm đến kẻ khác.

Còn Phong Lăng là thanh gươm bén đã rời vỏ, lời nói cũng tựa kiếm, thẳng thắn lại sắc bén.

“Vạn dòng chảy đều về một cội, đại Đạo quy nhất. Ta đương nhiên có thể dạy cho cô kiếm Đạo.” Thanh Dương hờ hững đáp. Ánh mắt của y phảng phất đại khí cùng sự tự tin, khiến Phong Lăng tin tưởng không thôi. Nàng cảm thấy đôi mắt của y như thể bao hàm cả thế gian này.

Bấy giờ, tu sĩ đứng trên cao kia lại cất lời:

“Đại Đạo tuy vô cùng, song mỗi mối mỗi sợi đều chẳng đồng. Lời như thế, cô nương sao lại có thể tin được?”

Trong lời nói của hắn lại ngầm chứa một loại pháp thuật gọi là “Đọa niệm thuật”, có thể khiến người ta vô thức thay đổi ý nghĩ trong lòng. Song hắn nào hay, khi lời hắn vừa dứt, đã nghe Phong Lăng lớn tiếng đáp:

“Ngươi là ai?”

Nàng ta lớn tiếng chất vấn, khiến tu sĩ kia sa sầm nét mặt. Chỉ nghe hắn đáp:

“Bần đạo Thiên Tùng.”

Trước đó, khi mới xuất hiện, hắn đã báo danh hiệu của mình rồi.

“Chưa nghe qua.” Phong Lăng đáp gọn lỏn. Rồi không đợi Thiên Tùng nói thêm lời nào, nàng ta đã quay sang, nói với Thanh Dương:

“Đệ tử Phong Lăng Thạch bái kiến sư phụ.”

Nàng biết nếu mình gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái thì sẽ thuộc vào hàng đệ tử chữ “Thạch”, nên cả đạo danh cũng đã nghĩ thông. Lại nói, tuy bái sư, nhưng dáng vẻ nàng ta vẫn thẳng tắp, chẳng hề quỳ xuống. Trong mắt nhừng người khác, đây nào phải là cảnh tượng kẻ tu hành thu nhận đệ tử, mà lại giống một trò chơi của trẻ nít hơn.

Thiên Tùng trông thấy Phong Lăng trực tiếp bái Thanh Dương làm thầy, không ngó ngàng gì đến mình, khiến hắn từ đầu đến cuối đều như thằng hề đang diễn tuồng ở nơi này. Cho dù công phu hàm dưỡng của hắn tốt đến đâu, cũng không khỏi cảm thấy như có lửa cháy bừng bừng trên mặt mình.

Thế nhưng, không đợi hắn diễn thêm tuồng nào, Thanh Dương đã cất tiếng:

“Có kẻ tu hành chọn tu luyện một tấm lòng dung chứa sông bể, lại có kẻ tu luyện khí phách dũng cảm, sắc bén, tranh mệnh cùng trời. Đồ đệ Lăng Thạch của ta, đồ đệ muốn tu Đạo nào?”

Phong Lăng chẳng buồn nghĩ ngợi, đáp ngay:

“Sư phụ, đệ tử muốn tranh mệnh cùng trời, tu luyện một thân khí phách.”

Lời Phong Lăng vừa dứt, trong mắt Thanh Dương dường như có một tia sáng thanh khiết lóe lên. Chỉ thấy y duỗi tay chỉ thẳng về phía Thiên Tùng đạo nhân bấy giờ đang đứng giữa không trung, nói:

“Kẻ này lợi dụng lúc đồ đệ bái sư để thi triển thuật mê hoặc tâm trí, ngăn cản đồ đệ bái sư. Hắn là thiên ma trên đường cầu Đạo của con(*), cần phải vung kiếm hạ hắn.”

Thanh Dương từ đầu đến cuối đều ra vẻ hờ hững, lúc này lại mở miếng lệnh cho Phong Lăng Thạch giết một vị chân tu, đây gần như là chuyện hoang đường.

Những người có mặt tại đó bấy giờ đều biến sắc, có điều sắc mặt của mỗi người mỗi khác.

(*) Về cách xưng hô của Thanh Dương Tử với Phong Lăng: Nếu xét theo tuổi thật thì Thanh Dương đáng hàng cha chú của Phong Lăng, nên Thất Đồng cân nhắc dùng “đồ đệ” hoặc “con” ở đây thay cho “ngươi” để giảm sự xa cách.Kính mời chư vị đạo hữu tham gia thảo luận cũng như đón đọc bản dịch nhanh và chính xác nhất tại diễn đàn bachngocsach.com.Bản dịch này do Hoa Gia Thất Đồng chịu trách nhiệm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bạch Cốt Đạo Cung