Bàn Sơn

Chương 58: Hoàng kim trướng bồng


Chương 58: Hoàng kim trướng bồng.

Lúc này Vu sĩ quay đầu lại, nhếch một cười cười, rồi lại nói cái gì đó.

Trịnh Tiểu Đạo thực hiện đúng chức trách phiên dịch lại cho Lương Tân:

- Hắn nói, Đại Ti Vu không gì không biết. Chúng ta trả lại Từ Bi Cung chính là khách quý trên thảo nguyên, có cái gì không rõ thì có thể hỏi lão nhân gia.

Lương Tân ân một tiếng. Về công pháp đối vắn hắn chính là thì hắn muốn hỏi thứ nhì. Điều hắn muốn hỏi nhất chính là mà Đại Ti Vu đến tột cùng có chịu hay không ra tay cứu Thanh Mặc hay không!

Cuồn cuộn.

Trong khoảng thời gian này, Thanh Mặc cũng đã tỉnh lại một lần, con ngươi loé lên một tia sáng, nhàn nhạt hướng về phía Lương Tân nói:

- Nếu như không kịp, thì cũng không cần phải cố gắng.

Không lâu sau đó, đám người Lương Tan đã bước vào địa hạt của Vu sĩ. Hắc bào Vu sĩ bên cạnh bắt đầu hoa chân múa tay một cách vui sướng giống như là đang đưa tin. Không lâu sau đó. Bảy tám đoàn hắc sắc tật phong từ thảo nguyên sâu thẳm phóng tới. Sau một hồi ô hô ai tai thì đám Vu sĩ thôi động hắc phong bao vây quanh đám người Lương Tân, thoáng cái tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Càng đi vào thảo nguyên sâu thẳm, hắc sắc cụ phong ngày càng nhiều. Cuối cùng hội tụ lại với nhau phô thiên cái địa, trùng trùng điệp điệp, thanh thế kinh thiên.

Trên đường đi, Lương Tân kể lại sự tình từ đầu chí cuối xảy ra ở Đồng Xuyên phủ sau khi Trịnh Tiểu Đạo hôn mê cho hắn biết.

Trịnh Tiểu Đạo nghe nói Đồng Xuyên bị hủy, chó gà không tha, con mắt thoáng trở nên đỏ bừng, nghiến răng ken két. Hắn chỉ có thể ngăn được tiếng khóc nhưng không ngăn được nước mắt. Lương Tân đang muốn an ủi vài câu nhưng Trịnh Tiểu Đạo hít một hơi sâu, nước mắt cũng không có chảy ra nữa, thay vào đó là bộ dáng tươi cười:

- Trong Đồng Xuyên phủ, có rất nhiều người mà ta quen biết, mỗi một môn hạ trong Thiên Sách môn đều là huynh đệ của ta. Bọn họ chết rồi, ta có khóc cũng vô dụng!

Nói xong, Trịnh Tiểu Đạo ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua hắc phong nhìn lên bầu trời:

- Vĩnh biệt mọi người!

Nói xong dĩ nhiên liễn khôi phục thái độ bình thường, nếu không khẳng định là phí thời gian, lại càng không đi chửi bới.

Đoàn người nhanh như chớp bay qua thảo nguyên. Không biết mất bao lâu, hắc phong bên người đột nhiên tiêu tán. Bây giờ Vu sĩ tụ lại cũng có hơn trăm người. Tất cả đều thu liễm vu thuật, sắc mặt cung kính, cúi đầu đứng trang nghiêm nhìn về phía tiểu trướng bồng cách đó không xa.

Hắc bào Vu sĩ từng giao chiến với Lương Tân ra hiệu cho hắn. Lương Tân hội ý, đem tà cung giao lại chi hắc bào Vu sĩ.

Hắc bào Vu sĩ hai tay giơ lên cao tà cung giơ lên cao qua đầu, khom người đi tới trước trướng bồng, lớn tiếng nói gì đó.

Sau một lát, từ trong trướng một lão giả râu ria xồm xoàm đi ra, xuất hiện trước trướng bồng.

Lão giả vừa hiện thân, toàn bộ Vu sĩ ở đây đều cung kính cúi chào, chăm chú hành lễ. Không cần phải nói, không thể nghi ngờ đây chính là Đại Ti Vu.

Cho tới bây giờ Lương Tân chưa thấy qua một người nào trông già như vậy rồi mà chưa có chết.......

Trên mặt Đại Ti Vu không có nếp nhăn, bởi vì hắn quá xấu. Cả người Đại Ti Vu thật giống như thây khô, chỉ có da bọc xương, không có chút sức sống nào. Lão đầu tử Đại Ti Vu từ đầu tới cuối không có một biểu hiện gì gọi là có cảm xúc, lão căn bản giống một cái thây di động hơn là người sống. Duy chỉ có con mắt sâu hoẵm, di chuyển linh hoạt ở trong hốc mắt mới biểu hiện ra được một chút sinh cơ.

Trịnh Tiểu Đạo nuốt vài ngụm nước miếng, da đầu tê dại, cổ họng khô cứng, trong đầu hắn thầm nghĩ ‘xác chết sống lại’. Đại Ti Vu mặc bộ quần áo bằng da dê, áo choàng phất phơ phía sau, tay cầm cây gậy trúc.....Trông như một tổ hợp đặc thù nhưng không có ăn khớp với nhau đi r. Đây chẳng nhẽ lại là Vu sĩ thủ lĩnh thảo nguyên, pháp lực thông thiên triệt địa Đại Ti Vu.

Đại Ti Vu tiếp nhận "Từ Bi Cung", dùng một cái khăn tỉ mỉ lau tà cung cung một hồi. Xong rồi ánh mắt chuyển động, đảo qua mọi người ở đây. Sau đó giơ tà cung lên trên cao!

...............

Vu sĩ môn đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn Đại Ti Vu, ai cũng không thể phát hiện ra được Đại Ti Vu đang vui mừng khôn xiết, tự nhiên cũng không có tiếng hoan hô. Lão đầu tử chớp chớp hai con mắt, ôm Từ Bi Cung vào trong ngực, hướng về phía Lương Tân cứng ngắc gật đầu, mở miệng nói:

- Theo ta đến đây.

Đại Ti Vu nói tiếng Hán, ngữ khí hơi đông cứng, nhưng thanh âm êm dịu êm tai, phảng phất trên thảo nguyên người dân du mục đang cất cao tiếng hát, trời mênh mông nhưng nhu hòa.

Lương Tân đại hỉ, vội vàng ôm Thanh Mặc, bước nhanh tới. Trịnh Tiểu Đạo do dự một chút, rồi cũng theo cánh tay Thập Nhất trèo từ trên vai hắn xuống theo Lương Tân tiến vào trong trướng bồng.

Vừa vào trong trướng bồng, hai người chỉ cảm thấy hoa mắt trước sự rực rỡ ở nơi đây, kim sắc tràn ngập mọi ngóc ngách. Từ bên ngoài nhìn vào thì trông chả khác nấm mồ là mấy. Nhưng bên trong lại là một khoảng trời riêng, quả thực ai vào đây cũng không dám ngắm nhìn lâu.

Không chỉ có như vậy, bên trong trướng bồng này không có bày biện bất cứ thứ gì. Phóng nhãn nhìn khắp mọi người, nhìn tới nhìn lui, dù lục lọi kỹ mọi ngóc ngách thì chỉ thấy vàng mà thôi. Ở đây có đủ các loại vàng.....Vàng khối, tiền vàng, bộtv àng ,cây vàng.... Ánh sáng kim sắc khiến cho Lương Tân và Trịnh Tiểu Đạo cảm thấy chói mắt. Nhất là ở chính giữa trướng bồng có một cây lớn bằng vàng, khắp thân toả ra lưu quang, khiến cho có ít người dám nhìn thẳng.

Đại Ti Vu suốt đời tu luyện vu thuật, nhưng duy độc yêu thích vàng đến điên cuồng. Mặc kệ là hình thức gì, chỉ cần thấy ánh vàng rực rỡ là lão đầu tử cảm thấy hưng phấn. Cả cuộc đời của hắn chỉ có thu thập vàng và tất cả đều được hắn cất giữ bên trong trướng bồng này. Vô luận hắn làm cái gì, chỉ cần bên cạnh người có vàng thì lão đầu tử đều cảm thấy vui vẻ. Tất nhiên là phải thông qua mắt của hắn mới thấy được sự vui vẻ đó.

Lương Tân bất chấp ôm Thanh Mặc bước lên hai bước, còn chưa kịp khẩn cầu, lão đầu tử liền mở miệng trước:

- Nữ hài tử này, có thể cứu chữa.

Nói xong, lão đầu tử dùng ngón trỏ và ngón cái của tay phải vung lên chộp một cái liền nắm được một đạo khí tức hắc sắc, lập tức điểm lên trán của Thanh Mặc.

Hắc khí chợt lóe, chưa có chạm vào trán Thanh Mặc liền tiêu thất không thấy đâu.

Thanh Mặc hô hấp cũng bình ổn trở lại, duy chỉ có gương mặt vẫn tái nhợt như trước. Nhưng cũng có thể thấy được sự thống khổ mà nàng phải chịu đựng cũng giảm đi rất nhiều. Đại Ti Vu ra hiệu, Lương Tân hội ý, ở ngay trong trướng bồng tìm kiếm, cẩn thận đem Thanh Mặc đặt nằm xuống một cái giường nhỏ bằng hoàng kim.

Đại Ti Vu khóe miệng hơi nhếch lên, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng hắn đau đớn vô cùng. Dường như Thanh Mặc có thể khiến cho chiếc giường đó bị mòn bớt đi vậy.

Lương Tân thấy Thanh Mặc ngủ an ổn, tâm tình thoáng dễ chịu, đứng lên cung kính hướng tới Đại Ti Vu khom người thi lễ:

- Cám ơn. . .

Nhưng Đại Ti Vu vung tay lên, cắt đứt hắn:

- Ta chỉ nói có thể cứu chữa, nhưng vẫn chưa có đáp ứng với ngươi là sẽ xuất thủ. Nếu ngươi muốn cô ta sống sót thì phải đáp ứng ta một việc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bàn Sơn