Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 80: Chuyện năm đó


Editor: Miri

- --------------

Mảng hư không vốn yên tĩnh này bây giờ lại càng yên tĩnh thêm vài phần. Diệp Vong Chi đang đứng một bên hoảng hốt, nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương của mình xong mới tin là mình không có hoa mắt.

"Ta ở đây." Lâm Tầm Chu nhìn Lý Trú Miên, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Nét cười này hòa tan khí chất lạnh lẽo điềm nhiên trời sinh của y, Lý Trú Miên rốt cuộc kiềm chế không được, ôm chặt y rồi hôn lên.

Bận tâm đến Ma Quân chưa chết, mọi chuyện còn chưa sóng yên biển lặng, Lý Trú Miên chỉ hôn lướt qua rồi ngừng, lưu luyến buông tay, cảnh giác nhìn Ma Quân cách đó không xa.

Ma Quân: "......"

Lâm Tầm Chu nhịn cười, nhìn Ma Quân đang trầm ngâm, nhàn nhạt nói: "Ta đúng là có thể cảm nhận được đạo ý ở khắp bốn phía."

Sau khi y trở thành Thái Thượng, khi bước một bước đầu tiên vào hư không cũng đã cảm nhận được. Khoảnh khắc đó, Lâm Tầm Chu đã ngộ ra rất nhiều điều, y còn nhớ tới đại trưởng lão trước khi chết đã từng nói qua: "Người không giữ vững đạo tâm, dù có vào Thái Thượng cũng không có bất kỳ tác dụng gì."

Bởi vì người không giữ vững đạo tâm sẽ nhanh chóng bị đại đạo cao thượng huyền diệu này đồng hóa.

Lâm Tầm Chu nói xong câu đó, Ma Quân lạnh giọng nói: "Một khi đã như vậy, sao ngươi lại còn ở lâu trên hư không như thế?"

Ma Quân đã từng động thủ với nhiều tu sĩ Thái Thượng khác, lợi dụng điều này để ám sát không chỉ một người. Nhưng lúc này gã đột nhiên phát hiện, mình không nhìn thấu Lâm Tầm Chu.

Lâm Tầm Chu ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm bình tĩnh: "Ta tu Cực Tình đạo."

—— Tình hãm quá sâu, si tâm bất hối, không có gì có thể dễ dàng hủy diệt đi tình cảm này của y. Cũng giống như Lâm Tầm Chu đã nói, Lý Trú Miên là một phần "đạo" của y.

Lý Trú Miên giật mình, sắc mặt trở nên hiền hòa hơn.

Diệp Vong Chi cách đó không xa hoang mang chốc lát, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên, cuối cùng như đã thông thấu cái gì, ánh mắt trở nên phức tạp mà vi diệu —— hắn nhịn không được nâng tay chỉ chỉ Lý Trú Miên, lại chỉ chỉ Lâm Tầm Chu, muốn nói lại thôi, muốn hé miệng, cuối cùng vẫn là vô lực bỏ cuộc.

Uổng công ta tiếc nuối cho ân oán giữa các ngươi bao lâu nay, bây giờ ngươi lại nói với ta là các ngươi đã ở bên nhau từ lâu??

Ma Quân đứng đối điện cũng có sắc mặt hơi đổi, cuối cùng thở dài: "Ta không ngờ đấy...người dùng Cực Tình đạo để nhập đạo quá ít."

Dù sao tình cảm thế gian một chốc lại thay đổi, có mấy người nguyện ý giao phó chân tâm?

Lâm Tầm Chu không nói nữa, giơ kiếm. Phía sau y là ngân hà chảy xuôi, có vẻ yên tĩnh lại bình yên.

Ma Quân nhìn chằm chằm mũi kiếm Lâm Tầm Chu, khóe miệng gợi ra một ý cười mong manh: "Xem ra hôm nay, quả thật là ta dữ nhiều lành ít."

Gã ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, nhìn về biển hư không mà gã đã lang thang trong đó rất nhiều năm. Giờ khắc này, sắc mặt gã tái nhợt, bị thương nặng khó chữa, nhưng ánh mắt trái lại còn dần dần khôi phục bình tĩnh.

"Ma tộc không hiểu cảm tình," ánh mắt Ma Quân dừng ở trên Lâm Tầm Chu cùng Lý Trú Miên, "Có đôi khi, ta cũng rất tò mò đó là cảm giác thế nào."

Ma tộc có thể bắt chước dung mạo, lại không thể bắt chước cảm xúc.

Lý Trú Miên lạnh giọng chen vào nói: "Ngươi chắc là không còn cơ hội để biết."

Ma Quân cười cười: "Đúng vậy...nhưng mà Ma tộc hiểu được chiếm hữu. Ta không có được, không bằng đều hủy diệt hết."

Lý Trú Miên nhảy dựng trong lòng, bỗng nhiên dâng lên cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra. Lâm Tầm Chu cũng nhăn mi, không chút do dự lập tức xuất kiếm ——

Nhưng trong nháy mắt kiếm quang chạm đến ngực Ma Quân, đối phương lại lần nữa tan ra thành một làn sương đen. Lúc này đây, sương đen không tụ lại nữa mà là tản ra bốn phía, giống như muốn dung nhập vào bóng tối vô biên vô hạn xung quanh. Lực ép cực lớn đón đầu áp xuống, linh khí bao quanh bị khuấy đảo mãnh liệt, bắt đầu chấn động, cuồng loạn, biển sao giống như nổi lên một trận gió lốc vô hình.

Lý Trú Miên chợt hiểu ra, sắc mặt thay đổi: "Gã muốn tự bạo?"

Hắn lập tức điểm chỉ thành quyết, muốn làm linh khí chấn động dừng lại, nhưng mà hiệu quả cực nhỏ. Bao gồm cả kiếm quang của Lâm Tầm Chu cũng không có thể ngăn cản linh lực đang khuếch tán bốn phía. Diệp Vong Chi đứng xa hơn nên cũng không kịp trở tay.

Thái Thượng tự chặt đứt mạch sống, dựa vào tự sát để ra tay, làm sao có thể dễ dàng ngăn cản như vậy? Hành động này của Ma Quân đều ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm Lâm Tầm Chu.

Ma Quân là kẻ thù nhiều năm của Tu Chân giới, không ai ngờ là gã sẽ chết dứt khoát quyết tuyệt như vậy. Đối phương thậm chí còn không thử chạy trốn, mà là dùng toàn lực của mình khuấy đảo biển sao, linh khí hóa thành sóng biển, nhằm vào Tu Chân giới.

Lý Trú Miên đoán được ý đồ của gã: "Hắn muốn đánh phá tường chắn giữa Tu Chân giới cùng hư không ——"

Trong lòng mấy người ở đây đều phát lạnh.

Một khi tường chắn hoàn toàn biến mất, Ma tộc sẽ chen chúc xông ào ạt vào làm cho trăm họ lầm than, càng nghiêm trọng hơn là không gian nơi biên giới bên Tu Chân giới sẽ bị đánh sâu vào và nứt vỡ, núi non đất rộng, vạn chúng sinh linh ở nơi này sẽ cùng nhau rơi xuống vào vực thẳm hư không, hóa thành những mảnh vỡ trong ngân hà tĩnh mịch này.

Tựa như năm đó khi thiên ngoại Ma tộc mới xâm lăng, dãy núi tuyết trải dài sập xuống.

Lâm Tầm Chu nhanh chóng quyết định: "Không cần dây dưa với gã, trước tiên ổn định tường chắn!"

Trong sương đen, tiếng cười lạnh của Ma Quân truyền đến: "Vô dụng. Lá chắn kia quá yếu ớt, cho dù không phải hôm nay, sớm hay muộn gì cũng sẽ rách nát. Dù cho các ngươi dốc hết toàn lực, cũng chỉ là giữ được tạm thời thôi......"

Lâm Tầm Chu nắm chặt kiếm trong tay.

Y biết Ma Quân đang nói thật.

Hồi lâu trước kia, khi Tu Chân giới tự sinh ra trời và đất, ngăn cách độc lập với hư không bên ngoài, chỉ có tu sĩ Thái Thượng mới có thể chịu được lôi kiếp vượt qua được bức tường chắn tự nhiên kia mà đi lại trong hư không. Thẳng đến khi thiên ngoại Ma tộc bỗng nhiên xâm lăng từ bên ngoài rồi đánh vỡ bức tường chắn, từ đó Tu Chân giới có lỗ hổng, nối liền với hư không.

Bây giờ Thiên Mộ sơn được dùng để làm lá chắn cách trở Tu Chân giới và hư không, sau đó nữa là trận pháp cấm chế được duy trì bởi sức người. Nhưng nhân lực không vô hạn, chỉ dựa vào trận pháp, làm sao có thể so được với tường chắn tự nhiên của Thiên Đạo năm đó? Trận pháp quá yếu ớt, khó có thể lâu dài.

"Hư không quá lãnh, không bằng có thêm một vài sao trời, đúng không?", thanh âm Ma Quân lại vang lên.

"Tên khốn nạn!" Diệp Vong Chi tính tình nóng nảy rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ đánh một chưởng xuống, bổ sương đen cuồn cuộn trước mặt thành hai nửa.

Lâm Tầm Chu cùng Lý Trú Miên bình tĩnh hơn một chút, cố gắng kìm nén lo lắng và sốt ruột trong lòng, liếc nhau. Lâm Tầm Chu trầm giọng nói: "Giờ ta sẽ đi lá chắn bên kia xem thế nào."

Lâm Tầm Chu muốn dựa vào thực lực Thái Thượng của mình để cưỡng ép giữ lại lá chắn lung lay sắp đổ kia. Lý Trú Miên hiểu ý của y, cũng hiểu đối phương muốn đi gánh vác nguy hiểm, đầu ngón tay nhịn không được run rẩy.

Lấy sức của một người để đắp vào lỗ hổng của trời cao, dễ làm lắm sao?

Nhưng có lẽ đây là biện pháp duy nhất lúc này. Lý Trú Miên cắn chặt răng, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Ta và ngươi cùng đi. Diệp huynh, nơi này nhờ vào huynh —— Ma Quân giờ đã là nỏ mạnh hết đà, gã phải hoàn toàn chết, ta mới có thể yên tâm!"

Tuy rằng không kịp nói kỹ càng hơn, Diệp Vong Chi cũng đã hiểu rõ trong lòng. Hắn muốn nói một tiếng bảo trọng, rồi lại cảm thấy không may mắn, cuối cùng chỉ nói: "Ta hiểu, yên tâm."

Lý Trú Miên gật gật đầu, xoay người muốn đi.

"Dù cho ta hoàn toàn chết đi nữa thì chỉ cần Ma tộc bất diệt, sau này vẫn sẽ còn Ma Quân mới," thanh âm Ma Quân lại vang lên, "Giống như dù cho các ngươi ổn định lá chắn hôm nay, chỉ cần lỗ hổng trên trời kia vẫn chưa được đắp lại, sớm muộn gì lá chắn đó vẫn sẽ không duy trì tiếp được. Xem Nhân tộc các ngươi giãy giụa cầu sinh, thật ra khá thú vị."

Thanh âm của nó quanh quẩn ở trong biển sao: "Yến Vương điện hạ, ngươi nói xem có đúng không?"

Lý Trú Miên khựng chân lại, hơi hơi quay đầu.

Lâm Tầm Chu cũng nhìn về phía nó, ánh mắt trở nên lạnh hơn: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Ma Quân nói: "Lúc ta ước định hợp tác với Yến Vương điện hạ đã từng hứa hẹn sẽ cho điện hạ biết biện pháp kéo dài thọ mệnh...... Tuy rằng điện hạ chỉ là giả ý hợp tác, nhưng chẳng lẽ thật sự không muốn biết biện pháp này một chút nào sao? Dù cho Yến Vương điện hạ không muốn biết, Lâm tông chủ cũng không thèm để ý chút nào?"

Diệp Vong Chi bên cạnh cứ thấy đầu óc mình ngu đi một nửa hôm nay, nghe Ma Quân nói xong càng trở nên hồ đồ, nhịn không được nói: "Thọ mệnh gì? Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"

"......" Lâm Tầm Chu hơi mím môi. Dù cho Lý Trú Miên từng nói Ma Quân không thể tin, nhưng đúng là y vẫn âm thầm tồn hy vọng, muốn nhất định phải ép hỏi đối phương. Chỉ là Ma Quân khi nãy đột nhiên tự bạo, y cũng không kịp nghĩ nhiều mấy thứ này.

Lý Trú Miên ngẩn ra một chút, cắn răng nói: "Không muốn biết. Tầm Chu, không cần để ý tới nó."

"Nói cho Yến Vương điện hạ cũng không sao," trong thanh âm Ma Quân mang theo vài phần ác ý, "Hơn nữa càng khéo hơn là, phương pháp này còn có thể giải quyết nan đề hiện tại của Tu Chân giới các ngươi, cớ sao mà không làm?"

Trong lòng Lâm Tầm Chu hiện lên một loại dự cảm không ổn.

Lý Trú Miên nhăn mi, lạnh lùng nói: "Đừng nói vớ vẩn nữa, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Sương đen cuồn cuộn, giống như đang cười điên cuồng.

"Muốn tìm ra điểm yếu của Cực Tình đạo, quả nhiên không khó khăn lắm." Ma Quân cười khẽ, "Yến Vương điện hạ, ta đã từng sai thủ hạ của mình bày ra rất nhiều cái bẫy muốn ngươi oán hận Tu Chân giới...Đáng tiếc cuối cùng lại thất bại. Nhưng ngươi biết tại sao ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với ngươi sao?"

Thanh âm nó tạm dừng một chút, lại vang lên lần nữa: "Trời đất như một chiếc bình cất chứa vạn vật, ngăn cách Tu Chân giới trong - ngoài. Thẳng đến khi Ma tộc chúng ta đánh vỡ tường chắn của Tu Chân giới lần đầu, thiên địa từ đây có lỗ hổng —— mà ngươi, Lý Trú Miên à, ngươi chính là phần thiếu của thiên địa."

Ma Quân vừa ngừng nói, trong hư không, lâm vào một trận yên tĩnh.

Mảnh vỡ không gian tạo thành ngân hà, ở trong hư không vô tận lập loè chìm nổi. Lý Trú Miên đứng ở nơi không thể vọng đến cuối ngân hà kia, ánh sao xẹt qua chỗ hắn, linh khí chung quanh chấn động khiến cho gió thổi bay lên vạt bào cùng sợi tóc của hắn.

Lý Trú Miên ngơ ngẩn không nói, biểu cảm dường như có một chút khó hiểu nghi hoặc, còn có một chút khiếp sợ cùng khó tin. Hắn bỗng nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một trận hàn ý không rõ.

Diệp Vong Chi há miệng thở gấp, vốn định nói "Ngươi đang nói gì nữa", rồi lại nhạy bén mà nhận ra bầu không khí kỳ lạ bao quanh, ngậm miệng lại. Hắn nhìn nhìn Lý Trú Miên sững sờ tại chỗ, lại nhìn về phía Lâm Tầm Chu.

Nhưng mà từ góc đứng của hắn chỉ có thể thấy bóng lưng Lâm Tầm Chu, nhìn không tới vẻ mặt của đối phương. Hắn nghe thấy Lâm Tầm Chu nói: "Ngươi nói rõ ràng."

Thanh âm này thực lãnh, Diệp Vong Chi cảm thấy cả người mình nháy mắt lạnh băng, nhịn không được lui về phía sau một bước.

Ma Quân hình như cũng cảm nhận được sợi hàn ý này, sương đen kích động dần dần bình tĩnh trở lại. Khi thanh âm nó lại vang lên thì đã yếu đi một chút, không hề có vẻ thích chí giống vừa nãy, nhưng vẫn mang theo ác ý.

"Lâm tông chủ không biết sao? Yến Vương điện hạ là Ngọc Bổ Thiên dùng huyết mạch hoàng tộc để hóa thân sinh ra," Ma Quân nhẹ giọng nói, "Ngọc Bổ Thiên, cái gọi là hoàng tộc bí bảo, các ngươi chưa từng thắc mắc đây là thứ gì?"

"Cái gọi là Ngọc Bổ Thiên, vốn chính là một mảnh nhỏ của thiên địa. Năm đó, sau khi tường chắn Tu Chân giới bị đánh vỡ đã rơi xuống mảnh nhỏ kia, bị người hoàng tộc năm đó âm thầm mang đi, đặt tên là Ngọc Bổ Thiên. Đây cũng là chuyện xảy ra nhiều năm trước, có lẽ bây giờ cũng không còn ai trong hoàng tộc biết bí mật này."

"Nhưng mà ta sống đủ lâu, chuyện ta biết cũng đủ nhiều."

Diệp Vong Chi nghe nửa hiểu nửa không, lại cũng dần dần hiểu ra gì đó. Hắn theo bản năng lại nhìn về phía Lý Trú Miên, phát hiện sắc mặt đối phương trắng bệnh, môi mím chặt, không biết đang ngơ ngác nhớ tới cái gì.

Ma Quân chọn tự bạo xong thì sớm đã là nỏ mạnh hết đà, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sương đen cũng dần dần phai đi, cứ như sẽ phải lập tức tiêu tán ở trong hư không. Thanh âm mỏng manh của nó truyền đến: "Ngọc Bổ Thiên, tất nhiên là để vá trời. Nếu Yến Vương điện hạ có thể từ bỏ để hòa nhập máu thịt của mình vào thiên địa, làm thiên địa quay về trạng thái hoàn chỉnh, tất nhiên sẽ ngăn cách được hư không, hữu dụng hơn nhiều so với trận pháp duy trì bằng sức người. Hơn nữa, Yến Vương điện hạ từ nay về sau, chẳng phải là có tuổi thọ bằng với thiên địa, muôn đời không chết?"

"Ta bỏ mình hôm nay, cũng không thích nhìn người khác sống vui. Yến Vương điện hạ giờ đang cảm thấy thế nào? Không phải lòng ngươi mang thiên hạ bá tánh sao? Lá chắn Tu Chân giới đã bắt đầu rách ra rồi, ta chờ xem ngươi hy sinh thành thánh! À, còn có Lâm tông chủ, ngươi có thể từ bỏ để người trong lòng của ngươi đi chịu chết sao? Ha ha ha ha......"

Thanh âm Ma Quân chưa dứt đã đột nhiên im bặt, vô số kiếm quang chợt khởi, cắt qua hắc ám, tựa như trăng sáng phá mây, chiếu sáng lên tứ phương. Kiếm quang bộc phát bên trong sương đen tán loạn, hàn ý vô biên trải rộng tràn ngập, ánh bạc sáng quắc, giờ khắc này bên trong biển sao dường như giáng xuống một trận tuyết.

Kiếm quang rốt cuộc dừng.

Mối uy hiếp lớn nhất của Tu Chân giới đã hoàn toàn không còn lên tiếng nữa, sương đen tan đi, dường như chưa từng lưu lại một dấu vết nào tại thế gian, nhưng lại không khiến cho ai ở đây nhẹ nhõm.

Lý Trú Miên rốt cuộc lấy lại tinh thần, nâng tay, nhìn nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình.

Là Ngọc Bổ Thiên...

Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải người thường, nhưng hắn cũng chưa bao giờ đoán được chân tướng cuối cùng.

Hắn là thiên địa, thiên địa là hắn.

Thì ra là thế.

Lý Trú Miên lẳng lặng nhìn chăm chú lòng bàn tay của mình, nhìn nhìn, đầu ngón tay run nhè nhẹ lên. Hắn nghĩ, này hẳn là một chuyện tốt, Tu Chân giới mấy trăm năm cực khổ rốt cuộc có thể giải quyết, chỉ cần hắn vá hoàn chỉnh thiên địa thì có lẽ thiên hạ từ đây sẽ khôi phục thái bình năm xưa. Nếu một năm trước kia hắn biết được tin tức này, có lẽ hắn sẽ hiểu chuyện, cam tình chịu chết.

Chỉ là hiện giờ......

Đầu ngón tay hắn càng run rẩy hơn. Hắn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tầm Chu phía trước mình.

"Tầm Chu..." Hắn thấp thấp gọi một tiếng.

"...Lời Ma Tộc không thể tin hoàn toàn," Lâm Tầm Chu chậm rãi hạ kiếm, dáng người thẳng tắp như cũ, cứ như không có gì thay đổi, nhưng mà thanh âm lại có chút phát run, "Cái gì vá trời chứ, đều là lời vô căn cứ thôi......"

Lý Trú Miên chớp chớp mắt, ráng gượng cười yếu ớt: "Tầm Chu."

Lâm Tầm Chu không quay đầu lại.

Khóe môi ráng cười của Lý Trú Miên lại hạ xuống. Hắn trầm mặc một chốc, đi lên phía trước, tay đặt ở hai bên eo đối phương. Lâm Tầm Chu khẽ run lên, không nói gì, cũng không có cự tuyệt.

Hai tay Lý Trú Miên vòng lấy đối phương từ sau lừng, càng ngày càng dùng sức, giống như hận không thể xoa Lâm Tầm Chu khảm vào trong cốt nhục của mình. Hắn vùi đầu vào gáy Lâm Tầm Chu, lẩm bẩm: "Tầm Chu."

Hắn nhẹ nhàng niệm tên Lâm Tầm Chu, không nói được câu nào khác. Thật ra cũng không cần phải nói lời nào khác, bọn họ vốn ăn ý như vậy, sao Lâm Tầm Chu không biết hắn muốn nói gì được.

Lý Trú Miên nói không rõ hắn đang cảm thấy thế nào. Hết thảy đều phát sinh quá đột ngột, ngay cả cảm xúc cũng không kịp hiểu rõ. Hắn chỉ cảm thấy ngực quá buồn quá đau, giống như có một miếng thịt bị lóc ra khỏi ngực ngay tại chỗ, làm người không thở nổi.

Lâm Tầm Chu hơi hơi trầm mặc, cuối cùng cúi đầu.

"Lý Trú Miên," thanh âm của y thực nhẹ thực mơ hồ, dừng ở trong đáy lòng Lý Trú Miên, lại nặng trĩu chìm xuống, "Ta cho rằng ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ lại phát hiện mình chưa."

"Ta vốn cảm thấy, dù có chuyện gì cũng có thể cùng ngươi bên nhau mấy năm, mười mấy năm, nếu là vận khí tốt thì có lẽ có thể sống lâu hơn một phàm nhân thêm chút nữa. Ta không dám mơ tưởng cao hơn, ta nghĩ như vậy đã đủ rồi...nhưng mà ta không ngờ sẽ đột ngột như vậy. Lý Trú Miên, ta không chấp nhận được."

Lý Trú Miên cảm thấy trên tay chợt lạnh, tựa hồ có giọt nước rơi xuống mu bàn tay hắn. Trong lòng Lý Trú Miên run lên: "Tầm Chu, đừng khóc."

Lâm Tầm Chu không nói gì. Qua một lúc lâu, y mới lắc đầu: "Ta không sao. Là ta quá không bình tĩnh."

Lý Trú Miên há miệng, nói không nên lời, theo bản năng buông tay.

Lâm Tầm Chu nghiêng đầu, nhìn Tu Chân giới ở nơi xa. Lá chắn ở giữa tiếp nối của Tu Chân giới cùng hư không đã bắt đầu lay động.

Nơi đó là thế gian mà y cũng yêu quý, nguyện ý vì nó mà trả giá. Lâm Tầm Chu nghĩ tới đình đài lầu các của Minh Tông, nghĩ tới hồng mai cùng tuyết nơi Mai Phong, nghĩ tới nước xanh núi thẳm ở hồ Tương Tư tại Lăng Thành, nghĩ tới hàng trúc ngoài thư phòng Yến Vương phủ ở Vân Châu. Còn có rất nhiều người y đã gặp qua, rất nhiều chuyện y đã trải qua.

Đột nhiên, y nhẹ giọng nói: "Lý Trú Miên, ngươi đã nói, chúng ta sẽ cùng nhau chơi thuyền tại hồ Tương Tư."

"...Ừm, ta nhớ rõ." Lý Trú Miên cũng nhìn về hướng đó, thanh âm có chút nghẹn ngào.

"Ngươi nợ ta." thanh âm Lâm Tầm Chu hơi cứng nhắc, "Ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ."

Khóe miệng Lý Trú Miên cố gắng nhoẻn cười: "Là ta không đúng, ta..."

"Nhưng ta không trách ngươi." Lâm Tầm Chu bỗng nhiên ngắt lời hắn, "Ngươi cũng không cần băn khoăn cho ta."

Lâm Tầm Chu xoay người, trên mặt tựa hồ còn treo nước mắt mờ mờ. Sắc mặt y đã bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt cười một chút: "Lý Trú Miên, ta thích ngươi."

Lý Trú Miên rốt cuộc không kìm chế nổi nữa, bỗng nhiên nhào tới hôn đối phương. Hắn hôn có chút hung ác, trong khoang miệng nhanh chóng tràn ngập một mùi máu tươi.

Lý Trú Miên nâng tay lên, ngón tay cắm vào tóc đối phương.

Hắn cảm thấy toàn thân mình không một chỗ nào không đau, suy nghĩ hỗn loạn làm hắn không thể bình tĩnh. Sao hắn có thể bỏ được? Sao hắn có thể cam tâm?

Chờ đến khi rốt cuộc ngừng lại, Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng nhắm mắt, nói: "Ngươi làm chuyện gì, ta đều bồi ngươi. Thật ra cũng không nhất định hoàn toàn không có cơ hội đảo ngược tình thế, đúng không? Ta đi trước chống đỡ lá chắn, có thể căng thêm một khắc nào thì hay khắc ấy, có lẽ còn có thể nghĩ ra biện pháp chu toàn."

Chưa đến khắc cuối cùng, Lâm Tầm Chu cũng sẽ không từ bỏ. Nhưng nếu thật sự vô pháp vãn hồi, y cũng đã chuẩn bị tư tưởng.

...Khoảnh khắc mà y lấy Cực Tình đạo để nhập Thái Thượng, y cũng đã bắt đầu chuẩn bị tư tưởng. Dù thế nào, y cũng không hối hận.

"......" Lý Trú Miên muốn nói gì đó, nhưng khi đã hé miệng thì mới phát hiện cổ họng phát đau, cơ hồ không phát ra thanh âm.

Sự tình đã đến nước này, làm sao còn biện pháp chu toàn nào.

Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng gật đầu, khàn giọng nói: "Bất luận sinh tử, tất không tương phụ. Tầm Chu, ngươi phải sống tốt, không cần khổ sở."

Ta không sợ thứ gì, chỉ sợ ngươi khổ sở.

Lâm Tầm Chu khẽ cười lên, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Diệp Vong Chi cách đó không xa: "Diệp tiền bối...Ơ, đó là gì?"

Từ lúc Ma Quân vừa mới hoàn toàn chết dưới kiếm Lâm Tầm Chu, Diệp Vong Chi liền yên lặng đi xa chút để không quấy rầy Lâm Tầm Chu tâm sự với Lý Trú Miên. Bây giờ hắn đang cầm cây quạt chọc một cục sương đen, sương đen không ngừng thống khổ quay cuồng, nhưng lại không trốn thoát nổi.

Diệp Vong Chi nghe tiếng Lâm Tầm Chu thì ngẩng đầu à một tiếng: "Này không phải là Thẩm Bạch kia sao, ta thấy hắn còn hấp hối, vừa nãy còn muốn lén chạy trốn nên mới bắt nó lại. Sắp xử xong rồi."

Nói đoạn, Diệp Vong Chi bổ cây quạt xuống, cục sương đen phát ra tiếng thét chói tai, tiêu tán ở trên hư không.

*****

Tại chỗ giao hội của Tu Chân giới và hư không.

Lỗ hổng lá chắn bị Lý Ngâm Phong đánh vỡ đã miễn cưỡng bị phong bế một lần nữa, chỉ là Ma Tộc ồ ạt xông vào trước đó còn chưa giết sạch sẽ. Nhất Xuyên Vũ xử lý phần lớn Ma tộc xong liền vội vàng đi xử lý chuyện khác, để lại một ít người trừ khử số sót lại.

Liễu Sơ Vân cầm kiếm, vừa chém xong sương đen gần đó, vừa một tay đẩy Lý Tam Thất sang một bên: "Cẩn thận!"

Lý Tam Thất tránh đi Ma tộc đang đánh úp, trở tay cho nó một kích, nói: "Đa tạ!"

Ma tộc xung quanh đã chết ngổn ngang, Liễu Sơ Vân dừng lại bước chân, nhẹ nhàng thở một hơi, thấp giọng nói: "Lý Nhất Cữu, ta cảm thấy có gì đó không đúng."

Lý Tam Thất lau lau mồ hôi trên mặt: "Cái gì?"

"Lá chắn không đúng," Liễu Sơ Vân trầm giọng nói, "Ta tưởng tại lá chắn này vừa vá lại nên mới hơi yếu, nhưng ta vừa mới quan sát một chút, phát hiện ở chỗ xa của lá chắn cũng đang lung lay sắp đổ, giống như bị thứ gì đánh sâu vào."

Lý Tam Thất nhíu mày nói: "Chẳng lẽ là Ma tộc bên ngoài đang đánh sâu vào lá chắn? Nhưng mà trước kia cũng có chuyện này xảy ra rồi, lá chắn vẫn gượng chống được, không nên đột nhiên xảy ra vấn đề."

"Cho nên mới kỳ quái..."

Sự thật nhanh chóng chứng minh, Liễu Sơ Vân lo lắng rất có lý.

Lá chắn lay động càng ngày càng mạnh, rốt cuộc khiến cho mọi người chú ý. Ma tộc ở ngoài lá chắn giương nanh múa vuốt, làm như ngay lập tức sẽ phá vỡ màn ngăn cách yếu ớt này để nhảy vào Tu Chân giới tàn sát bừa bãi.

Bầu trời có mây đen thật dày hội tụ, nặng nề áp xuống. Đất dưới chân hình như có chút chấn động, khiến người ta sợ hãi.

Vô số người lộ ra hoảng sợ trên mặt, binh sĩ đang ráng sức duy trì trận pháp đều sinh tuyệt vọng, sợ hãi trong lòng, nhịn không được muốn lui về phía sau trốn đi. Có người nhịn không được bắt đầu niệm tên Lâm Tầm Chu:

"Ai tới cứu chúng ta?"

"Lâm tông chủ, Lâm tông chủ nhất định sẽ đến!"

Tên Lâm Tầm Chu làm người khác được tiếp thêm dũng khí, cắn răng guợng chống đỡ trận pháp lung lay sắp đổ.

Rất nhiều đệ tử Minh Tông cũng đồng loạt đi đến dưới lá chắn, đứng vững tại vị trí trống, nỗ lực chống đỡ.

Dòng người, Liễu Sơ Vân và Lý Tam Thất cũng đi đến trước trận pháp. Cách môt lá chắn, mơ hồ có thể thấy hư không bên ngoài.

"Chống đỡ." Liễu Sơ Vân nói khẽ với Lý Tam Thất. Hắn còn muốn nói cái gì khác, bỗng nhiên cảm thấy chung quanh nổi lên một trận gió, thổi tan mây đen dày đặc trên trời.

Giờ khắc này, thiên địa cứ như yên tĩnh trong thoáng chốc. Linh khí bàn bạc khuếch tán, lá chắn vốn đang lung lay sắp đổ lại ngay lập tức được củng cố trở lại.

Liễu Sơ Vân giật mình, trái tim mãnh liệt nhảy lên. Hắn xoay đầu, nhìn Thiên Mộ sơn ở nơi xa.

Không chỉ là hắn, còn có rất nhiều người đều ngẩng đầu, nhìn bóng dáng màu trắng phía đỉnh núi. Người nọ bạch y chấp kiếm, đoan chính ngẩng đầu nhìn lá chắn trận pháp vắt ngang thiên địa.

"...Tông chủ!"

"Lâm tông chủ!"

Đầu tiên là có đệ tử Minh Tông kích động hô to, sau đó vô số người cũng hô theo.

Người mặc bạch y nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói nhiều lời, nhưng mọi người bỗng nhiên sinh ra dũng khí cùng hào hùng ở trong lòng.

Lâm tông chủ còn bình tĩnh như thế, bọn họ hoảng cái gì? Có Lâm tông chủ ở đây, nhất định sẽ không còn vấn đề!

Trên Thiên Mộ sơn, Lâm Tầm Chu một tay cầm kiếm, một tay nâng lên, nhẹ nhàng điểm ở trên lá chắn.

"Tầm Chu!" Cách đó không xa truyền đến một giọng nói, Nhất Xuyên Vũ lại không biết từ nơi nào xông ra, vội vàng nhào tới.

Vừa thấy Lâm Tầm Chu, hắn nhìn y từ trên xuống dưới một lần mới nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Ngươi không có việc gì thì tốt. Ma Quân?"

Lâm Tầm Chu gật gật đầu.

Nhất Xuyên Vũ lộ ra một nụ cười thật lòng: "Chuyện tốt!"

Lâm Tầm Chu chỉ chỉ lá chắn trước mặt: "Chưa chắc."

Nhất Xuyên Vũ nhìn thoáng qua hướng chỉ của Lâm Tầm Chu, sắc mặt lại nghiêm túc lên: "Đang muốn nói với ngươi đây. Lá chắn xảy ra vấn đề, hồi nãy ta cảm thấy nó sắp không chịu nổi nữa, đang sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, còn bắt đầu nghĩ phải viết di thư thế nào, may mà ngươi vội trở về kịp..."

"Ma Quân tự bạo, bị linh khí trong hư không đánh sâu vào nên lá chắn không kiên trì được lâu." Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, sắc mặt có chút tái nhợt, "Ta cũng chống đỡ không được bao lâu."

Thanh âm y không lớn, chỉ có y và Nhất Xuyên Vũ có thể nghe thấy.

Nhất Xuyên Vũ ngẩn người, sắc mặt lại khó coi, đè thấp thanh âm nói: "Một khi lá chắn bị tách, chuyện sẽ trở nên phiền toái." Đến lúc đó, chỉ sợ thảm trạng thây phơi ngàn dặm, đổ máu ngàn dặm sẽ lại lần nữa phát sinh.

"Ta hiểu, ta sẽ nghĩ cách."

Lâm Tầm Chu thở dài, không có nói chuyện Ngọc Bổ Thiên, chỉ nói: "Nơi này nhiều người, có một số việc chỉ có thể nói nơi vắng."

Lâm Tầm Chu hiểu rõ trong lòng rằng nếu chuyện Lý Trú Miên truyền ra, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ buộc hắn đi chết.

Nhân tính mà thôi.

Nhất Xuyên Vũ không biết Lâm Tầm Chu muốn nói gì, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Lâm Tầm Chu nhắm mắt lại, giữa mày hiện lên một tia mỏi mệt. Y đánh với Ma Quân một trận xong cũng bị thương, lại không kịp nghỉ ngơi, vội vàng chạy về Tu Chân giới, bây giờ đã rất mệt.

Nhất Xuyên Vũ nhận ra y không khoẻ, sắc mặt trầm xuống: "Lấy sức của một người sẽ không giữ được bao lâu, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ truyền âm cho tiểu sư cô kêu người tới, chúng ta ở chỗ này gượng chống trong chốc lát. Lý Trú Miên đâu?"

Lâm Tầm Chu trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hắn đi gặp bệ hạ."

Nhất Xuyên Vũ ngẩn người: "Đi gặp bệ hạ?"

Lâm Tầm Chu gật gật đầu.

Lý Trú Miên đã nói với y: "Ta nghĩ là chuyện năm đó, có lẽ bệ hạ biết được một ít việc. Ta muốn đi hỏi ngài ấy."

*****

Lý Trú Miên ngồi ở bàn nhỏ, trầm mặc nhìn chăm chú chén trà trước mặt.

Người ngồi đối diện hắn đúng là đương kim hoàng đế.

"Ta không ngờ ngươi sẽ đến hỏi chuyện này." Hoàng đế thở dài, "Đúng là thế, Ngọc Bổ Thiên đúng là mảnh vỡ của thiên địa."

Lý Trú Miên hơi hơi rũ mắt.

"Cho nên các ngươi nuôi dưỡng ta, thật ra còn một phần vì có ý muốn lấy ta để vá lại thiên địa?"

Hoàng đế thoáng trầm mặc, cuối cùng thở dài: "Đúng là như vậy."

Lý Trú Miên cong cong khóe miệng, cảm thấy buồn cười.

- --------------

Lời tác giả:

Tới đây phải nói một câu: nhất định là HE.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!