Đô Thị Thần Nhân

Chương 49


Lưu Vũ Phi đối với lời nói của Đông Phương Anh cũng không hề đặt chút nào trong lòng, đám liên minh gia tộc này hắn không có một chút hảo cảm nào. Nếu không phải ỷ lại vào việc liên minh nên thực lực mạnh hơn so với người khác thì làm sao đối với vật của người ta lại nổi lên lòng tham. Thật không biết bọn họ khổ tu nhiều năm là vì cái gì. Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Các ngươi coi như là người tu chân, chẳng những tham vật của người, còn muốn dựa vào thực lực của mình mà khi hiếp người, hôm nay thực lực của ta so với các ngươi mạnh hơn, ngươi không có biện pháp nên đành yếu thế, nếu ngược lại chúng ta không có thực lực này, giờ phút này sớm đã nằm trên mặt đất. Nếu không từng có người nói với ta ba nhà các ngươi bình thường cũng không tệ, ta nhất định sẽ xem các ngươi giống như người của Ma Tông, tất cả đều tiêu diệt, miễn để lại trên đời gây họa cho người khác, nhưng nếu ta dễ dàng buông tha cho các ngươi, vậy không giống như cách làm người của ta, hôm nay ta phải cho các ngươi một chút giáo huấn."

Đông Phương Anh mấy người nghe nửa câu đầu của hắn thì tưởng rằng hắn không truy cứu nữa, nhưng nửa câu sau vừa ra thì bọn họ đều sợ hãi. Người của ba gia tộc toàn bộ tinh thần đều đề phòng, bọn họ không biết theo lời hắn thì việc giáo huấn sẽ như thế nào, đồng thời kháp vô số trận pháp phòng ngự bỏ vào trên người. Quá rõ ràng với thực lực của Lưu Vũ Phi, bọn họ có phản kháng cũng là vô dụng, vạn nhất làm cho hắn nổi giận ai có thể cam đoan hắn có thể hạ sát thủ hay không.

Hai tay Lưu Vũ Phi cuống quýt lưu chuyển, một đám thủ ấn quỷ dị hình thành dạng phù rơi vào người của ba gia tộc. Theo phù tự hạ xuống Đông Phương Anh bọn họ cảm thấy chân nguyên lực trong cơ thể từ từ biến mất. Đến cuối cùng đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, trong bối rối người của ba gia tộc tất cả đều vận khởi tâm pháp bổn môn thì phát hiện trong cơ thể vốn không còn chân nguyên lực cho bọn họ vận chuyển. Tư Mã Thiên Hữu, Đông Phương Anh, Âu Dương Côn mấy người tất cả đều trợn tròn mắt. Giờ phút này bọn họ một chút chân nguyên lực cũng không có, cùng người thường thì giống nhau, đối với bọn họ mà nói thì có khác gì mất đi tính mạng.

Người của ba gia tộc đều chịu không được đả kích này, vài người đã hôn mê bất tỉnh. Đông Phương Anh môi có chút mấp máy, muốn nói cái gì nhưng vẫn nói không ra lời. Tư Mã Thiên Hữu rống to tiến lên muốn liều mạng với Lưu Vũ Phi. Bằng vào năng lực của hắn bây giờ, còn chưa vọt tới trước mặt Lưu Vũ Phi đã bị Lưu Lôi một cước đá bay. Đông Phương Anh và Âu Dương Côn vội vàng đi qua giúp hắn đứng lên, những người phía sau đều có vẻ mặt như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm Lưu Lôi. Ánh mắt nếu có thể giết người, thì Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi giờ phút này sớm đã tan thành mây khói.

Đông Phương Anh nói: " Các hạ, không cảm thấy trừng phạt như vậy là quá nặng hay sao? Phải biết rằng chúng ta khổ tu mấy trăm năm mới có tu vi bây giờ, các hạ phế đi còn không bằng giết hết chúng ta đi."

Lưu Vũ Phi thản nhiên nói: " Ta không có trừng phạt nặng, hơn nữa cũng không có phá tu vi các ngươi, nhưng chỉ là phong ấn lại thôi, mười năm sau nếu các ngươi có sửa đổi, ta sẽ giải trừ phong ấn trên người các ngươi." Lưu Vũ Phi nói xong mang theo mấy người Lưu Lôi trở vào trong công ty.

Khi Lưu Vũ Phi đi khỏi không lâu, thì người của ba gia tộc đều lảo đảo đi trở về. Thực lực không bằng người, họ còn có thể nói cái gì, Đông Phương Anh và Âu Dương Côn thở dài. Thực lực của ba gia tộc lần này tổn hao nhiều, nhiều cao thủ như vậy mà chỉ một buổi tối đã biến thành người bình thường. Bây giờ nếu bị kẻ thù phát hiện, bọn họ trừ cái chết thì không còn cách nào phản kháng.

Ngày hôm sau, là ngày Lưu Vũ Phi đáp ứng Tô Thiến sẽ dẫn nàng đến Thượng Hải. Lưu Vũ Phi thuấn di hai lần, đã mang Tô Thiến đến, ba cô nhi bảo vệ cho nàng thì ở lại trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ. Hơn một tháng này Tô Thiến ở lại trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ tu luyện, tu vi cũng đã thuận lợi đạt tới Tích Cốc kỳ, rất nhanh sẽ tiến vào Kim Đan kỳ. Lưu Vũ Phi đối với sự tu luyện của Tô Thiến khen ngợi một phen, đã thỏa mãn tâm lý thường có của con gái.

Lưu Vũ Phi trước hết giới thiệu Tô Thiến với gia đình Lý Hưởng, sau đó mang theo Tô Thiến đi lên đường chính của Thượng Hải dạo chơi. Lưu Vũ Phi ở tại một tòa lầu gặp lại một người quen, Tĩnh Huyền đạo trưởng. Nhìn Tĩnh Huyền đạo trưởng mặc trang phục đạo sĩ, ở trong tòa lầu liền nổi bật ngay. Lưu Vũ Phi mang theo Tô Thiến, hướng Tĩnh Huyền đi tới, Tĩnh Huyền cũng thấy được Lưu Vũ Phi, hai mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi và ngoài ý muốn. Lưu Vũ Phi đi qua lên tiếng: " Tĩnh Huyền đạo trưởng, sao ngươi lại tới đây, thật sự là có thể gặp nhau không thể tính trước được a, từ lần trước chúng ta tạm biệt mới ngắn ngủn hơn một tháng, không nghĩ tới lại gặp lại nhanh như vậy, lại đây ta giới thiệu với ngươi một chút, đây là đạo lữ của ta tên là Tô Thiến."

Tĩnh Huyền làm một lễ, nói: " Chào Tô thí chủ, thật cao hứng quen biết cô." Tiếp theo hướng Lưu Vũ Phi nói: " Đúng vậy! Có thể gặp lại tiểu hữu thật sự là vinh hạnh lớn lao, lần này bần đạo đến quả thật có chút việc, nơi này nhiều người, nói chuyện không tiện, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó ngồi xuống từ từ nói, từ lần trước chia tay với thí chủ, bần đạo đối với tiểu hữu vẫn đều nhớ mãi không quên. Gia sư từng dặn dò qua, lần sau nếu gặp lại tiểu hữu nhất định phải mời đến Tam Thanh Sơn chúng ta tham quan."

Lưu Vũ Phi ha ha cười to nói: " Tiểu tử không dám, Tĩnh Huyền đạo trưởng, hay là đến chỗ của ta, nơi đó rất u tĩnh sẽ không ai quấy rầy chúng ta cả."

Tĩnh Huyền thật ra rất muốn cùng Lưu Vũ Phi xã giao, hắn đối với Lưu Vũ Phi rất khâm phục cũng muốn để cho Lưu Vũ Phi chỉ điểm hắn một chút. Lưu Vũ Phi mang theo Tĩnh Huyền trở về công ty, hắn đưa Tĩnh Huyền đến mật thất dưới đất. Tĩnh Huyền đối với đại trận bên ngoài của công ty rất là hâm mộ, trận pháp lớn như vậy, đem cả công ty bao quanh thật là kín kẽ. Hắn đối với việc bố trí trận pháp của Lưu Vũ Phi càng bội phục không thôi.

Mặc dù Tĩnh Huyền cố tình muốn thử xem uy lực của Mê Tiên Trận, nhưng Lưu Vũ Phi đã khuyên răn hắn. Lưu Vũ Phi cũng không muốn hắn có tổn thất gì vì dù sao cũng là khách. Dưới mật thất, Tĩnh Huyền uống một chén nước Lưu Lôi đưa lên, hỏi: " Tiểu hữu, công ty này là của ngươi sao?"

" Đúng vậy, có gì không?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

" Nga, không có gì, chỉ là tò mò thôi. Nhân vật giống như tiểu hữu vậy sao vẫn còn mở công ty ở ngoài thế tục, sản phẩm của công ty tiểu hữu sản xuất trọng yếu lắm hay sao, ta xem bên ngoài ngươi còn dùng trận pháp bảo vệ."

Lưu Vũ Phi cười cười nói: " Thật ra có gì đâu, chỉ bất quá là sản xuất dược phẩm thôi, cũng chẳng có gì."

" Không biết tiểu hữu sản xuất dược phẩm gì vậy?" Tĩnh Huyền thật sự là tò mò, người như Lưu Vũ Phi mà cũng sản xuất dược phẩm. Nhưng khi hắn vừa mở miệng hỏi thì thấy mình quá thất lễ, sắc mặt có chút đỏ lên.

Nếu người khác hỏi như vậy, Lưu Vũ Phi có thể đã cho hắn thấy sắc mặt của mình ngay tại chỗ. Nhưng Tĩnh Huyền thì khác, Lưu Vũ Phi đã gặp qua hắn hai lần, theo bản năng rất tin Tĩnh Huyền. Đối với vấn đề hắn hỏi cũng không hề phản cảm. Lưu Vũ Phi nói lại rõ ràng chi tiết cho Tĩnh Huyền nghe.

Khi nghe xong hắn kinh hãi đứng lên, hỏi: " Tiểu hữu, vừa rồi lời ngươi nói là thật, Vận Mệnh Thủy là do công ty ngươi sản xuất sao?" Tiếp theo hắn đưa ra phương thuốc điều chế, nói: " Tiểu hữu, Vận Mệnh Thủy của ngươi được phối chế bằng những linh dược này thật sao?"

Lưu Vũ Phi tưởng rằng ngay cả Tĩnh Huyền cũng nổi lên lòng tham với linh dược, trong tâm lý thầm than lòng người khó dò, khẩu khí lập tức trở nên rất nhạt nhẽo: " Không sai, Vận Mệnh Thủy chính là dùng loại linh dược này phối chế mà thành."

Nghe được khẩu khí không tốt của Lưu Vũ Phi, Tĩnh Huyền biết ngay là vừa rồi do mình quá mức kích động nên khiến cho hắn không hài lòng, lập tức giải thích nói: " Tiểu hữu thật là ngại vừa rồi bần đạo đã quá nóng lòng, ngươi không nên hiểu lầm, bần đạo cũng không có tâm tư gì với linh dược của các ngươi."

" Nga." Lưu Vũ Phi vẫn giữ vẻ mặt như vậy.

Tĩnh Huyền biết nếu không giải thích được thì Lưu Vũ Phi sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa, hắn cười nói: " Tiểu hữu, kỳ thật lần này ta đến là có liên quan tới Vận Mệnh Thủy này, chuyện là thế này, buổi sáng hôm nay gia sư gọi mấy huynh đệ ta tới, nghe nói Ma Tông truyền ra tin tức, trong thế tục giới có người có một lượng linh dược khổng lồ, dùng để chế thuốc, linh dược này sớm đã tuyệt tích tại tu chân giới, gia sư muốn biết tin tức này có chân thật hay không, mới phái mấy người chúng ta đi ra, nhưng tiểu hữu yên tâm, Tam Thanh Giáo chúng ta nhất định sẽ không có chủ ý gì với linh dược của ngươi, tiểu hữu không tin bần đạo có thể lấy danh nghĩa của tổ sư gia để thề."

Lưu Vũ Phi nghe Tĩnh Huyền trịnh trọng thì cũng đã tin hắn. Hắn nghĩ không ra Huyết Ma lại có tâm kế ác độc như thế, bỏ trốn rồi lại đem tin tức công bố ra ngoài. Như vậy là cả tu chân giới đều biết hắn có lượng lớn linh dược, chỉ cần một phần mười môn phái trong tu chân giới giống như ba gia tộc nảy lên lòng tham, thì đánh đuổi những người này thôi cũng đã đủ phiền não rồi. Hắn suy nghĩ một chút nói: " Tĩnh Huyền đạo trưởng, vậy ngươi có biết có bao nhiêu tu chân môn phái biết chuyện này, bây giờ đã có bao nhiêu người được phái đến Thượng Hải?"

Trong tâm lý Tĩnh Huyền yên tĩnh một chút rồi cười khổ nói: " Điều này thật khó nói, sợ rằng cả tu chân giới đều đã biết, theo ta biết, hiện có sáu tu chân môn phái đã có người đi đến Thượng Hải, bọn họ là Phi Thiên Tông, Hỏa Vân Tông, Côn Lôn, Nguyệt Tinh Cung, Thái Sơn phái và Tam Thanh Giáo chúng ta, tin rằng qua hôm nay sẽ càng có nhiều người hơn nữa."

" Vậy mục đích họ đến là giống như Tam Thanh Giáo muốn biết chân tướng sự thật hay là có mưu đồ khác?"

Tĩnh Huyền trả lời: " Cái này thật khó nói, tiểu hữu ngươi không biết, linh dược này của ngươi thật quá hấp dẫn người, đừng nói bọn họ, nói thật xấu hổ, bần đạo nghe nói về linh dược này trong tâm lý cũng có ý niệm chiếm làm của riêng, ta nghĩ bọn họ chắc là sẽ có mưu đồ khác mà thôi."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đô Thị Thần Nhân