Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 48: Địa ngục thập bát đao


Diệp Phàm nâng đao lên, hướng hư không chém ra một nhát.

Một chiêu này hắn chỉ vận dụng 24 đầu kinh mạch hướng bên ngoài mượn thiên địa chi khí.

Thiên địa chi khí không màu không mùi, không hình dạng cố định, thế nhưng trừ khi có khẩu quyết đối ứng (từ Ngưng Khí Cảnh đổ lên mới có) vận chuyển đồng thời, chúng chỉ cần tiến nhập cơ thể sẽ bạo loạn, đập vào thành kinh mạch gây đau đớn không thôi.

Diệp Phàm hiện tại chỉ nắm giữ tầng đầu tiên của Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, đối ứng với Thông Mạch Cảnh, không có pháp quyết tương ứng để áp chế thiên địa chi khí, mà hắn dựa vào ưu thế của bản thân là có cảm ngộ thâm sâu với quy tắc thiên địa, ngạnh sinh đè ép xuống, đương nhiên vẫn sẽ còn phụ tải.

Chỉ là phụ tải của 24 đầu kinh mạch còn nhẹ, có thể làm lơ.

Nhất đao của Diệp Phàm chém ra, thình lình phân thành hai cỗ đao khí.

Sau đó là bốn, rồi tám...

Nửa đường phá không lao tới hai cụ khôi lỗi, đao khí đã phân hóa ra một trăm hai tám đạo khác nhau.

Địa Ngục đệ nhị đao - Tiễn Đao.

Nhất chiêu này của Diệp Phàm đương nhiên ẩn chứa huyền cơ, đó là thức thứ hai trong một bộ đao pháp có tên Địa Ngục Thập Bát Đao.

Địa Ngục Thập Bát Đao là một trong những bộ đao pháp sớm nhất Diệp Phàm được học, sau vì cảnh giới đề cao, đao pháp không theo kịp, không xử ra được hết chiến lực, vì vậy đã thật lâu Diệp Phàm không dùng đến.

Không nghĩ rằng, có một ngày hắn sẽ phải tu luyện từ đầu, lại một lần nữa dùng tới.

Địa Ngục Thập Bát Đao vốn có nguồn gốc từ Địa Cầu, thậm chí liên hệ cực kỳ mật thiết với truyền thuyết dân gian về mười tám tầng địa ngục.

Theo như lời kể, thế gian tồn tại địa ngục, phân làm 18 tầng, cứ mỗi tầng lại tương ứng với một loại hình phạt cùng tra tấn, mà tầng càng dưới sâu thì hình phạt cũng càng tàn khốc cùng thảm thiết.

Tầng thứ hai, Tiễn Đao Địa Ngục, là một vùng hoang mạc khô cằn, địa hỏa bùng lên quanh năm. Tại đây, tồn tại một loại sinh vật gọi là Tiễn Đao Quỷ.

Toàn bộ bọn chúng đều là cung thủ, sử dụng là cung hoặc nỏ, duy khác biệt là Tiễn Đao Quỷ lấy đao vì tiễn, liên tục bắn lên thân người chết để tra tấn, thống khổ không thôi.

Điều đáng nói, đó là người chết thì thân xác còn tại dương gian, thứ bị tra tấn chính là linh hồn, mà linh hồn con người vốn mẫn cảm cùng yếu ớt, cho nên độ đau đớn cũng tăng lên thêm nhiều lần.

Mà thức thứ hai của Diệp Phàm cũng là Tiễn Đao.

Tiễn Đao của hắn cùng Tiễn Đao Địa Ngục có chung một đặc điểm, đó là đao đao ngàn trùng, sinh sôi không ngớt.

Áo nghĩa của một chiêu này nằm ở hai từ Tiễn Đao, đao mà như tiễn, xa gần đều có thể công kích, mà đao khí lại có thể lấy hình thức phân đôi liên tục, hóa thành trăm ngàn đạo to nhỏ, tựa như vũ tiễn... hết thảy phụ thuộc vào ý niệm của người thi triển.

Đương nhiên đao khí tách ra càng nhiều, uy lực mỗi đạo lại càng kém đi, tuy vậy một chiêu này đơn công hay quần công đều có thể sử dụng, cực kỳ thuận tiện.

Diệp Phàm có thật lâu không sử dụng, nhất thời hơi quá tay, tách đao khí thành một trăm hai tám đạo, bất quá không thành vấn đề.

Chỉ thấy một trăm hai mươi tám đạo đao khí rít lên rợn người, nhanh chóng bao vây lấy hai cụ khôi lỗi, tạo thành một cái lồng giam trắng xóa, bên trong luận phiên chuyển động, công kích không ngừng.

"Ân?"

Diệp Phàm đang hứng thú thiêu thiếu nhìn đối phương, bỗng dưng nhẹ giọng nghi hoặc.

Hắn nhìn thấy nam khôi lỗi vậy nhưng dùng sức đẩy mạnh nữ khôi lỗi ra khỏi lồng giam đao khí, ngạnh sinh một mình nhận hết tấn công.

Nam khôi lỗi giơ lên thanh kiếm trong tay, bắt đầu vẽ ra nhưng đường nét ngoằn ngoèo, phảng phất như cố gắng thực hiện một chiêu thức gì đó.

Khôi lỗi nữ bên ngoài lúc này đã phản ứng lại, thế nhưng không chủ động công kích Diệp Phàm mà ngược lại là hết sức tiểu tâm giơ lên cung của mình, dùng chân khí hóa tiễn bắn rớt các đạo đao khí, sớm giải thoát cho đồng bạn khỏi nguy cơ.

"Thần trí nhưng lại như vậy cao!" - Diệp Phàm nhìn hai cụ khôi lỗi vừa có hành động cực kỳ nhân tính hóa, không khỏi ngạc nhiên.

Nếu nói cụ khôi lỗi ở lượt thứ nhất là rác rưởi thì ngược lại, hai cụ khôi lỗi này thần trí có chút tà hồ, dù có đặt trên tu tiên giới chắc chắn cũng sẽ gây nên một phen kinh ngạc.

Diệp Phàm dù sao cũng đi nhiều nhìn nhiều, hắn không hiếm lạ những cụ khôi lỗi có nhân tính thế này, vừa rồi ngạc nhiên cũng chỉ là không nghĩ giữa hai lượt đối thủ lại có sai biệt lớn như vậy mà thôi.

Nói vậy, hắn không vội tiếp tục ra chiêu, mà lẳng lặng đợi đối phương phá vỡ hết đao khí, hắn đảo muốn nhìn hai cụ khôi lỗi này còn có năng lực gì.

Đao khí tan đi, để lộ ra nam khôi lỗi chật vật.

Tuy thân là khôi lỗi, không có máu để chảy, thế nhưng nhìn từ quần áo tan nát cùng với cơ thể từng vết lõm nứt là uy lực của một đòn vừa rồi có thể thấy được lốm đốm.

"Xâm... phạm... giả... Chết!" - nam khôi lỗi tuy một thân tàn, vẫn không quên nhiệm vụ của hắn, cái miệng cứng đờ thốt ra từng từ.

Nhún người một cái, nam khôi lỗi phi thân về phía Diệp Phàm, kiếm quang ngang dọc, kiếm khí trùng thiên, như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Nữ khôi lỗi ở phía sau cũng dùng lúc ngưng tụ linh lực làm tiễn, trùng trùng điệp điệp nhằm chuẩn các điểm yếu hại của Diệp Phàm mà tấn công.

"Nhàm chán"

Diệp Phàm cánh tay uể oải vung thanh đao lên theo vài đường không đồng nhất, dễ dàng chặn lại toàn bộ thế công của đối phương.

Hắn còn tưởng hai cụ khôi lỗi này nhân tính cao như vậy, sẽ còn cho hắn được chút kinh hỉ gì đâu, ai dè cũng nhược bạo.

Có thể do duyên cớ Địa Cầu thiếu thốn kiến thức, cái gọi là Trúc Cơ kỳ khôi lỗi, tuy khí thế phát ra có thể sánh ngang với Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, thế nhưng hữu danh vô thực.

Tùy tiện lôi một cái Ngưng Khí Cảnh trung kỳ tu sĩ nào tại Tu Chân Giới lại đây, đều có thể nghiền áp cụ khôi lỗi này.

Đối với Diệp Phàm hiện tại, trừ phi là thiên tài, cũng có thực lực vượt cấp mà chiến, nếu không tu sĩ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ hàng thật giá thật cũng không động được đến một cọng lông của hắn.

Chỉ có hậu kỳ mới bắt đầu cấu thành một tia uy hiếp tới hắn.

Cũng chỉ có một tia mà thôi.

"Địa Ngục đệ thập đao - Ngưu Khanh"

Khẽ quát một tiếng, Diệp Phàm vung đao lên, chém ra một đường thẳng.

Đao khí sắc bén chọc lên trời, tựa như một cái sừng trâu, lấy tư thế bá đạo không gì đỡ nỗi xuyên qua vị trí trái tim của nam khôi lỗi, đâm hỏng cả viên quang cầu đang lập lòe bên trong lòng, hướng tới nữ khôi lỗi mà đi.

"Chậc, thật đáng tiếc, lỡ tay phá hủy mất một viên linh hồn"

Lầm bầm, Diệp Phàm phi thân đuổi theo đao khí của chính mình, hắn có thể khẳng định nếu bản thân không ra tay, viên linh hồn còn lại trong cơ thể nữ khôi lỗi cũng bị đao khí phá nát.

Thế nhưng đao khí đã đi được hơn nửa đường, bằng với thực lực hiện tại của Diệp Phàm, cho dù có thúc dục thân pháp lên tới cực hạn, vẫn sẽ không kịp.

Hắn liếc nhìn nữ khôi lỗi lúc này đã không kịp phản ứng, chỉ biết đứng đấy chờ hủy diệt đến với nàng.

Trong một thoáng đó, ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mặt đờ đẫn của nàng.

Ngơ ngẩn, Diệp Phàm phát hiện ra trong cặp mắt không sức sống đó vậy mà lóe lên một tia không cam lòng cùng khát vọng tồn tại.

Bất chi bất giác, khi hắn lấy lại tinh thần liền thấy bản thân từ khi nào đã vận dụng "Không gian kéo dãn" để cản lại đao khí.

"Thôi, gặp được ta coi như ngươi may mắn, ta ban cho ngươi một hồi cơ duyên đi" - Diệp Phàm âm thầm thở dài.

Nếu hành động, dù là vô ý thức mà phát, đã quyết định lựa chọn của hắn, hắn cũng sẽ không đổi ý.

Dưới tác dụng của "Không gian kéo dãn", Diệp Phàm dễ dàng cứu lấy nữ khôi lỗi từ tử môn quan trở lại.

Nữ khôi lỗi lúc này vậy nhưng không tiếp tục công kích Diệp Phàm, mà chỉ đờ đẫn ngây đơ ra đó, mặc cho Diệp Phàm muốn làm gì thì làm.

Diệp Phàm nắn nắn quanh thân thể khôi lỗi, lộ ra một tia hiểu được:

"Vậy mà lại lấy tử thi để làm khôi lỗi, chả trách..."

Hắn liền có giải pháp đối với nàng.

Thu hồi "Không gian kéo dãn", Diệp Phàm diễn hóa thần thức thành một mũi nhọn như mũi khoan, không thương tiếc đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong viên quang cầu linh hồn của nữ khôi lỗi này.

Trong lúc thâm nhập vào, hắn có thể nhận ra có rất nhiều khu vực đã là một mảnh sáng ảm đạm, thậm chí còn âm u hoàn toàn.

Chính những khu vực này biểu thị cho việc ý thức của nơi đó đã bị dập tắt.

Nhanh chóng, hắn tiến tới trung tâm linh hồn.

Tại đây, hắn tìm thấy được một ấn ký màu xanh lá lập lòe, chính thứ này sẽ khiến khôi lỗi hết thảy tuần thủ mệnh lệnh hay nhiệm vụ nó được giao cho.

Lúc này, một vài điểm sáng tập kết xung quanh ấn ký đang nhanh chóng ảm đạm đi, chỉ chậm thêm một chốc nữa liền tắt hẳn.

"Hồn hỏa, thiêu nó"

Diệp Phàm thấy vậy, nhanh chóng vận dụng hồn hỏa phá tan ấn ký, sau đó hắn dùng thần thức vẽ ra một cái huyết sắc ấn ký, thay thế vào trung tâm linh hồn.

Huyết sắc ấn ký vừa được thay vào, lập tức từ sợi tơ nhỏ màu sắc như máu lan tỏa ra tứ phương, chữa trị những khu vực đã không còn sinh cơ trong linh hồn.

Diệp Phàm hài lòng thu hồi thần thức, sắc mặt có chút không tốt.

Vừa rồi hắn sử dụng khá nhiều tinh thần lực để vận chuyển không gian pháp tắc, sau đó lại khắc ra huyết sắc ấn ký, tổng thể tiêu hao cực đại.

Còn hảo mọi thứ đều thành công.

Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược cấp thấp nhất Dưỡng Hồn Đan, Diệp Phàm nuốt vào, ám đạo:

"Xem ra phải đi tìm dược liệu để luyện đan, các nàng cũng cần tài nguyên tu luyện"

Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Phàm mở mắt.

Đập vào mắt hắn, là một trương khuôn mắt xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt có hồn.

"Chủ nhân"

Sở hữu đôi mắt cùng khuôn mặt ấy chính là một vị nữ tử mới một lúc trước còn là một cụ khôi lỗi mà thôi.

Chỉ là hiện tại nàng cử chỉ tri gian tràn đấy sinh cơ, đặc biệt là đôi mắt đẹp cực kỳ linh động.

(Chương xong)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đô Thị Vô Địch Tiên Đế