Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 67: Mệnh hắn muốn cứu, Diêm Vương cũng không dám thu!

Chương sau
Danh sách chương

Cung Vô Song lãnh dung hiện lên một tia hoảng hốt, vội vã đẩy cửa tiến vào.

Cánh cửa vừa được mở ra, sộc thẳng vào mũi bốn người là mùi thuốc sát trùng nồng đậm.

Trong phòng, đen đóm sáng choang, hàng loạt những kệ cùng giá đẩy chất chồng những thuốc là thuốc, đủ các màu sắc, mùi vị, chủng loại.

Chính giữa phòng, hơn chục người mặc áo choàng trắng, trên cổ lung lẳng khẩu trang y tế đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, ngươi một câu ta một câu, giống như đang thảo luận cái gì đó.

Trên vách tường hai phía trái phải còn có hai màn máy chiếu đang được bật, trên tường hiện lên một loạt số liệu cùng hình ảnh khác nhau, phía trên hiển thị ra cái tên Cung Thiên Vũ.

Làm Cung Vô Song ngoài ý muốn đó là, trong số những người này, nàng nhìn ra vài gương mặt danh giá trong ngành y học, vẫn thường xuất hiện trên truyền hình.

Có vài người, thậm chí không phải là người ở Nam Phong, mà là từ nơi lân cận mà tới đây.

Xem ra, các vị thúc bá vì để chữa bệnh cho gia gia nàng vẫn rất dụng tâm sao?

Diệp Phàm cũng thấy một màn này, âm thầm cười lạnh.

Không trách kiếp trước không ai từng nghĩ tới cái chết của Cung lão gia tử có chút gì liên quan tới nhân vi.

Nhìn cảnh một dàn bác sĩ danh tiếng chụm đầu với nhau, nếu không phải đã từng thấy qua, hẳn ngay cả hắn cũng sẽ nghĩ tới đi?

Lúc này, nghe được thông báo của y tá, một vài vị bác sĩ nhanh chóng đứng lên, lao vào phòng phía trong, nơi Cung Thiên Vũ đang nằm điều trị.

Cung Vô Song thấy vậy, lập tức nối gót tiến vào.

"Ngươi là ai? Làm sao dám tự tiện tiến vào?" - một cái y tá đứng trước cửa phòng vươn tay ra chặn lấy nàng.

"Bệnh nhân là ta gia gia" - Cung Vô Song kiên nhẫn giải thích - "Ta muốn vào thăm hắn"

Y tá vẻ mặt nghi hoặc:

"Ta chưa thấy ngươi bao giờ... Trước khi ngươi có thể vào, ta cần phải hỏi thăm Cung tiên sinh đã..."

Vị y tá này thái độ thực thành khẩn, Cung Vô Song cũng biết người ta cũng chỉ đang làm trức trách của mình. Do vậy tuy cực độ nóng lòng nhưng nàng vẫn đành phải gật đầu một cái.

"Làm phiền ngươi nhanh một chút"

Y tá rụt rè gật đầu, nhanh chóng hướng bên ngoài chạy đi.

"Diệp Thần Y? Cung tiểu thư?

Một thanh âm già nua quen thuộc đột ngột vang lên, Diệp Phàm cùng tam nữ không hẹn mà cùng quay lại.

"Mạc lão" - Cung Vô Song giọng nói có chút ngạc nhiên - "Làm sao ngài lại có mặt tại đây?"

Người vừa gọi nàng cùng Diệp Phàm chính là Mạc Kình Thiên Mạc Thần Y, ngươi mà mới hồi hôm còn nàng còn cùng ngồi ăn trưa.

Mạc Kình Thiên cười hiền lành, chỉ quanh phòng.

"Ta tới đây để chữa bệnh cho Cung lão gia tử"

Nói đến đấy, Mạc Kình Thiên tâm trạng có chút không xong.

"Ta cùng hắn cũng có một điểm giao tình, ngày trước vẫn là cùng chung cái chiến trường đâu! Chỉ không nghĩ thoáng một chốc hắn đã một chân xuống đất, mà ta cũng già rồi. Thời gian quả thật không tha một ai"

Cung Vô Song giật mình, nàng chưa bao giờ nghe gia gia mình nói tới việc hắn quen Mạc Kình Thiên.

"Ngược lại là các ngươi, tại sao lại ở đây?"

Ánh mắt của hắn đảo qua bốn người, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Thay đổi một lần gặp mặt, hắn phát hiện ra bên cạnh người Diệp Phàm lại nhiều hơn một cái mỹ nữ, lần này lại là mỹ nữ phương Tây.

Cái này Diệp Thần Y, cái gì cũng hảo, tuổi trẻ, chiến lực Tông Sư, một tay y thuật đến hắn còn phải thán phục... Chỉ là có vẻ như có chút phong lưu a, mới đây đã có bốn cái thiếu nữ xung quanh hắn, mỗi cái đều sinh đẹp phong hoa tuyệt đại.

Bằng ánh măt già dặn của mình, Mạc Kình Thiên đương nhiên nhìn ra mối quan hệ giữa bọn họ có chút mập mờ, không chỉ đơn giản là bằng hữu cái loại này...

Rốt cục đây cũng là chuyện của lớp trẻ, hắn cũng chỉ ngẫm thôi, sẽ không nói ra ngoài miệng.

"Cung lão gia tử chính là ta gia gia" - Cung Vô Song lễ phép đáp lời - "Mạc lão, ngài nói xem, tình trạng của gia gia ta hiện tai ra sao?"

Lời nói của nàng chứa đầy lo lắng cùng bất an.

"Là thế này..."

Mạc Kình Thiên lộ ra một tia hiểu rõ, Cung Vô Song, Cung Thiên Vũ... đều là họ Cung, hắn lẽ ra nên liên hệ đến từ phía trước đó.

"Cung lão gia tử trước giờ vẫn luôn có dấu hiệu tim bị suy yếu, đây là di chứng hậu chiến tranh. Đường mạch máu quanh tim hắn lần lượt vì một lý do nào đó bị hoại tử nặng nề, không còn công năng truyền tải máu nữa. Vì vậy, để cung cấp đủ máu đi nuôi cơ thể, trái tim của Cung lão gia tử phải đập nhiều hơn người bình thường một lần rưỡi, vẫn còn có xu hướng tăng lên. Dù thế, lượng máu đi nuôi cơ thể càng ngày càng cực kỳ ít ỏi, lúc nào cũng có thể cạn kiệt..."

Mạc Kình Thiên chỉ cần diễn tả như vậy là đủ để thấy bệnh tình của Cung Thiên Vũ nguy kịch tới mức nào.

Không đủ máu đi nuôi cơ thể, cả ngươi luôn ở trong trạng thái yếu ớt bệnh tật, vậy mà tim còn phải đập nhanh hơn người khác một lần rưỡi, nghĩa là tầm 95-100 nhịp một phút, ngang với một cái thanh niên trai tráng vừa vận động nặng xong.

Một cơ thể tuổi già đang yếu đi, vậy mà quả tim vẫn phải đập một cách kiệt lực như vậy...

Đây nào chỉ là nguy hiểm, căn bản là đang rút ngắn sinh mạng của hắn chỉ còn sáu thành của người khác có được hay không?

Đừng nói đến quá trình hoại tử của mạch máu vẫn luôn xảy ra.

"... Nói thật, Cung lão gia tử có thể gắng gượng đến tận ngày hôm nay, ta cực kỳ bội phục" - Mạc Kình Thiên cảm thán.

Trầm ngâm một lát, hắn lại nói tiếp:

"Sáng hôm nay, Cung lão gia tử không biết vì sao lại lên một cơn co thắt tim đột ngột, từ lúc đấy vẫn luôn ngất đi, điện tâm đồ báo hiệu cực kỳ không ổn định, mà vấn đề ở chỗ tim lão gia tử đập hơn 120 nhịp một phút... Ta sợ cơ thể hắn lúc này có chút ăn không tiêu... Thứ ta bất lực, tới tận bây giờ ta cùng nhóm bác sĩ vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào"

Đến đấy, Mạc Kình Thiên không nói thêm nữa. Hắn không cần thiết, ý tứ của hắn đã thực rõ ràng...

"Diệp Phàm..."

Cung Vô Song nghe xong, sắc mặt tái nhợt, khẽ níu lấy bàn tay của nam nhân, giật giật.

Mạc Kình Thiên lúc này cũng chợt nhớ ra, hắn không được, không đồng nghĩa với việc thiếu niên trước mặt hắn không được a!

Tuy mới chỉ chứng kiến Diệp Phàm ra tay một lần, thế nhưng chỉ từ một tay hạ châm xuất thuần nhập hóa của Diệp Phàm thôi, Mạc Kình Thiên đối với hắn đã phục sát đất.

Ánh mắt nhìn người của hắn vẫn luôn thực hảo, hắn chắn chắn rằng Diệp Phàm để lộ ra lần trước mới chỉ là một góc băng sơn của hắn mà thôi.

Mạc Kình Thiên cảm giác được, có lẽ Diệp Phàm sẽ đem lại cho hắn kinh hỉ.

"Diệp Thần Y, thứ cho lão phu già cả hồ đồ... Không biết ngươi có thể ra tay cứu trị Cung lão?

Hắn là một con cáo già, đương nhiên sẽ không đặt câu hỏi "có khả năng không?", hỏi như vậy chỉ khiến Diệp Phàm cảm giác năng lực của mình bị nghi ngờ, sẽ khó chịu.

Hắn thay bằng một câu hỏi "có ra tay hay không?", coi như ngầm thừa nhận Diệp Phàm có khả năng chữa khỏi Cung lão, cũng cho người sau đủ tôn trọng.

Bản chất ý định của hai câu hỏi cũng không khác nhau quá nhiều, rốt cục từ câu trả lời nhận được liền có thể biết Diệp Phàm có năng lực cứu trị Cung Thiên Vũ hay không.

Thế nhưng nói đến thái độ, liền khác nhau một trời một vực.

Diệp Phàm có tâm trí cùng nhãn lực của một cái lão quái vật, đương nhiên trong chớp mắt liền có thể nhận ra được cách nghĩ của Mạc Kình Thiên, bất quá hắn cũng không phản cảm với chút tiểu tính toán ấy.

Nói cho cùng, không có hắn nói đi chăng nữa, Cung Vô Song đã mở lời, Diệp Phàm liền không thể chối từ.

"Chữa đương nhiên phải chữa, bất quá cần thiết xem trạng thái của lão gia tử trước, sau đó mới có thể nói chuyện tiếp"

Diệp Phàm nhàn nhạt đối với Mạc Kình Thiên bảo.

Thái độ cẩn thận của hắn không kiêu căng không siểm nịnh như vậy, lại khiến Mạc Kình Thiên càng thêm có tin tưởng vào chính phán đoán của bản thân, thiếu niên này chỉ sợ có nắm chắc chữa bệnh cho Cung Thiên Vũ.

Trong tình huống chưa tận mắt nhìn thấy người bệnh, không một cái hợp cách bác sĩ nào dám cuồng ngôn có thể chữa trị.

Đó không gọi là tự tin, mà gọi là kiêu ngạo cùng ngu xuẩn.

Mà Diệp Phàm hiển nhiên vừa chứng minh mình không phải người sau giống các thiếu niên khác, có tí tài năng liền cái mũi ngẩng lên trời, chết lúc nào không biết.

Mạc Kình Thiên không biết là, cũng không phải Diệp Phàm quan tâm đến cái gì cuồng ngôn hay không...Trên thực tế, hắn có đến chín thành chín có thể đem Cung Thiên Vũ chữa cái thất thất bát bát, có rơi vào không thành mốt còn lại hắn cũng có cách giải quyết; chỉ là, xuất phát từ tâm tư kín đáo, hắn luôn luôn sẽ để lại cho mình một đường lui.

"Vậy không thể chậm trễ nữa, ta liền đưa các ngươi vào trong phòng điều trị"

Năm người lấy Mạc Kình Thiên dẫn đầu, tiến vào gian trong.

Tất cả y tá ở đây đều nhận thức Mạc Thần Y, do vậy năm người lần này tiến vào liền không bị ai khác ngăn cản.

...

Cung Thiên Vũ lẳng lặng nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất giống như ngủ say, nguyên bản khuôn mặt đã hốc hác, nay lại càng thêm lõm vào trong, chỉ còn da bọc xương.

Trên người hắn bao trùm một tầng chăn mỏng mày trắng, khắp nơi từng ống dây nối thân thể của hắn với các loại dụng cụ chữa bệnh…

Mạc Kình Thiên, Diệp Vân Phi, Diệp Phàm, Cung Vô Song, Cung Hàn Nguyệt năm người, sóng vai đứng trước lớp kính pha lê, nhìn về phía trong, nơi Cung Thiên Vũ đang nằm, mỗi người một thần sắc khác nhau.

Mạc Kình Thiên là lo lắng cùng ngưng trọng.

Diệp Vân Phi thì nhiều phần là tò mò, nàng muốn biết đứa đệ đệ từ trên trời rơi xuống này có bao nhiêu năng lực.

Cung Hàn Nguyệt cùng Diệp Phàm thần sắc đạm nhiên, đảo không phải do hai người nhìn sinh lão bệnh tử đã nhiều thành quen, mà do cả hai đều biết Cung Thiên Vũ đến cuối cùng sẽ không có việc gì.

"Làm ta vào đi thôi!" - Diệp Phàm lên tiếng.

Hắn nhìn thoáng qua Cung Vô Song, thấy nữ nhân lãnh dung đi đâu hết, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng, bất lực cùng mờ mịt.

Nhìn nàng như vậy, hắn có một loại mạc danh đau lòng.

Đây vẫn là lần thứ hai hắn nhìn thấy nàng giống như thế này.

Lần đầu tiên là cách đây 90 vạn năm.

Cũng cùng một tình huống tương tự.

Lúc đó hắn bất lực.

Ngoài nhìn ra, cái gì hắn cũng không làm được

Thế nhưng bây giờ thì khác.

Mệnh hắn muốn cứu, Diêm Vương cũng không dám thu!

(Chương xong)

Tái bút: Xin lỗi, mất mạng, do vậy không thể đăng đúng giờ

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương sau
Danh sách chương