Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 75

Chương sau
Danh sách chương

Trần Y Y thấy Sở Trác thật sự đem Sở Minh Yến đuổi ra khỏi phủ, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Nhà người ta thì tẩu tử đều phải ganh tị, tranh giành tình cảm với muội phu, nhà bọn họ ngược lại, người làm ca ca lại ăn dấm của chính muội muội mình. Mặc dù Trần Y Y đã sớm biết, Sở Trác là người có ham muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến, ham muốn ấy lại lớn đến mức này.

*Muội phu: em vợ

Trần Y Y hoàn toàn không cảm thấy bị Sở Minh Yến ôm ấp như vậy có gì không ổn, nhưng Sở Trác lại bởi vì nàng bị Sở Minh Yến chiếm tiện nghi mà lạnh mặt ôm chặt nàng không buông tay. Vì để trấn an tâm tình đang không vui của Sở Trác, Trần Y Y cũng để yên cho hắn ôm thỏa thích.

Tiểu phu thê hai người tay trong tay đi về chủ viện, hai người vừa vào đến cửa liền gặp nữ nhi của bọn họ đang lảo đảo đuổi theo Tiểu thịt viên chạy loạn khắp nơi. Sau lưng một ngốc cẩu tử cùng một ngốc hài tử chính là Thu Quỳ, Thang Viên, A Viện cùng mấy nha hoàn phụ trách hầu hạ ở chủ viện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn béo căng thẳng, miệng nhỏ mím lại thật chặt, khí thế bừng bừng đuổi theo Tiểu thịt viên: ” Chạy! “

Kỳ thật nói Đoàn béo đang chạy thì không đúng lắm, dù sao Đoàn béo chỉ mới học được cách đi đường không bao lâu. Đoàn béo mặc dù chỉ đi theo Tiểu thịt viên, nhưng nàng đi đường lại mang theo khí thế của một người đang chạy, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ấy quả thật là đáng yêu a!

Trần Y Y nhìn dáng vẻ lùn tịt của Đoàn béo, đột nhiên nàng ý thức được cái gì, một mặt ưu sầu nói với Sở Trác: ” Đoàn Đoàn nhà chúng ta có chút béo, tiểu hài tử béo quá thực ra cũng không tốt lắm nha! “

Sở Trác nghe vậy nhìn lướt qua tiểu hài tử đang luôn miệng hô ” chạy “, thịt trêи người theo động tác của khuê nữ ngốc đều run hết cả lên, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, thật không nỡ nhìn a. Tâm tình hắn vốn đang không được tốt, lại nhìn thấy khuê nữ ngốc đến không chịu nổi của mình, trong lòng càng là ngũ vị tạp trần.

* Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc. Ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Sở Trác rất muốn nói, nữ nhi mập thành như vậy đều là do nàng dung túng nàng ấy ăn không ngừng nghỉ. Bất quá hắn cũng không thật sự dám nói ra, chỉ có thể lộ ra một nụ cười gượng gạo với Trần Y Y.

Mấy ngày sau vì không muốn Đoàn béo càng béo thêm, mỗi ngày Trần Y Y đều ôm Đoàn béo ra ngoài đùa nghịch.

Một ngày kia, lão phu nhân muốn dẫn Sở Minh Yến lên chùa cầu nhân duyên, liền tiện thể mang theo hai mẫu nữ Trần Y Y đi cùng.

Hôm nay Sở Minh Yến bị buộc mặc vào nữ trang đã lâu không đụng tới, đã quen mặc nam trang khiến nàng khó chịu hồi lâu. Trêи đường đi thừa dịp lão phu nhân trêu đùa Đoàn Tuyết, nàng ấy một hồi thì kéo kéo đai lưng đang thắt chặt, một hồi lại sờ sờ lên cây trâm sắp rơi trêи đầu. Trần Y Y ở một bên vui vẻ nhìn nàng ấy, cảm thấy Sở Minh Yến hiện tại thật sự là càng ngày càng đáng yêu.

Sở Minh Yến đối với chuyện nhân duyên gì đó thực không để ý lắm, nếu có thể gặp được nam nhân tâm đầu ý hợp với nàng, nàng nhất định sẽ hào sảng mà theo đuổi, nếu như không gặp được người hợp ý, nàng cũng không ngại một mình trôi qua cả đời. Sở Minh Yến tự thấy bản thân sống thực tự tại, nhưng là trong mắt lão phu nhân, tiểu nữ nhi của bà thực khổ sở, đáng thương.

* Hào sảng: ngay thẳng phóng khoáng

Sở Minh Yến là nữ nhi nhỏ nhất của Sở gia, vốn nên lớn lên trong cẩm y ngọc thực, sau đó tìm cho nàng một vị hôn phu môn đăng hộ đối để gả đi. Nhưng mà Sở gia lại bất hạnh gặp phải một loạt tai ương, làm hại nàng tuổi còn nhỏ vì phải chèo chống toàn gia mà không thể không xuất đầu lộ diện với bên ngoài, chịu đủ mọi chỉ trích ác ý của người khác.

* Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang, phú quí.

Nay Sở Hủ cùng Sở Trác tiền đồ đều thực sáng lạn, địa vị Sở gia cũng là nước lên thì thuyền lên theo. Lão phu nhân cảm thấy đã đến lúc tìm cho nữ nhi tốt của bà một mối hôn sự như ý.

Một năm qua đã có không ít người muốn đến cầu thân nữ nhi của bà, nhưng lão phu nhân cũng đâu phải là kẻ ngốc, bà biết rõ những người kia đến cầu thân Sở Minh Yến đều là vì muốn bám lấy Sở gia, trong số đó có được bao nhiêu người là thật tâm thích Sở Minh Yến, lão phu nhân nhấc mí mắt liền nhìn ra. Cho nên lão phu nhân muốn đưa nữ nhi đi cầu nhân duyên, chỉ hi vọng tìm cho tiểu nữ nhi của mình một mối nhân duyên tốt.

Chờ khi bọn họ đến ngôi chùa lớn nhất ở ngoài thành, Trần Y Y liền phát hiện nơi này hương hỏa vô cùng thịnh vượng, trêи đường đi các nàng đã gặp không ít lữ khách đến hành hương. Đoàn béo chịu không nổi hương vị nhan khói trong chùa, Trần Y Y liền ôm nàng ra ngoài đi dạo, cũng không đi vào cùng lão phu nhân và Sở Minh Yến.

Lần này Trần Y Y chỉ mang theo một mình Thu Quỳ, cô nương câm đã theo Sở Trác đi đến quân doanh. Trần Y Y chỉ mang theo một thị nữ, thế nhưng lão phu nhân bên kia lại dẫn theo không ít hạ nhân, lão phu nhân lo lắng cho hai mẫu nữ Trần Y Y, liền sai hai tên gia phó của Sở gia đi theo bên cạnh hai người.

Hai gia phó kia đều có chút ít võ công, đi theo phía sau che chở mẫu nữ hai người, tùy thời tùy lúc mà bảo vệ mẫu nữ hai người chu toàn.

Lượng khách hành hương đến chùa này rất nhiều, nên xung quanh chùa cũng có không ít người. Trần Y Y ôm Đoàn tử đi dạo một hồi, không hiểu sao lại đi đến một hoa viên đằng sau chùa. Trong hoa viên có một cây đại thụ cỡ ba trăm năm tuổi, trêи cành cây treo đầy những chiếc túi gấm đỏ thẳm. Thời điểm có gió thổi qua, ngàn vạn chiếc túi gấm theo gió bay múa, nhìn giống như là những đóa hoa nở rộ trêи thân cây.

Lúc này phía dưới tàn cổ thụ đứng không ít người, có người đang cúi đầu viết viết gì đó, có người thì đang ném túi gấm lên cành cây. Thu Quỳ nhìn dáng vẻ thập phần hứng thú của Trần Y Y, liền cười nói với Trần Y Y: ” Phu nhân, nghe nói nếu chúng ta viết lời chúc phúc cho người thân rồi bỏ vào túi gấm, sau đó ném túi gấm lên cành của cây đại thụ này, lời chúc phúc trong túi gấm sẽ trở thành sự thật. “

Truyền thuyết về cây đại thụ này có rất nhiều, nha hoàn Thu Quỳ đã nghe được thật nhiều phiên bản khác nhau. Nàng nhìn thấy Trần Y Y bày ra dáng vẻ lắng nghe thật nghiêm túc, liền đem những truyền thuyết mà nàng ấy biết thuật lại cho nàng nghe.

Trần Y Y mặc dù không tin những truyền thuyết này, nhưng là nghĩ đến Sở Trác cùng Đoàn béo nàng liền muốn thử một lần. Vạn nhất, nếu vạn nhất có thể trở thành sự thật thì sao? Dù sao chính nàng cũng không có chuyện gấp gì, không bằng cũng viết vài lời chúc phúc sau đó ném lên cây.

Trần Y Y ôm tâm tình như vậy, liền đưa Đoàn béo cho Thu Quỳ đứng sau lưng, nàng đi đến chỗ một vị sư phụ ngồi dưới tàn cây, mua hai cái túi gấm, sau đó đi đến một chiếc bàn trống ở đằng kia. Trần Y Y thật không quen dùng bút lông viết chữ, nếu không có kí ức của nguyên chủ, chữ nàng viết ra quả thật có thể dùng hai từ “chó cào” để hình dung. Ngay lúc nàng còn nghiêm túc viết lời chúc phúc cho Sở Trác cùng Đoàn béo, một thanh âm vang lên ngay phía sau lưng nàng, thanh âm kia nghe qua mười phần thanh thúy êm tai.

” Tam ca, tam ca, ngươi xem a! Hài tử này bộ dáng thật dễ nhìn, rất giống một tiểu tiên đồng đáng yêu nha! “

Nói lời này là một cô nương không lớn tuổi lắm, nàng đang lôi kéo một vị công tử có gương mặt giống nàng đến mấy phần, bộ dáng nàng ấy thập phần cao hứng nhìn chằm chằm Đoàn béo trong ngực Thu Quỳ.

Trần Y Y giơ tờ giấy mình vừa viết xong lên thổi thổi, sau đó quay đầu nhìn lại. Liền nhìn thấy tiểu cô nương hoạt bát ấy đang phất phất tay cùng với Đoàn béo đang thập phần mệt mỏi, tiểu cô nương bộ dáng mặc dù không được đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại có một đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ.

Trần Y Y vừa đem tờ giấy nhét vào trong túi gấm, vừa nhấc bước đi đến chỗ Thu Quỳ cùng Đoàn béo. Tiểu cô nương thấy mẫu thân hài tử đã trở lại, ngượng ngùng hướng Trần Y Y cười cười, sau đó mười phần không nở lôi kéo ca ca nhà mình rời đi.

Trần Y Y đối với chuyện này cũng không để ý lắm, nàng đem một cái túi gấm đưa cho Đoàn béo cầm, sau đó cười nói với Đoàn béo: ” Đến, Đoàn Đoàn, đem cái này ném lên trêи cây, ném càng cao càng tốt nha! “

Bởi vì tiểu cô nương kia vừa mới hưng phấn la to, nên xung quanh cũng có không ít người chú ý đến hai mẫu nữ các nàng. Có người lúc nhìn rõ dung mạo của hai mẫu nữ Trần Y Y, liền nhịn không được ở trong lòng cảm thán, hai mẫu nữ này thật là xinh đẹp a. Cũng không biết là ai may mắn như thế, cưới được một nàng dâu kiều mỵ xinh đẹp, lại có được một tiểu hài tử thập phần khả ái, đáng yêu.

Đoàn béo lúc này thật mệt mỏi, nàng nghe mẫu thân nói vậy liền nhéo nhéo túi gấm trong tay, sau đó từ từ nhắm hai mắt quăng túi gấm về phía trước. Kết quả, đừng nói ném lên trêи cành cây, ngay cả cái lá nhỏ cũng không chạm đến được. Chung quanh lập tức phát ra một trận tiếng cười, tiếng cười vui vẻ không mang chút ác ý, thế nhưng vẫn hại Đoàn béo đỏ mặt.

Đoàn béo lập tức lên tinh thần, nàng nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, sau đó tức giận chu miệng lên hô.

Đoàn béo: ” Nương, nương, đến! Đến! “

Trần Y Y nghe vậy đem túi gấm trêи đất nhặt lên, sau đó một lần nữa đặt nó vào bàn tay nhỏ của nàng. Sau khi nắm túi gấm trong tay Đoàn béo liền đẩy đẩy Thu Quỳ, Thu Quỳ hiểu ý cẩn thận đem nàng đặt xuống. Mọi người nhìn tiểu hài tử y hệt quả bí lùn, cũng không gấp gáp ném túi gấm lên cây mà là buồn cười nhìn chằm chằm Đoàn béo. Phảng phất như đang chờ xem nàng sẽ làm ra trò khôi hài gì nữa đây?

Đoàn béo lập tức có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy. Trần Y Y thấy thế cười cổ vũ nàng: ” Không có việc gì, dùng sức nhiều một chút sẽ ném được, Đoàn Đoàn lợi hại nhất! “

Trần Y Y vốn đã xinh đẹp, động lòng người, nay dáng vẻ dỗ dành tiểu hài tử lại toát lên thần sắc nhẹ nhàng, ôn nhu, đã hấp dẫn không ít tầm mắt của các nam nhân xung quanh. Hai gia phó phụ trách bảo hộ Trần Y Y thấy thế, liền không vui trừng mắt nhìn các nam nhân đó một lượt, giống như đang cảnh cáo bọn hắn vị phu nhân này thân phận không tầm thường, bọn họ tốt nhất nên dẹp ngay mấy ý nghĩ không nên có trong đầu thì hơn.

Sau khi Đoàn béo nghe mẫu thân nói xong, liền hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết sức lực bυ" sữa mẹ ra mà ném túi gấm bay ra ngoài. Bản thân túi gấm vốn đã có chút nặng, vì gia tăng trọng lượng để dễ dàng ném đi, bên trêи túi gầm còn buộc một sợi dây lụa đỏ. Trong túi gấm của Đoàn béo còn được Trần Y Y đặt một thỏi bạc nhỏ vào.

Trong nháy mắt Đoàn béo đem túi gấm ném ra, biểu tình xem kịch vui của đám người xung quanh lập tức biến đổi thành chấn kinh, bởi vì bọn họ trông thấy túi gấm màu đỏ bay qua đỉnh đầu bọn họ, sượt qua tàn cây cổ thụ một chút rồi thẳng tắp bay đến cổng chùa.

Đoàn béo vì dồn sức ném túi gấm, đã làm chính mình mất đà mà ngã ngồi xuống đất, nàng ngồi dưới đất nhìn hơn nửa ngày, thấy túi gấm của mình bay vượt qua tàn cây, lập tức há miệng, oa một tiếng khóc lên.

Trần Y Y bất đắc dĩ đứng yên ở đó, nàng vốn cho rằng Đoàn tử nhà nàng khí lực lớn, chỉ ném một cái túi gấm căn bản không thành vấn đề. Nhưng nàng không nghĩ tới, Đoàn tử khí lực mặc dù rất lớn, nhưng để ném chính xác một đồ vật thật đúng là… Cây cổ thụ trước mắt lớn như thế, Đoàn béo quả thực ném túi gấm bay thẳng, không đụng vào một phiến lá nhỏ nào.

Lúc Trần Y Y cùng đám người vây xem đang dỗ dành Đoàn béo, cái túi gấm được Đoàn béo ném ra kia đang nằm gọn trong tay một nam hài cỡ tám, chín tuổi. Nhũ mẫu của nam hài thực lo lắng kiểm tra đầu của hắn, thấy trêи trán nam hài bị ném đến đỏ lên, lập tức vừa tức vừa giận đối với hộ vệ bên cạnh nói: ” Các ngươi bảo hộ tiểu thế tử như vậy sao? Còn không mau đi tìm? Ta muốn nhìn xem là tên hỗn đản nào dám ám hại Kỳ nhi nhà ta? “

Mấy tên hộ vệ nghe vậy, lập tức tản ra xung quanh tìm kiếm, bọn hắn không nghĩ tới nha, một cái túi gấm lại biến thành ám khí, đột nhiên từ hậu viện bên kia bay tới, chuẩn xác đập vào trêи trán của tiểu chủ nhân.

Nhũ mẫu đau lòng nhìn tiểu thế tử nhà mình, thấy hắn còn có tâm tình mở túi gấm ra xem xét, bà không nhịn được bắt đầu nhắc nhở: ” Nhất định là tên điêu dân không có mắt nào đó, thật sự là quá đáng, dám ném đồ vật trúng trán Kỳ nhi của ta, nhũ mẫu thật đau lòng a. Chờ hộ vệ đem điêu dân kia bắt tới, nhũ mẫu nhất định thay Kỳ nhi lấy lại công đạo. ”

Tiểu thế tử vốn cho rằng có người nào đó muốn dùng phương thức này để truyền tin cho hắn, nhưng là chờ lúc hắn nhìn thấy tờ giấy trong túi gấm, đột nhiên cảm thấy hai mắt của mình thật đau nha. Bởi vì chữ trêи tờ giấy thật sự là quá xấu, xấu đến mức người vừa mấy tuổi đã đọc đủ thi từ ca phú như hắn, thiếu chút nữa cũng không nhận ra trêи tờ giấy này viết cái gì?

Nhưng là chờ sau khi hắn hiểu được mấy chữ xâu xấu trêи tờ giấy, lại cảm thấy người đã viết tờ giấy này quả là cả gan làm loạn. Bởi vì đối phương thật lớn gan viết ra một cái tâm nguyện, ý tứ đại khái chính là, hi vọng nữ nhi của nàng sau khi lớn lên, sẽ tìm được một người nam nhân tốt giống như Sở Trác để gả đi.

Tiểu thế tử nhìn tên Sở Trác trêи tờ giấy, thật nhanh đem tờ giấy cẩn thận xếp lại lần nữa, sau đó nhét trở lại túi gấm. Nhũ mẫu thấy biểu tình hắn hết sức nghiêm túc, nhịn không được hỏi: ” Kỳ nhi thế nào? “

Tiểu thế tử nghe vậy lắc đầu, trêи gương mặt tinh xảo hiện lên ý cười như có như không. Hắn sửa sang lại ống tay áo của mình, sau đó chỉ vào cây cổ thụ ở hậu hoa viên của ngôi chùa: ” Đi! Người kia hẳn là ở hậu hoa viên. “

Nhũ mẫu nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, đợi lúc bà phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của tiểu thế tử, hắn đã nhấc chân hướng hậu viện bên kia đi tới. Nhũ mẫu cuống quít đuổi theo thân ảnh nhỏ bé kia, bà một bên đuổi theo một bên lo lắng nói: ” Kỳ nhi, không cần phải đích thân đến đó, sai hộ vệ đem người lại đây là được mà. “

Sau đó, chờ hai người vượt qua biển người náo nhiệt, tìm được kẻ bị gọi là ” điêu dân ” kia, mới biết được người ném túi gấm là một tiểu oa nhi chưa đến hai tuổi. Đại khái là nhìn ra bọn hắn không tin một cái tiểu oa nhi lại có khí lực lớn như thế, một vị phu nhân đã chứng kiến toàn bộ quá trình liền đứng ra làm chứng: ” Đừng nhìn tiểu oa nhi kia bộ dáng thực tuyết nộn đáng yêu, thật ra lại là một tiểu tiên đồng có thần lực trời sinh a! “

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!


Chương sau
Danh sách chương