Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh

Chương 1: 1

Chương sau
Danh sách chương

Trên trấn nhỏ có một gã ăn xin trẻ tuổi.

Người này tay chân lành lặn, chỉ tiếc đôi mắt không biết sao lại bị mù, trên mặt hắn suốt ngày đeo hai mảnh đen thui, chỉ sợ ngay cả bóng người cũng không thấy.

Thế là mọi người đều gọi hắn là gã ăn xin mù bất hạnh.

Gã ăn xin mù bất hạnh có tên hẳn hoi nhưng chẳng mấy dễ nghe, họ Tô tên Lạn tự Thảo Nhi.

Đâu còn cách nào, ai bảo tổ tông hắn là trạng nguyên võ tiếng tăm lừng lẫy cơ chứ?

Hai mảnh đen kia chính là bảo bối, mọi người cứ tưởng đây là kính che nắng của người mù chứ đâu biết thật ra cặp kính này hết sức kỳ diệu, có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, gọi là kính Tây Dương.

Đây là vật năm xưa lão Hoàng đế ban cho Cái Bang bọn hắn để lừa phỉnh quần chúng rồi nhân tiện ăn xin luôn.

Cộng thêm cái bát ăn xin của vua ban, trong lúc nhất thời Cái Bang làm gì cũng thuận lợi, khắp đại giang Nam Bắc không hề có địch thủ.

Cha Tô Thảo Nhi chính là tiền nhiệm bang chủ, bị ám ảnh bởi tư tưởng độc cô cầu bại nên quyết định mở rộng mục tiêu làm trùm cả hai bên eo biển, dẫn mẹ hắn vượt trùng dương thám hiểm, tiến hành bước đầu của kế hoạch mở rộng lãnh thổ Cái Bang.

Tô Thảo Nhi không có chí khí như cha hắn nên quyết định nằm lì ở nhà.

Nhưng một tên ăn mày thì làm gì có nhà? Tô Thảo Nhi đáp kỳ thật ngàn vạn ngôi nhà, nhà ngươi chính là nhà ta, thế nên ta muốn ở nhà nào thì cứ ở thôi.

Trấn nhỏ này ở phương Nam bốn mùa như xuân, đặc sản và rượu ở đây đặc biệt hợp khẩu vị Tô Thảo Nhi nên hắn liền dừng chân lại đây vài tháng, sau đó đến xin ăn từng nhà trên trấn, ngay cả quan phủ cũng không tha.

Huyện thái gia tức giận muốn chết, xin cơm còn phải tìm đến bản quan nữa sao?! Nhưng lão cũng chẳng làm được gì, ai bảo cha Tô Thảo Nhi trước khi đi xa đã để lại cái bát kia cho hắn.

Hoàng thượng ban tặng, còn đích thân cầm bút đề mấy chữ "Phụng chỉ ăn xin", ai dám không cho đây?

Ỷ có vua chống lưng nên Tô Thảo Nhi đi ăn xin còn đỏng đảnh kén chọn, không ngon không ăn, tiền ít không lấy, chuyện này khiến cho gã nhà giàu mới nổi Vương Cẩm Tài trên trấn tức chết.

Vương Cẩm Tài đương nhiên rất tức giận bởi vì đối tượng Tô Thảo Nhi xin xỏ chính là y.

Trước đây khi Tô Thảo Nhi tới cửa xin ăn lần đầu tiên, Vương Cẩm Tài thấy người ta mù lòa nên cố ý cho chút cơm thừa canh cặn, còn lấy miếng sắt giả làm đồng xu gạt người.

Nào ngờ đã không đuổi được tên ăn mày này đi mà hắn còn hừ lạnh một tiếng vạch trần mánh khóe của y, Vương Cẩm Tài thẹn quá hoá giận, "Chẳng phải ngươi bị mù sao?!"

"Không sai, ta bị mù, " Tô Thảo Nhi đẩy gọng kính đen trên sống mũi như muốn nhấn mạnh hắn là kẻ mù hàng thật giá thật, "Ngươi có biết tâm nhãn không?"

"Tâm, tâm nhãn?" Vương Cẩm Tài mờ mịt khó hiểu hỏi lại, "Đó là cái quái gì?"

"Chính là cái quái giúp ta phát hiện mọi chuyện thất đức ngươi làm đấy." Tô Thảo Nhi giơ ra cái bát ăn xin vua ban của hắn, "Thấy không? Thánh chỉ đấy nhé.

Hoặc là lấy ra hoặc là theo ta đi gặp quan, tố cáo ngươi xem thường Thánh thượng."

"Hả?" Tuy Vương Cẩm Tài là kẻ lắm tiền nhiều của trong làng quê trấn nhỏ này nhưng cũng là đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời, chỉ biết quanh quẩn trong mấy mẫu đất.

Tội danh lớn như thế dọa y đứng chết trân tại chỗ, bỗng nhiên nghe Tô Thảo Nhi nói tiếp, "Kỳ thật lúc nãy ngươi bỏ cơm thiu vào bát của ta đã là khi quân phạm thượng, còn miếng sắt này cũng là vật chứng rõ ràng để ta cáo trạng."

"Hả?!" Đến mức này cơ à?!

Vương Cẩm Tài há hốc miệng quên cả ngậm lại, đây đâu phải tên ăn mày, rõ ràng là ăn cướp thì có!

"Vậy......!Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi nói xem?" Tô Thảo Nhi cười híp mắt lắc lư cái bát.

Thôi của đi thay người vậy, Vương Cẩm Tài chẳng thể làm gì khác nên đành nhận lấy cái bát định cho hắn thêm chút cơm trắng.

"Khoan đã." Tô Thảo Nhi xua tay, bộ dạng cứ như thể hắn mới là đại lão gia ở đây còn Vương Cẩm Tài chỉ là tên sai vặt.

"Giờ ta không ăn cơm, ta muốn ăn thịt nướng."

"Ngươi nói cái gì?!" Vương Cẩm Tài suýt nữa thì nhảy vọt lên cao, "Nói đùa! Mơ mộng hão huyền! Ngay cả lão gia ta còn không nỡ ăn thịt đâu!"

Điều này lại là sự thật.

Vương Cẩm Tài là quỷ keo kiệt nổi tiếng khắp trấn, rõ ràng trong nhà giàu nứt đố đổ vách nhưng một xu cũng không nỡ tiêu, Vương gia chỉ có một lão quản gia ăn không được mấy miếng cơm và một tiểu nha hoàn muốn giảm cân.

Hơn nữa nha hoàn ở Vương gia thường xuyên thay đổi, cô nương nhà ai muốn giảm cân thì cứ đến nhà bọn họ làm nha hoàn, chỉ một tháng đảm bảo gầy ngay.

Không riêng gì với người khác mà ngay cả Vương Cẩm Tài cũng không nỡ ăn không nỡ mặc không nỡ dùng, keo kiệt tới cực điểm.

Y mặc quần áo luôn ít hơn người khác, ăn cũng kém xa người khác, đồ y dùng đều là đồ cũ nhặt về, ngay cả quan tài của cha y cũng mỏng hơn bình thường.

Trong vòng trăm dặm không có cô nương nhà nào dám gả cho y, Vương Cẩm Tài còn vui mừng vì bớt được một khẩu phần.

Bớt đi một miệng ăn cơ đấy! Vương Cẩm Tài kích động cảm khái, cái này tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.

Thế mà bây giờ tên ăn mày chết tiệt này lại đòi mình cho ăn thịt sao? Đùa à, lão gia ta ngay cả vợ cũng không dám cưới mà lại đi nuôi ngươi sao?

"Không được không được tuyệt đối không được!" Vương Cẩm Tài kiên quyết không đáp ứng, đầu lắc như trống bỏi, ai ngờ Tô Thảo Nhi không chịu thua, túm lấy y đòi đi gặp quan.

Không ngờ tên mù này lại mạnh bạo đến thế, Vương Cẩm Tài muốn chạy cũng không thoát, bất đắc dĩ cò kè mặc cả: "Thay bằng rau cải, rau cải nhé?"

"Đậu phụ khô, đậu phụ khô thì sao?"

"Vậy nấm hương, nấm hương được không?"

"Thế này đi, nhà ta còn mấy con cá khô......"

"Ngươi biết gì không," Tô Thảo Nhi hạ giọng ra vẻ nghiêm túc mặc dù khẩu khí vẫn thấp thoáng ý cười, "Một khi lên nha môn gặp quan thì phí kiện tụng đều do ngươi trả đấy."

Tốn tiền? Nghe nói phải tốn tiền, Vương Cẩm Tài ngẩn người, mở miệng hỏi, "Vậy bình thường phải tốn bao nhiêu xu?"

"Xu? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!" Tô Thảo Nhi quét ngang cái bát trước mặt y, "Một lượng ba bạc, đủ để ngươi mua mười cân thịt, thế nào, thịt này ngươi có cho không đây?"

Đắt quá vậy! Chẳng hợp lý chút nào!

"Cho, ta cho còn không được sao!" Vương Cẩm Tài khẩn khoản nhận lấy cái bát, đúng là đòi mạng mà!

Dù sao cũng chạy không thoát, thôi thì đỡ được chút nào hay chút nấy.

Vương tài chủ ủ rũ cúi đầu chạy ra sau bếp lấy miếng thịt heo rồi cầm dao phay định xẻo hai miếng nhỏ nhất.

Nhưng y hoàn toàn không ngờ Tô Thảo Nhi cũng lặng lẽ đi theo y vào cửa, thấy y làm chuyện hẹp hòi đến mức này thì nhịn không được cười nhạo.

Nghe thấy tiếng cười, Vương Cẩm Tài quay lại mừng rỡ nói, "Được lắm, ngươi tự tiện xông vào nhà dân! Ta không cần cho ngươi thịt nữa rồi!"

"Ta là người mù không thấy đường, sao ta biết đây là nhà ngươi chứ," Tô Thảo Nhi nhún vai lắc đầu, "Lên quan phủ thì ngươi cũng đuối lý thôi, ai bảo ngươi không đóng cửa."

Nhìn cặp kính đen trên mặt tên mù kia, Vương Cẩm Tài không thể phản bác được nên tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Trong tay cầm một miếng thịt to trĩu nặng, vừa nghĩ tới phải cắt ra liền đau lòng đến nhe răng trợn mắt, quả thực chẳng khác gì xẻo thịt trên người y.

"Xong chưa lão gia?" Không cho y thời gian đau lòng, giọng điệu của Tô Thảo Nhi rõ ràng đang thúc giục, "Ta ngửi thấy mùi của một miếng thịt rất to, có phải ngươi định cho ta hết chỗ thịt này không?"

"Cho ngươi nhiều vậy ngươi cũng ăn không hết!" Vương Cẩm Tài vội vã giải thích.

"Không, ta sẽ ăn hết."

"Ăn hết cũng không được! Thịt dày quá nướng không chín!"

"Không, nướng sẽ chín."

"Nướng không chín! Nhà ta không có nhiều than vậy đâu!"

Tên ăn mày cười cực kỳ gian xảo khiến trong lòng Vương Cẩm Tài hốt hoảng, trên trán rịn đầy mồ hôi.

"Không sao, ta có." Tô Thảo Nhi nhếch miệng cười, Vương Cẩm Tài chưa kịp thấy rõ chuyện gì thì miếng thịt trên tay đã đổi chủ.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi không phải bị mù sao?!" Vương Cẩm Tài cuống quýt nhào tới muốn cướp thịt lại.

Nhưng Tô Thảo Nhi tránh trái né phải nên y không sao đến gần được hắn.

"Đã bảo ta có tâm nhãn mà," Tô Thảo Nhi cười nói, "Đừng lo, ta nướng chín rồi ăn chung với ngươi."

"Liệt Diễm Chưởng!"

Vương Cẩm Tài kinh hãi, không phải vì y biết Liệt Diễm Chưởng là cái gì mà vì trông thấy bàn tay Tô Thảo Nhi toát ra ánh lửa xanh thẳm như có nhiệt độ cực cao, nướng miếng thịt chảy mỡ xèo xèo.

"Đi lấy chút muối tới đây." Tô Thảo Nhi tay không lật thịt sang mặt kia nướng tiếp.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......!Ngươi là yêu quái......" Vương Cẩm Tài hoảng sợ nói năng lộn xộn.

"Đừng có ngạc nhiên nữa, mau lấy muối tới đi, thịt sắp chín rồi."

"Yêu quái a!!!" Vương Cẩm Tài kêu to.

"Ầy, ngươi không đem muối tới thì miếng thịt này xem như bỏ, cả ngươi và ta đều không có mà ăn đâu đấy." Ngọn lửa trên tay Tô Thảo Nhi bùng lên, nhìn bằng mắt thường cũng thấy thịt sắp chín rồi.

"Cái gì?" Lý trí của Vương Cẩm Tài lập tức trở về, y vội vàng chạy đi lấy muối và đĩa tới.

Thịt này mua hết hai xâu tiền, dù có là yêu quái cũng không thể vứt bỏ được!

Chờ y đem đồ tới, Tô Thảo Nhi sửa sang một chút là có thể ăn.

"Tới ăn đi chứ?"

Vương Cẩm Tài cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Thảo Nhi, muốn ăn lại không dám động.

"Ngươi không ăn thì ta ăn một mình đấy nhé!"

"Ai nói ta không ăn!" Vương Cẩm Tài vốn còn chút sợ hãi nghe xong lại cả gan hét to, "Ta ăn!"

Không ăn mới là đồ ngốc! Thịt này là của mình, xem như lấy lại vốn cũng phải ăn, sao có thể vô duyên vô cớ để người khác hưởng lợi chứ?! Bất chấp tên ăn mày kia rốt cuộc có phải yêu quái hay không, Vương Cẩm Tài mấy năm rồi chưa ăn thịt quyết định đánh cược mạng mình, ăn trước rồi tính sau!

Con người một khi đã nghĩ thông suốt thì trong lòng sẽ không còn gánh nặng.

Không còn gánh nặng tất nhiên cũng hết kiêng dè, Vương Cẩm Tài dứt khoát phình bụng ăn uống thả cửa, ăn như hổ đói gió cuốn mây bay không nghỉ xả hơi, Tô Thảo Nhi thấy mà suýt rơi cả mắt kính.

"......!Có muốn gia nhập Cái Bang của ta không?" Tô Thảo Nhi cười ha ha đẩy lại kính Tây Dương lên sống mũi, "Huynh đài, với thiên phú này của ngươi thì tương lai sẽ rực rỡ lắm đấy!"

Cái gọi là nghiệt duyên chính là như vậy, kết thì dễ gỡ thì khó.

Từ đó về sau, gã ăn xin mù bất hạnh Tô Thảo Nhi không còn quấy nhiễu các gia đình khác mà chỉ bám riết lấy Vương Cẩm Tài, mỗi ngày ba bữa cơm tới đập cổng Vương gia xin ăn.

Dần dà Vương lão gia đáng thương vừa nghe thấy tiếng mở cổng thì toàn thân liền run rẩy, trốn không thoát chạy cũng không được, đến bước đường cùng y đành phải nghĩ ra một chiêu, đó là chính mình nhịn đói.

Không sai, Vương Cẩm Tài định tiết kiệm phần cơm của mình cho Tô Thảo Nhi ăn, còn y ráng nhịn đói hoặc ăn chút đồ thừa, như vậy trong nhà vẫn chỉ tốn ba phần ăn, một phần cho lão quản gia, một phần cho tiểu cô nương, một phần cho nam nhân.

Nhưng nam nhân này lại không phải là y.

Tô Thảo Nhi không hề hay biết Vương Cẩm Tài đã bị ma quỷ ám ảnh đến mức này nên mỗi ngày vẫn tới cửa xin ăn, đã vậy còn không chịu đi mà nhất định phải ở Vương gia ăn xong mới đi.

Vương Cẩm Tài không đấu nổi với sự vô lại của hắn, chẳng còn cách nào khác nên chỉ có thể xếp chỗ ngồi cho Tô Thảo Nhi, ngày ngày chờ hắn tới ăn cơm.

Bữa cơm ở Vương gia toàn món chay, một màu xanh xám khó ăn muốn chết.

Bình thường Tô Thảo Nhi còn chê ỏng chê eo không thèm ăn, thế nên giờ phút này hắn thật sự không hiểu được tại sao Vương Cẩm Tài lại giống hệt sói đói hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, cứ như đang thèm thuồng lắm vậy.

"Mấy món rau cải đậu phụ khô này ngon lắm à?!" Da mặt dày như Tô Thảo Nhi bị nhìn chằm chằm nửa ngày cũng thấy mất tự nhiên, "Nếu ngươi đói thì tự mình ăn đi!"

"Ta không đói, ta không đói."

Chẳng phải chỉ nhịn hai bữa thôi sao, Vương Cẩm Tài suy yếu xua tay, ta vẫn chịu được.

Thời gian chạy nhanh như thỏ, mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, khi chim hót líu lo đã là ngày hôm sau.

Đêm qua bị đói nên ngủ không ngon, dưới mắt Vương Cẩm Tài hiện ra hai quầng thâm đen, ngay cả gương mặt cũng hóp sâu, cộng thêm cái cằm đã gầy đến mức nhọn hoắt của y khiến người ta thấy mà giật mình..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh


Chương sau
Danh sách chương