Giác Ngộ

Chương 15: Giải huyễn trận.


Trước mắt Vân Ngạo Phong là cha mẹ và những người bạn thân thiết nhất của hắn, họ sống vui vẻ tự tại, hắn nhìn thấy... bản thân mình cũng ở đó.

Hắn khẽ nhấc chân, muốn bước về phía họ, nhưng có thứ gì vô hình đã kéo hắn lại.

Tô Viêm quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Phong, nở một nụ cười thật tươi. Bây hắn cảm thấy mình vừa là Tô Viêm vừa là Vân Ngạo Phong, hắn nhìn thấy mình bị những sợi xích thô đen khoá chặt, những sợi xích rũ xuống từ không gian tối tăm trên đầu hắn, lại nhìn thấy Tô Viêm đang cười với mình, còn có cả Du Tử Mộc và Quân Thi...

Hắn... giống như... có thể..., muốn ở lại đây, đúng vậy, ở lại đây...

Bỗng một tiếng nói máy móc vang lên từ bốn phía, vọng vào màng nhĩ của Vân Ngạo Phong, khiến đầu hắn đau nhức như muốn nổ tung.

[Ký chủ, ký chủ tỉnh lại đi, đừng bị ảo giác mê hoặc, mau tỉnh lại, nếu không những người khác đều sẽ chết hết đấy! Ký chủ! Tít tít tít!]

[Ký chủ, tỉnh lại, tít tít!]

"Đúng rồi, đúng... ta không thể bị mê hoặc, họ sẽ chết!"

Tâm trí Vân Ngạo Phong tỉnh táo lại, có chút gấp gáp hỏi: "Hệ thống, ta phải làm sao để thoát khỏi chỗ này đây?"

"Tít tít." Âm thanh vang lên có chút nhanh đến kỳ lạ.

[Tít!... Ký chủ, ngài... tít... hãy giết chết Tô Viêm... tít!]

"Ta phải làm sao để giết ta chứ, ta cũng không thể tự tay giết bản thân mình được!"

[Bây giờ ký chủ là Vân Ngạo Phong... tít..., không phải Tô Viêm.]

Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ cũng có lý, hắn nhìn không gian tối om xung quanh, đột nhiên tay chân dùng sức, chạy về phía ảo ảnh, nhưng ảo ảnh đó lại biến mất ngay trước mắt hắn.

Không gian chung quanh lại trở về như bình thường, tuy không có tiếng nước chảy, không có bất kỳ tiếng động nào, nhưng hắn xác thực hắn đã trở về hiện thực.

Vân Ngạo Phong thử cử động mới biết mình không thể động đậy.

Muốn nói chuyện cũng không thể nói chuyện.

Không thể cử động, không thể lên tiếng, ngoại trừ hô hấp và liếc mắt ra thì hắn hoàn toàn lực bất tòng tâm với mọi thứ.

Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, mắt mở lớn kinh ngạc, muốn hỏi lại không thể hỏi, đúng là khổ hết phần thiên hạ.

Vùng má Vân Ngạo Phong hơi vặn vẹo, phát ra giọng mũi: "Ứ ư ư, ư ứ ư!" (Ý Hiên huynh, mau cứu ta!)

Nhưng đáng tiếc, Ý Hiên không hiểu Vân Ngạo Phong muốn nói gì, hỏi cũng không thèm hỏi, mặt liệt nhàn nhã đi sang chỗ Vân Tuân Vũ.

Nhìn nhìn, rồi lại nhìn, tình trạng của Vân Tuân Vũ cũng giống như Vân Ngạo Phong, cả mấy người còn lại cũng bị biến thành trạng thái đơ như tượng.

Mà phải kể đến Mộc Du Tử đặc biệt thảm hại kia, đang tắm mà lâm vào huyễn cảnh, cứng đơ dưới đáy nước, bây giờ có lẽ sắp tắt thở rồi.

Còn có, huyễn cảnh mê hoặc kia là do Ý Hiên phá, à không, phải nói là do Tiểu Hắc nói cách phá cho Ý Hiên mới đúng.

Tiểu Hắc vốn dĩ không phải là sinh vật, khụ, yêu thú ở đây, nhưng lần trước đi vào bí cảnh liền bị lạc mất chủ nhân, vì vậy nó đi cứ đi, sau đó đi đến chỗ này. Nhưng kỳ lạ là chỗ này không có sự bài xích đối với Tiểu Hắc, ngược lại, lại bài xích mạnh mẽ đối với con người.

Cũng vì vậy mà Tiểu Hắc đại loại được coi như là một vị khách quý và thường xuyên của Vẫn Mạng sơn cốc này.

Trong sơn cốc này đúng là có yêu ma quỷ quái gây chuyện, nhưng đám yêu ma quỷ quái đó lại coi Tiểu Hắc là thân nhân, cũng không ai biết là vì lý do gì.

Muốn phá huyễn cảnh ở đây thực ra cũng rất dễ.

Tiểu Hắc ngồi trên vai Ý Hiên, đôi mắt màu vàng lóng lánh xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, một bộ dạng moe moe chết người.

Sau khi Liễu Hi Hiên nhìn thấy Tiểu Hắc, thì đang trong tư thế bất động rất buồn cười, đột nhiên không biết lấy đâu ra sức ra lực mà chạy đến cướp lấy Tiểu Hắc, xiết chặt không buông.

"Woa, con thú con này thật xinh đẹp, này, có muốn bái sư đồ với ta không?"

"Sư đồ cái đầu ngươi, mau buông ta ra."

Tiếng nói trong trẻo phát ra khiến Liễu Hi Hiên động tác hơi dừng lại, sau đó không báo trước mà đưa mặt cọ đi cọ lại trên bộ lông mềm mại đen bóng của Tiểu Hắc, vui vẻ không thôi.

"Thì ra không chỉ đẹp mà còn biết nói chuyện nha, ngươi là miêu tinh hả?"

Nhận được câu nói ngu xuẩn của Liễu Hi Hiên, Tiểu Hắc liền không kiêng nể gì mà giơ móng vuốt lên một đường cào thẳng vào mặt Liễu Hi Hiên.

Ý Hiên mặt liệt hoàn toàn không lường trước được một loạt động tác nguy hiểm của Liễu Hi Hiên, khóe môi rất khó có giật giật, nhưng cũng chẳng để ý.

Bây giờ Ý Hiên lại nghĩ đến một cách có thể khiến mọi người không ở trong tình thái tượng đá nữa!

Đó là, phải tìm ra thứ đối phương có hứng thú nhất.

Đầu tiên, Ý Hiên đi đến bên hồ nước, nhìn những sợi tóc trôi trên mặt hồ của Mộc Du Tử, nghĩ nghĩ, thứ mà Mộc Du Tử thích nhất có lẽ là... đoản kiếm của Vô Ly, ừ, lúc nãy lướt qua Vô Ly Ý Hiên tất nhiên là tiện tay lấy qua đây rồi.

Bây giờ lấy ra để thử nghiệm, nếu thành công thì càng tốt, không thành công thì có lẽ cho Mộc Du Tử bỏ mạng ở đây cũng được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Giác Ngộ