Hữu Hạnh

Chương 59


Đàm Hữu trở lại đoàn xe, cầm cái chổi và giẻ lau, lấy chiếc xe bánh mì hôm nay định chạy, tỉ mỉ quét tước một lần.

Xong việc cô nghiêng đầu ngửi ngửi bên ngoài, lại ngửi ngửi bên trong, đi vào văn phòng ở một bên, hỏi cô gái sắp xếp lịch lái xe: “Cô có cái gì phun liền thơm ngát không?”

Cô gái cười nhìn cô: “Nước hoa sao?”

“Đều được, chỉ cần có thể thơm là được.”

Cô gái kéo ra ngăn kéo, lật lật: “Nước hoa tôi không mang ở trên người, tôi nơi này có…”

Một cái hộp chứa nhiều viên nhỏ màu vàng đưa tới trước mặt cô: “Cái này.”

Đàm Hữu tiếp nhận, hương chanh tươi mát toả lại đây, tuy rằng kém xa mùi hương trên người Hạnh Gia Tâm, nhưng dù sao nó cũng là hương thơm.

“Viên làm tươi mát.” Đàm Hữu niệm niệm chữ trên hộp.

“Đúng vậy, vốn dĩ xe nào cũng phải để nên đã mua một đống lớn. Sau đó các người không ai lại đây lấy, tôi cũng không quan tâm nữa.”

“Về sau tôi tới tìm cô lấy.” Đàm Hữu giơ giơ tay.

Hai lần qua lại, cuối cùng cũng lái xe ra tới.

Đàm Hữu ra cửa lớn và rẽ vào một hướng, sau đó thả chậm tốc độ xe.

Hạ cửa sổ xe nhìn sang ven đường, đã kêu Hạnh Gia Tâm chờ ở chỗ này, lúc này lại không thấy người đâu.

Có thể đáp ứng chuyện công tư lẫn lộn mà dắt Hạnh Gia Tâm theo như thế này, Đàm Hữu lấy hai cái cớ cho bản thân.

Một là cô nàng thích gây sự này quá phiền phức, lúc này cô từ chối, Đàm Hữu không xác định tiếp theo nàng lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Hai là mang theo nàng thể nghiệm cuộc sống hằng ngày của Đàm Hữu cũng tốt, nói không chừng cô nàng thích gây sự này có thể hiểu rõ chênh lệch giữa hai người.

Nửa người Đàm Hữu đều vươn khỏi cửa sổ để xem xét, nhưng vẫn không thấy Hạnh Gia Tâm trên con phố này.

Cô sợ mình chạy vượt qua, vì thế dừng xe lại, gọi cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên vài tiếng không ai tiếp, chờ Đàm Hữu chuẩn bị xuống xe đi tìm, điện thoại được kết nối với một loạt tiếng vang lộn xộn.

“Alo, Đàm Hữu, cậu ra tới chưa?” Tiếng Hạnh Gia Tâm cũng lung tung rối loạn.

“Ra rồi, mình đã đến nơi, cậu ở đâu?”

“Mình đang mua đồ.” Hạnh Gia Tâm nói, “Lập tức.”

Đàm Hữu còn đang chờ nói chuyện, vừa quay đầu sang một bên liền thấy được Hạnh Gia Tâm từ trong tiệm đồ ăn vặt đẩy cửa bước ra.

Nàng dùng bả vai kẹp di động, trên khuỷu tay treo cái túi lớn, trên tay còn cầm hai cây kem ốc quế to.

Đàm Hữu xem tư thế kia, tùy thời đều có thể dính kem lên người.

Cô vội vàng chạy qua, Hạnh Gia Tâm vừa nhấc đầu thấy cô, vui sướng hài lòng cười với cô.

“Di động!” Đàm Hữu vội hô một tiếng.

Di động thật sự rơi theo tiếng kêu, khi Đàm Hữu vọt tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, di động nhảy hai cái, đã không thể cứu vãn.

“Cậu……” Đàm Hữu nhất thời không biết nói gì.

“Giúp mình nhặt di động.” Hạnh Gia Tâm cũng không để ý, “Tay mình đang bận.”

Đàm Hữu thở dài nhặt di động lên, màn hình rơi ra từ một góc, vỡ nát giống như mạng nhện.

Đàm Hữu ấn nút khởi động máy: “Phải thay màn hình.”

“Không có việc gì.” Hạnh Gia Tâm nhấc hông, “Bỏ vào dùm mình.”

Đàm Hữu nhét vào, Hạnh Gia Tâm đưa một cây kem ốc quế lại đây: “Mau ăn.”

Đàm Hữu tiếp nhận, lại xách đi cái túi treo trên cánh tay nàng.

Rất nặng, tất cả đều là đồ ăn vặt.

“Bạn Hạnh Gia Tâm.” Đàm Hữu kêu nàng, “Chúng ta đây là đi làm, không phải đi dạo chơi ngoại thành.”

“Trong xe của cậu có lắp camera theo dõi không?” Hạnh Gia Tâm hỏi.

“Không.”

“Vậy vui vẻ ăn uống trong lúc lái xe và một mình ngơ ngác lái xe có gì khác nhau?”

Đàm Hữu thế nhưng không cách nào phản bác.

“Được rồi đi thôi.” Hạnh Gia Tâm xoay người, “Đừng làm chậm trễ thời gian nữa.”

Rốt cuộc là ai đang chậm trễ thời gian vậy, Đàm Hữu nhìn bóng dáng của nàng, thật muốn đi qua nhéo nàng hai cái.

Hai người trở lại trên xe, rốt cuộc bắt đầu hành trình.

Hạnh Gia Tâm không có khả năng đi ngồi ghế sau, nàng hương khí lượn lờ mà dựa gần Đàm Hữu, nếu không phải giữa hai ghế có ngăn cách, Đàm Hữu cảm thấy nàng có thể ngồi vào trong lòng cô.

Vì không ảnh hưởng lái xe, Đàm Hữu hai ba ngụm giải quyết cây kem, lúc này chỉ còn thừa bánh ốc quế bị cô ngậm ở trong miệng.

Xe chạy đến trên đường lớn, không có bao nhiêu người, Hạnh Gia Tâm nói với cô: “Cắn đi.”

“Huh?” Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Hạnh Gia Tâm dứt khoát thò qua, duỗi tay bắt được bánh ốc quế của cô: “Yên tâm mà cắn, mình cầm cho cậu.”

Đàm Hữu buồn cười, nhanh chóng cắn một ngụm.

Hạnh Gia Tâm thu tay lại thật sự mau, không có vụn bánh gì rớt lên người Đàm Hữu.

“Cậu yên tâm lái xe đi.” Hạnh Gia Tâm nói, “Không cần động tay, mình đút cho cậu.”

Sau đó liền rào rạt chọn các bao nilon: “Chúng ta có các loại bánh quy kẹo mứt hoa quả bánh mì chocolate, nước uống có Coca nước trái cây sữa chua, đúng rồi, còn có que cay.”

“Muốn ăn cái gì, cứ lên tiếng.” Giống như mở quầy bán quà vặt vậy.

Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không biết lúc này Hạnh Gia Tâm vui vẻ vì có một đống lớn đồ ăn vặt, hay là vui vì ở chung với cô trên một chiếc xe, tóm lại nàng thật vui vẻ, vui đến vẫn luôn giơ khóe miệng, vốn không nín được biểu cảm nghiêm trang trước đó.

Đàm Hữu nhịn không được trêu chọc nàng: “Kim chủ đại nhân, cậu còn bao ăn luôn à?”

“Huh?” Hạnh Gia Tâm nhìn về phía cô, “Ăn mình sao? Bao nha.”

Đàm Hữu giơ tay vỗ lên tay lái: “Hạnh! Bánh! Quy!”

“Làm sao vậy?” Hạnh Gia Tâm nói, “Muốn ăn bánh quy à?”

“Cậu đừng nói những lời như vậy nữa được không?” Đàm Hữu trừng mắt nhìn nàng một cái.

“Loại nào?” Hạnh Gia Tâm vẻ mặt vô tội, “Mình hỏi cậu ăn bánh quy hay không mà.”

“Một câu trước đó!”

“Bao nha.”

“Một câu trước nữa!”

“Hắc hắc hắc……” Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, ngẩng đầu đoan chính nhìn đường, “Mình chỉ đề nghị một chút, cậu không muốn thì mình cũng không thể làm một mình mà.”

Đàm Hữu dẫm phanh, làm tốc độ xe chậm lại, cô hít sâu hai hơi, quyết định nghiêm túc nói chuyện với Hạnh Gia Tâm.

“Gia Tâm đồng chí, chúng ta thương lượng chuyện này.”

“Huh?” Hạnh Gia Tâm nhìn cô, đôi mắt cười khanh khách.

“Cậu trước tiên loại bỏ sự kiện kia ra khỏi đầu đi.” Đàm Hữu giơ tay gõ đầu nàng một chút, “Còn có tiểu thuyết của Kim gì đó, cũng xoá khỏi đầu đi.”

“Nhưng mình tìm cậu chính là vì……”

Hạnh Gia Tâm nói chưa nói xong, bị Đàm Hữu chỉ chỉ mặt: “Loại bỏ, bằng không cậu xuống xe.”

Hạnh Gia Tâm lập tức không vui, nàng không trả lời, quay đầu lấy túi xách xả giận.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, kẽo kẹt kẽo kẹt, cuối cùng “bang” một tiếng.

Đàm Hữu liếc mắt nhìn nàng một cái, Hạnh Gia Tâm lập tức bắt được ánh mắt cô: “Vì sao, rõ ràng cậu cũng rất vui vẻ a!”

“Không phải tất cả chuyện vui vẻ đều phải treo ở ngoài miệng.” Đàm Hữu thở dài.

“Mình cũng không nói với người khác,” Hạnh Gia Tâm dừng một chút, bẹp miệng, “Có phải cậu cảm thấy mất mặt khi có loại quan hệ thế này với mình không!”

“Kim chủ với tiểu tình nhân là quan hệ đáng để khoe ra sao?” Đàm Hữu cũng có chút tức giận.

“Vậy cậu chọn cái khác đi.” Hạnh Gia Tâm đúng lý hợp tình, “Mình cho cậu ba con đường mà!”

Đàm Hữu giận phát cười: “Hạnh Gia Tâm, có phải tuổi dậy thì của cậu tới muộn không?”

“Đúng vậy,” Hạnh Gia Tâm đáp lời rất thông thuận, “Cậu là người đầu tiên mình thích.”

Đàm Hữu bẻ lái một cái, một chân dẫm phanh thật mạnh.

Hạnh Gia Tâm bắt đầu cảnh giác, nàng ôm chặt đai an toàn trước ngực, bộ dáng thề không xuống xe.

Đàm Hữu nhìn nàng, nhìn chằm chằm một hồi lâu.

“Làm sao vậy? Cậu nói gì……” Hạnh Gia Tâm co rút.

“Gia Tâm.” Đàm Hữu chính thức kêu nàng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Cậu không cần luôn cường điệu chúng ta đã phát sinh quan hệ.”

Hạnh Gia Tâm không nói chuyện.

“Chuyện mình đã trải qua, mình sẽ không chối bỏ. Lời đã nói, cũng sẽ không rút lời.” Đàm Hữu nói, “Ngày hôm qua mình cầm tiền của cậu, xác định quan hệ của hai ta rồi, vậy ít nhất trong tháng này, quan hệ giữa chúng ta chính là như vậy.”

Đàm Hữu dừng một chút: “Mình sẽ không đổi ý, cậu không cần sợ hãi.”

Hạnh Gia Tâm rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Đàm Hữu lại nhìn nàng trong chốc lát, Hạnh Gia Tâm cúi đầu, không nói lời nào.

Đàm Hữu một lần nữa khởi động xe, bên trong xe lặng im một trận, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc mở miệng: “Vậy mình đây có thể gia hạn thêm tháng sau không?”

Đàm Hữu cười nói: “Không thể, tháng sau chỉ có thể để tháng sau rồi tính.”

“Nga…… Vậy,” Hạnh Gia Tâm nhìn về phía cô, “Nếu cậu có chỗ nào không hài lòng cứ nói, việc hợp tác khó tránh khỏi có xích mích, đưa ra vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề. Chuyện vui vẻ, đương nhiên cần hai bên đều vừa lòng mới được.”

Ngữ điệu rất ngoan, khôi phục lại bộ dáng trước kia.

Điều này biểu hiện rằng Đàm Hữu đoán đúng rồi, cách làm và ngôn ngữ hoang đường của Hạnh Gia Tâm trước đó, tất cả đều là bởi vì sợ hãi.

Sợ hãi mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, sẽ không thể nào bắt được Đàm Hữu.

Đàm Hữu đột nhiên có chút khổ sở.

Cô dừng một chút nói: “Mình rất vừa lòng.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Hạnh Gia Tâm đáp lời.

Bên trong xe lại lâm vào lặng im, mối quan hệ mới mẻ khó giải thích này làm hai người có chút xấu hổ.

Sau khi xe vào đường cao tốc, Hạnh Gia Tâm đột nhiên phản ứng lại: “Kem ốc quế của cậu.”

Đưa lại gần bên miệng Đàm Hữu, Đàm Hữu một ngụm cắn rớt một khối to: “Không ăn, phải nghiêm túc lái xe.”

“Nga.” Hạnh Gia Tâm không chút để ý mà nhét phần còn lại vào trong miệng mình.

Chọc đến Đàm Hữu nhìn nàng một cái.

“Đúng rồi, ban đầu cậu hỏi mình bao ăn sao,” Hạnh Gia Tâm nói, “Có thể bao ăn, cũng có thể bao ở.”

“Huh?” Đàm Hữu nhất thời không rõ sao lại chuyển chủ đề này.

“Thì, mình bao cậu ăn ở.” Hạnh Gia Tâm nói, “Ăn có thể chi trả, cũng có thể ăn cùng mình. Ở cũng vậy, có thể chi trả, có thể ở Nguyệt Hồ.”

Đàm Hữu rất khiếp sợ: “Ngày thường cậu đều tiêu tiền như vậy sao?”

“À không.” Hạnh Gia Tâm nói, “Mình tiêu tiền rất tiết kiệm, đều là cần thiết mới mua.”

“Mỗi ngày đều cần một bộ quần áo khác biệt.” Đàm Hữu cười nói.

“Đúng vậy, mỗi ngày mình cũng cần một Đàm Hữu vui vẻ.” Hạnh Gia Tâm ngọt ngào trả lời.

Đàm Hữu hít sâu một hơi, không thể không thừa nhận, mặc kệ Hạnh Gia Tâm tùy tiện mà nói mấy câu sắc tình hay là tươi sáng mà nói lời âu yếm như vậy, đều có thể chọc đến trái tim Đàm Hữu phát run.

Loại cảm giác này thật khó có thể hình dung, nhiều năm như vậy chưa từng thể nghiệm, tới khi gặp phải Hạnh Gia Tâm, liên tiếp, thỉnh thoảng dâng lên như cơn hồng thủy.

Cô nhìn chằm chằm con đường trước mặt, lần đầu tiên trong lúc lái xe cô không nghĩ về công việc, cũng không nghĩ về cuộc đời.

Đại não của cô một mảnh trống rỗng mông lung mềm mại, chỉ yên lặng mà hưởng thụ thời gian thong thả.

Đàm Hữu đột nhiên hy vọng, khoảnh khắc này có thể chậm lại một chút. Con đường này, không có chỗ rẽ, cũng không có điểm cuối cùng.

Hạnh Gia Tâm lại bắt đầu lục túi đồ ăn vặt, trong thanh âm thật nhỏ trộn lẫn tiếng nói mềm mại: “Muốn ăn chút gì không? Nếu lái xe không tiện ăn, vậy ăn một viên kẹo? Chỗ mình có rất nhiều mùi vị……”

Đàm Hữu cắt lời nàng nói: “Hôn mình một chút.”

Hạnh Gia Tâm ngẩn người.

“Hôn mình một chút.” Đàm Hữu lặp lại, “Không có gì ngọt ngào hơn cậu.”

------------

Bánh quy tâm ker này hơi bị ngọt =)))

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hữu Hạnh