Kiếm Vương Triều

Quyển 1 Chương 67: Đại nghịch thật sự


Hai bên cổ con rắn bị chém hở ra, động tác của nó chậm dần, cuối cùng cả cái đầu gục xuống đất, bất động.

Đinh Trữ thở hổn hển, vì bị giới hạn tu vi, hai cánh tay hắn đều bủn rủn, chân khí kiệt quệ làm cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng hắn biết mình không có thời gian để nghỉ ngơi, hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu cắt thịt con rắn mối.

Đã quá lâu không giết thú lấy thịt, nên hắn cảm thấy hơi căm ghét, quan trọng nhất là, nội tạng của con rắn mối mặc giáp, nhất là dạ dày của nó toàn chứa đồ dơ bẩn và độc tố, nên hắn phải khống chế kiếm không được chạm vào chúng.

Nhìn bộ dáng xẻ thịt cẩn thận của hắn, một tên đệ tử cũng đến từ Bạch Vân Quan như Tạ Trường Thắng cảm thán: "Hình như hắn hiểu biết rất nhiều."

Từ Hạc Sơn nói nhỏ: "Ở trong ngõ hẹp phải đọc sách nhiều."

Cố Tích Xuân cau mặt, nheo mắt lại.

Hắn biết câu này là Từ Hạc Sơn nhằm vào phản kích hắn.

Bởi vì đây là một câu cách ngôn của Đại Tần vương triều, có hai ý nghĩa.

Ý thứ nhất là người có xuất thân từ trong những phố phường nhỏ bé bình thường có rất ít người có cơ hội trở thành Tu Hành Giả, nên đại đa số đều chỉ có thể đọc sách, trở thành mưu sĩ để mưu cầu đời sống.

Ý thứ hai là, chính vì những người xuất thân từ phố phường ngõ hẹp muốn trở thành Tu Hành Giả gian khổ hơn nhiều so với những con dòng cháu giống, nên họ khao khát tri thức hơn những người kia, lúc nào cũng đói khát muốn tìm sách có liên quan tới tu hành để đọc.

Nên rất nhiều Tu Hành Giả xuất thân từ ngõ hẹp, sau khi trở thành Tu Hành Giả, đều rất quý trọng mọi cơ hội tu hành, vô cùng cố gắng, nên thường có được thành tựu rất cao.

"Nhưng hắn đã bắt đầu quá muộn." Cố Tích Xuân nghĩ nghĩ, cảm thấy so đo với một kẻ cách mình xa lắc Đinh Trữ là tự hạ thân phận của mình, nên hắn lấy lại bình tĩnh, nói một câu như thế.

Những lời này rất công bằng, mọi người chung quanh đều phải công nhận là đúng.

Vì với thiên phú thế này, nếu Đinh Trữ bước vào con đường tu hành cách đây sáu bảy năm, thế nào cũng có thế gia đỡ đầu, tận lực hỗ trợ cho hắn tu hành.

Nhưng hắn đã tới cái tuổi này, mới chỉ tu hành được một tháng, nên dù hắn có được thiên phú tu hành kinh người, thì cũng vẫn bị tụt lại, cách Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân, Nam Cung Thải Thục rất xa.

Sự chênh lệch cách biệt tới sáu bảy năm, sau này khi gặp các loại tỉ thí vẫn sẽ rớt lại phía sau, vĩnh viễn không thể đuổi theo kịp.

Từ Hạc Sơn biết đây là sự thật, hắn không cãi lại được, nên im lặng, nhưng hắn cảm thấy như thế quá bất công, nên trong lòng khó chịu, sắc mặt rất khó coi.

"Hắn khởi đầu đúng là rất muộn, nhưng chúng ta chỉ đi theo tốc độ của người bình thường, còn hắn chính là đang dùng toàn lực mà chạy." Nhưng ngay lúc này, một giọng nữ vang lên, từng tiếng từng tiếng một.

Tạ Nhu đã lên tiếng.

Ánh mắt cô chưa bao giờ rời khỏi Đinh Trữ.

Đinh Trữ đang cắt thịt trên lưng rắn mối, lưng của nó là chỗ thịt dày nhất, thô nhất, khó ăn nhất, nhưng cũng sạch sẽ và an toàn nhất.

Lấy một ít thịt, trích một ít máu, dùng vải bố và nhánh dây bọc thịt cột lên lưng, Đinh Trữ vội vàng cah5y đi.

Tảng thịt nặng chỉ hơn mười cân, nhưng vì thân thể hắn vốn nhỏ gầy, vừa rồi lại liên tục trải qua hai lần chiến đấu kịch liệt, nên tư thế chạy của hắn lộ vẻ hết sức gian nan.

Người ở trên đài xem lễ đều nhìn thấy tay chân hắn run run, ngực hắn phập phồng.

Hơi thở của hắn nóng hực, trên người bốc ra hơi nóng, làm xung quanh hắn lúc nào cũng có một tầng sương trắng.

Lúc này, những đệ tử không bị đào thải của Bạch Dương Động vàThanh Đằng Kiếm Viện ai cũng đều vượt xa trước Đinh Trữ.

Người nhanh nhất đã tới sát biên giới của khu vực khói báo động.

Đinh Trữ là người chạy cuối cùng.

Ai cũng nhìn ra, dù hắn có dùng tốc độ nhanh nhất, thì cũng tới giữa trưa mới tới kịp khu vực khói báo động.

Nên nhìn thấy hắn gian nan mà ương ngạnh, lảo đảo nhưng vẫn không ngừng chạy tới, ai cũng cảm động.

Nét mặt Tạ Nhu rạng rỡ, chẳng kém gì ánh nắng mặt trời.

Đinh Trữ làm cô cảm động, và cả những người khác đang ngồi trên đài xem lễ.

Đinh Trữ đang vất vả mà chạy.

Hắn đang thi chạy với thời gian.

Thân thể hắn đã gần tới cực hạn, trong ngực và bụng như có một lò lửa hừng hực, khổ sở không nói nên lời.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh, trong trẻo và lạnh lùng.

Không ai biết, hắn cố gắng như vậy, không chỉ vì sinh mạng của bản thân, mà còn vì hắn đang đuổi theo những người Tu Hành Giả cường đại, những Vương Hầu, hoàng hậu và hai viên đại tướng, cả hoàng đế bệ hạ đã tu hành tới Đệ Bát Cảnh cao cao tại thượng kia.

***

Trong lúc Đinh Trữ đang vất vả chạy, một viên quan mặc áo bào thêu mãng xà màu vàng đứng chắp tay sau lưng, đứng trong diễn võ trường của quân doanh, lạnh lùng nhìn phía xa Trường Lăng.

Làn da của hắn bóng loáng, trán rộng, đôi mắt đầy khí thế, như luôn nắm trong tay cả tòa quân doanh.

Hắn chính là Hổ Lang Bắc quân Đại tướng quân Lương Liên.

Đứng bên cạnh hắn là một sư gia hơn bốn mươi tuổi mặc áo đen.

Giống tu hành giả tang thương từng cảm thán một tướng công thành vạn cốt khô, sư gia này tóc cũng đã hoa râm, khuôn mặt đầy tang thương của thời gian.

"Ngươi thật sự cảm thấy ta phải làm như vậy?"

Lương Liên nhìn phía xa mênh mông, rất nghiêm túc hỏi người bên cạnh.

"Tướng quân, ngài phải làm như vậy." sư gia gật đầu.

Lương Liên quay sang nhìn ông ta: "Dùng vật công làm việc riêng, đoạt miếng ăn trong tay người giang hồ, dù có thất bại, quá lắm hoàng hậu và thánh thượng không thích mà thôi, nhưng thả cho Bạch Sơn Thủy chạy thoát, không chiếm được cô sơn kiếm tàng, lại còn cấu kết với Bạch Sơn Thủy, đây chính là đại nghịch thật sự, thánh thượng tức giận, không biết sẽ mất bao nhiêu cái đầu đâu."

Nét mặt sư gia không hề thay đổi, cung kính nói khẽ: "Tướng quân ngài hiểu rõ hơn ta vị trí của ngài ở Trường Lăng là thế nào. . . Ngài với Dạ Ti Thủ giống nhau, sở dĩ có thể sống được, còn hiển hách như vậy, là vì kiếm trong tay các ngươi có đủ sức nặng, vì các ngươi còn có giá trị lợi dụng, vì sự cường đại của các ngươi."

Lương Liên lắc đầu, "Ta không giống Dạ Sách Lãnh."

Sư gia cũng lắc đầu: "Ngài với người đó có quan hệ chứ, hơn nữa ngài đã phản bội người ta, thánh thượng sẽ cảm thấy ngài cũng có khả năng phản bội ông ấy. Nên ông ấy không bao giờ tin tưởng ngài như hai viên đại tướng và mười ba Vương Hầu. Nên ngài không nên cảm thấy chỉ cần làm được việc cho hoàng hậu là đủ, vì nếu thật làm theo kế sách của bà ta và những quý nhân kia, để cho Dạ Ti Thủ quang vinh chiến tử, để hoàng hậu và thánh thượng đoạt được cô sơn kiếm tàng, thì con đường của Dạ Ti Thủ bây giờ, sẽ chính là con đường của ngài trong tương lai."

Lương Liên trầm mặc.

"Những người như Dạ Ti Thủ và Bạch Sơn Thủy càng ít, thì Trường Lăng càng yên ổn, ngài càng không an toàn, nên ngài không thể để cho những người như vậy biến mất. Vị trí của ngài, luôn đến từ sự cường đại của chính bản thân ngài, chỉ cần ngài đủ cường đại, dù không thể phong Hầu, ít nhất cũng có thể ở ngoài quan ngoại trấn thủ một phương."

Sư gia ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Chúng ta là chui ra từ đống người chết ngoài quan ngoại. . . Lúc nguyên một tòa thành chết sạch, còn lại sót lại có hai người chúng ta, chúng ta vẫn không hề sợ hãi. Vất vả bao nhiêu mới bò tới vị trí bây giờ, đã phải chết nhiều người như vậy, Tướng quân ngài chẳng lẽ lại sợ hay sao? Chúng ta đã làm rất nhiều chuyện, cũng chỉ để có thể nắm giữ con đường của mình ở dưới chân mình, chuyện của ngài của chính là chuyện của ta."

Lương Liên trầm mặc hồi lâu.

Gió thu xoáy lên những tầng cát vàng trong diễn võ trường bắn cả vào hắn và sư gia.

Mặt hắn trở nên ôn hòa, hắn gật đầu nói với sư gia: "Ngươi nói đúng!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiếm Vương Triều