Kiều Kiều Sư Nương

Chương 65: Giai nhân hữu ước


- Nhi nhi, sư đệ đã một ngày một đêm cũng không có đi ra, không biết có xảy ra chuyện gì không?" Tạ Lâm Lan đối với việc Tô Đình, Tần Túc tuyển Lăng Phong giải độc có chút ý kiến, nhưng mình lại không thể ngăn cản, chỉ có thể cùng Linh Nhi phàn nàn. Nàng đâu biết rằng, Lăng Phong chỉ cần nửa ngày để cho Tần Túc, Tô Đình lên đến cao triều, còn lại một ngày một đêm là bồi tiếp sư nương Bạch Quân Nghi, cơ hồ là quên hết thời gian. Trong khoảng thời gian này, bởi vì Hoa Sơn bị đánh lén, cho nên mọi người không có đi tìm Trần Phất Hiểu. Đệ tử bị thương thì được đem đi chữa trị, không bị thương thì canh phòng nghiêm ngặt xung quanh Hoa m Huyện, đặc biệt là nhất cử nhất động của Điểm Thương Sơn.

Chân Dương Tử đêm qua đã tiến vào Hoa m, nhưng cũng không tìm phái Hoa Sơn gây khó dễ, phỏng chừng là đang mật mưu chuẩn bị cho hành động tiếp theo, giống như bầu trời bình yên trước cơn bão.

- Yên tâm đi, sư huynh không có việc gì đâu, huống hồ ở trong còn có sư nương nữa mà." Linh Nhi mỉm cười nói, kỳ thật nàng hiểu rõ, Lăng Phong đang cùng với sư nương khoái nhạc.

- Chỉ là chàng đã một ngày một đêm vẫn chưa ăn gì." Tạ Lâm Lan hai tay nâng đầu, hai mắt vô thần nhìn bữa sáng trên bàn.

- Chẳng lẽ nàng không biết, tướng công nàng đã luyện tới cảnh giới không cần ăn cơm sao." Lăng Phong lúc này khí định thần nhàn từ bên ngoài đi vào, bởi trong phòng chỉ có Tạ Lâm Lan cùng Linh Nhi nên hắn xưng hô mới có chút thân mật như vậy.

Tạ Lâm Lan nhìn thấy Lăng Phong, trong lòng cao hứng vô cùng lao ra đón tiếp nói:

- Đáng ghét, chàng rốt cuộc cũng chịu ra rồi."

Lăng Phong cười nói:

- Tiểu dâm phụ, rất muốn ta phải không?"

- Xấu xa chết đi được, Nhi nhi còn đang ở đây…" Tạ Lâm Lan lườm hắn mắng một tiếng.

Lăng Phong kéo Linh Nhi vào trong lòng, nói:

- Nhi nhi cũng là thê tử của ta, nàng còn chưa biết sao?"

Linh Nhi ngọt ngào cười nói:

- Tạ tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội cái gì cũng không nói, muội là người của tướng công mà."

Nói xong, trên mặt nàng hiện lên vẻ thanh xuân đáng yêu, Lăng Phong nhịn không được hôn nàng một cái.

Tạ Lâm Lan nói:

- Các người nguyên lai… hừ, khó trách Nhi nhi một chút cũng không lo lắng, thì ra cái gì cũng giấu ta."

Lăng Phong một tay ôm Tạ Lâm Lan, hôn lên gương mặt nàng rồi nói:

- Nàng sao lại có thể ghen với Nhi nhi, nàng cũng là nương tử nhập thất trước của ta! Không thể so sánh, nàng cùng ta đã là lão phu lão thê a."

Tạ Lâm Lan nhất thời mặt đỏ hồng, kiều nhan xinh đẹp, thoát khỏi lòng Lăng Phong nói:

- Chàng chỉ biết khi dễ người ta."

Linh Nhi cười nói:

- Tạ tỷ tỷ, tướng công nói hoàn toàn là sự thật. Tỷ yên tâm đi, muội chỉ làm thị nữ của tướng công thôi, không làm thê thiếp đâu."

- Nhi nhi, muội… muội sao có thể để bản thân chịu uỷ khuất như thế chứ?" Tạ Lâm Lan vừa nghe Linh Nhi nói xong, trong lòng có chút kinh ngạc!

Lăng Phong ha ha cười to, nói:

- Kỳ thật chỉ cần là nữ nhân của ta, chẳng cần phân biệt địa vị thân phận, đều là nương tử của ta hết. Các nàng không cần phải chịu uỷ khuất chi cả."

Tạ Lâm Lan lườm Lăng Phong một cái, nói:

- Hừ, chàng cao hứng là đương nhiên, chỉ có tỷ muội chúng thiếp thì bị chàng hại thảm mà thôi."

Lăng Phong ôm chặt lấy nàng nói:

- Sao lại thảm, nói cho tướng công một chút đi!" Nói xong, đôi bàn tay to lớn của hắn đã nắm lấy song nhũ của nàng mà ve vuốt! Không ngừng hôn lên đôi môi xinh xắn của nàng.

Tạ Lâm Lan vặn vẹo một trận, rên rỉ nói:

- n, không được, mắc cỡ chết được!"

Linh Nhi mỉm cười nói:

- Tướng công, Tạ tỷ tỷ, hai người không đói sao?"

Tạ Lâm Lan thật sự không có thói quen trước mắt người khác tiếp nhận "bạo hành" của Lăng Phong, vì vậy nói:

- Thiếp đã ăn bữa sáng rồi, chàng đừng chọc ghẹo ta mà."

Lăng Phong lúc này mới buông tha Tạ Lâm Lan, nói:

- Ta thiếu chút nữa quên mất! Sư nương bế quan tu luyện đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi! Nhi nhi chuẩn bị một phần thức ăn cho người, ta bây giờ mang xuống cho người!"

Linh Nhi khước từ nói:

- Tướng công, chàng ăn trước đi, thiếp có thể mang bữa sáng cho sư nương." Nói xong, nàng xoay người mang bữa sáng cho sư nương.

Lăng Phong nhìn một bàn mỹ vị trước mắt, nhưng hắn khó có thể động đậy được. Nguyên do là Tạ Lâm Lan trước mặt cả người tản ra vẻ đẹp thanh tân thoát tục, trên đầu là mái tóc dài, dùng một cây ngọc trâm tạo hình biệt nhã khe khẽ trâm trụ, càng làm tăng thêm thần thái của nàng.Y phục màu đạm lục, quần dài màu đạm lục, phía dưới là tú hoa hài cũng màu đạm lục, mi sao khoé mắt tràn đầy xuân ý, trong ánh mắt ánh lên vẻ ôn nhu điềm tĩnh, mỵ thái động lòng người làm cho Lăng Phong vừa động, biện pháp hoá giải tự nhiên nảy lên trong đầu.

Tạ Lâm Lan đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu nói:

- Chàng mệt mỏi một ngày một đêm rồi, nhanh ăn chút gì đi!"

Lăng Phong mỉm cười một trận nói:

- Chỉ là ta đột nhiên rất muốn ăn nàng!"

- Ah, cũng phải ăn cho đầy bụng trước đã chứ!" Tạ Lâm Lan ỷ ôi trong lòng hắn, nơi này không có ai khác, bởi vậy bọn họ có thể thân mật thoải mái.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến mấy tiếng bước chân, Lăng Phong cùng Tạ Lâm Lan vội vàng tách ra, chỉ thấy một đệ tử cầm một phong thư tiến vào, quay về phía Lăng Phong nói:

- Sư huynh, huynh có thư!"

Lăng Phong thật sự không có nghĩ ra ai có thể gửi thư cho mình, vì vậy liền tiếp nhập lấy thư, vừa mở ra xem, trong thư có nội dung là: "Nếu muốn biết phái Hoa Sơn bị người phương nào đánh lén, đi tới Thiên Long đổ phường (sòng bạc), nhớ kĩ, chỉ tới một mình. Trên thư còn giữ lại mùi hương nhàn nhạt giống như mùi thơm của nữ nhân, phỏng chừng người gửi thư là nữ nhân.

Lăng Phong xem thư xong, liền để cho đệ tử mang thư rời đi.

Tạ Lâm Lan tiếp lấy thư từ tay Lăng Phong, nhìn nội dung lá thư, lúc này mới ngăn cản nói:

- Sư đệ, chàng không thể đi, có thể đó là một cạm bẫy."

Lăng Phong vô cùng kiên định từ chối, nói:

- Cho dù là cạm bẫy, ta cũng phải đi!"

- Tại sao?" Tạ Lâm Lan nói:

- Không bằng ta giao thư cho sư nương, để người định đoạt, chàng không cảm thấy khả nghi sao? Đối phương sao không ước hẹn sư nương, cũng không với sư tỷ hay sư huynh, hết lần này tới lần khác lại ước hẹn chàng ra ngoài, nhất… nhất định là có âm mưu!"

Lăng Phong nói:

- Lâm Lan, nếu nàng tin tưởng ta, hãy để ta đi đi!"

Tạ Lâm Lan lo lắng nói:

- Ta cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của chàng, cho nên mới…"

Lăng Phong không để Tạ Lâm Lan nói tiếp, điểm vào huỵêt đạo của nàng, đứng lên nói:

- Lâm Lan, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ quay trở về." Nói xong, hắn cầm lấy hai cái bánh bao rồi vội vã rời khỏi dịch trạm, chạy về phía Thiên Long đổ phường.

Thiên Long đổ phường không chỉ nổi tiếng ở Hoa m Huyện, thậm chí cả giang hồ đều an bài vài chục chi nhánh. Phục vụ ở đổ phường cực kỳ chu đáo, nữ nhân được tuyển vào đều có dung mạo thanh tú đã trải qua huấn luyện, bước đi khoan thai, eo nhẹ nhàng lắc lư, dưới kì bào thật dài da thịt tuyết bạch như ẩn như hiện, làm cho lòng người nhộn nhạo. Hơn nữa đổ phường còn cung cấp mỹ tửu giai hào, đổ khách tới nơi này không có chút phiền não chuyện tục sự nào.

Theo lý thuyết, trong địa bàn của phái Hoa Sơn không có khả năng có một đổ phường như vậy xuất hiện, chỉ là hết lần này đến lần khác lại xuất hiện đổ phường, hơn nữa kinh doanh lại rất tốt. Nếu đổ phường này mà hợp pháp kinh doanh, cơ hồ sẽ xảy ra nháo sự giết người xuất hiện, bởi vậy đối với nó Hoa Sơn phái cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

Nơi này tốt nhất là thuần tửu (rượi nguyên chất), đẹp nhất là xúc xắc, nữ lang, bởi vậy khách tự nhiên thường tới lui. Ông chủ củaThiên Long đổ phường là Lý Thiên Long, là người ngày thường ít khi xuất hiện, nghe nói là nhân vật mà cả hắc bạch lưỡng đạo cũng phải nể mặt, cũng khó trách Thiên Long đổ phường mấy năm gần đây làm ăn càng ngày càng khâm khá.

Lý Thiên Long là nhân vật rất lạc quan, bình thường luôn cười a a, hắn thuộc về loại người trời có sập xuống cũng không liên quan tới mình. Nhưng hôm nay, Lý Thiên Long lại không cười tiếng nào, bởi vì đổ phường xuất hiện vài nhân vật kì quái.

Lúc sáng sớm, bầu trời còn chưa sáng rõ, đổ phường đã có tiếng quát tháo của người trong tam giáo cửu lưu, có vẻ vô cùng hỗn tạp. Lý Thiên Long thích âm thanh như vậy, nó đại biểu cho đổ phường còn phồn vinh, đại biểu cho hôm nay lượng lớn bạc sẽ được thu vào túi.

Nhưng có một âm thanh khác hẳn với tất cả thanh âm tạp nham trong đổ phường.

Người này cũng không phải là rống to, cũng không hoang dã hay thô lỗ, mà ngược lại rất lễ phép nói:

- Tại hạ, Lăng Phong, xin hỏi vị nào tìm tại hạ đó?"

Thanh âm không lớn, nhưng trong Thiên Long đổ phường mọi người đều nghe thấy như một viên đạn bắn ngay bên tai.

Lăng Phong, cái tên này hai ngày nay đã được mọi người trong Hoa m Huyện đàm luận nhiều nhất, một mình địch lại 13 đệ tử phái Điểm Thương, trừng trị Tô Xán, đánh gẫy chân Ngô Chinh, tại dịch trạm phái Hoa Sơn, kiếm pháp đánh bại Phách Vương Thương Tây Môn Ngạo, oanh động võ lâm. Có thể nói "nhất dạ thành danh" (một đêm thành danh), là địch nhân đáng hận nhất trong mắt đệ tử Điểm Thương phái.

Chân Dương Tử hôm nay tới Hoa m Huyện, nghe nói đã tiết lộ phong thanh, muốn tới Hoa Sơn lấy lại công đạo, lấy đầu Lăng Phong để tế cờ, lấy máu để rửa sạch mối nhục.

Người của Điểm Thương Sơn xung quanh đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lăng Phong, chỉ tưởng hắn như ô quy (rùa đen) rút đầu trốn trong dịch trạm, không thể ngờ được hắn lại một mình chạy tới Thiên Long đổ phường.

Võ lâm đồng đạo đều giật mình.

Lăng Phong xuất hiện như tiếng sấm giữa trời quang, làm cho đổ khách trong đổ phường tai vang lên những tiếng "ong ong", mặc dù trong sảnh đều là một đám người thô dã, vừa thấy Lăng Phong, đều chú ý nhìn chằm chằm.

Lăng phong từng bước từng bước đi vào đổ phường, bỗng có một người tiến lên bắt chuyện cùng hắn, rất nhanh mọi người đều hiểu được không có chuyện gì xảy ra! Nhìn thấy Lăng Phong tới đây không phải để sinh sự, mọi người đều mừng rỡ không có người quấy nhiễu, trong nháy mắt, mọi chuyện lại đâu vào đấy, đổ phường lại trở lại vẻ náo nhiệt .

Lý Thiên Long thấy cục diện khôi phục lại bình thường, tưởng rằng có thể dễ dàng trong chốc lát, không ngờ bên tai lại có âm thanh vang lên:

- Trong đổ phường này không có ai gọi là võ lâm đệ nhất sao?"

Thanh âm vừa ngọt ngào vừa tinh tế, lại mang theo vài phần trào phúng. Lý Thiên Long tìm kiếm phương hướng âm thanh phát ra, lại không thấy bóng người, nhất thời buồn bực. Rồi lại nghe được âm thanh khác vang lên:

- Nơi chướng khí ngột ngạt như vậy, cũng là của kẻ ngu sao?" Thanh âm đã chuyển thành nghiêm khắc.

Đổ phường lại một mảnh yên lặng, mọi người quay đầu nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong góc nhỏ của đổ phường có một người đầu đội đấu lạp (nón) bộ dáng yểu điệu, thân thủ vừa động, đấu lạp đã bị xốc lên, đích thị là một thiếu nữ mỹ mạo.

Mọi người "di" một tiếng, thật là kinh ngạc.

Nhìn kỹ lại: cô gái này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng đã duyên dáng yêu kiều, búi tóc vấn lên lại rất đặc biệt, càng làm tôn thêm vẻ đẹp nho nhã cho khuôn mặt trái xoan, tuy trong vẻ vũ mị có một mảnh ưu sầu, nhưng trong mắt nàng vẫn hé ra thần sắc kiên định. Vóc người ưỡn cao, tuy thân mặc bộ y phục bằng vải thô, nhưng vẫn không thể che dấu khí chất cao ngạo lộng lẫy trời sanh, lan tràn vẻ rực rỡ, xuất hiện cùng nàng là một thị nữ cũng mỹ mạo không kém.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiều Kiều Sư Nương