Kỳ Thiên Lộ

Chương 53: Hủy trận


" Ta có thể cải tạo nó, giá cấu thành song hướng truyền tống trận...nhưng cần phải có một chút tài liệu!"

Trong trí nhớ Tần Tiểu Thiên có đầy đủ chất liệu tạo truyền tống trận, một bộ phận được ghi lại trong cổ ngọc giản, một bộ phận là tư liệu có được từ Ương Táng Hạp, cho nên hắn có nắm chắc.

Vạn Xuân Viễn cất giữ tài liệu rất nhiều, Tần Tiểu Thiên báo ra tài liệu gì, hắn đều có thể xuất ra tài liệu đó. Làm cho Vạn Xuân Viễn cảm thấy kinh ngạc chính là, tên tài liệu Tần Tiểu Thiên báo ra, là khiếu pháp rất cổ xưa, căn bản mình nghe không hiểu, tự mình chỉ có thể căn cứ theo thuộc tính hình dáng hắn nói mà đoán ra.

Tu bổ truyền tống trận không cần nhiều tài liệu, cũng năm, sáu chủng loại, ba người rất nhanh làm xong.

Tần Tiểu Thiên tu chỉnh tảng đá trước một lần, phân tích ghi nhớ những cấm chế nguyên bổn trên tảng đá, sau đó đem tảng đá san phẳng, nói: " Ta đây không phải tu lí, a a, mà là thiết lập truyền tống trận một lần nữa."

Theo các loại cấm chế đánh ra, trên tảng đá xuất hiện dấu vết rất sâu.

Truyền tống trận thật ra đúng là một loại trận pháp rất đơn giản, chủ yếu do cấm chế hình thành, hơn thêm một chút tài liệu phụ trợ, nhưng pháp môn chế luyện truyền tống trận ở tu chân giới cơ bản đã thất truyền, cho dù có tu chân đại phái còn bảo tồn điển tịch về phương diện này, cũng rất khó kiến tạo ra một tòa truyền tống trận, bởi vì không ai biết vận dụng cổ cấm chế.

Tần Tiểu Thiên lục lọi cách giá cấu truyền tống trận một lần nữa. Cổ cấm chế không làm khó được hắn, bởi vì có sung túc tiên linh khí, chỗ truyền tống trận này cấm chế dấu vết lộ vẻ phi thường rõ ràng.

Sau hai ngày, một tòa truyền tống trận mới tinh giá thiết xong. Tần Tiểu Thiên ngồi trong trung ương truyền tống trận, bắt đầu vận dụng cổ tiên pháp cùng mục đích của truyền tống trận câu thông.

Mượn trận pháp, Tần Tiểu Thiên có thể hiểu rõ được tư liệu về mục tiêu, chỉ chốc lát thời gian, hắn đứng lên nói: " Không thành vấn đề, trận pháp tại mục tiêu rất hoàn hảo, nhưng...không biết hoàn cảnh như thế nào." Hắn không khỏi nhịn được sinh ra ý nghĩ tự mình đi một chuyến.

Sử dụng truyền tống trận, trước kia cũng từng kinh nghiệm qua, từ Tiềm Kiệt Tinh đi đến Thản Bang Tinh cũng sử dụng truyền tống trận. Trong lòng hắn hốt nhiên chợt động: bây giờ có thể đi tới Tiềm Kiệt Tinh hay không? Nơi đó sẽ có những thứ gì?

Rất nhanh, hắn liền bỏ đi ý niệm này trong đầu. Bây giờ cũng không phải lúc đi ra ngoài xông xáo, trên đỉnh đầu còn có Thanh Đế đang nhìn, một khi mình tùy tiện đi ra ngoài, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Trong tay Tần Tiểu Thiên xuất hiện hai khối tinh thể màu vàng kim, hắn đưa cho Vạn Xuân Viễn và Đức Hoằng đại sư, nói: " Sau khi các ngươi rời đi, ta sẽ làm chút tay chân trong truyền tống trận, các ngươi có thể nhờ vào tinh thể trong tay ta truyền trở về."

" Ngoài bất cứ sinh vật nào...trừ phi có thực lực mạnh hơn ta, nếu không là không qua được, a a, câu thông truyền tống trận cũng có rất nhiều cấm kỵ, ta giá cấu song hướng truyền tống trận, nhưng đối với mục tiêu cũng không hiểu rõ tình huống, đây là rất mạo hiểm."

Sao khi đem cách sử dụng tinh thể truyền cho hai người, Vạn Xuân Viễn cấp cho Tần Tiểu Thiên một tín phù, nói: " Nếu có chuyện, có thể dùng cái này truyền tin, a a, Tần đạo hữu, lần này đa tạ ngươi viện thủ, chúng ta mới có thể đi ra nơi này."

Đức Hoằng đại sư cũng lưu lại phù chú truyền tin, sau khi hai người cáo từ, cùng nhau đứng ngay giữa trung ương truyền tống trận.

Tần Tiểu Thiên dùng cổ cấm chế khởi động trận pháp, một đạo bạch quang hiện lên, trong truyền tống trận đã trống không.

Khố Oa thở dài nói: " Thần kỳ, quá thần kỳ, a a, có thể cho ta một khối tinh thể không? Chờ sau khi ta đột phá cảnh giới kế tiếp, cũng muốn đi bên kia nhìn xem một chút, kiến thức một chút thế giới khác."

Tinh thể như thế cũng chỉ nhờ ngọc thạch luyện chế mà thành, bên trong tăng thêm vài thủ ấn cấm chế, Tần Tiểu Thiên nhanh chóng luyện chế ra một cái, cười nói: " Có lẽ bên kia chỉ là một mảnh đất không ra gì..."

Khố Oa cười nói: " Không đi thì không cam tâm...a a, may mắn lần này có tiền bối theo tới, nếu không bọn họ thảm rồi, đi qua lại không về được, không biết sẽ phải thất lạc đến địa phương nào."

Tần Tiểu Thiên có điều suy tư, nói: " Truyền tống trận này sẽ có đại môn phái phách chiếm hay không?"

Khố Oa nói: " Bọn họ sẽ đến tìm tòi, truyền tống trận có rất ít khả năng không tổn hao gì..nếu như là tốt, thì nhất định sẽ có đại môn phái đến chiếm lĩnh, bọn họ sẽ muốn đi ra ngoài thu tập quặng mỏ và tài liệu luyện chế....nếu như là đơn hướng truyền tống trận, ta phỏng đoán hứng thú của các đại môn phái không lớn."

Chuyện nơi này có truyền tống trận không thể giấu giếm được các đại môn phái, nguyên bổn vốn chỉ là đơn hướng truyền tống trận, cho dù bị bọn họ biết cũng không sao, nhưng bây giờ khác hẳn, truyền tống trận này vừa nhìn thì đã biết là song hướng truyền tống trận, nhất định sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của tất cả các môn phái.

Tần Tiểu Thiên cũng không lo lắng truyền tống trận này bị chiếm lĩnh, mới vừa rồi lúc giáo nghiệm trận pháp, hắn đã hoạch được chút tư liệu của truyền tống, bởi vậy có thể giá cấu ở chỗ khác một cái truyền tống trận, cũng có thể hướng tới mục đích giống như truyền tống trận này.

" Ân, truyền tống trận rất nhanh sẽ bị người phát hiện, chỗ này sẽ biến thành nơi thị phi, bỏ đi, lưu cho bọn hắn cướp đi...Khố Oa, ngươi định đi đâu?"

Khố Oa nói: " Ta phải về môn phái một chuyến, chuyện của truyền tống trận phải nói cho chưởng giáo, ai, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."

Hắn có chút do dự, lại nói: " Hy vọng không vì vậy mà làm cho Vu Lập Giáo gặp phải phiền phức gì, nếu không ta sẽ thành tội nhân của Vu Lập Giáo."

Tần Tiểu Thiên hiểu được nỗi khổ của hắn, cười nói: " Như thế, ta cáo từ, đây là truyền tin phù chú ta luyện chế, nếu có chuyện, có thể cho ta biết."

Khố Oa mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận lấy tinh thể, nói: " Cảm ơn tiền bối."

Có một đại cao thủ như vậy nguyện ý làm bằng hữu với mình, thật sự là cầu xin còn không được, hơn nữa Tần Tiểu Thiên không có một chút giá tử, tính tình lại rất giống Vạn Xuân Viễn, tùy hòa và không câu nệ chuyện nhỏ, làm bằng hữu là quá tốt, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng mà rời đi.

Tần Tiểu Thiên nguyên bổn là muốn ở Lục gia trang ẩn ưu một lát, không nghĩ tới gặp gỡ Đức Hoằng đại sư, lại đánh nhau chết sống với Cáp Dương một kiếm, thiếu chút nữa hủy diệt Lục gia trang, tự mình cũng không hảo ý đi trở về. Bỗng nhiên, hắn lại một lần thể vị cảm giác cô độc, không có nhà, không có thân nhân, trong lòng trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhân sinh hợp tan vô thường, từ khi bị Xích Minh mang ra khỏi địa cầu, vừa đến Tiềm Kiệt Tinh thì tách khỏi cha mẹ, một mình du đãng mọi nơi chung quanh, một đoạn đường kết giao bằng hữu, cuối cùng đi tới Thanh Mộc Lâm, bị Thanh Đế ném vào thế giới Thiên Diễn, cho tới hôm nay, hắn cũng vẫn cô linh linh một mình.

Hồi tưởng một chút, đời này kết giao bằng hữu tựa hồ không có mấy ai, trong lòng Tần Tiểu Thiên ngầm than thở, mình làm người có phải có chút thất bại hay không?

Tần Tiểu Thiên đang dùng cảm thụ của người phàm mà thể ngộ cảnh giới của tiên nhân, đây là vấn đề do tu vi của hắn tăng lên quá nhanh mang đến, hắn còn chưa thoát khỏi phương thức suy nghĩ của con người.

Tu tiên đến cảnh giới trước mắt, hẳn là không còn quan tâm đến việc cô độc hay không, tu hành bản thân chính là kinh nghiệm tịch mịch và cô độc, mỗi ngày hòa vào với đám bằng hữu một chỗ, làm sao có thể chăm chỉ tu hành.

Tần Tiểu Thiên bắt đầu hoài niệm thế giới bên ngoài Thiên Diễn, dù sao nơi đó có cha mẹ của mình, còn có sư tôn sư bá cùng các sư huynh đệ. Trong lòng hắn có chút buồn bực, thế giới Thiên Diễn này rốt cuộc là thật hay huyễn?

Xích Minh đang đả tọa thì tỉnh lại, đứng lên nhàm chán đi dạo chung quanh.

Bảo bối trong Thanh Mộc Lâm không ít, sư tôn sư huynh đều đang bận rộn, hắn không có hứng thú tham gia vào, liền tiến vào trong Thanh Mộc Lâm tầm bảo. Mỗi một cây Thanh Mộc nơi này đều là trân bảo hiếm thấy, mà trong Thanh Mộc Lâm còn có vô số Thanh Mộc.

Thanh Mộc cũng không phải là rừng cây, mà là do Thanh Mộc Khí ngưng kết mà thành, cao hơn mười trượng, nhỏ thì cỡ một người, cỡ cánh tay, mỗi một cây Thanh Mộc đều như là gậy gỗ được tinh công chế tạo, treo ở không trung, trong Thanh Mộc Khí trầm phù. Chung quanh che kín cấm chế, ngay cả Xích Minh nhìn thấy cũng âm thầm kinh hãi.

Xích Minh đối với những Thanh Mộc thô to này không có hứng thú, hắn đặc biệt sưu tầm Thanh Mộc cao chừng một người, đó mới là bảo bối thật sự. Một cây Thanh Mộc thô ôm không hết, phải co rút lại cao chừng một người, Thanh Mộc cỡ cánh tay, ít nhất phải uẩn dưỡng trong Thanh Mộc Lâm suốt mấy vạn năm...mà uẩn nuôi hơn mười ngàn năm, co rút lại cỡ một thước, tuyệt đại bộ phận đều bị Thanh Đế lấy đi, chỉ có số ít giấu trong Thanh Mộc Lâm, Xích Minh căn bản không có khả năng tìm được tới.

Cấm chế trong Thanh Mộc Lâm, Xích Minh hoàn toàn có thể phá giải, cho nên hắn nhàn nhã bay xuống trong Thanh Mộc Lâm, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một tiên nhân đang xuyên toa trong Thanh Mộc Lâm, đó là tiên nhân y phụ Thanh Đế, coi như là thủ hạ, trong đó có không ít nữ tiên xinh đẹp, nhìn thấy Xích Minh mọi người hành lễ né tránh không ngừng.

Ánh mắt Xích Minh qua lại trong Thanh Mộc Lâm không ngừng tìm kiếm, tìm Thanh Mộc có thể hạ thủ. Dần dần, hắn xâm nhập vào trong Thanh Mộc Lâm.

Các loại cấm chế giống như lưới nhện dày đặc, đủ để dùng đối phó với tiên nhân, dù cả La Thiên Thượng Tiên cũng không dám loạn bậy, nhưng Xích Minh lại không thèm để ý chút nào, một đoạn đường bay đi, không ngừng phá vỡ cấm chế, hắn không có chút giác ngộ mình đang làm tặc, thoải mái sưu tầm tìm tòi, hơn nữa ánh mắt cực cao, Thanh Mộc bình thường cũng không kém nhưng cũng không lọt được vào mắt hắn, vẫn hướng chỗ sâu trong bay đi.

Bảy cây Thanh Mộc chừng bốn thước đang trầm phù trong Thanh Mộc Lâm, đôi mắt Xích Minh sáng ngời, trong lòng mừng rỡ: " Nga, đồ vật tốt, ha ha, rốt cuộc cho ta tìm được rồi."

Trên Thanh Mộc vờn quanh nồng đặc Thanh Mộc Khí, bảy cây Thanh Mộc phảng phất như vật còn sống. Xích Minh có chút vừa động, bảy cây Thanh Mộc giống như con thỏ, nhanh chóng hướng vào trong Thanh Mộc Lâm mà chạy, nếu là tiên nhân bình thường thì không cách nào khác truy tung.

Bản lãnh Xích Minh phi thường bình thường, mười ngón tay bắn ra mười đạo kim tuyến, ở không trung nhanh chóng giao xoa, hình thành một cái lưới lớn màu vàng, chỉ nghe hắn cười quái dị một tiếng: " Bảo bối chạy nơi nào!"

Chiếc lưới lớn màu vàng biến ảo khó lường, trong phút chốc, bảy cây Thanh Mộc đã rơi vào trong tay Xích Minh, còn chưa kịp nhìn kỹ, chợt nghe một tiếng quát: " Làm gì!"

Xích Minh sợ đến run run, tiếng quát kia, chấn đến cả người hắn choáng váng, trong lòng kinh hãi: " Má ơi, ai vậy?"

Một thanh ảnh hiển lộ ra, sắc mặt Thanh Đế bất thiện nhìn chằm chằm hắn.

" Ai, sư tôn a, dọa chết người...giữa ban ngày hô to gì nha, cái lỗ tai ta không có điếc..." Hắn làm như không có chuyện gì lén thu Thanh Mộc vào trong thủ trạc, một bộ dáng rất ủy khuất.

Thanh Đế dở khóc dở cười nói: " Mau trở lại, có chuyện cho ngươi làm."

Xích Minh nói thầm: " Hẹp hòi! Không phải chỉ cầm vài cây Thanh Mộc thôi sao." Lớn tiếng đáp: " Dạ, sư tôn."

Thanh Đế cũng không nhiều lời, trong chớp mắt biến mất không thấy. Hắn phân thân vô số, trong Thanh Mộc Lâm cũng có phân thân thủ hộ, cho nên khi Xích Minh vừa động thủ trộm lấy Thanh Mộc, hắn liền tiến lên ngăn cản, nhưng chỗ tốt thì phải cấp ra, nhờ vậy mà Xích Minh mới chiếm được.

Trong lòng Xích Minh cũng tương đối hài lòng, Thanh Đế mặc dù hẹp hòi, bảy cây cực phẩm Thanh Mộc đã tới tay, thu hoạch không nhỏ. Hắn cũng không tiếp tục ở lại trong Thanh Mộc Lâm, thuấn chuyển qua trước Thiên Diễn, hỏi: " Sư tôn, chuyện gì?"

Bác Tụ Thượng Nhân chen lời, nói: " Từ tình huống trước mắt nhìn xem...thế giới Thiên Diễn khác biệt thế giới của chúng ta, nhưng phi thường ngoài tưởng tượng, ngươi có nắm chắc trong tay?"

Thiên Cô nói: " Chưa chắc, ta còn nhìn không ra có cái gì khác nhau, thời gian thôi đẩy quá gần rồi, nếu đến thời gian chúng ta từng quen thuộc, thì có thể càng xuất ra thêm kết luận chuẩn xác, thời gian này chúng ta cũng không quen thuộc...được rồi, Lý Cường, ngươi có ý kiến gì không?"

Nơi này chỉ có Lý Cường là nhân vật đời sau, những người khác đều là lão quái vật sống hơn mười ngàn năm. Text được lấy tại Truyện FULL

Lý Cường lắc đầu nói: " Không cách nào phán đoán...nhưng không có nhớ kỹ Thiên Đình Tinh hẳn là rất phồn vinh."

Thanh Đế dở khóc dở cười nói: " Bây giờ ta chỉ có thể thôi diễn biến hóa của một tinh cầu, bởi vì gia nhập ba linh hồn, hơn nữa còn phải phân ba thời đại...ta không cách nào đi thôi đẩy sự biến hóa của một tinh cầu khác, mới vừa rồi nếu là Tần Tiểu Thiên rời đi địa cầu, thì có lẽ sẽ phiền phức, may là hắn không có rời đi."

Thiên Cô nói: " Phạm vi giới hạn có thể khống chế ở địa cầu thôi là không đủ, ta cho rằng...nên hoàn toàn buông ra Thiên Diễn, để cho nó tự động diễn hóa, chúng ta chỉ cần cẩn thận quan sát là tốt rồi."

Thanh Đế phi thường do dự: " Một khi mất đi khống chế, có thể sẽ ương cập tiên giới..."

Xích Minh nghe được như lọt vào trong sương mù, nói: " Uy, các vị tiền bối đại nhân, nếu không có gì liên quan tới ta...a a, ta đi ra ngoài đây."

Thanh Đế nói: " Đương nhiên có chuyện, đừng đi! Tại sao lại phù táo( nóng nảy) như vậy?"

Lý Cường cũng hoành trừng hắn một cái.

Xích Minh không dám hờn giận, cúi đầu ủ rũ nói: " Nghe sư tôn phân phó."

Lý Cường phốc xích một tiếng, cười nói: " Tiểu Minh a, tiện nghi của sư tôn ngươi cũng dám chiếm? Hắc hắc, thật thần kỳ!" Hắn vươn ngón cái xưng tán một câu.

Xích Minh hưng phấn tươi cười, vung đầu lên muốn nói chuyện, Lý Cường đưa tay mở ra, cười nói: " Gặp mặt phân một nửa, ngươi nhìn xem ta bận rộn đến không thời gian rời đi, hắc hắc, lấy ra hai cây Thanh Mộc đây."

Xích Minh trái lại xuất ra hai cây Thanh Mộc, giở khuôn mặt tươi cười, nói: " Sư huynh, ta nghĩ muốn luyện chế một Thanh Mộc phi kiếm, hắc hắc, còn phải lao động đại giá của ngươi."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Ngươi có nhiều thần khí dùng không hết như vậy, luyện chế Thanh Mộc kiếm có ích lợi gì?"

Xích Minh nói: " Cho đồ đệ ta, ngươi biết...ta luyện khí chỉ có thể tự mình dùng, a a, sư huynh luyện chế...ai cũng có thể dùng."

Lý Cường gật đầu nói: " Được, chờ ta rảnh sẽ luyện...cho ta ba cây nữa."

Xích Minh lại móc ra ba cây, nói: " Tài liệu khác ngươi xuất."

Nhìn thấy hai người rành rành trước mắt Thanh Đế mà có can đảm công nhiên phân chia tang vật, Thiên Cô che miệng cười: " Hai người các ngươi...hì hì, đồ vật của sư tôn mình cũng dám lấy, đây chính là gốc rễ tính mạng của hắn đó."

Thanh Đế nói với Xích Minh: " Coi chừng đồ đệ của ngươi, tạm thời đừng cho hắn rời đi địa cầu." Nhưng thật ra hắn đối với hai đồ đệ này cũng tốt vô cùng, bị Thiên Cô nhẹ nhàng châm chọc một câu cũng không để trong lòng, lập tức xóa sang chuyện khác.

Xích Minh hét lên: " Không thể nào...sư tôn, ngài không cho ta đi vào, làm sao thông báo cho tiểu gia hỏa?" Trong lòng hắn tràn đầy ý muốn đi vào Thiên Diễn chơi đùa một phen.

Lý Cường hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Thanh Đế thở dài nói: " Ngươi so sánh với sư huynh của ngươi kém xa...một khi Thiên Diễn mất đi khống chế, mấy người chúng ta có thể lập tức đóng cửa Thiên Diễn, nhưng ngươi cũng đừng mong ra được nữa, biến hóa sau đó ngay cả ta cũng không biết, người cho rằng Thiên Diễn chơi đùa rất vui hay sao?"

Xích Minh không có nghiên cứu về Thiên Diễn, cũng không muốn hao phí tinh lực đi liệu giải, nghe vậy bị dọa cho hoảng sợ, nói: " A? Vậy tiểu gia hỏa kia ở bên trong không phải rất nguy hiểm?" Thật ra hắn rất để ý an nguy của Tần Tiểu Thiên.

Thanh Đế lắc đầu, nói: " Mấy người bọn họ cũng không nguy hiểm, bởi vì bọn họ còn rất yếu, ta có thể trong lúc đóng cửa Thiên Diễn, kịp thời rút linh hồn của bọn họ ra, nhưng ngươi thì không được, ta không có bản lãnh lôi ngươi từ bên trong ra, cho nên mới bảo ngươi chú ý đồ đệ của ngươi, nên làm như thế nào...chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi sao?"

Xích Minh đích xác có biện pháp làm được, chẳng qua là làm biếng mà thôi. Hắn nói: " Dạ, sư tôn."

Trên đời này có khả năng làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, cơ hồ đều ở nơi này, hơn nữa một người so sánh với một người còn lợi hại hơn, điều này làm cho hắn rất là khó chịu, nhưng lại không chạy trốn được, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước Thiên Diễn, khoanh chân ngồi xuống, thở dài nói: " Khổ mệnh a..." Hắn đem một lũ thần thức tham nhập vào trong Thiên Diễn.

Tần Tiểu Thiên không rời đi truyền tống trận, mà là ở phụ cận tại một đỉnh núi ở lại, thiết trí một ẩn hình trận pháp, trốn trong trận hướng ra ngoài xem xét, thời gian rảnh thì tu luyện Cửu Bức kiếm, suy nghĩ các loại pháp bảo tiên khí, tìm kiếm vũ khí thích hợp nhất cho mình sử dụng.

Ước chừng qua hơn mười ngày, trên bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện thân ảnh ngự kiếm phi hành, rất nhanh, truyền tống trận đã bị người phát hiện.

Tần Tiểu Thiên đầu tiên phát hiện một người quen, đó là Thục Sơn phái Lý Tiểu Gia từng gặp mặt tại Chu Gia Loan, dẫn theo một đám người tu chân rơi vào trong sơn cốc. Ngay sau đó, lại có một nhóm người tu chân bay tới, trong lòng Tần Tiểu Thiên kinh ngạc: " Hay thật, nhiều người tu chân như vậy, có thể vì truyền tống trận mà đánh nhau không?"

Bởi vì trốn ở trên đỉnh núi phụ cận, Tần Tiểu Thiên nhìn không thấy tình hình dưới sơn cốc, hắn không nén được lòng hiếu kỳ, lặng yên thuấn chuyển qua trong sơn cốc, ẩn thân vào trong tiểu cấm chế. Nếu không có tu vi cao siêu, hoặc là biện thức pháp bảo đặc biệt, không ai có thể phát hiện được tung tích của hắn.

Người tu chân không có đánh nhau như trong tưởng tượng, mà đang thương lượng tập hợp người các phái đi trước thăm dò, đã có không ít người tu chân lập đội, chẳng qua là còn chưa xác định đội ngũ nào đi trước.

Tần Tiểu Thiên phát hiện, trong những người này, trừ Lý Tiểu Gia, mình không nhận thức ai, trong đó đại bộ phận là người tu chân Nguyên Anh kỳ, cao thủ rất ít, người tu chân dưới Nguyên Anh kỳ cũng ít, Lý Tiểu Gia coi như là tương đối lợi hại trong bọn họ.

Đột nhiên, có người vỗ bả vai Tần Tiểu Thiên một cái, làm hắn sợ đến chút nữa kêu to lên. Chợt nghe có người nói: " Tiểu tử, nhìn náo nhiệt gì vậy?"

" Sư tôn?"

Một đạo quang ảnh nhàn nhạt, ngưng kết thành bộ dáng của Xích Minh, hắn nói: " Ân, không tệ, còn nhớ rõ sư tôn ta đây."

Tần Tiểu Thiên mừng rỡ vô cùng, nói: " Sư tôn, sao ngài cũng tiến vào Thiên Diễn vậy?"

Xích Minh quay đầu nhìn người tu chân bên cạnh truyền tống trận, nói: " Đem truyền tống trận hủy diệt cho ta! Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi tu vi đại trướng, học xong rất nhiều cấm chế pháp môn, nhưng truyền tống trận không thể tùy ý mở loạn, lúc trước để chạy hai người coi như xong, bây giờ ngươi phải hủy diệt truyền tống trận này."

" A? Sư tôn, ngài đang nói giỡn phải không? Lúc này mà đi ra ngoài hủy diệt truyền tống trận...những người tu chân này sẽ tìm ta liều mạng đó!"

Xích Minh không phải dùng phân thân tiến vào, mà là dùng thần tư ngưng kết thân thể, bởi vậy không bị ảnh hưởng lực lượng của bản thể. Hắn nói: " Với tu vi bây giờ của ngươi, trên địa cầu có thể đi ngang, bà bà con mẹ nó...không giống là đồ đệ của lão tử, có đi hay không!" Hắn trừng đôi mắt, khẩu khí trở nên nghiêm nghị.

Tần Tiểu Thiên sợ đến có rụt cổ lại, vẻ mặt đau khổ nói: " Ta sẽ trở thành công địch đó...Ai, chẳng lẽ ngài nguyện ý nhìn thấy đồ đệ bị người quần ẩu hay sao?"

Xích Minh dùng ngón tay điểm vào ót Tần Tiểu Thiên, mắng: " Đồ ngốc, ngươi cho rằng đây là thế giới nguyên lai, nơi này chẳng qua chỉ để cho ngươi thể ngộ cảnh giới, hẳn là phải tùy tâm sở dục mới đúng, đâu ra nhiều cố kỵ như vậy? Đừng nói bên ngoài có ta, sư bá ngươi, sư tổ tất cả, quần ẩu? Hừ hừ, quần ẩu mới thú vị để chơi đùa...nhanh đi, nhanh đi, bọn họ sẽ lập tức bắt đầu truyền tống đó!"

Nếu không phải là thân thể do thần tư ngưng kết, Xích Minh đã một cước đá Tần Tiểu Thiên đi ra, hắn nói: " Ngươi nếu còn muốn ở lại lâu dài trong Thiên Diễn, thì phải hủy diệt truyền tống trận này, ngu ngốc, nhanh lên một chút!"

Ở trong Thiên Diễn sinh sống lâu như vậy, trong lòng Tần Tiểu Thiên đã thừa nhận thế giới này, nếu phải rời đi, hắn cũng có chút không cam lòng, nói: " Được, ta đi, ta đi!"

Xích Minh đắc ý cười nói: " Chỉ cần phá đi một góc là được, dùng cấm chế đi phá!"

Tần Tiểu Thiên thầm nghĩ: " Dùng phi kiếm phá...đó là ngu xuẩn!" Hắn không có đánh tan trạng thái ẩn thân, chẳng qua là đánh ra hai thủ ấn cấm chế rất nhanh.

Người tu chân trong sơn cốc đối với việc truyền tống đường dài còn xa lạ, giằng co hồi lâu, vẫn còn đang khảm tiên thạch vào trận. Bất quá, dù sao bọn họ cũng là người tu chân, dần dần tìm được yếu điểm của truyền tống trận, sau khi bỏ tiên thạch vào chính xác, thì tổ người tu chân đầu tiên đều đứng vào trong trận.

Trong một khắc sắp khởi động, một đạo bạch quang thoáng hiện trong trận, trong tiếng phách ba, truyền tống trận hoàn toàn dừng lại vận chuyển. Người tỉ mỉ có thể phát hiện, những hoa văn cấm chế khắc vào đá xanh hoàn toàn thay đổi.

Trong sơn cốc nhất thời một mảnh hỗn loạn, bởi vì đồng thời với lúc truyền tống trận khởi động, bị cấm chế của Tần Tiểu Thiên quấy nhiễu, những tiên thạch vây quanh truyền tống trận rối rít nứt vỡ. Trên địa cầu, tiên thạch tư nguyên cực ít, những tiên thạch này do mọi người xuất ra, một chút đã vỡ tan, đương nhiên sẽ làm cho rối loạn. Người tu chân khởi động trận pháp thành con dê thế tội.

Sau khi Tần Tiểu Thiên đánh ra cấm chế, nhanh chóng thuấn di ra ngoài, hắn cũng không muốn đắc tội nhiều người tu chân như vậy.

Xích Minh đi theo như bóng với hình, khinh thường nói: " Nhát gan như chuột! Đám gà đất chó giấy này, lão tử chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đè chết bọn họ, ngươi sợ cái gì?"

Tần Tiểu Thiên liên tục thuấn di không ngừng, thoát ra hơn một ngàn dặm, dừng trong một rừng cây, lúc này mới nói: " Có thể lặng lẽ đạt được mục đích, cần gì phải đi đắc tội nhiều người như vậy?"

Xích Minh đối với Tần Tiểu Thiên coi như không tệ, dù sao là đệ tử đầu tiên của hắn, không tiếp tục trách mắng, nói: " Tiểu Thiên, ngươi không thể cứ mãi cúi đầu làm việc như vậy, lúc nên kiêu ngạo thì kiêu ngạo, với thực lực bây giờ của ngươi, cho dù đối phương đúng là Tán tiên, cũng không nhất định so sánh được, trừ phi gặp tiên nhân, ha ha, trên địa cầu...ta có thể cam đoan không có tiên nhân, ngươi còn cố kỵ cái gì?"

Tần Tiểu Thiên không hiểu lý luận của kẻ mạnh như Xích Minh, Xích Minh cũng đồng dạng không hiểu tại sao Tần Tiểu Thiên lại ẩn giấu thực lực, đối với hắn mà nói, chỉ cần thực lực đủ mạnh, cái gì cũng không cần quan tâm, nếu như gặp phải người mạnh hơn mình, thì tránh né hoặc là khuất phục. Hắn suy nghĩ rất đơn giản, đó là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

" Ta không có cố kỵ, cũng không sợ cái gì...chẳng qua là không muốn huyễn diệu, sư tôn, cúi đầu không phải sợ sự, cao đầu cũng không đại biểu cho việc không có gì sợ hãi..."

Câu nói sau cùng làm đau đớn Xích Minh, hắn quát mắng: " Con thỏ nhỏ, nói hưu nói vượn! Bỏ đi, khó được gặp mặt một lần...Tiểu Thiên ngươi nhớ kỹ, ngươi ở chỗ này...duy nhất ngươi có thể mang đi chính là kinh nghiệm và thể ngộ, nếu cần thì càng phải thêm lịch lãm, cái gì cũng phải dám nếm thử...Mặt khác, ở chỗ này luyện chế hay xong được đồ vật gì, cũng không thể mang đi ra ngoài, hiểu chưa?"

Tần Tiểu Thiên ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: " Vậy cụ khu xác này có thể mang đi hay không?" Hắn rất thích cụ khu xác này, chẳng những dùng thật tốt, hơn nữa còn có thể tăng lên thực lực, thật sự không nỡ bỏ đi.

" Đó là không có khả năng, ngay cả lúc ta ra vào còn bị hạn chế...nếu Thanh Đế lão nhân gia tự mình ra tay, có lẽ còn có thể làm được, ta cũng nói không rõ."

Tần Tiểu Thiên gật đầu hỏi: " Cha mẹ ta có khỏe không?" Những lời này vẫn luôn ở trong đầu, hắn muốn hỏi lại có chút khiếp đảm, sợ nghe được tin tức gì không hay.

Xích Minh cũng không biết tình huống của cha mẹ Tần Tiểu Thiên như thế nào, hắn đem hai người đặt vào một tinh cầu náo nhiệt tại Nguyên Giới, tùy tiện tìm một người quen chiếu ứng, sau khi rời đi cũng chưa từng về hỏi qua, ánh mắt hắn xấu hổ nói: " Hẳn là không tệ lắm đâu, bọn họ ở tại Nguyên Giới có bằng hữu chiếu cố."

Tần Tiểu Thiên cúi đầu, trong lòng một trận khổ sở, một hồi lâu mới nói: " Không có việc gì là tốt rồi."

Xích Minh nói: " Chờ một chút...ân, sư tổ ngươi có cái gì cho ngươi."

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Là cái gì?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kỳ Thiên Lộ