Long Ngạo Chiến Thần

Chương 22: Một đao chém chết


Huyết sắc đao?

Nhìn thấy Long Ngạo bổ ra được huyết sắc đao mang, tất cả mọi người đều không biết là chuyện gì.

Kiếm khí, đao mang chỉ có võ giả Tiên Thiên mới có thể ngưng tụ ra, Long Ngạo sao có thể làm được như vậy?

Long Ngạo bổ ra huyết sắc đao mang đã làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều ngẩn ngơ như gà gỗ, ngây ngốc đứng nhìn. Ngay cả Dương Quan Thiên dường như cũng quên cả việc tìm cách tương trợ Dương Thần, đến lúc lấy lại tinh thần, phát hiện ra thì đã trễ.

"Không thể nào, điều đó không thể nào xảy ra, ngươi không phải võ giả Tiên Thiên thì làm sao có thể phát ra đao mang?"

Giờ khắc này trên mặt Dương Thần tràn ngập khiếp sợ, bởi vì hắn không tin đối phương là một gã võ giả Tiên Thiên.

"Chết."

Long Ngạo căn bản không để cho Dương Thần có bất cứ cơ hội nào nữa, huyết sắc đao mang nhanh như thiểm điện chém thẳng xuống đầu Dương Thần, phân hắn thành hai mảnh. Có lẽ là đao mang quá nhanh, quá thẳng nên mãi đến sau khi Dương Thần ngã xuống đất, máu tươi mới bay vọt ra.

Dương Thần chết?

Đệ nhất truyền nhân đời thứ hai của Dương gia cứ như vậy bị một đao của Long Ngạo đánh chết?

Nhìn thấy sự việc xảy ra trước mắt, tất cả mọi người đều há hốc mồm, cho dù là người của Long gia cũng đều trợn mắt há mồm, không biết Long Ngạo rốt cuộc làm như thế nào mà dùng được tu vi nội kình Cửu Trọng Thiên, một đao đánh chết một vị võ giả nội kình Thập Trọng Thiên, chuyện này có thể xảy ra sao?

"Súc sinh, ta giết ngươi."

Nhìn thấy nhi tử của mình ngã xuống đất không dậy nổi, Dương Quan Thiên sau khi lấy lại tinh thần thì gầm lên giận dữ, tất cả mọi người cũng đều lao lên. Long Hạo Thạch sớm đã có sự chuẩn bị dĩ nhiên là sẽ ra tay. Hai đại võ giả nội kình Thập Trọng Thiên đỉnh phong xông vào đánh nhau, thân thể Dương Quan Thiên bay lên cao.

Giữa không trung, chỉ một lúc sau Dương Quan Thiên rơi thẳng xuống đất, nhưng nếu là người sáng suốt liếc qua là có thể nhìn ra được thân thể Dương Quan Thiên đã bắt đầu lung lay sắp đổ, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Những người đứng bên cạnh Dương Thần vô cùng khiếp sợ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cũng chỉ bất lực nhìn thi thể rơi Dương Thần rơi xuống đất.

"Dương Quan Thiên, Long Ngạo và Dương Thần đánh một trận sinh tử do trời định, ngươi làm như vậy là không xem Long gia ta ra gì sao?"

Trước mặt Long Ngạo, Dương Quan Thiên không kiềm chế sự tức giận, trên người toả ra sát khí khủng khiếp. Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, bởi Dương Quan Thiên biết rõ, một khi hắn ra tay thì Long Hạo Thạch nhất định cũng sẽ ra tay. Đến lúc đó bản thân mình chưa chắc đã giữ được, như vậy Dương gia xem như xong rồi.

"Long Ngạo, mối thù giết con không đội trời chung này một ngày nào đó ta sẽ trả, ta sẽ đem ngươi đi bầm thây vạn đoạn."

"Xin đến chỉ giáo bất cứ lúc nào."

"Bất Cử, mang theo thi thể phụ thân ngươi, chúng ta đi."

Dương Quan Thiên, Dương Bất Cử cùng với người của Dương gia không dám có chút chần chừ nhanh chóng rời đi, ngoài ra hai đại gia tộc khác cũng vì khiếp sợ mà chậm rãi rời đi.

Sau đó, trước đại đường của Long gia chợt phát ra tiếng hoan hô và vui mừng không thôi, bởi vì không ai ngờ Long Ngạo có thể chém chết Dương Thần.

Con người chính là như vậy, khi đã có một địa vị nhất định thì không chỉ có người hâm mộ, ghen ghét, thù hận, mà còn có người sùng bái, giờ khắc này Long Ngạo chính là đang được sùng bái như vậy, cho dù lúc trước bị người khác khinh bỉ và khi nhục, nhưng giờ thì đã hoàn toàn đổi khác.

Trong thư phòng, tất cả mọi người đã giải tán.

"Ngạo nhi, lần này con chém giết Dương Thần Dương Quan Thiên chắc chắn sẽ không chịu để yên, cho nên từ nay về sau con phải cẩn thận hơn đó, hiểu chưa?"

Gật gật đầu, Long Ngạo nói:

"Gia gia, người yên tâm, cứ coi như là Dương Quan Thiên đích thân đến đây, con vẫn tin mình có thể ứng đối."

Nhìn cháu trai của mình, Long Hạo Thạch phát hiện hắn càng lúc càng không thể hiểu nổi cháu trai của mình nữa, trong mấy tháng ngắn ngủi, từ một người mà ai nấy khinh bỉ là phế vật biến thành một võ giả nội kình Cửu Trọng Thiên, chuyển biến như vậy hình như là quá nhanh rồi.

Long Ngạo và Dương Thần chiến một trận, hơn nữa tin tức Long Ngạo một đao chém giết Dương Thần giống như mọc cánh lập tức truyền khắp cả Xích Hỏa trấn, ai nấy khi nghe được tin tức thật sự sợ hãi, không biết tên phế vật Long gia kia rốt cuộc vì sao có thể làm được như vậy.

Long Ngạo chính là nhân vật nổi danh nhất Xích Hỏa trấn hôm nay.

Trong đại đường của Dương gia.

Nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt Dương Quan Thiên thực sự buồn bã tới cực điểm, những người đứng xung quanh ai ấy cũng hoảng loạn.

"Bất Cử, ngươi lập tức mang thư của ta và vật này đi đến Hắc Phong Sơn, mời đám Hắc Phong đạo nhân đến đây."

Đám Hắc Phong đạo nhân?

Dù không thực sự hiểu ý của gia gia là gì, nhưng thù giết cha không đội trời chung, huống chi mình còn bị đối phương phế đan điền, Dương Bất Cử cầm thư và vật ấy lập tức khởi hành đi đến Hắc Phong Sơn.

Đại đường chỉ còn lại có một mình Dương Quan Thiên, liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, đột nhiên Dương Quan Thiên u ám cười lạnh, lẩm bẩm:

"Long gia, ta sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận về chuyện ngày hôm nay, ta chắc chắn giết sạch người của các ngươi từ cao đến thấp, không chừa một ai."

Chuyện Long Ngạo chém chết Dương Thần, Vương Vũ Âm nghe được lập tức chạy tới Long gia, nhìn thấy Long Ngạo lập tức lo lắng hỏi:

"Long Ngạo, huynh không sao chứ?"

"Không sao cả, muội tới đây làm gì?"

"Hừ, chuyện lớn như vậy, huynh cũng không cho muội biết một tiếng, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với huynh, muội biết phải làm gì bây giờ?"

Nghe được chuyện đó, Long Ngạo cười.

"Huynh còn cười à? Long Ngạo, muội cho huynh biết, huynh chém giết Dương Thần, Dương Quan Thiên và Dương gia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, muội sẽ đi nói với gia gia để cho Vương gia và Long gia liên thủ lại. Muội thực sự muốn nhìn xem Dương gia sẽ làm thế nào đây?"

Bá nữ không hổ là bá nữ, nói ra lời nào cũng đều có khí phách như thế.

Trong lòng Long Ngạo như bị ấm ức, kéo tay Vương Vũ Âm nói:

"Việc này ta sẽ xử lý, yên tâm, ta không sao. Đúng rồi, mấy ngày nữa ta sẽ tạm thời rời khỏi Xích Hỏa trấn, theo Nhị thúc đến Lôi Vân thành."

"Muội cũng muốn đi."

Hình như sớm đã đoán được ý của bá nữ, Long Ngạo cũng không ngạc nhiên mấy, gật gật đầu nói:

"Được, muội trở về chuẩn bị đi, mười ngày sau chúng ta sẽ xuất phát."

Trên khuôn mặt tròn trĩnh của Vương Vũ Âm tràn ngập hưng phấn và chờ mong, trong nháy mắt nàng nhẹ nhàng hôn lên má Long Ngạo, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa.

Sờ sờ lên má, Long Ngạo cười cười ngượng ngùng.

Mười ngày sau hắn phải rời khỏi Xích Hỏa trấn đi đến Lôi Vân thành, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên đi đến Lôi Vân thành. Long Ngạo biết rõ Lôi Vân thành không giống với Xích Hỏa trấn, ở đó không chỉ có gia tộc hùng mạnh mà còn có rất nhiều thiên tài, hơn nữa Long Ngọc Lang cũng ở Long gia của Lôi Vân thành.

Nghĩ đến cái tên Long Ngọc Lang, Long Ngạo nắm chặt hai tay lại, trận chiến một năm sau hắn nhất định phải thắng, nhất định sẽ thắng, mặc kệ là có bao nhiêu khó khăn. Võ giả dù chịu bao nhiêu khó khăn cũng không từ, nhất quyết không cúi đầu, nhất quyết không buông bỏ, không sợ hãi, loại bỏ tất cả trở ngại, mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì đều muốn dũng cảm tiến tới, như vậy mới có thể từng bước tiến lên, từng bước một chạm vào đỉnh phong võ đạo.

Mười ngày sau Long Lập mang theo Long Ngạo, Vương Vũ Âm, Long Tử Du rời khỏi Xích Hỏa trấn, hướng về phía Lôi Vân thành.

Ở phía xa xa trong Xích Hoả trấn, Dương Quan Thiên lạnh lùng nhìn theo bọn họ đi xa dần, cười lạnh nói:

"Đi đi, coi như ta để cho các ngươi sống thêm vài ngày."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Long Ngạo Chiến Thần