Mặc Trạc

Chương 47: Công viên trò chơi

Chương sau
Danh sách chương

Chờ Duy Nhược Hề làm đúng tiêu chuẩn toàn bộ các động tác của bộ thể thuật thì Duy mẹ đã đem bữa sáng làm xong, bữa sáng đơn giản chỉ là cơm trắng ăn cùng với khoai tây xào và một ít rau xanh. Nhưng mà nhìn vô lại làm cho người ta thật muốn ăn.

Duy Kì cũng không quản ô nhiễm hay không ô nhiễm, dù sao hôm qua đã ăn nhiều như vậy rồi cho nên có ăn thêm nữa cũng không sao cả. Kết quả anh liền một lúc ba chén cơm đầy.

Ăn xong bữa sáng, Duy Kì cảm thấy muốn đi dạo vì khó khăn lắm mới được nghỉ phép cho nên anh muốn đi chơi cho đã nhưng mà Duy Hạo phải đi học nên chỉ có Duy Nhược Hề đi cùng anh ra ngoài.

Duy Nhược Hề bởi vì mỗi lần ra ngoài đều gặp chuyện không may cho nên cũng không muốn đi nhưng ba mẹ đều khuyên cô nên đi ra ngoài nhiều một chút, cuối cùng cô cũng phải đi theo ông chú nhìn chỉ lớn hơn mình vài tuổi ra ngoài đi dạo.

“Tiểu Hề, con muốn đi đâu?” Duy Kì cùng Duy Hạo ngồi lên toa xe đến Văn Minh Khu.

“Chú muốn đi chơi ở đâu? Bình thường con không thường xuyên ra ngoài cho nên cũng không biết chỗ nào để đi.” Rõ ràng là chú muốn đi chơi sao giờ lại hỏi ngược lại cô nha.

Duy Nhược Hề luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, tuy rằng đây là chú cô nhưng nhìn bề ngoài chỉ hơn cô có vài tuổi. Cho nên cô sợ người khác nhìn thấy họ đi chung thì đem hai người bọn họ trở thành tình nhân nha. Duy Nhược Hề quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của chú mình liền cảm thấy người này sao mà 32 tuổi được, chính là một đứa trẻ còn ham chơi.

“Tiểu Hề, chúng ta đi công viên trò chơi đi, trước đây chú có đi qua một lần rồi sau này cũng không còn được đi nữa, nhớ đến những trò chơi mạo hiểm thực kích thích nha.” Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề nói.

Duy Nhược Hề không còn lời nào để nói, tốt xấu gì thì cô cũng gần 18 tuổi rồi làm sao mà giống như đứa trẻ đi công viên trò chơi được chứ.

Vốn Duy Nhược Hề định cự tuyệt nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của chú mình thì cô không nhẫn tâm nên đành thỏa hiệp, “Đi..đi..”

Đi đến công viên trò chơi, Duy Nhược Hề thầm than thở, cô cảm thấy công nghệ đời sau thật vĩ đại, cô nhìn thấy tàu lượn cao đến tận trời trên đó những chiếc xe chạy như bay, có rất nhiều vòng quay còn rất nhiều trò khác mà cô không biết nữa, những trò chơi nguy hiểm đòi hỏi tinh thần thật cao. Đương nhiên cũng có những trò chơi đơn giản không có gì đáng sợ lắm như vòng quay ngựa gỗ chẳng hạn, nhưng mà mấy cái đó chỉ có con nít 2,3 tuổi chơi.

Nhìn những trò chơi tốc độ, nguy hiểm xây dựng thật cao kia Duy Nhược Hề thà chơi trò ngựa gỗ còn hơn.

Trên cơ bản chỉ có một vài đứa nhỏ chơi trò vòng quay ngựa gỗ còn lớn hơn chút thì đi khiêu chiến các trò có yêu cầu cao hơn. Vốn Duy Nhược Hề tưởng rằng trong công viên trò chơi chỉ có trẻ con nhưng vào rồi mới biết có rất nhiều người lớn nha, đa số vẫn là các cặp tình nhân. Cho nên Duy Nhược Hề quay qua nhìn chú út ở bên cạnh lại phát hiện vẻ mặt của chú thật tự tại.

“Tiểu Hề, chúng ta đi chơi trò tốc độ kia đi, cái đó thật nhanh hơn nhiều so với đi toa xe, nhìn thật kích thích a.” Duy Kì vẻ mặt hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề ní, sau đó không quản Duy Nhược Hề có nguyện ý hay không liền lôi kéo cô đi mua vé.

“Chú à, con không chơi đâu, một mình chú đi đi. Con không dám chơi đâu.” Nhìn cái độ cao kia mà xem cùng với tốc độ kia nữa, cô mà ngồi lên chỉ có nước hôn mê thôi, cô vốn sợ độ cao mà.

“Không được, thật vất vả mới đi chơi một lần, con phải ngồi lên một chút thử xem.” Duy Kì mặc kệ Duy Nhược Hề phản kháng, lôi kéo cô lên một chỗ ngồi rồi còn săn sóc cài dây an toàn. Sau đó liền ngồi ngay bên cạnh lo sợ Duy Nhược Hề chạy trốn.

“Chú à, con muốn leo xuống a.” Duy Nhược Hề vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Cô rất sợ nha, nếu đến lúc đó mà hôn mê thì thật mất mặt.

Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề bày ra đau khổ, âm thầm nghĩ không biết anh có quá phận không? Tiểu Hề không muốn đi mà anh còn lôi kéo cho bằng được. Duy Kì thấy vậy cũng không đành đang định để cho Nhược Hề leo xuống thì trò chơi cũng bắt đầu khởi động.

“Tiểu Hề, xem ra con không xuống được rồi.” Duy Kì vẻ mặt xin lỗi nhìn Duy Nhược Hề.

Quên đi quên đi, nhắm mắt vài phút là trôi qua thôi. Duy Nhược Hề cắn chặt răng không nói chuyện.

Duy Nhược Hề biết suy nghĩ của cô sai lầm rồi, cô vốn chỉ nghĩ trò chơi này có vài phút thôi nhưng ai biết chỉ vài phút này lại kinh khủng thế này. Tốc độ làm cho Duy Nhược Hề muốn ngất xỉu nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ vì sợ người khác cười chê.

Lúc mới đến thế giới này Duy Nhược Hề khi ngồi toa xe cũng thấy chút khó khăn, tuy hiện tại đã tốt lên một ít nhưng mà đụng phải cái này phỏng chừng vài ngày tới cô cũng không dám đi xe. Bằng không liền ngất đi.

Thật vất vả trò chơi này mới ngừng lại và Duy Nhược Hề có thể xuống. Lúc ở trên đó cô kiên trì không kêu thành tiếng nhưng xuống đất rồi cô liền kiên trì không được nữa mà ói rối tinh rối mù lên.

“Khụ, Tiểu Hề, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” Duy Kì cũng không nghĩ tới Duy Nhược Hề lại có phản ứng mạnh như vậy.

Duy Nhược Hề một chút sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể nhờ Duy Kì đỡ đến một chỗ nghỉ ngơi.

“Này, Tiểu Hề uống nước đi con.” Duy Kì không biết từ đâu lấy ra một chai nước đưa cho Duy Nhược Hề, anh không nghĩ tới cháu gái nhà mình lại có tình trạng nghiêm trọng kinh khủng thế này, trò chơi khi nãy làm cho mặt Tiểu Hề không còn giọt máu nào.

Nghĩ ngơi cả nửa ngày sắc mặt Duy Nhược Hề mới tốt lên một chút, Duy Kì giống như còn chưa chơi đủ lại tiếp tục khiêu chiến các trò mạo hiểm khác. Còn Duy Nhược Hề thì ngồi ở phòng chờ nghỉ ngơi đợi chú của mình.

“A, kích thích chết ta, quá kích thích a.” Duy Kì trở lại phòng nghỉ với tinh thần thật tốt. “Tiểu Hề, bây giờ chúng ta lại đi đâu chơi tiếp?”

Duy Nhược Hề thật sự là bội phục người chú này, đã 32 tuổi rồi mà còn là quân nhân nữa thế nhưng không khác gì đứa nhỏ. “Chú, con cảm thấy hơi mệt dù sao bây giờ cũng trưa rồi hay chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được, vậy chúng ta đi đâu ăn?” Duy Kì sờ sờ bụng cũng cảm thấy đói, nhưng mà nhất định buổi tối phải trở về nhà ăn bởi vì đồ ăn ở nhà anh trai rất ngon nha.

Duy Nhược Hề định mang Duy Kì đến ‘Đa Cư Quán’ , bởi vì Duy Kì cần phải ăn đồ ăn không có ô nhiễm mới được nếu không quay trở lại bộ đội liền thảm. Dù sao đồ ăn ở đó do cô cung cấp nên bảo đảm chất lượng rồi.

Hai người cùng nhau rời khỏi công viên trò chơi, Duy Kì bỗng sờ sờ túi tiền rồi thất thần nhìn Duy Nhược Hề nói:” Tiểu Hề, ví tiền bị mất rồi.” vừa rồi lúc mua vé còn mà thế nào bây giờ không thấy nữa.

“Mất ví rồi? Chắc khi nãy chú chơi quên trời đất nên không cẩn thận làm rớt chứ gì.” Duy Nhược Hề nhìn nhìn chung quanh một bận xem có thấy không.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mặc Trạc


Chương sau
Danh sách chương