Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 41: Tay chân của Quan Âm (1)

Chương sau
Danh sách chương

Lục Áp còn nổi trên mạng thêm mấy ngày nữa, thậm chí Đoàn Giai Trạch còn thấy có người share lại đoạn livestream của Bạch Kha ngày hôm đó ra.

Trong đoạn video kia, Đoàn Giai Trạch kéo Lục Áp ra khoe, nâng lên hạ xuống trước mặt mọi người, còn giỡn chơi nói chú chim này rất đáng yêu, toàn bộ quá trình Lục Áp không hề phản kháng (đơ luôn rồi), cuối cùng vỗ cánh bay đi.

Lúc đó trên khung bình luận có rất nhiều người cười ha hả, cũng có một số người cảm thấy chú chim này tuy rất lớn, móng vuốt cũng sắc nhọn, nhưng nhờ người nuôi mà tính cách đã dịu hơn nhiều.

Lần này video kia bị lục lại, đối chiếu bình luận ở hai video thật thú vị.

Cũng có rất nhiều video nhỏ cũng được share lại, chính là cảnh các bạn nhỏ trường Đồng Tâm cùng vẫy tay chào tạm biệt các chú chim, các chú chim cùng bay về tổ, khi đó chính là Lục Áp dẫn đầu, thể hiện rõ địa vị của mình.

“…Giờ mị lại cảm thấy vườn trưởng mới là người dữ nhất.”

“Móa ơi moe dễ sợ! Vườn trưởng à anh ra mà xem chim nhà anh mổ tên du côn bắn ra “sốt cà chua” kia kìa!”

“Vườn trưởng ngầu dã man, tui thấy chắc ẻm chim kia cũng mang bóng ma trong lòng mất, ảnh kéo cánh em nó ra mà cứ như kéo cánh gà mẹ không bằng, kéo ra một cái…”

“Gà mẹ cái quần què hahahahahha nó vốn là chim của vườn trưởng mà!”

“Dù sao thì ẻm cũng được vườn trưởng cứu về, đáng yêu ghê á.”

“Em chim này lợi hại phết, làm đại ca cầm đầu, bảo sao được ở riêng một buồng.”

“Vườn trưởng cứ như có cận vệ vậy, ngầu vãi.”

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, vườn trưởng còn trẻ như vậy, trông cũng baby thế kia, lại chơi con chim dữ dằn như vậy.”

“Xin hỏi làm thế nào mới có thể gả cho vườn trưởng đây? Mị say nắng mất rồi.”

…..

Tiếng ác của Lục Áp vang xa, Đoàn Giai Trạch không thể không cân nhắc tới việc đổi văn phòng cho hắn.

Các buồng triển lãm hiện tại không có buồng thích hợp, Đoàn Giai Trạch quyết định chọn một buồng ở bên khu triển lãm mới xây để làm văn phòng cho hắn, có điều bên kia cần một thời gian nữa mới có thể hoàn thiện thi công, mà khoảng thời gian này quần chúng đã có rất nhiều ý kiến.

Đoàn Giai Trạch tạm thời chuyển Lục Áp tới khu vực triển lãm bò sát, ở đó có Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh và Kim Tử, cũng thuộc nơi u ám đáng sợ.

Bởi vậy nên Kim Tử lại càng áp lực hơn, vốn là nó ở với Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh đã đủ lắm rồi…

Bình thường bảng tên bên ngoài buồng của Lục Áp vẫn luôn để trống, tuy rằng giờ vẫn để trống phần giống loài, nhưng đã có thêm một dòng giới thiệu vắn tắt: Đây là ác điểu, xin đừng đùa giỡn.

Lục Áp vẫn còn lải nhải: “Văn phòng mới của ta phải lớn hơn, phải là cột thếp vàng..”

Thếp vàng?? Chẳng thà xây luôn cái cung điện Càn Thanh cho anh nhá?

Đoàn Giai Trạch lạy Lục Áp một cái, “Anh à, em chỉ làm ăn nhỏ thôi, anh ép em đi bán máu à?”

Lục Áp không vui liếc mắt nhìn anh, “Ngươi mau mau kiếm tiền đi.”

“Em cũng muốn vầy mà…” Đoàn Giai Trạch thở dài một tiếng, lấy danh sách động vật quốc gia bảo vệ cấp hai ra nghiên cứu. Anh không thể tùy tiện tiến cử mấy chục con, tiêu tiền là phải tiêu sao cho hợp lý, có người chịu tham quan thì mới có thể hoàn vốn, chuyện này cần tính toán tỉ mỉ một chút.

Lục Áp làm ác điểu siêu cấp, bị chuyển tới buồng triển lãm khác, nghe đâu sau này còn ở một khu triển lãm riêng, khiến mọi người càng thêm tò mò về nó.

Vẫn không ai đoán được giống của Lục Áp, cũng rất nhiều người suy đoán xem làm sao Đoàn Giai Trạch có thể huấn luyện được nó, ai cũng đoán già đoán non.

Các du khách tới tham quan Linh Hữu còn mạnh dạn yêu cầu liệu vườn trưởng có thể biểu diễn cảnh huấn luyện chim được không.

Mặc dù bây giờ có nhiều vườn thú hay biểu diễn động vật, nhưng Đoàn Giai Trạch không có ý định mở hạng mục này. Trí lực của động vật ở Linh Hữu bọn họ vượt xa các đồng loại khác, chẳng cần phải dẫn dắt biểu diễn gì cũng có cái hay để xem.

Đoàn Giai Trạch thấy các du khách sợ Lục Áp như vậy, lại muốn xem biểu diễn, cảm thấy rất mâu thuẫn, nên uyển chuyển từ chối.

Hoàng Kỳ nói với Đoàn Giai Trạch: “Anh có thể từ chối biểu diễn cùng động vật, nhưng con chim này — à phải rồi nó tên gì ý nhỉ? — Nó cũng là một điểm sáng để marketing, tôi nghĩ nên quay lại một vài cảnh hai người ở với nhau để up lên fanpage.”

“Quay mấy clip cũng được thôi,” Đoàn Giai Trạch đưa mắt nhìn Lục Áp nói, “Nó tên là….”

Lục Áp lạnh lùng nhìn Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch: “……………..”

Bị Lục Áp nhìn như vậy, Đoàn Giai Trạch có chút chột dạ, không dám nói bừa.

Mà Hoàng Kỳ thì vẫn dùng ánh mắt dò hỏi thành thật nhìn Đoàn Giai Trạch: “Hửm? Tên gì vậy?”

Đoàn Giai Trạch: “Tên là Lục Áp…”

Hoàng Kỳ “Ồ” một tiếng, “Chẳng phải đó là tên anh Lục hay sao?”

Đoàn Giai Trạch cười gượng, “Ừa, anh không thấy hai bọn họ rất giống nhau à?”

Hoàng Kỳ nhìn Đoàn Giai Trạch đầy dị nghị, không biết có phải do giống cái dữ dằn không, có điều cũng rất thú vị, anh ta không khỏi ngẩng đầu lên, “Được rồi, chim Lục Áp.”

Buổi trưa, lúc ăn cơm.

Hoàng Kỳ thấy cơm nước thì đột nhiên có cảm hứng, nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng, hay là quay cảnh anh tự tay đút cho Lục Áp ăn đi.”

Đoàn Giai Trạch: “Ukie.”

Hai người vừa nói xong, liền phát hiện mọi người đều nhìn họ đầy kì quái.

Hoàng Kỳ: “…………..”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Nhất là Tiểu Tô, cô gặm đôi đũa bắt đầu chìm vào trạng thái ảo tưởng.

Liễu Bân không nhịn được nói, “Vườn trưởng à, anh Lục đã quá đáng đến mức ấy rồi cơ á? Dẫn hết người thân tới chỗ anh ăn ở, bắt anh mặc đồ cũ của anh ấy, cơm nước cũng phải do anh nấu, giờ đến ăn cũng cần anh đút nữa à?”

Đoàn Giai Trạch: “Phụt!!”

“Khụ khụ khụ! Khụ!” Đoàn Giai Trạch vừa lau hạt cơm bị phụt ra bàn, vừa ho khan nói, “Cậu nói nhăng nói cuội gì thế!”

Liễu Bân nhìn xung quanh một lượt, yếu ớt nói: “Em nói sai à?”

— Qua ánh mắt của những người khác, họ cũng đều tán thành với lời Liễu Bân nói.

Thực ra Hoàng Kỳ cũng rất tán đồng với lời Liễu Bân nói Lục Áp mang cả họ hàng tới đây ăn nhờ ở đậu, nhưng Lục Áp ban nãy anh nói không phải Lục Áp này, “Không phải đâu, tụi tôi đang nói cái con ác điểu kia kìa, vườn trưởng đặt tên cho nó, cũng tên là Lục Áp.”

Lúc này Liễu Bân lúng túng cúi đầu, “Ầy ngại quá, em hiểu lầm.”

Tiểu Tô: “Quào.. trùng tên à…”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Từ Thành Công thì lại vỗ vỗ người Đoàn Giai Trạch, thành thật nói: “Vườn trưởng à, tuy là hiểu nhầm thôi, nhưng Liễu Bân nói cũng đúng đó, có lúc nên từ chối thì cậu phải từ chối, không thể vì quan hệ tốt mà cứ dung túng như vậy được, cậu xem có những lúc cậu bận chân không chạm đất, nhưng Tiểu Lục vẫn đòi nhất định cậu phải nấu cơm, đúng là có chút không hiểu chuyện. Tốt nhất là cậu vẫn nên nói chuyện với cậu ta đi.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Đoàn Giai Trạch lúng túng nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi sẽ cân nhắc, có điều mọi người đừng nói như vậy trước mặt Lục Áp nhé.”

Các nhân viên khác vội vã lắc đầu, bọn họ đâu dám nói ngay trước mặt chứ. Anh Lục thoạt nhìn rất lạnh lùng, bọn họ chỉ dám ngầm đồng tình thôi, tuy rằng hai người họ một người muốn đánh một người muốn bị đánh, nhưng vườn trưởng cũng quá chiều anh Lục rồi. Vườn trưởng đối tốt với anh Lục, thì anh Lục cũng nên quan tâm lại một chút.

Hết người này lại có người kia đến, vườn thú càng ngày càng nảy sinh vấn đề, thì ra trong mắt người ngoài Lục Áp đã trở thành hình tượng như vậy. Xem ra sau này không thể nói động vật phái tới là người nhà Lục Áp được nữa rồi.

..

Một ngày sau, quả nhiên trên fanpage up clip, tiêu đề là: 100 cách cho ác điểu ăn.

Người quay clip dường như ngồi ở trước cửa chuồng, anh ta duỗi cánh tay ra, trong lòng bàn tay đặt một ít cơm, gọi chú ác điểu màu đỏ bay tới, “Lục Áp, qua đây.”

Chim Lục Áp bay tới thật, nó cúi đầu ngửi ngửi, không những không ăn, mà nó còn lấy cánh ra hất cơm trong lòng bàn tay đi.

Màn hình nghiêng đi, sau đó đen ngúm.

Sau đó chuyển sang cảnh hai: Lần này trong lòng bàn tay là vụn bánh mì, “Tiểu Lục, ăn hông?”

Lục Áp lại một lần nữa tới gần, lần này đến ngửi cũng không buồn ngửi, nó hất thẳng xuống, sau đó còn lấy cánh đập người quay clip mấy lần.

Chuyển sang cảnh thứ ba: Lần này trong lòng bàn tay đặt một miếng thịt nạc đã được nấu chín, dường như là thịt bò.

“Anh Lục, ăn thịt hông?”

Lúc bấy giờ Lục Áp mới thu cánh lại, đứng trên lòng bàn tay cúi đầu ăn thịt.

Bình luận:

“66666 vườn trưởng cho ăn hử? Không sợ bị mổ tay sao!”

“Hóa ra ác điểu tên là Lục Áp à? Cái tên này rất hợp! Nhân viên chăn nuôi cũng rất đáng yêu, còn gọi anh Lục nữa chứ 2333”

“Hông phải nhân viên chăn nuôi đâu, là vườn trưởng đó, cảm giác giọng rất giống với trong bản tin, chứ nhân viên chăn nuôi bình thường mà dám cho ẻm ăn à?”

“Vịt kho?”

“Giả điếc(*), chết cười!”

“Hahahahaha, lại còn nổi đóa nữa chứ, lấy cánh đánh người, ghê gớm thật!”

(*) Tên Lục Áp ở Trung phát âm là luya, từ vịt kho cũng đồng âm này, bình luận trên đọc lái tên Lục Áp thành “Vịt kho”, sau đó bạn bình luận phía dưới nói “Giả điếc” (空耳) từ này xuất phát từ tiếng Nhật “Sora mimi”, nghĩa là nghe được một âm thanh nhưng không chắc chắn, mà sau này hay chỉ hành động cố tình dùng từ phát âm tượng tự nhưng lái sang nghĩa khác. Cũng có chỗ dịch là “huyễn thính” nhưng mình thấy không đúng với trường hợp này nên để là “giả điếc”.

..

Mấy ngày liền sau đó Đoàn Giai Trạch đều khá bận rộn, anh phải lên kế hoạch sử dụng tiền sao cho hợp lý, nên tiến cử động vật nào, giờ vườn thú bắt đầu đông du khách, buổi trưa anh phải tranh thủ chợp mắt, nếu không thì không chịu nổi.

Đang ngủ được nửa chừng, Tiểu Tô đánh thức anh dậy, “Vườn trưởng à, có người tới tìm anh.”

Đoàn Giai Trạch mơ mơ màng màng mở cửa ra, “Ai vậy?”

Tiểu Tô: “Em không biết, là một anh trai, nói chuyện nghe cổ cổ không rõ ý, đang ở trong phòng tiếp khách đó, Hoàng Kỳ đang nói chuyện với ảnh.”

“Nói chuyện cổ cổ?” Đoàn Giai Trạch cảm thấy có gì đó sai sai, bèn lấy điện thoại ra coi, thế mà app thông báo lại phái động vật mới!

Đoàn Giai Trạch vỗ đầu một cái, dạo này anh bận quá, nên chẳng chú ý gì tới chuyện này, giờ xem tiến độ hậu cần, cũng đến lúc phái động vật mới rồi.

Lúc xuống tầng Tiểu Tô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lại là người nhà anh Lục?”

Đoàn Giai Trạch: “…….Chắc không phải đâu.”

Đoàn Giai Trạch đi dọc hành lang, chợt nghe thấy trong phòng khách vọng lại tiếng người hát hí khúc: “Nghe vậy tức giận phát ba ngàn trượng, ánh dương trên cao như bốc hỏa, thương thay ba mươi sáu viên tướng, trốn đông chạy tây mỗi người một phương…”

Giọng người nọ cao vút, Đoàn Giai Trạch điên cuồng suy đoán trong lòng, ai vậy ta, vị thần tiên yêu quái nào lại còn biết hát hí khúc?

Đoàn Giai Trạch buồn bực đẩy cửa ra —

Bên trong Hoàng Kỳ đang ngồi đần mặt ra nhìn, còn có một người đàn ông cao ít nhất là m9, mặc đồ Trung cổ đang đứng đối diện với phía cửa, giơ tay lên hát: “…Một lòng muốn làm đế vương, Hà Dương công chúa kiếm hạ tang…”

Người đàn ông kia cất bước, ngón tay chỉ sang bên, quắc mắt lên trừng: “Ngươi, cái tên lòng lang dạ thú!”

Đoàn Giai Trạch bị chỉ vào mặt: “…..”

Hoàng Kỳ vội đứng lên, “Vườn trưởng đến rồi à, tôi đi trước nha.”

Không biết Hoàng Kỳ tiếp chuyện người ta kiểu gì, lại còn nổi hứng hát lên nữa, càng thảm hơn là Hoàng Kỳ bị hát đến dọa chạy.

Đoàn Giai Trạch nhìn Hoàng Kỳ đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Tôi là Đoàn Giai Trạch, vườn trưởng của vườn thú Linh Hữu, anh là?”

Người đàn ông kia tỉ mẩn quan sát Đoàn Giai Trạch một hồi, nhẹ nhàng phong độ chỉnh trang lại y phục —— tiện nói, Đoàn Giai Trạch thấy bộ đồ anh ta mặc chẳng vừa người tẹo nào, cơ thể vạm vỡ bắp thịt khiến quần áo chật đến mức căng ra.

“Tại hạ là Hùng Tư Khiêm, lần này làm phiền chỗ vườn trưởng rồi,” Cái người tên Hùng Tư Khiêm chắp tay hành lễ, “Nếu có gì đắc tội, hy vọng vườn trưởng rộng lượng thông cảm.”

Tuy rằng Hùng Tư Khiêm có vẻ to lớn thô kệch, nhưng nói chuyện lại rất nho nhã, là động vật phái tới mang âm hưởng cổ đại nhất, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không thích lắm, “Cái kia, thật không, không dám, xin hỏi…. căn nguyên của anh là..?”

Nghe tên có vẻ là gấu, mà không biết gấu gì.

Hùng Tư Khiêm nghe vậy thì trừng mắt lên, ngạc nhiên nói: “Hửm, vườn trưởng nói vậy… chẳng lẽ chưa từng nghe danh tại hạ sao?”

Đoàn Giai Trạch: “…….Chưa.”

Hùng Tư Khiêm ưỡn eo lên, thoạt nhìn cơ thể lại to hơn mấy phần, đầu như dán sát trước mặt Đoàn Giai Trạch, gầm lên: “Ông đây là đại thần bảo vệ núi Phổ Đà, mẹ kiếp ngươi chưa từng nghe tới tên ông đây?!”

(Núi Phổ Đà, hay còn gọi là núi Potalaka, theo truyền thuyết là nơi cư ngụ của Quan Âm)

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Móa, cái tên mày rậm mắt to này lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng!

Hùng Tư Khiêm áp sát Đoàn Giai Trạch đến mức anh phải ngồi bệt xuống ghế, cái miệng rộng ngoác ra, bộ dạng hung thần ác sát, muốn dạy dỗ tên vườn trưởng tiểu bạch kiểm này, cho anh ta biết tay.

Đúng lúc này, cánh cửa sổ vốn đóng chặt, không hiểu sao lại có cơn gió nóng thốc vào, một bóng người xuất hiện sau lưng Hùng Tư Khiêm, đạp anh ta như chó gặm bùn, sau đó giẫm lên lưng anh ta.

Bắp thịt trên người Hùng Tư Khiêm căng ra, quần áo chật như sắp rách toạc, đôi tay chống xuống đất đến mức nổi gân xanh, làm thế nào cũng không thể vằng ra khỏi bàn chân kia.

“Chỉ là cái tên tay chân của Quan Âm thôi mà, thế mà cũng dám bắt nạt người của bản tôn à?” Lục Áp lại đạp xuống, khiến gương mặt Hùng Tư Khiêm đập lõm cả sàn nhà.

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Đoàn Giai Trạch còn không kịp cảm khái.

Lục Áp giẫm xong, lại túm Hùng Tư Khiêm lên, quăng người ngã xuống đất, “Xin lỗi đi.”

Hùng Tư Khiêm vội vã bò dậy, dập đầu xuống trước mặt Đoàn Giai Trạch, khiến sàn nhà lõm xuống thành một cái hố nông, “Xin lỗi!”

“……….” Đôi tay Đoàn Giai Trạch vẫn còn đặt trên sofa, cả người co rúm lại, vẻ mặt ngác ngơ, “À, ờ….”

Lúc bấy giờ Hùng Tư Khiêm mới nhìn Lục Áp, ngượng ngùng nói: “Không biết đạo quân cũng ở đây… ban nãy tôi chỉ đùa với vườn trưởng một chút thôi.”

Nếu anh ta biết trước ở đây có cái vị nổi danh nóng tính trong tam giới, thì nào dám ra oai chứ, đã cong đuôi làm gấu từ lâu rồi.

Lục Áp hừ lạnh một tiếng, chẳng ừ hứ gì, thế nhưng qua ánh mắt cũng có thể nhìn ra hắn không tin Hùng Tư Khiêm.

Hùng Tư Khiêm khôi phục lại vẻ nho nhã trước đó, lại cười đến là thảo mai, nói với Đoàn Giai Trạch: “Tôi vốn là một chú gấu đen ở núi Hắc Phong, sau này làm chân canh gác ở đạo trường của Quan Âm, vườn trưởng cứ gọi tôi Tiểu Hùng là được.”

“Không dám, không dám.” Đoàn Giai Trạch thấy thái độ của Hùng Tư Khiêm tốt hơn nhiều, cũng mừng thầm trong lòng, tuy rằng những động vật phái tới này không thể làm tổn thương tới anh, nhưng ban nãy Hùng Tư Khiêm lỗ mãng như vậy, anh cũng bị dọa đau tim muốn chết.

Hơn nữa có thể suy đoán, nếu không có Lục Áp ra uy, chưa chắc anh ta đã chịu làm việc. Nhìn bộ dạng lăn lộn cũng không ngại, chẳng đếm xỉa tới có bị đánh giá thấp hay không kia của hắn thì khó lòng tự do sớm được.

Trước kia anh còn ghét bỏ đạo quân, giờ nhìn lại, đạo quân cũng không tệ, thụ phục hắn một cái, thì có thể trấn áp cả vườn thú, cũng đáng giá ra phết. Đoàn Giai Trạch nghĩ bụng, nhìn Lục Áp cảm kích.

Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch có vẻ ngưỡng mộ tự đáy lòng (nhầm to), cũng vô cùng đắc ý..

..

Tiểu Tô bưng ấm trà đi vào, thấy vườn trưởng và khách ngồi đối diện nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, chỉ là không hiểu sao dưới đất lại có hai cái hố một sâu một nông, cô ngạc nhiên nói: “Chuyện gì vậy?”

Đoàn Giai Trạch đưa mắt nhìn: “….Không cẩn thận đập bể.”

“Đồ gì mà đập thành ra nông nỗi này, cái hố kia to như trái dưa vậy,” Tiểu Tô lẩm bẩm, nhưng cũng không gặng hỏi, “Có cần tìm người sửa lại không?”

“Tìm làm gì, thôi khỏi,” Đoàn Giai Trạch phất tay, “Tiết kiệm tiền, cái tòa nhà này sớm muộn gì cũng phá.”

“Kể cũng đúng.” Tiểu Tô nói.

Đoàn Giai Trạch lại giới thiệu với cô, “Đây là Hùng Tư Khiêm, là bạn của bạn tôi, làm việc ở gần đây, sau này muốn mượn nơi này ở tạm.”

Chỉ cần không phải là người thân của anh Lục là được rồi, đương nhiên, cái người này trông cũng không giống họ hàng nhà anh Lục, Tiểu Tô nhìn Hùng Tư Khiêm nở nụ cười, cũng hỏi han đôi câu.

Hùng Tư Khiêm chắp tay, “Tiểu nương tử thật lễ độ.”

Tiểu Tô sững ra, sau đó bật cười, “Anh Hùng đúng là người nho nhã.”

Vừa hát hí khúc vừa nói chuyện kiểu cổ, giờ có rất nhiều người như vậy, Tiểu Tô ra đường cũng có thể tình cờ gặp người mặc đồ cổ trang, đây là sở thích nhân gian ấy mà. Chỉ là Hùng Tư Khiêm trông quá vạm vỡ, mặc bộ đồ kia có vẻ chật.

Trước đó không biết thân phận của Hùng Tư Khiêm thì thôi, giờ biết rồi nhìn điệu bộ của anh ta, Đoàn Giai Trạch chỉ nghĩ, cái vị đại vương Hắc Phong này đúng là tác phong không đổi, phải làm người có ăn học cho bằng được.

Tiểu Tô bưng trà tới rồi đi ra, Đoàn Giai Trạch liền đặt câu hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”

Hùng Tư Khiêm ngượng ngùng nói: “Thường ngày tại hạ thích thu gom một ít quả dại, không ngờ quả dại để lâu lại thành rượu, không cẩn thận ăn đến say, lỡ tay phá hủy phong cảnh núi Phổ Đà, sau đó bị đại sĩ đưa tới công trình hy vọng của Thiên Đình, rồi bị phái xuống đây.”

Đoàn Giai Trạch: “…………Ồ.”

Lừa người à?! Mấy cái quả dại kia có thêm đến mấy cũng không thể biến thành rượu, anh lại còn không cẩn thận ăn vào, ăn đến say luôn hả?

Đoàn Giai Trạch vốn chẳng tin, lại nghĩ, Hùng Tư Khiêm thì phá hoại môi trường, mấy người khác anh cũng đã hỏi qua, Hữu Tô (tự xưng) là đánh một tiểu thần. Bạch Tố Trinh nghe đâu là có mâu thuẫn với vị La Hán nào đó, sau chuyện với Pháp Hải chị vốn không có hảo cảm với mấy người đầu trọc mà. Tiểu Thanh thì vốn không phạm sai lầm, chỉ là mù quáng đi theo Bạch Tố Trinh thôi.

Duy chỉ có cái tên Lục Áp này, không chịu nói mình xuống đây vì phạm lỗi gì.

M: Chym Lục Áp:)))))

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú


Chương sau
Danh sách chương