Ngầm Mê Muội

Chương 20

Chương sau
Danh sách chương

Editor: Chuối

Beta: Amelie.Vo

Khi Lục Giai Ân nhận được thiệp mời sinh nhật của Quý Đường Ninh, trong lòng cô khá do dự.

Tuy rằng cô và Tần Hiếu Tắc chia tay trong hòa bình, nhưng đối với Tần Hiếu Tắc, anh mới là người bị đá.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai người gặp lại nhau trước mặt bạn bè, dù sao thì vẫn có chút xấu hổ.

Lục Giai Ân ngập ngừng hỏi: “Đường Ninh… Tần Hiếu Tắc cũng đi nữa phải không? Anh ấy và chị…”

Quý Đường Ninh đáp lại bằng giọng nói trong trẻo: “Em biết chị và anh Hiếu Tắc đã chia tay rồi.”

“Nhưng chị là bạn của em, còn anh Hiếu Tắc thì không. Nếu chị không muốn gặp anh ấy, em sẽ không mời anh ấy đến, như vậy được chứ?”

Cổ họng Lục Giai Ân nghẹn lại.

Vốn dĩ cô muốn tìm một thời gian thích hợp khác để gặp Quý Đường Ninh và cô cũng không muốn làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của mình.

Cô hé môi, vừa định nói thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam: “Xin chào, tôi là Giang Thừa Thư.”

Trán Lục Giai Ân giật giật, chỉ nghe thấy Giang Thừa Thư nói tiếp: “Cô không muốn gặp Tần Hiếu Tắc sao?”

“Không phải.” Lục Giai Ân nhẹ giọng giải thích: “Tôi nghĩ anh ấy không muốn gặp tôi đâu.”

Dựa theo những gì cô biết về Tần Hiếu Tắc, lần trước chủ động đến tìm cô là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.

Kết quả lại là chia tay trong bất hòa.

Lục Giai Ân biết, Tần Hiếu Tắc vẫn còn giận cô.

Giang Thừa Thư cười khẽ: “Xem ra vấn đề nằm ở Tần Hiếu Tắc rồi nhỉ?”

Đầu dây bên kia dừng một lúc, xung quanh trở nên yên ắng.

Có lẽ Giang Thừa Thư đã đến một nơi yên tĩnh để tránh Quý Đường Ninh, không nhanh không chậm giọng nói của anh lần nữa truyền đến.

“Vì cô không ngại gặp lại bạn trai cũ, thế nên hãy đến đây đi. Đường Ninh rất muốn cô đến chơi với cô ấy. Còn về Tần Hiếu Tắc…”

Anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết việc cô đến, nếu cậu ấy để bụng, có thể lựa chọn không đến.”

Ngay sau đó, giọng nói của Quý Đường Ninh phát ra từ loa.

“Chị Giai Ân, đến đi mà ~. Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi đấy.”

Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng không đành lòng làm Quý Đường Ninh buồn.

“Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày sinh nhật của em nhé.”

Tiếng hoan hô phát ra từ điện thoại.

“Tốt quá rồi, em sẽ đợi chị!”

Giọng nói vui sướng của Quý Đường Ninh khiến Lục Giai Ân khẽ mỉm cười.

“Được, tạm biệt Đường Ninh.”

*

Hai tuần sau,

Tiệc sinh nhật của Quý Đường Ninh được tổ chức trong một câu lạc bộ.

Lúc Lục Giai Ân đến, không có quá nhiều người ở đây, ngoại trừ Giang Thừa Thư và Quý Đường Ninh ra thì cô chẳng biết ai cả.

Cô nhìn sơ xung quanh một vòng, nhẹ nhàng thở ra, rồi bước đến chỗ Quý Đường Ninh để đưa quà sinh nhật cho cô ấy.

“Đường Ninh, chúc em sinh nhật vui vẻ!”

Quý Đường Ninh nhận quà với vẻ mặt hạnh phúc: “Cảm ơn chị Giai Ân!”

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy mỏng, tóc được uốn xoăn lọn to đẹp mắt, trên cổ còn đeo một chiếc vòng ngọc trai, trông như một nàng công chúa nhỏ.

Lục Giai Ân khen cô ấy: “Hôm nay em xinh lắm.”

Quý Đường Ninh cong môi, kéo tay Lục Giai Ân và nói nhỏ vào tai cô.

“Vốn dĩ em không muốn tổ chức tiệc đâu, nhưng anh Thừa Thư nói vừa lúc có thể mời chị tụ họp với mọi người một chút, nếu không sau khi chị ra nước ngoài em có muốn cũng chẳng thể gặp chị được nữa.”

Cô ấy mím môi, tỏ vẻ không nỡ: “Chị Giai Ân, chị đinh đi nước ngoài thật à?”

Lục Giai Ân gật đầu: “Ừ, nhưng chị không biết mình có thể thuận lợi nộp đơn thành công không nữa.”

Quý Đường Ninh mở to hai mắt: “Đương nhiên có thể rồi! Chị vẽ tranh đẹp thế cơ mà.”

Lục Giai Ân nở nụ cười: “Ừ. Mà em đang bận, để chị tự tìm chỗ ngồi cũng được.”

Sợ làm Quý Đường Ninh chậm trễ việc tiếp đón khách, cô cầm theo túi xách bước đến bên ghế sô pha trong góc phòng và ngồi xuống.

Trên bàn bày nước khoáng và các loại đồ uống khác, một số cô gái trẻ ăn mặc rất thời trang đang ngồi ở phía bên kia của ghế sô pha chơi điện thoại di động.

Lục Giai Ân không biết mình phải đợi bao lâu, vì vậy cô mở điện thoại lên ôn lại tiếng Ý.

Khi Tần Hiếu Tắc đến nơi, đập vào mắt anh là một cảnh tượng như vậy.

Trong không gian ồn ào với tiếng nhạc, Lục Giai Ân ngồi một mình trong góc, lặng lẽ nhìn vào điện thoại. Cô hơi cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại rũ xuống, che hơn nửa khuôn mặt.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len nhạt màu và một chiếc váy dài, còn cái áo khoác tối màu hơn được cởi ra và để sang một bên. Chiếc áo len là kiểu dáng ôm người vừa vặn, phần eo thon của cô được phác họa rõ ràng, ngực cũng nhìn đầy đặn hơn rất nhiều.

Tần Hiếu Tắc đưa quà sinh nhật cho Quý Đường Ninh, im hơi lặng tiếng đi về phía ghế sô pha.

Trần Huề ở sau lưng kêu một tiếng: “Này.”

Giang Thừa Thư nháy mắt: “Đừng bận tâm.”

Trần Huề lắc đầu thở dài: “Tớ sợ cậu ấy tính tình nóng nảy. Cậu nhìn ánh mắt đó đi, như muốn ăn thịt người tới nơi vậy.”

Anh thấy Tần Hiếu Tắc đến gần Lục Giai Ân, liền vỗ vai Giang Thừa Thư: “Tớ đi qua đó xem sao, các cậu đều bận việc hết mà.”

Tuy nhiên, không giống như những gì Trần Huề mong đợi, Tần Hiếu Tắc không đến chỗ Lục Giai Ân.

Khi đến gần Lục Giai Ân, anh quay người đi đến cửa sổ ở đằng sau đứng.

Tần Hiếu Tắc híp mắt, mượn góc độ ánh sáng nhìn qua.

Lục Giai Ân đang học ngoại ngữ.

Về phần là ngôn ngữ nào, vẫn còn là phỏng đoán?

Hơi thở dồn dập trong lồng ngực Tần Hiếu Tắc, dây thần kinh trong đầu cũng đột nhiên nhảy dựng lên.

Vừa hay, một điếu thuốc và một chiếc bật lửa được đưa đến: “Hút thuốc không?”

Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn qua, thấy miệng Trần Huề phà ra làn khói trắng.

Anh cười tự giễu một tiếng, cầm lấy điếu thuốc bỏ vào miệng.

Thừa dịp Trần Huề đang cố mở cửa sổ ra, Tần Hiếu Tắc bèn châm một điếu thuốc.

Miệng phun ra một vòng khói trắng, ánh mắt của anh bất đắc dĩ rơi xuống bóng lưng của Lục Giai Ân.

Một lúc lâu sau, Tần Hiếu Tắc liếc mắt nhìn Trần Huề, đột nhiên nói.

“Chẳng phải dựa vào tớ sẽ tốt hơn sao?”

Lời này không đầu không đuôi, nhưng Trần Huề vẫn hiểu.

“Đúng rồi.”

Tần Hiếu Tắc hít một hơi: “Vậy tại sao phải rời đi?”

Trần Huề nghiêm túc suy nghĩ: “Có phải tới bây giờ cậu cũng chưa nói cho mẹ cậu biết về mối quan hệ của hai người, nên gia đình cậu vẫn không biết?”

Tần Hiếu Tắc ngừng hút thuốc.

Anh còn nhớ vào ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, anh đã dặn Lục Giai Ân không được nói cho gia đình hai bên biết. Khi đó, cô đã đồng ý.

Về sau hai người sống chung với nhau, chuyện này cũng không được nhắc tới nữa.

Có phải vì chuyện này mà cô cho rằng anh sẽ không để mẹ mình giúp cô?

Mặc dù lúc đó quả thật anh đã nói như vậy, nhưng anh chưa bao giờ giấu giếm mối quan hệ của hai người với bạn bè của mình. Theo quan điểm của anh, cũng không có gì quá to tát nếu cha mẹ biết.

Hơn nữa, coi như là với tư cách là một người bạn bình thường đi, anh cũng có thể giúp cô, không phải sao…

Tần Hiếu Tắc nheo mắt nhìn Lục Giai Ân.

Người nãy giờ đang yên lặng ngồi trên sô pha đột nhiên quay đầu lại.

Hai người họ nhìn nhau chằm chằm.

*

Sự chú ý của Lục Giai Ân bị cắt ngang bởi các cô gái đang ngồi phía bên kia của ghế sô pha.

Kèm theo đó là những tràng thì thầm đầy phấn khích.

“Đẹp trai quá đi!”

“Nãy giờ anh ấy cứ nhìn sang đây mãi, chắc chắn là có trò hay rồi. “

“Hay đợi một lát hỏi Quý Đường Ninh số điện thoại của anh ấy đi.”

“Đừng đợi, hỏi liền bây giờ đi.”

“Cậu đẹp như vậy, còn sợ gì nữa chứ?”

“Cậu đến đó và nói với anh ấy ở đây không được hút thuốc đâu. Sau đó anh ấy sẽ nói… “

Cô gái dừng lại, bắt chước giọng nói âm trầm của đàn ông: “Cô bé à, cô đã thu hút sự chú ý của tôi …”

Nói một hồi, mấy cô gái đó đồng thời che miệng rồi cười rộ lên.

Lục Giai Ân không nhịn được ngước mắt nhìn thoáng qua.

Nhân vật trung tâm của cuộc trò chuyện là một cô bé rất xinh đẹp với mái tóc xoăn dài màu nâu, mặc một chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô ấy đang cầm điện thoại trên tay, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Cô ấy do dự, mắt liếc vội về phía cửa sổ: “Nói với anh ấy đừng hút thuốc, không tốt cho cơ thể sao?”

Vào lúc này, Lục Giai Ân mới cảm giác được, cửa sổ bên kia vẫn luôn có gió thổi vào.

Cô theo bản năng quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt sắc sảo của Tần Hiếu Tắc.

Anh mặc một chiếc hoodie trắng và khoác bên ngoài là áo khoác dù, tóc của anh dài hơn trước một chút, trông rất bình thường, không có gì khác lạ.

Anh lười biếng dựa vào tường, một chân hơi khuỵu xuống, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc tỏa khói nghi ngút, vẻ mặt lãnh đạm.

Khi bắt gặp ánh mắt của cô, vẻ mặt Tần Hiếu Tắc ngẩn ra, sau đó anh hé môi, chậm rãi nhả ra một làn khói.

Tim của Lục Giai Ân nhảy dựng lên, cô quay đầu lại.

Hóa ra anh vẫn đến.

Lục Giai Ân cầm chặt điện thoại trong tay, mím môi.

Cho nên là… vì anh đã nói chia tay trong hòa bình, nên không ngại sự có mặt của cô ở đây có đúng không?

Lục Giai Ân đang suy nghĩ, bên cạnh lại vang lên một hồi xôn xao.

Cô gái kia đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.

Lục Giai Ân không nhúc nhích mà vẫn yên lặng ngồi trên ghế sô pha.

Trong câu lạc bộ xen lẫn tiếng nói chuyện và tiếng nhạc xập xình, cô không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Không quá nửa phút, điện thoại trong tay Lục Giai Ân đổ chuông.

Là tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.

Q: [Em nói thử xem anh có nên cho không?]

Lục Giai Ân giật mình.

Vấn đề này trước đây anh cũng từng đề cập đến.

Lúc đó hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, cô đến đại học A để xem Tần Hiếu Tắc chơi bóng.

Khi đó, chân của anh bị thương, vì vậy mới đánh được nửa hiệp đã bị thay người.

Anh mặc bộ đồng phục đen, trên trán buộc một chiếc băng đô màu đen, anh bước xuống sân, người dính đầy mồ hôi nhễ nhại.

Có thể là do cảm thấy mình chưa phát huy tốt, sắc mặt anh lạnh lẽo, mặt mày so với ngày thường có vẻ nghiêm túc hơn.

Cuối hiệp, Lục Giai Ân nghe thấy xung quanh mình lại một hồi những tiếng la hét chói tai.

Đó là lần đầu tiên cô thật sự cảm giác được Tần Hiếu Tắc được các bạn nữ ở trường yêu thích như thế nào.

Cô bước lên hai bước để hỏi thăm về tình trạng chân của anh, thế nhưng còn chưa kịp nói được hai câu, một cô gái đã bước đến trước mặt hai người họ.

Cô gái đó có lẽ cho rằng cô sẽ không có ý kiến gì, liền ở trước mặt cô hỏi số điện thoại của Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt lười biếng.

“Em nói thử xem anh có nên cho không?”

Cô gái đó cũng nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, như muốn cô rộng lượng một chút.

Lục Giai Ân mím môi, nói nhỏ: “Sao cũng được”.

Tần Hiếu Tắc có gương mặt khá ưa nhìn, chơi bóng rổ giỏi, hành động rất tùy ý, nên việc thu hút phái nữ cũng không có gì quá bất ngờ.

Cô có thể quản được việc này một thời gian nhưng cũng chẳng thể quản mãi được.

Chỉ là cô nghĩ, nếu như Tần Hiểu thật sự có mối quan hệ mập mờ với những cô gái khác, chắc chắn cô sẽ không ở bên anh.

Sau khi nghe cô tùy tiện đáp, cô gái kia vui vẻ nhìn Tần Hiếu Tắc: “Bạn gái anh đồng ý rồi nha.”

Tần Hiếu Tắc lười biếng nói: “Đồng ý hồi nào?”

Trong nháy mắt, Lục Giai Ân cảm thấy bả vai mình đột nhiên nặng trĩu, là Tần Hiếu Tắc khoác tay lên vai cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì Tần Hiếu Tắc đã dùng tay chạm vào má cô.

Ngón cái và ngón trỏ đồng thời đè, rồi kéo khóe miệng cô xuống.

Lục Giai Ân sững sờ ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Hiếu Tắc cười nhẹ.

“Cô không thấy bạn gái của tôi sắp khóc đến nơi rồi sao?” Nói xong, anh ôm cô rời đi.

Gáy của Lục Giai Ân bị tay của anh chạm vào ẩm ướt, xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính sau khi vận động.

Nóng bỏng, mãnh liệt, thế nhưng lại không khó ngửi chút nào.

Tần Hiếu Tắc cúi đầu xuống răn dạy bên tai cô: “Sao em lại ngốc như vậy chứ?”

Cô ngước mắt nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của anh.

“Em phải nói là Không – Cho”

Tần Hiểu bóp cằm cô, nhướng mày: “Em hiểu không?”

Lục Giai Ân gật đầu, khẽ nói: “Vâng ạ”.

Chỉ là cô ấy chưa bao giờ gặp lại trường hợp như vậy một lần nữa.

… Mãi cho đến ngày hôm nay.

Ngón tay của Lục Giai Ân dừng lại trên màn hình một chút, gửi một tin nhắn trả lời.

[Hiện tại anh đang độc thân, cứ thoải mái đi.]

Gửi tin nhắn xong, cô khóa màn hình điện thoại, đứng dậy đi vệ sinh.

Khi cô quay trở lại, một số người đã không còn ngồi ở vị trí ban đầu.

Quý Đường Ninh kéo cô lại, đôi mắt cong cong.

“Chị Giai Ân, cùng thổi nến đi, chị chỉ cần đứng bên cạnh em thôi, không cần đi đâu hết.”

Lục Giai Ân nở nụ cười: “Được.”

Khi hai người đang nói chuyện, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết đi.

Cửa mở ra, Giang Thừa Thư trong bộ quần áo chỉnh tề đẩy chiếc bánh ga-tô nhiều tầng bước vào.

Quý Đường Ninh thích hoa, vì vậy chiếc bánh cũng được trang trí đầy hoa tươi, quanh thân bánh là những cánh hoa được tạo bằng kem. Vì vậy khi nhìn từ xa, trông nó như một bông hoa hồng năm lớp đỏ rực.

Ánh nến mờ ảo tỏa ra từ những cây nến sinh nhật được cắm trên đỉnh của chiếc bánh, là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng.

Tần Hiếu Tắc chậm rãi đi theo Giang Thừa Thư, đứng đối diện với Quý Đường Ninh.

Nhóm nữ sinh vừa xin số điện thoại của anh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn trộm anh.

Mọi người vô cùng náo nhiệt hát mừng sinh nhật Quý Đường Ninh.

Ánh mắt của Tần Hiếu Tắc cách chiếc bánh ga-tô rơi xuống người Lục Giai Ân.

Ánh nến lung linh mờ ảo, cô nhìn Quý Đường Ninh bằng ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi giương lên.

Tóc cô xõa nhẹ trên vai và ngực, thân hình mảnh mai, những đường nét trên gương mặt trở nên đặc biệt dịu dàng dưới ánh đèn vàng.

Tần Hiếu Tắc không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm cô, nhưng mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Quý Đường Ninh, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Sau khi hát xong, Quý Đường Ninh nhắm mắt lại và ước.

Cô nói: “Điều ước đầu tiên, tôi mong chị Giai Ân có thể thuận lợi ra nước ngoài.”

Tần Hiếu Tắc nắm chặt tay, thấy trên mặt Lục Giai Ân lộ rõ vẻ vui mừng.

Lúc sau Quý Đường Ninh còn nói gì đó, anh cũng chẳng để ý, trong đầu vang lên một tiếng ong ong.

Dường như trong lúc đó, “Lục Giai Ân ra nước ngoài” là chuyện đã định, hơn nữa mọi người đều đã biết.

Ngực anh như nghẹn lại, thật sự rất không cam lòng.

*

Thời điểm tiệc sinh nhật sắp kết thúc, Lục Giai Ân đi vào nhà vệ sinh.

Không nghĩ đến khi vừa bước ra liền gặp Tần Hiếu Tắc đang đứng ở hành lang.

Anh dựa người vào tường, cúi đầu rũ mắt xuống, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lục Giai Ân không biết anh muốn làm gì, vì vậy liền đi về phía trước.

Khi cô vừa đi ngang qua, cánh tay đã bị nắm lấy.

Anh nắm rất chặt, độ ấm xuyên qua lớp áo len truyền đến da cô.

Lục Giai Ân dừng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Chẳng lẽ hai người còn chưa nói rõ ràng sao?

Ánh mắt sáng rực của Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: “Em có thể ở lại nước học, vì cái gì một hai phải ra nước ngoài?”

Lục Nghiên chớp mắt: “Là dì La nói cho anh biết?”

“Dì La?” Tần Hiểu cười nhạt một tiếng: “Em cũng biết mẹ anh là La Hàm cơ đấy?”

Anh nhíu mày thật chặt, lạnh lùng nói: “Em có thể phát triển thuận lợi hơn khi ở bên anh không phải sao?”

Lục Giai Ân sửng sốt, không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.

Cô cau mày, giọng nói mang theo sự kinh ngạc: “Anh cảm thấy rằng em ở bên anh là vì chuyện này sao?”

Tần Hiếu Tắc nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, giọng nói thoải mái hơn đôi chút: “Em trách anh sao không nói cho mẹ anh biết quan hệ của chúng ta ư? Chỉ cần em thu hồi lại suy nghĩ trước đây, anh…”

Lục Giai Ân ngắt lời anh: “Anh sẽ như thế nào?”

Cô ngẩng đầu, yết hầu chuyển động: “Em chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận được bất kỳ quyền lợi nào thông qua mối quan hệ của chúng ta.”

Đúng vậy, quả thật lúc đầu cô ở bên Tần Hiếu Tắc với mục đích không đơn thuần, thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng anh để tìm dì La đi đường tắt cả.

Cô từ thành phố C đến học Học viện Mỹ thuật Bình Thành, bây giờ lại đang nộp đơn xin ra nước ngoài, tất cả chỉ vì muốn thực hiện ước mơ bằng chính sự nỗ lực của mình.

Lồng ngực Tần Hiếu Tắc giật mấy cái, không nhịn được gầm nhẹ: “Được rồi, cho dù lúc trước em không nghĩ về nó, nhưng hiện tại cũng có thể nghĩ tới.”

Lục Giai Ân mím môi, lông mi run rẩy.

Khó có thể nói là không thất vọng khi Tần Hiếu Tắc nghĩ cô như vậy.

Giọng cô nhẹ nhàng: “Em thật sự không nghĩ tới. Lúc đầu anh đã dặn em không được nói cho gia đình biết.”

Tần Hiếu Tắc “hừ” một tiếng.

“Lục Giai Ân, em ở lại Học viện Mỹ thuật Bình Thành học, chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau. Về sau… anh sẽ không đối xử tệ với em.”

Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: “Anh hứa.”

Lục Giai Ân lắc đầu.

Thay vào đó, lời nói của Tần Hiếu Tắc ngược lại đã làm cô càng quyết tâm phải đi nước ngoài.

Nếu cô ở lại đây, tương lai của cô chẳng lẽ phải dựa vào Tần Hiếu Tắc sao? Nếu anh không còn thích cô nữa, thì sau này cô phải làm thế nào đây?

Tần Hiếu Tắc nắm chặt tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Anh khó hiểu: “Em không thể ở lại với anh sao?”

Lục Giai Ân nhìn chằm chằm vào anh, lắc đầu.

“Xin lỗi, em không thể.”

Tần Hiếu Tắc lùi lại một chút, tròng lòng thất vọng tràn trề.

Anh đã nói đến mức này, chỉ thiếu điều ngỏ cưới cô nữa thôi.

Thế mà cô vẫn không đồng ý?

Giọng nói trầm thấp của Tần Hiếu Tắc vang lên như thể có chút khó tin: “Tại sao?”

Không phải Lục Giai Ân rất yêu anh hay sao?

Cô ấy đã rất tốt với anh suốt gần ba năm nay. Ngay cả trước khi chia tay, cô vẫn còn đối tốt với anh mà.

Nhưng trong vấn đề này, Lục Giai Ân lại cứng đầu kinh khủng.

Tần Hiếu Tắc mấp máy môi, giọng nói hơi khàn khàn: “Em không còn thích anh nữa ư?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngầm Mê Muội


Chương sau
Danh sách chương