Ngầm Mê Muội

Chương 30: Chăm bệnh “Giữa chúng ta vẫn được xem là trong sạch sao?”

Chương sau
Danh sách chương

Biểu cảm của Lục Giai Ân dần trở nên nghiêm trọng, cô bèn gọi y tá đang chuẩn bị xoay người rời đi trở lại.

“Xin lỗi, tôi có thể không đi được không?”

Bọn họ đã chia tay rồi, sao cô có thể để Tần Hiếu Tắc thanh toán viện phí cho mình được chứ?

Tất nhiên là cô cũng có đủ khả năng trả lại viện phí cho Tần Hiếu Tắc, nhưng cô cũng đâu phải là người yêu cầu đổi phòng bệnh, tại sao khi không cô lại phải bỏ ra một số tiền không phải là ít như vậy chứ, thật là đau lòng mà.

Hơn nữa, với tính khí thất thường, cáu kỉnh của Tần Hiếu Tắc, chắc chắn anh sẽ không muốn nhận nó đâu.

Một khi đã như vậy, không bằng cô ở lại phòng bệnh dành cho ba người ở vậy.

Ngoài việc có hơi chật ra, kỳ thực cũng không có vấn đề gì.

Nghe cô nói như vậy, y tá không khỏi quay lại liếc nhìn và đánh giá Lục Giai Ân lần nữa.

Thật ra, cô có ấn tượng rất sâu đối với cô gái nhỏ này.

Một cô gái xinh đẹp, yêu kiều, lại trông mong manh và gầy yếu như thể sắp đổ đến nơi, rất cần được người khác bảo vệ. Thế nhưng điều không nghĩ tới chính là, cô bé ấy không những thật sự mạnh mẽ, độc lập mà còn rất lễ phép và hoạt bát.

Trong một buổi chiều đã có một vài suy đoán lướt qua trong đầu cô. Cô bé này hẳn không phải là người ở đây, vậy nên chắc hẳn người đàn ông khi nãy là bạn trai của cô bé?

Bằng không, một thiếu niên cao to, đẹp trai vậy sẽ không nhờ cô giúp đổi phòng bệnh cho cậu ta một cách vội vội vàng vàng như thế.

Cô y tá khẽ cười tủm tỉm: “Sao vậy? Cãi nhau với bạn trai à?”

Đây là suy đoán đầu tiên của cô.

Chàng trai này có ngoại hình xuất chúng. Thoạt nhìn thì điều kiện gia đình của cậu cũng có vẻ tốt. Nếu không thì cậu ta đã không vác một thân đầm đìa mồ hôi để vội vã chạy đến đây và yêu cầu đổi phòng bệnh tốt nhất.

Đây chẳng phải là bạn trai bí mật ư?

Lục Giai Ân khẽ rũ mắt, nhẹ giọng giải thích: “Anh ấy không phải là bạn trai của em.”

Cô y tá ngẩn người quên mất phản ứng trong chốc lát.

Cô nhất thời không phân biệt được Lục Giai Ân đang nói sự thật hay chỉ là lời nói lúc giận dỗi.

Hiện tại, dù sao cậu ta cũng đã xử lý xong tất cả các thủ tục, em làm như vậy không phải là sẽ khiến mình thiệt thòi hay sao?

Cô liếc nhìn thần sắc của Lục Giai Ân và đề nghị: “Hay là em thử thương lượng cùng cậu ấy thử?”

Lục Giai Ân trầm ngâm rồi gật đầu.

Có lẽ Tần Hiếu Tắc đã nhận được tin nhắn từ chị ấy rồi, nếu đã hoàn tất thủ tục hẳn là anh cũng không còn ở trong bệnh viện nữa.

“Vậy khi nào đã thống nhất với nhau xong thì em đến quầy báo cho chị.” Cô ý tá đặt mảnh giấy trên giường rồi rời đi.

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có người thì ngủ, có người thì nghịch điện thoại, chỉ có mẹ của cô bé giường bên có chút hiếu kỳ nhìn Lục Giai Ân và cô y tá đang trao đổi.

Lục Giai Ân lảng tránh ánh mắt dò xét của bà, xuống giường xỏ dép, dự định ra ngoài gọi điện cho Tần Hiếu Tắc.

Vừa mở cửa phòng ra, phía cầu thang bộ đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Trong nháy mắt, thân hình cao lớn của Tần Hiếu Tắc đã xuất hiện trước lối ra.

Lục Giai Ân ngây người đứng yên nhìn anh.

Trong không khí ấm áp mang theo chút giá lạnh của đêm mùa xuân, Tần Hiếu Tắc chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây đen đơn giản, bờ vai anh thẳng tắp, cùng với dáng người săn chắc, mạnh mẽ.

Bước chân của anh có chút vội vàng, trên mặt không giấu nổi sự nôn nóng.

Trông thấy Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc chợt dừng chân.

Dãy hành lang rộng rãi và sáng sủa. Còn hai người cứ thế, đứng cách một dãy hành lang và lặng lẽ nhìn nhau.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện, biểu cảm trầm lặng và đầy lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt anh càng thêm rõ ràng.

Lục Giai Ân nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, thoáng nhìn thấy hầu kết Tần Hiếu Tắc chuyển động nhè nhẹ. Tiếp theo đó, anh sải bước nhanh về phía cô.

***

Lúc Tần Hiếu Tắc nhận được điện thoại của Lục Giai Ngọc thì anh vẫn còn đang tăng ca ở khách sạn.

Vừa mới nhấc điện thoại, hàng loạt câu hỏi chất vấn cứ thế “tuôn” ào ạt về phía anh.

“Tần Hiếu Tắc, tôi hỏi cậu. Chuyện em gái tôi bị bệnh anh có biết hay không?”

Tần Hiếu Tắc sửng sốt: “Bệnh gì?”

Lục Giai Ngọc hừ lạnh.

“Đừng nói với tôi rằng hai người quen nhau đã lâu như vậy mà cậu vẫn không biết em gái tôi mắc bệnh tim?”

“Bệnh tim?” Cả người Tần Hiếu Tắc bỗng chốc chấn động, tất cả suy nghĩ phút chốc đều ong ong mơ hồ.

Lục Giai Ân mắc bệnh tim sao?

Lục Giai Ân chưa từng nói gì với anh về chuyện đó cả..

Lồng ngực như có ai đó dùng dao đâm xuống từng nhát, trái tim đập loạn nhịp, cả người dần trở nên lạnh lẽo, hệt như rơi vào trong hầm băng.

Sao Lục Giai Ân lại có thể mắc bệnh tim được chứ?!

“Cậu không biết, đúng không?” Giọng điệu của Lục Giai Ngọc có phần trào phúng: “Thôi quên đi.”

“Khoan đã…” Tần Hiếu Tắc hạ giọng gọi, ngữ khí bất giác mang theo sự sốt ruột cùng lo lắng: “Cô vừa mới biết sao? Cô ấy đang ở đâu?”

Lục Giai Ngọc bên kia thoáng im lặng, dường như cô đang cân nhắc xem có nên nói cho anh biết hay không.

“Mau nói đi! Không thì tôi sẽ tự đi tìm Lục Giai Ân.” Tần Hiếu Tắc không kiên nhẫn thúc giục.

Lúc này, Lục Giai Ngọc mới đồng ý nói ra Lục Giai Ân đang ở bệnh viện để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật vào ngày mai.

Tần Hiếu Tắc cũng không kịp suy xét gì thêm, vừa ngắt điện thoại đã chạy thẳng đến Bệnh Viện Nhân Dân số 2 ở Thẩm Quyến.

Anh hỏi thăm những y tá đang trực tại quầy, rất nhanh liền nắm được số phòng và giường bệnh Lục Giai Ân đang ở.

Vốn dĩ Tần Hiếu Tắc dự định sẽ đi thẳng vào phòng bệnh để chất vấn Lục Giai Ân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng vừa đi được hai bước, anh đã sững người lại.

Anh nhớ lại lần cả hai gặp nhau ở nhà, lúc ấy anh vẫn còn hung hăng, dọa đuổi cô đi cùng với Tứ Tứ.

Hiện tại, anh có thể lấy thân phận và lập trường gì để mà chất vấn cô đây?

Bất chợt vô vàn hình ảnh gầy gò yếu ớt của Lục Giai Ân lần lượt hiện lên trong đầu Tần Hiếu Tắc, khiến trái tim anh tràn đầy nỗi chua xót.

Đứng một lúc lâu, anh trở lại quầy lễ tân ban nãy.

“Hiện tại, còn phòng trống dành cho một người ở không?”

“Vâng, vẫn còn.” Cô y tá kiểm tra và nói: “Nhưng mà chi phí sẽ tương đối cao, và cũng không thể sử dụng bảo hiểm y tế trong trường hợp này.”

Tần Hiếu Tắc gật đầu đồng ý: “Được, giúp tôi đổi thành phòng đơn.”

Anh làm thủ tục đổi phòng bệnh cho Lục Giai Ân xong liền vội vàng đi tìm cô.

Không ngờ trùng hợp lại thấy Lục Giai Ân cũng đang đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, nỗi đau lại tiếp tục nhen nhói lên trong tim anh.

Bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, không mấy vừa vặn với người, chiếc cần cổ thanh tú, mảnh mai khiến cho thân ảnh nhỏ bé của cô càng thêm gầy yếu.

Những ánh đèn hành lang màu trắng lại càng làm nổi bật lên làn da trắng bệch, không tì vết của cô.

Mái tóc đen dài, cùng với vẻ đẹp trầm tĩnh, Lục Giai Ân yên lặng ngước nhìn anh.

Trái tim của Tần Hiếu Tắc thì ngược lại không cách nào kìm nén được nỗi kinh hoàng.

Nhìn người con gái trông có vẻ mềm yếu và nhu nhuận, lại mang nhiều bí mật trong người như vậy. Rốt cuộc thì cô còn giấu giếm anh bao nhiêu chuyện nữa đây?!

Vì sao cô phải giấu anh?

Đến cùng là vì sao cô lại phải làm thế?

Lục Giai Ân đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn Tần Hiếu Tắc đang sải bước đi đến.

Anh mặc một thân màu đen trông như một vị Tu La bước ra từ địa ngục, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì chạy đến đây một cách vội vàng, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn giờ phút này lại đặc biệt có chút gấp rút.

Lục Giai Ân bất giác xiết chặt điện thoại trong tay hơn.

Bây giờ không cần thiết phải gọi anh nữa, anh cũng đã đến đây rồi.

Tần Hiếu Tắc đứng trước Lục Giai Ân, đôi mắt đen sâu thẳm ấy không giấu được những nỗi buồn cùng ưu tư đang chực trào.

Lục Giai Ân thoáng sững người, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Yết hầu Tần Hiếu Tắc không ngừng nhấp nhô lên xuống, tựa hồ như có rất nhiều lời muốn nói lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hồi lâu sau, anh mới trầm giọng hỏi: “Đồ đạc đã thu dọn xong rồi chứ?”

Trên đường đến đây, Tần Hiếu Tắc có rất nhiều điều muốn hỏi Lục Giai Ân.

Cô biết bản thân mình mắc bệnh tim từ khi nào?

Tại sao lại chưa bao giờ nói ra?

Vì sao đến tận giờ mới phẫu thuật?

Có phải thời gian qua cô đã rất khó chịu và đau đớn hay không?

Sau khi phẫu thuật có phải sẽ mau chóng khoẻ lên như một người bình thường không?

Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn, gầy gò của Lục Giai Ân như lọt thỏm bên trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Sắc mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc. Cô đứng trước hành lang, ngước đôi mắt đen láy và trong trẻo lên nhìn anh…

Trông cô nhỏ bé và yếu ớt như vậy, gần như nếu không chú ý một chút sẽ khiến cô bị thương ngay.

Bất chợt, Tần Hiếu Tắc cũng không còn muốn chất vấn cô nữa.

Thậm chí, giờ phút này anh thầm nghĩ chỉ cần cuộc phẫu thuật của Lục Giai Ân diễn ra suôn sẻ, tất cả mọi chuyện khác có bị gác lại cũng chẳng có gì ghê gớm.

Lục Giai Ân khẽ từ chối: “Em không cần đổi phòng bệnh, căn phòng hiện tại rất tốt.”

Tần Hiếu Tắc thoáng chốc nghẹn lời.

Anh nuốt nước bọt, giọng có chút khàn: “Anh đã hoàn tất thủ tục chuyển phòng rồi, ngày mai sẽ có một bệnh nhân mới chuyển đến chỗ của em. Em không chuyển phòng thì người kia phải làm sao đây?”

Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh thật lâu.

Vốn tưởng rằng việc cô giấu giếm bệnh tình chắc chắn sẽ khiến anh tức giận, nay cô lại cự tuyệt đổi phòng có lẽ anh sẽ càng bất mãn và tức giận hơn.

Không ngờ anh lại có thể bình tĩnh giải thích, không những thế còn phân tích hợp lý như vậy.

Lục Giai Ân thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh cứ thế này, chỉ khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta càng thêm khó xử mà thôi.”

Tần Hiếu Tắc trầm mặc nhìn cô.

Lục Giai Ân cũng lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt không chút gợn sóng.

Một lúc sau, anh đột nhiên cất giọng gọi cô: “Lục Giai Ân.”

Hai tay khẽ đặt lên bờ vai gầy yếu của Lục Giai Ân. Tần Hiếu Tắc cúi thấp người đối diện với cô.

“Chúng ta bây giờ vẫn được coi là trong sạch sao?” Anh nghiêm túc hỏi.

Đối với Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc của đêm nay thật sự là có hơi xa lạ, cô vẫn chưa thích ứng được lắm.

Kể từ khi biết được chuyện của Hàng Hữu, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình có thể lý trí và bình tĩnh đến như vậy.

Mái tóc đã bị anh cắt đi rất ngắn, gương mặt gầy gò và hốc hác.

Dưới ánh đèn, những tia máu dưới mắt anh ngày càng rõ ràng hơn, thế nhưng không khó để nhìn ra sự dịu dàng trong đáy mắt của anh dành cho cô, thậm chí còn có thể ví von sự dịu dàng ấy như là nước.

Có lẽ là vì những ngày vừa qua cô đã phải ở suốt bệnh viện, cộng với lại trời đêm nay đặc biệt tối hơn mọi ngày, khiến cho tâm trạng bình thản của cô chợt dao động, chóp mũi Lục Giai Ân bỗng chốc có phần cay cay.

Cô hiểu ý của Tần Hiếu Tắc.

Từ đầu đến cuối giữa bọn họ có lẽ đã là sự hiểu lầm cùng với dây dưa không rõ.

Nếu đã như vậy, không bằng dứt khoát kết thúc.

Vậy thì cứ thế đi.

Lục Giai Ân suy nghĩ đến xuất thần.

Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Em sẽ không trả lại tiền viện phí cho anh.”

Lục Giai Ân muốn nói trước với anh một tiếng.

Cô đã tốn rất nhiều tiền để phẫu thuật, sau này xuất ngoại cũng sẽ cần thêm những khoản chi phí chi tiêu khác.

Phòng bệnh cao cấp thế này không nằm trong dự tính của cô, cô cũng không muốn phải trả lại số tiền lớn như vậy cho Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc căng thẳng hồi lâu, thế nhưng cũng không nhịn được mà cười khẽ.

“Em trả anh cũng không lấy!”

Anh vỗ nhẹ bờ vai Lục Giai Ân rồi hạ tay xuống.

Bờ vai của Lục Giai Ân nhỏ bé, gầy gò, tay anh có thể cảm nhận được rõ ràng từng khớp xương của cô.

Sao lại gầy thế này?

Trong lòng Tần Hiếu Tắc tràn ngập nỗi chua xót, thúc giục cô: “Còn không vào trong thu dọn đồ?”

Lục Giai Ân gật đầu, đi vào bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Đèn trong phòng đã tắt, Lục Giai Ân kéo rèm rồi bật đèn nhỏ trên giường của mình lên.

Tần Hiếu Tắc cũng đi vào theo sau, đứng ngoài bức rèm hỏi cô có cần anh giúp thu dọn gì hay không.

Lục Giai Ân khẽ giọng nói không cần.

Đồ đạc của cô cũng không nhiều, vì thế cũng không tốn quá nhiều thời gian để thu dọn.

Một chiếc vali, một chiếc balo, và một số đồ dùng cá nhân của cô.

Tần Hiếu Tắc lặng lẽ đeo balo trên lưng, tay trái kéo vali, tay phải cầm lấy cái chậu.

“Đưa nó cho em.” Lục Giai Ân không khỏi ngượng ngùng, vươn tay muốn cầm lấy cái chậu.

Tần Hiếu Tắc khẽ tránh, im lặng lắc đầu.

Lục Giai Ân không lay chuyển được, đành phải mặc kệ anh.

Lúc đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc mẹ của cô bé giường bên cạnh kéo rèm bước ra.

Lục Giai Ân cong cong khoé môi, nhỏ giọng nói lời tạm biệt: “Dì à, con đi trước nhé.”

Trước đó, người phụ nữ kia cũng đã có nghe cô ý tá nói qua về việc chuyển phòng bệnh, nên lập tức hiểu ra.

Bà mỉm cười nhìn Lục Giai Ân: “Được được, chúc con phẫu thuật suôn sẻ nhé.”

Nói xong bà lại liếc nhìn Tần Hiếu Tắc: “Chàng trai trẻ, cậu phải quan tâm bạn gái mình nhiều hơn chút nữa đấy, tôi thấy cô bé một thân một mình ra ra vào vào lo toan mọi thứ mà xót xa không thôi.”

Cũng đã muộn như vậy, chàng trai này còn đến giúp con bé đổi phòng, bà liền mặc định cho rằng chàng trai này chính là người bạn trai đang giận dỗi với cô bé mấy ngày nay.

Lục Giai Ân ngẩn ra, vội lên tiếng.

“Dì à…”

“Dì hiểu mà.”

Tần Hiếu Tắc trực tiếp cắt ngang lời của Lục Giai Ân, đáp ứng lời của người phụ nữ.

“Vậy là tốt rồi.” Bà cười cười: “Bạn gái xinh đẹp như vậy, nhường nhịn con bé một chút.”

Không tức giận, không phản bác, cũng không có giải thích.

Tần Hiếu Tắc đáp một tiếng “Được”. Anh siết chiếc vali trong tay chặt hơn, rồi nhẹ nhàng bước đi.

Thân hình cao to khuất dần trong bóng tối.

Bước chân Lục Giai Ân thoáng dừng lại, rồi lại nhanh chóng đuổi theo anh.

Điều kiện ở căn phòng mới tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh bên dưới.

Không gian rộng rãi và sạch sẽ, có sofa, TV, vòi hoa sen, toilet, đầy đủ tất cả các tiện nghi, gần giống như là một căn phòng ở khách sạn, ngay cả giường ngủ cũng rất rộng, ba người nằm lên cũng còn được.

Sắp xếp xong mọi thứ, cũng đã đến chín giờ tối.

Dù không gian của căn phòng khá thông thoáng và có phần hơi trống trãi, thế nhưng hai người chỉ có thể nhìn nhau mà không biết nói gì hơn.

Lục Giai Ân mím nhẹ môi, bỗng nghe thấy Tần Hiếu Tắc mở miệng nói trước: “Em về giường đi.”

Cô có mái tóc đen, làn môi bởi vì bệnh mà hơi tái nhợt, bộ dạng tuyệt đối dịu dàng và ngoan ngoãn, lúc nói chuyện cô vẫn luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, trước sau như một, tựa như không cần đến ai giúp đỡ.

Ánh mắt Tần Hiếu Tắc bình thản dừng trên người của cô, cổ họng anh đau xót như nuốt phải cát.

“Anh không nghĩ đến em sẽ ở đây?”

Trong nháy mắt, rất nhiều hình ảnh bỗng thi nhau ùa vào tâm trí của Tần Hiếu Tắc.

Anh nhớ lại khoảng thời gian mình bị sốt, cùng với đoạn tin nhắn đã bị Lục Giai Ân đã thu hồi, và những hộp thuốc trong nhà trước kia…

Nếu là trước đây, anh khẳng định có lẽ mình sẽ mặt dày mà ở lì lại đây.

Nhưng hiện giờ, bỗng nhiên anh có chút không chắc chắn được…

Lục Giai Ân bị anh nhìn chằm chằm đến ngại, cô khẽ nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, em muốn nghỉ ngơi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi chút đi, việc hôm nay cảm ơn anh.”

Tần Hiếu Tắc nghe lời của cô, trong lòng cũng dần dần lạnh lẽo.

Ngày mai cô sẽ phải phẫu thuật, anh cũng không muốn khiến cô không vui.

“Vậy anh đi trước. Có gì cần cứ gọi anh.”

Lục Giai Ân thuận miệng đáp ứng, rồi nhìn anh rời đi.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, cả gian phòng chỉ còn lại Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân thở hắt ra một hơi, xoay người nằm trở lại giường.

Cô tắt đèn, không gian xung quanh chìm vào trong im lặng, chỉ còn tiếng hít thở của cô.

Lục Giai Ân nhắm mắt, hơi thở đều đều tiến vào mộng đẹp.

Cô không biết rằng cách một cánh cửa, người đàn ông ngồi bên ngoài kia dành cả đêm để tra cứu những tài liệu liên quan đến căn bệnh tim của mình.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngầm Mê Muội


Chương sau
Danh sách chương