Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 38: Giết quá sớm


"Cho nên, trận thiên hạ tranh phong này kỳ thật sẽ chỉ triển khai giữa hai người Thiết Bổ Thiên cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu mà thôi! Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu băn khoăn nhất cũng chính là Thiết Bổ Thiên! Cho nên hắn bất kể như thế nào cũng thà rằng quanh co ngàn vạn lần chỉ để trước hết giết chết Thiết Bổ Thiên đã!"

"Cho nên nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo trụ tánh mạng của Thiết Bổ Thiên, bởi vì chúng ta dù sao cũng từ Đại Triệu qua đó, một khi Thiết Bổ Thiên chết thì chúng ta tự nhiên sẽ khả nghi nhất, tất sẽ bị Thiết Vân Quốc điên cuồng trả thù đầu tiên. Mà Đại Triệu cũng tuyệt đối không thể để cho kẻ phản bội như chúng ta còn sống được."

Sở Dương phân tích xong một hơi thì mới sực phát hiện rằng dường như toàn bộ mấu chốt của kế hoạch đều nằm trên sinh tử của một người - Thiết Bổ Thiên!

Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có thể khiến cho một kẻ kiêu hùng cái thế như Đệ Ngũ Khinh Nhu coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt… thiếu niên này yêu nghiệt tới cái tình trạng gì đây?

Đời trước, Sở Dương chỉ biết rằng Thiết Bổ Thiên bị ám sát ở Khai Thiên hạp, cũng biết người này uy vọng rất cao… nhưng hắn khi đó cũng không quan tâm việc này cho lắm nên nghe qua rồi bỏ đó. Hiện cẩn thận phân tích lại quả thật cũng có chút rợn tóc gáy!

Một kẻ mới mười bảy mười tám tuổi đã có thể cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu địa vị ngang ngửa!

Tuyệt đối không thể là hạng tầm thường!

Điều này cũng khiến Sở Dương nhớ tới một truyền kỳ khác của Thượng Tam Thiên - Vô Cực Tuyệt Đao Liễu Vĩnh Tường, vị cái thế truyền kỳ này nếu còn sống hẳn đã trở thành Võ thánh trong truyền thuyết, kinh tài tuyệt diễm chẳng hề thất sắc so với Đệ Ngũ Khinh Nhu…!

Còn có tại Trung Tam Thiên chọc trời khuấy nước một đời - Tà công tử Ngạo Tà Vân! Tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ!

Còn có thống trị cả hắc đạo Trung Tam Thiên - Ám Diện nữ nhân, Quân Tích Trúc thần bí!

Những người này, cùng Thiết Bổ Thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu hẳn đều là cái loại thiên tài trăm ngàn năm khó được!

May mà bọn họ phân tán ở ba địa phương! Nếu không thì quả không biết sẽ đem thế giới này loạn thành cái dạng gì nữa...

"Còn có một điều ngươi đã coi nhẹ." Ô Vân Lương tán thưởng nhìn hắn: "Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết Bổ Thiên đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chính là lập được đại công, tương đương khai quốc trọng thần! Tới đó Thiên Ngoại Lâu ta có thể dễ dàng quật khởi rồi! Hơn nữa, chỉ cần sắp đặt thích đáng thì trong đoạn thời gian này cũng còn có thể đem toàn bộ tai hoạ ngầm của Thiên Ngoại Lâu bài trừ sạch sẽ nữa!"

Sở Dương cười khổ một tiếng, đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu ư? Nói dễ hơn làm! Đệ Ngũ Khinh Nhu vô luận cục diện chính trị hay là chiến lược thì cho tới bây giờ thành tích vẫn đều là bất bại!

Muốn đánh bại hắn... KHÓ. Sở Dương trong lòng vừa nghĩ vậy thì nhất thời sực tỉnh: "Ô Vân Lương nói đúng. Đời này nếu mình đã quyết tâm đối nghịch lại vận mệnh thì không thể tránh khỏi việc đấu với Đệ Ngũ Khinh Nhu một ván rồi!"

Mà nếu mình còn bảo trì cái loại định kiến rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu là không thể chiến thắng, vậy còn đấu cái rắm a!

Nhất định phải thắng! Tối thiểu, cũng phải giúp cho Thiết Bổ Thiên còn sống để đem kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu bị đảo lộn! Đem cả vận mệnh thay đổi, nắm giữ ở trong tay mình!

Mặc kệ là vì Thiên Ngoại Lâu hay là vì Đàm Đàm, còn có cả sư phụ nữa.

Còn có Khinh Vũ!

Sở Dương đang nung nấu quyết tâm thì lại nghe thấy Ô Vân Lương thở dài, chầm chậm nói: "Nói tới chuyện này, Sở Dương à Sở Dương… trong chuyện này ngươi đã phạm phải một sai lầm cực lớn! Chỉ một sai lầm này đã đem kế hoạch ta chuẩn bị tỉ mỉ hoàn toàn rối loạn! Thậm chí căn bản đã là không thể tiến hành tiếp."

Sở Dương lắp bắp kinh hãi, nói: "Cái gì? Đệ tử phạm vào sai lầm sao?", thầm nghĩ: " Ta không làm cái gì nha. Tại sao đột nhiên lại trở thành kẻ tội ác tày trời vậy?"

"Ngươi giết Thạch Thiên Sơn! Giết quá sớm!" Ô Vân Lương thở dài thườn thượt: "Thạch Thiên Sơn vốn là mắt xích không thể thiếu trong kế hoạch của ta a!"

Sở Dương lông mi nhướn lên: "Thạch Thiên Sơn?"

"Không sai, Thạch Thiên Sơn tuy rằng mang lòng âm hiểm xảo trá, nhưng công bằng mà nói cũng xem như là lão luyện thành thục. Hơn nữa, giỏi về nhìn mặt đoán lời nịnh nọt, ta đối với tư cách của hắn mặc dù coi xem thường… thế nhưng hắn lại thật sự là nhân tuyển thích hợp nhất để lăn lộn chốn quan trường a." Ô Vân Lương thở dài.

"Lăn lộn quan trường?" Sở Dương cả kinh, chuyện này cùng lăn lộn quan trường có quan hệ gì đây?

"Ta vốn định rằng nhất quyết phải có một người thoát ly Thiên Ngoại Lâu, lấy thân phận tuyệt đối bí mật để tiến vào Thiết Vân Quốc, tốt nhất là trở thành tâm phúc của thái tử. Thứ nhất có thể tùy thời đảm bảo an toàn cho thái tử, mà sau nếu chuyện này thành công thì hắn có thể trở thành người có thể ra mặt nói chuyện cho Thiên Ngoại Lâu ta trong triều đình."

Ô Vân Lương nặng trĩu nói: "Chúng ta sống chết phải quật khởi, lại muốn thừa nhận phiêu lưu lớn như vậy thì tự nhiên không thể chỉ hướng tới là một môn phái giang hồ đơn giản nữa. Nhưng tới lúc đó, nếu không có ai giúp chúng ta dâng công trên triều thì dù công lớn mấy cũng coi như không mà thôi. Ở một số thời khắc mấu chốt sẽ nhất định phải có người như thế động thân mà ra, dùng vàng bạc dùng ích lợi thu mua quan lại làm chuyện đó tự nhiên cũng có thể, có điều như vậy rất không đáng tin rồi."

Sở Dương gật gật đầu đồng ý với cách nói này: hắn đã có thể bị ngươi mua được thì cũng có thể bị người khác mua được. Thậm chí có thể bị Đệ Ngũ Khinh Nhu mua được nữa!

Vậy quá nguy hiểm!

Người của chính mình đảm nhiệm mới là yên tâm nhất.

"Ta vốn định cử Thạch Thiên Sơn tiến vào Thiết Vân. Nhưng hắn lại đã bị ngươi giết." Ô Vân Lương hừ một tiếng.

"Thạch Thiên Sơn ngay cả sư phụ cũng có thể hạ độc, như vậy ở thời khắc mấu chốt có bán đứng tông môn cũng không phải chuyện gì lạ cho lắm đi. Thật ra đệ tử còn cho rằng mình giết hắn là có công trừ đi một cái tai họa ngầm nữa!" Sở Dương đối chọi gay gắt.

Đây là lúc cò kè điều kiện rồi.

Nghe nhạc hiệu đoán chương trình, Sở Dương mới nghe đã biết Ô Vân Lương tính để mình đi làm cái gì rồi, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng để bị kẻ khác dắt mũi. Tuy rằng này mục tiêu này cùng mục đích của hắn hoàn toàn như nhau, trong lòng hắn cũng đã có quyết định chắc chắn. Nhưng hắn sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm chỗ tốt này đây?

"Ta nguyên vốn định cử ra hai người đủ cơ trí, một đi Đại Triệu, một đi Thiết Vân. Người đi Đại Triệu sẽ phụ trách thám thính tin tức, cũng phụ trách ở thời điểm môn phái lâm vào tình thế nguy hiểm cố gắng cứu ra mấy cái mạng người để kéo dài truyền thừa. Nhưng sau ta nghĩ lại thì cũng đành bỏ qua kế hoạch đó, mặc kệ tình huống ra sao cũng luôn có một cái đường lui cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Đã có đường lui, vậy sẽ khó có thể toàn lực ứng phó rồi."

"Thạch Thiên Sơn, ngươi giết quá sớm." Ô Vân Lương than thở một tiếng, đem những lời này lặp lại một lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Phải, quá sớm a." trong lòng Sở Dương cũng có loại cảm giác này.

"Mấy ngày nay ta một mực quan sát ngươi." Ô Vân Lương nói sâu xa: "Sở Dương ngươi tâm cơ thâm trầm, lo xa nghĩ rộng, tâm ngoan thủ lạt, da mặt cũng đủ dày, làm việc coi như là nắm chắc thời cơ không do dự. Tính cách như vậy vốn sinh ra để làm đại sự. Dù ở mặt nào đi nữa thì ngươi cũng hơn gấp trăm lần so với Thạch Thiên Sơn! Nhưng riêng có ba cái ưu điểm của Thạch Thiên Sơn ngươi lại thiếu sót."

"Ba ưu điểm?" Sở Dương gật gật đầu nói: "Thứ nhất hẳn là đê tiện. Thứ nhì hẳn là nịnh nọt gió chiều nào xoay chiều ấy, đi với bụt mặc cà sa đi với ma mặc áo giấy. Thứ ba nữa là để đạt được mục đích thì không từ một thủ đoạn nào!"

"Tốt lắm!" Ô Vân Lương dùng sức vỗ vỗ tay: "Có phải ngươi cho rằng như thế là hèn hạ hả? Ba ưu điểm này thậm chí không thể nói là ưu điểm? Mà hẳn phải nói là khốn nạn mới đúng chứ gì?"

"Không! Đệ tử không cho là như vậy." Sở Dương nghiêm túc nói: "Nhưng đệ tử nhất quyết sẽ không làm thế, đệ tử trước nay làm việc cũng đều có giới hạn của chính mình."

"Không sai, ba dạng này đặt ở trên một cái người bình thường thì chính là một đống *** chó thối hoắc đáng ghê tởm. Nhưng nếu như ở vào kẻ lăn lộn chốn quan trường, chơi trò chơi chính trị thì lại là những yếu tố căn bản để chơi tốt rồi!" Ô Vân Lương có chút mỉa mai cười.

"Từ lần trước sau khi ngươi cùng Khúc Bình đánh xong thì căn bản cách mỗi hai ba ngày ta đều âm thầm tới quan sát ngươi một lúc. Ngươi làm vô cùng tốt, chính ngươi cũng ý thức được phương diện thiếu hụt của mình nên vẫn một mực chú ý quan sát Thạch Thiên Sơn, từ trên người hắn tìm ra chỗ có thể bù lại cái mà mình thiếu hụt. Ta thực vui mừng!"

Ô Vân Lương thở dài: "Đáng tiếc, Thạch Thiên Sơn bị ma xui quỷ khiến, cuối cùng rốt cục chôn vùi chính mình. Có điều ngươi giết hắn lại giết có chút quá sớm, nếu ngươi cứ mặc kệ để cho Thạch Thiên Sơn tiếp tục cầu xin tha thứ thì chắc chắn hắn sẽ khóc rống lên nước mắt như suối rồi tìm ra hàng trăm lý do xin tha thứ. Cuối cùng, tuy rằng ngươi vẫn muốn giết hắn thế nhưng mà trong lòng lại tự nhiên cảm thấy được kỳ thật những lý do hắn đưa ra cũng chưa hẳn là không có đạo lý."

"Đây là một bài học rất trọng yếu! Mà ngươi ra tay quá quyết đoán nên đã bỏ lỡ mất." Ô Vân Lương nói: "Nhân sinh luôn luôn là nghịch cảnh. Một mình vùng vẫy trong vòng xoáy của trò chơi chính trị, hơn nữa còn mang một cái thân phận nằm vùng bí ẩn đều tùy thời có nguy cơ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Vào thời điểm mấu chốt cầu xin tha thứ ra sao có đôi khi mới là học vấn lớn nhất. Chỉ có giữ lại được tính mạng mới có thể nói đến những chuyện khác!"

Sở Dương trầm mặc một hồi, trầm giọng hỏi: "Chưởng môn sư bá, ngài nói những cái đó… chính ngài làm được chăng? Cho dù ngài làm được, ngài chịu làm sao?"

Ô Vân Lương sửng sốt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên