Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 73: Thiểu Năng Nhân Tạo 9


Con Trỏ Chuột meo một tiếng.

Lâm Tầm đối mặt với nó.

Vừa đối mặt, vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lâm Khả Tâm.

Ma Giới và Nhân Giới, giống như đại dương và một chiếc thuyền trên đó.

Ma vật vẫn luôn ở thế giới bên ngoài, lúc nào cũng lăm le chiếm lĩnh Nhân Giới, khi tấm ván gỗ ở đáy thuyền xuất hiện khe hở, nước biển tràn vào, bọn chúng sẽ lấy được cơ hội tấn công, lây nhiễm nhân loại bình thường.

Vậy Lâm Tầm liền buồn bực.

Trong biển rộng nhiều nước như vậy, còn chưa đủ để bọn họ giày vò sao? Nhất định phải tấn công thế giới loài người — lúc hắn xem những bộ phim tai hoạ thường có nghi hoặc này.

Mà trong phim ảnh thường giải thích động cơ của nhân vật phản diện thế này — bọn họ có thứ muốn có được ở thế giới này.

Lâm Tầm không biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng căn cứ vào quan sát của hắn, mình là một điểm tập kích của ma vật, cho nên vật kia, có khoảng sáu mươi phần trăm khả năng có chút quan hệ với mình — rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, hắn cũng không biết, một ngày nào đó sẽ biết.

Mà những người khác ở giới tu tiên — bọn họ có tu vi, có thể đối phó với ma vật mà phàm nhân không đối phó được, thì tương đương với thợ sữa chữa thuyền?

Nhưng sức mạnh của thợ sữa chữa có hạn, bọn họ còn cần một thuyền trưởng thần kỳ, có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Tạm thời còn không biết thuyền trưởng là ai, dù sao không phải Con Trỏ Chuột, vậy quá tức cười.

Đang nghĩ ngợi, Con Trỏ Chuột lại “meo” một tiếng.

Thất thần bị phát hiện.

Lâm Tầm liền xoa đầu nó: “Không tức giận, không tức giận.”

Con Trỏ Chuột nằm xuống ngực hắn.

Hắn nhắm mắt lại.

— sau đó, nằm bốn mươi phút, hoàn toàn không hề thấy buồn ngủ, còn rất lo nghĩ.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn kết hợp cách nói của An Toàn và Cơ Cấu, chậm rãi cầm điện thoại lên, gửi ba chữ cho Đông Quân.

“Không ngủ được.”

Cũng không lâu lắm, màn hình sáng lên.

Đông Quân: Tới đây.

Lâm Tầm liền ôm mèo đi qua, cảm thấy mình đúng là giống một người được bao nuôi.

Sau khi đi qua một hành lang có lan can dài, hắn ôm Con Trỏ Chuột gõ cửa một cái — lúc này hắn còn đặc biệt cúi đầu nhìn khung của Con Trỏ Chuột.

Chỉ nghe Đông Quân bên trong nói: “Vào đi.”

Căn phòng của Đông Quân có bố cục tương tự như phòng hắn, không nhìn ra phân chia chính phụ, chỉ là phong cách càng thêm lãnh đạm, trắng và đen tạo ra chênh lệch rõ ràng, tríang trí cực kì giản lược khiến như có khí lạnh của núi tuyết ập vào mặt.

Ở ngay trong hơi thở lạnh nhạt này, Lâm Tầm dụi mắt.

Dụi xong, thả tay xuống, chính hắn cũng giật mình.

Làm sao vừa vào đây đã buồn ngủ rồi?

Rõ ràng vừa rồi hắn còn chắc chắn nói là không buồn ngủ.

Có vẻ Đông Quân cũng không định ngủ, anh ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy Lâm Tầm dụi mắt thì nhíu mày: “Lạ giường?”

“Không lạ.” Lâm Tầm thề thốt phủ nhận: “Vừa rồi em còn không buồn ngủ.”

Đông Quân nở nụ cười, mi mắt hơi cong lên.

Người này lúc ngồi bàn máy tính sẽ quen đeo kính, bây giờ còn nhẹ nhàng cười một tiếng, cả người ôn nhu vô hại, lại xinh đẹp giống mặt trăng trên trời.

Dưới ánh đèn trắng, giống như một món hàng nguy hiểm dễ vỡ, tinh xảo, lại sáng long lanh.

Lâm Tầm lập tức cảm thấy nam thần vẫn là nam thần, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu chỉ nói hươu nói vượn thôi.

Lúc này Con Trỏ Chuột nhảy lên trên bàn, meo một tiếng.

Một tiếng “meo” đơn giản.

Đông Quân: “Con Trỏ Chuột nói em không ngoan ngoãn đi ngủ.”

Lâm Tầm: “Anh biết đổi trắng thay đen không?”

Đông Quân cong môi: “Không biết.”

Lâm Tầm lặng lẽ đi đến trước bàn anh: “Vậy bây giờ em có thể nói ý tưởng kia với anh không?”

“Không thể.” Đông Quân nói: “Em ngủ ở chỗ này, anh nhìn.”

Lâm Tầm: “…”

Bây giờ hắn nghi ngờ nhà Đông Quân có hệ thống theo dõi, kiểm tra ra việc hắn gọi điện thoại, sau đó trong phòng lo nghĩ lung tung, khiến mình không ngủ được.

Hắn tiếp tục yên lặng vùi mình vào trong chăn: “Như vậy sao?”

Đông Quân: “Bây giờ em có thể nhắm mắt lại.”

Lâm Tầm nhắm mắt.

Đại khái là tác dụng của hệ thống thông minh điều tiết, ánh đèn chậm rãi yếu bớt, gian phòng rơi vào bóng tối mông lung.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím của Đông Quân ngẫu nhiên vang lên, rất nhẹ cũng rất vang, giống như nước mưa mùa xuân rơi lên mái hiên nhà cũ — Lâm Tầm không biết vì sao lại có liên tưởng này.

Mà ở trong âm thanh đó, vậy mà hắn thật sự cảm nhận được một cơn buồn ngủ yên bình, lười biếng.

Hắn nhớ không rõ bao lâu rồi chưa từng có loại cảm giác này.

Giống như ban đêm mấy năm qua, hắn toàn cưỡng chế mình chìm vào giấc ngủ, hoặc là bởi vì thức đêm quá muộn mà mê man đi dưới sự mệt mỏi sinh lý mãnh liệt.

Nhưng Đông Quân bảo hắn ngủ hắn liền ngủ, chẳng phải điều này rất mất mặt sao.

Hắn lại mở mắt, không nhìn cái gì khác, chỉ nhìn chằm chằm Đông Quân.

Chằm chằm.

Năm phút sau, Đông Quân đối mặt với hắn.

Trong mắt có ý cười — loại ý cười muốn kiếm chuyện.

Lâm Tầm động đậy trên giường: “Làm người không thể có tiêu chuẩn kép, anh cũng lên đi.”

Ánh đèn tắt, Đông Quân đi lên.

Hơi thở của anh đã thay đổi, không phải mùi nước hoa lạnh ngắt, mà là mùi sữa tắm — có một chút ngọt ngào, giống như loại ở trong phòng khách.

Lâm Tầm nhìn anh.

Tia sáng lờ mờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đẹp mắt, đôi mi dày của người này.

Một loại quen thuộc xa xôi, giống như đến từ trong mơ.

Quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay ra chạm.

Đông Quân bắt được tay hắn, trao nhau một nụ hôn rất dài.

Lâm Tầm nhỏ giọng nói: “Bây giờ em giống một tên bò giường.”

Đông Quân mỉm cười: “Là anh gọi em đến.”

Lâm Tầm: “Vậy cũng giống.”

Đông Quân luồn ngón tay qua tóc hắn, kéo hắn về phía mình.

Lâm Tầm nghe thấy anh nói ở bên tai mình: “Bây giờ em là bạn trai của anh.”

Lâm Tầm: “Thật sao.”

Đông Quân không nói gì.

Qua loa người ta, sẽ bị người khác qua loa lại, lúc Lâm Tầm cho rằng mình sắp bị nam thần qua loa lấy lệ, hắn nghe thấy Đông Quân nói hai chữ.

Giọng nói hơi khàn khàn vang ở bên tai hắn, đại não hắn trống rỗng ba giây, ba giây sau mới phản ứng được Đông Quân nói cái gì.

Anh nói: “Bảo bối.”

Lúc ấy Lâm Tầm lại không được.

Thứ hắn không chống đỡ được chính là như vậy.

Hắn rời khỏi người thân của mình quá lâu, hắn cảm thấy ra mình đã cô độc thật lâu.

Cho nên, hắn không chịu được có người dùng cách thân mật này để đối xử tốt với hắn, giống như bàn tay đưa đến thử nhiệt độ sau khi tỉnh lại từ giấc mơ hôm nay vậy.

Hắn cụp mắt, nhích lại gần chỗ Đông Quân.

Một khoảng cách thật gần.

Hắn phát hiện khi mình ở chung với Đông Quân, lúc không nói lời nào còn tự nhiên hơn khi nói mấy lời hoa hoè hoa sói nhiều — có lẽ từ “nói nhiều” vốn dĩ tách biệt với “lập trình viên”.

Ví dụ như bây giờ, nhẹ nhàng nắm tay.

Ai cũng không nói gì, nhưng lại giống như có thể như thế mãi.

Một ngày, một đêm, rất nhiều năm, đến đầu bạc răng long.

Có lẽ, vốn dĩ không cần quá nhiều giao lưu.

Lâm Tầm: “Bây giờ em muốn ngủ.”

“Ngủ ngon.” Đông Quân nói.

Qua một giây, lại bồi thêm một câu: “Bảo bối.”

Lâm Tầm kéo chăn mền phủ lên mặt mình.

“Ngủ ngon.” Hắn rầu rĩ nói: “Nam thần.”

Những tiếng sột soạt vang lên, hắn biết là Con Trỏ Chuột đã ngủ bên cạnh gối đầu rồi.

Có lẽ Con Trỏ Chuột mang ý nghĩa an toàn, sẽ không bị ma vật quấy nhiễu.

Vậy Đông Quân có ý nghĩa như thế nào?

Nhắm mắt lại, Lâm Tầm cho rằng mình sẽ khó cảm thấy thích ứng bởi vì lần thứ nhất chung giường chung gối với người khác, nhưng một phút sau, cảm giác yên bình hiếm có bao vây hắn.

— hắn cứ thế mà ngủ.

Một đêm không mộng, lúc tỉnh lại, hắn cảm giác mình giống như được sống một lần nữa, có lẽ hắn đã phi thăng thành tiên.

Thậm chí, hắn cảm giác chỉ số thông minh của mình bởi vì một giấc ngủ sâu mà đạt đến trị số max.

“Em muốn thêm một phương pháp giống như kiểm soát hỗn loạn, nhưng không phải vòng lặp hở cũng không phải vòng lặp kín, có lẽ là hai bọn chúng kết hợp, một kiểu nhiễu loạn ngẫu nhiên, thông qua quan sát quá trình nó truyền lại, chúng ta có thể đạt được một lượng tin tức rất đáng sợ, nếu như có thể lấy ra, quá trình xây mô hình sẽ đơn giản hoá, cũng có phương pháp chắt lọc, phương pháp Gavid, chỉ cần cải tiến.” Lâm Tầm vén chăn ngồi ở trên giường lải nhải về thứ đêm qua muốn nói, lại thêm một chút linh cảm mới.

“Chỉ là một suy nghĩ, nhưng em không biết dùng vào chỗ nào, cụ thể là dùng như thế nào.”

Đông Quân cài một nút cúc áo sơ mi cuối cùng, trong ánh nắng sáng sớm, anh nhìn chằm chằm Lâm Tầm một chút.

“Anh biết.” Lâm Tầm nghe thấy anh nói.

Lâm Tầm ngửa đầu nhìn anh.

Vào lúc này, hắn đã hiểu được lí do thoái thác của Vương An Toàn, cũng vững tin mình đã được thoả mãn về cả thế xác và tinh thần..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên