Nhân Thường

Chương 54: Hoàng Thổ Kim Rết

Chương sau
Danh sách chương

Keenggg…

Trong hang động truyền ra những tiếng va chạm kịch liệt, một người một rết đang giao đấu.

"Ha ha.. Tao biết ngay mà, mày rốt cục cũng không lên nổi cấp 2."

Tiếng gã họ Lâm oang oang cười to.

Trường kiếm tung ra, gã sử một chiêu Kim Quang Phá Kiếm.

Ánh quang chớp động sắc bén phóng tới, con Hoàng Thổ Kim Rết lao lên phóng từng chiếc móng về phía gã họ Lâm.

Nó to như gốc cây đại thụ, cả người dài hơn mười mét, trước có hai chiếc càng như bắp đùi, sau đuôi một cái kim vót nhọn dài ba thước, hai bên thân toàn là chân đen xậm như kim loại.

Roạttt… Xoạt xoạt

Gràoo… Aaaa…

Tiếng rết cùng gã họ Lâm vang lên, đây rõ ràng là một chiêu mạng đổi lấy mạng.

Một chiếc móng to bằng cổ tay trẻ con xuyên qua bả vai gã, con Hoàng Thổ Kim Rết cũng bị cắt mất một chân.

Lùi lại mấy bước, gã biết đơn đả độc đấu nhân loại yếu thế hơn yêu thú, càng đánh gã sẽ càng rớt xuống hạ phong.

Gã vội vàng moi trong túi một viên đan dược nuốt vào, sau đó quay người bỏ chạy.

Chủ ý rất rõ ràng, gã đang dụ cho nó điên lên, đuổi theo tới cái bẫy gã đã giăng ra.

Chạy đến miệng hang, gã một cước nhảy lên lao ra ngoài cách mặt đất hai trượng, gã đang định với lấy đoạn dây thừng phía trước.

Ngay lúc đó con rết cũng lao tới, nó mở to hai cái càng như gọng kìm muốn nghiền chết gã.

Lâm Tuyệt Cảnh ngoái lại, khoảng cách gã và con rết quá gần, cả người đang ở trên không gã không thể né nổi, chỉ có thể đỡ một kích của nó.

Xoạttt…

Gã đỡ được một bên càng của nó, nhưng bên còn lại đã đâm xuyên qua hông gã rồi, vừa giận vừa sợ gã còn chưa biết phải làm gì.

Ngay lúc ngàn cân, chân sau của con rết giẫm phải sát trận mà gã đặt ra.

Chỉ thấy ánh quang hai bên cửa hang bắn sang, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn thân sau của nó chôn trong vụ nổ, đau đớn nó rít gào hất văng gã họ Lâm đi.

Lâm Tuyệt Cảnh bị văng trúng vào một thân cây, gã rơi xuống đất nằm xụi lơ mất nửa khắc mới chật vật gượng dậy.

Thương thế gã không nhẹ chút nào, vết dưới to hơn vết trên, nhưng giờ không phải lúc chữa thương.

Trèo lên bãi đất, tay gã lăm lăm cầm trường kiếm đi tới chỗ con rết.

Nó lúc này đang dãy dụa kịch liệt, một nửa thân sau đã nát bấy, da thịt ruột gan bê bết lại một bãi loang lổ trên đất.

Một kiếm đâm xuống thế là xong đời con rết, gã ngồi bệt xuống đau đớn và mệt mỏi.

Cố ăn vào một viên đan dược, sắc thêm một chút bột ngoài cầm máu, xé mảnh áo buộc quanh người, sau đó gã mới cầm thanh kiếm đứng lên.

Hai cái càng và cái vòi đốt ở đuôi của nó là tài liệu tốt để luyện binh khí, không bằng pháp khí nhưng vẫn hơn hàng phổ thông rất nhiều.

Da bụng mềm nhưng vỏ trên lưng cứng hơn sắt thép, thích hợp luyện giáp.

Thịt của nó cũng không tệ, phàm nhân tăng cường gân cốt, bổ thận tráng dương thêm tuổi thọ.

Tu giả ngoài tăng thêm tráng kiện, còn tinh tiến tu vi.

Hắn đi tới chặt một vài thứ đáng giá cất đi, sau đó lại moi ra một lọ nhỏ, gã rắc bột lên phần còn lại của con rết và vũng máu.

Nên xử lý trước khi mùi máu tanh lại dẫn dụ thêm một số thứ không cần thiết tới đây, khi đó lại thành tự đào hố chôn thân.

Gã tính toán với thương thế hiện tại, lấy đồ xong quay về là không thể nào rồi, chỉ có thể cẩn thận tính toán.

Tiếp đó ánh mắt gã tràn đầy hưng phấn cùng lo lắng nhìn về phía cửa hang, gã lặng lẽ đi vào.

….

Ở nơi này trời đã gần xế chiều, ánh dương chiếu rọi, một mảnh toàn là đất đá cùng cây cỏ, phía xa xa những đại thụ che trời.

Hàn Tông cùng với gã họ Đặng đang miệt mài chú ý tìm Anh Túc thảo.

"Nguyên sư đệ, không phát hiện thêm thứ gì sao ?"

"Thứ gì?."

Hàn Tông lắc đầu, khi nãy vô tình gặp phải một con Hoàng Kim Hắc Tùng cấp 1 cao giai, bọn hắn chạy mệt muốn chết.

"Không biết đám người bên kia thế nào rồi?"

Đặng Văn Quân thở dài một hơi.

"Nguyên sư đệ, chúng ta đi đường vòng quay lại thôi, hy vọng trời vừa kịp tối là về tới hang."

Hàn Tông gật đầu, đúng là nên quay trở lại rồi, hắn chuyển hướng rẽ vòng quay lại, khi nãy lối cũ gặp phải yêu thú, hiện tại phải đi vòng có chút xa hơn.

Đành chịu, biết đâu may mắn lại thấy một cây.

Sau gần ba canh giờ, mặt trời đã lặn bọn hắn mới về tới nơi dừng chân, cả người hắn y phục xộc xệch nhiều chỗ nát tươm.

"Má nó, cuối cùng cũng về tới nơi, ta còn tưởng toang cái mạng này rồi."

Gã họ Đặng cũng một bộ dáng như vậy, thậm chí có phần thê thảm hơn.

Số là tránh vỏ dưa trượt chân vỏ dừa, bọn hắn lúc đi về lại gặp một con Cổ Kim Hồng Xà, còn may là chạy kịp.

Qua thêm một giờ, đám người Bảo Nhi và Bối Nhi mới lững thững trở về.

"Các người về sớm vậy, ta còn tưởng bọn ta về sớm nhất chứ?"

Bảo Nhi châm giọng cà khịa.

"Ừm, chỉ tội cho Tuyệt sư huynh đã đi một mình ra ngoài, hiện tại lại là về muộn nhất."

Bối Nhi cũng phụ hoạ.

"Thôi các ngươi im đi, mở to mắt ra mà nhìn. Không thấy chúng ta tả tơi hay sao?

Còn may là chạy kịp đấy."

Gã họ Đặng hừ một cái tức tối.

Hàn Tông ngược lại lại không nói gì.

Trời đã về khuya, ánh trăng chiếu rọi giữa màn đêm, trong một hang động nhỏ cách đó vài chục dặm.

"Ông nội, thì ra người dẫn con tới đây tìm di vật của bà nội, con cứ tưởng người vì bị ép giá Anh Túc thảo mà tự mình vào đây tìm kiếm. Nhưng mà tại sao bây giờ chúng ta mới đi tìm đến? "

Một tiếng nữ tử lảnh lót vang lên.

"Tiểu Thiện à, nhớ năm đó trước khi ra ngoài bà con có đưa cho ta một túi gấm, nói rằng đề phòng bất chắc."

"Sau này muốn tìm thì phải chờ cho con lớn tới mười bốn, mười lăm tuổi mới mở được túi."

Lão giả bên cạnh nhìn tiểu nữ tử thở dài, Anh Túc thảo có đắt lắm nào tới ba mươi viên linh thạch, còn chưa tới mức lão phải mạo hiểm vào đây chỉ vì vài cây.

"Ông nội, vì sao phải chờ con đủ mười bốn, mười lăm tuổi mới được?"

"Bởi vì chỉ có máu tinh của nữ nhân trưởng thành có quan hệ huyết thống, mới có thể truy tung ra nơi hạ lạc của nội con.

Cha* con mất sớm, con đương nhiên là có huyết thống gần nhất với nàng ấy rồi."

"Ông nội, vậy nơi đó còn xa không?"

"Không xa lắm, cách đây vài chục dặm nữa thôi."

"Gần như vậy?. Hay là chúng ta đi thôi, cùng lắm là trời sáng nhất định sẽ tới nơi."

Nàng sốt sáng.

Lão giả họ Diệp ngược lại hơi co quắp một chút.

"Con ngốc quá, hiện tại là thời gian yêu thú hoạt động mạnh nhất, cảnh giới chúng ta không đủ, đi khác nào chịu chết."

"Lại nói nơi đó cũng không có chân chạy được, nội con năm xưa còn cầm theo một ít trứng rết, đoán chừng hiện tại cũng đã nở thành Hoàng Thổ Kim Rết rồi, khi đó ta sẽ để nó theo cạnh con bảo vệ."

"Sau này nuôi dưỡng tốt tới cấp 4, nó sẽ tiến hóa tới Địa Thổ Ngân Rết, rất có lợi cho con."

Lão vỗ đầu đứa cháu yêu.

"Vâng, ông nôi, hi hi."

….

Trong một hang đá khác…

"Chết con bà tiệt, Lâm sư huynh đi đâu giờ này còn chưa vác mặt về thế không biết, chẳng lẽ bị yêu thú quần công không kịp kích phát phù tín hiệu?."

Gã họ Đặng rốt ruột lẩm bẩm.

"im cái mồm thối của ngươi đi, Lâm sư huynh chắc đã gặp bất trắc, không muốn chúng ta lo lắng đành phải lánh tạm. Qua đêm nay, sáng mai chúng ta sẽ lên hướng bắc tìm huynh ấy."

Bối Nhi nhìn gã họ Đặng trầm giọng.

"Đúng thế, Lâm sư huynh hẳn là như vậy rồi, ngày mai chúng ta phải nhanh chóng tiếp ứng cho huynh ấy."

Bảo Nhi phụ họa.

Chỉ có mỗi Hàn Tông không nói, hắn đang tính tới hai khả năng.

Một là như lời Bối Nhi nói, nơi gã tìm kiếm có nguy hiểm, gã bị vây khốn hoặc chết ở đó rồi.

Hai là gã đã lấy được vật cần tìm rồi cao chạy xa bay.

Dù là khả năng nào thì cũng mang tới ít nhiều rắc rối cho hắn, không ngầm theo phía sau gã cũng là một lựa chọn có chủ ý của Hàn Tông.

Sau cùng hắn vẫn nghiêng về khả năng đầu hơn, nơi có vật tốt nào có dễ lấy, không nguy thì cũng hiểm.

Hắn còn chưa tin tên này tốt số tới mức ra bờ sông rửa tay sờ phải mai rùa thượng cổ, lên núi đi tiểu đá trúng Tịnh bình.

(*) Khi trước tác giả có dùng danh xưng "phụ thân" "mẫu thân".

Hiện tại lại dùng "cha, mẹ". Thật ra không phải thay đổi, chính là mỗi vùng miền cách xưng hô và gọi nhau cũng sẽ khác.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhân Thường


Chương sau
Danh sách chương