Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 22: Đe dọa và vơ vét


Thái Bình công chúa trầm giọng:

- Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tối hôm qua trong thẩm phán viện đã có người nhận ra loại cung sắt được dùng để ám sát ngươi chính là vật của Tam hoàng huynh. Họ đã lập tức báo cho tên cẩu tặc Võ Thừa Tự rồi, có lẽ hôm nay lúc vào triều y sẽ bẩm báo cho mẫu hoàng, cũng sẽ lôi kéo bọn gian đảng của y xúi mẫu hoàng lấy tội phản nghịch để xử trí Tam hoàng huynh, mà vào lúc quyền kế thừa hoàng tự đang khốc liệt như hiện nay, chỉ sợ mẫu hoàng sẽ thuận dòng xuôi nước, vậy...

Long Ưng thuận tay lấy thêm một cái bánh bỏ vào miệng, ưỡn người lên:

- Khi nào thì đến lúc tảo triều? Ở nơi đâu?

Thái Bình công chúa lo lắng:

- Bây giờ cách thời điểm tảo triều nửa canh giờ nữa, cử hành ở Vũ Thành điện. Ngươi có rõ mình đang định làm gì đó chứ?

Long Ưng vui vẻ nói:

- Đương nhiên là rõ rồi. Võ Thừa Tự hẳn chưa ra ngoài, tên khốn kiếp đó đang ở đâu thế?

Thái Bình công chúa thầm nghĩ cũng hiểu sự tình cũng không thể chuyển thành xấu hơn được nữa, thôi thì cứ mặc cho tên này đi đánh bậy đánh bạ, biết đâu lại có thể xoay chuyển. Nàng bèn thở dài:

- Hành cung của hắn là điện Lưu Bôi, cách nơi đây không xa về hướng phía Đông Nam. Mưa đang lớn như vầy, để ta lấy xe ngựa đưa ngươi đi. Nhớ kỹ, đừng nên động thủ đánh người đấy!

Trong sự căn dặn cẩn thận của Thái Bình công chúa, Long Ưng bước xuống xe, đội mưa đi thẳng tới điện Lưu Bôi. Sau khi báo tên, những tên binh vệ giữ cửa hiển nhiên cũng hiểu hắn là ai, bèn mời hắn vào trong một gian phòng chờ, có một tên chạy vào báo.

Một lát sau, một tên lính nhìn hơi giống một vị tướng đi ra, sắc mặt cau có, nói:

- Tiểu tướng đã xin chỉ thị từ Ngụy vương, Ngụy vương nói ngài với Long Ưng không có can hệ gì với nhau cả, cũng không muốn có giao tình gì với ngài, mà bản thân Ngụy vương lại đang có chuyện quan trọng muốn xử lý, cho nên mong ngài lập tức cút đi. Đây là những lời mà Ngụy vương vừa mới nói, lệnh cho tiểu tướng chuyển cáo cho Ưng gia một chữ cũng không được sửa.

Long Ưng đột nhiên bật cười, nói:

- Vậy làm phiền huynh đài chuyển lời cho Ngụy vương giúp ta, cũng không sửa một chữ nào.

Tên lính vẫn chưa biểu lộ thân phận chỉ nói:

- Cái này thứ cho tiểu tướng khó có thể vâng lệnh được.

Long Ưng nói:

- Nếu như ngươi không chịu chuyển lời, vậy thì kẻ chém đầu ngươi sẽ không phải ta, mà là chủ của ngươi.

Nói cho hắn ba câu này:

- Trử Nguyên Thiên, cây cung sắt, cùng với bằng chứng chính xác.

Tiếp đó hai mắt Long Ưng như lóe lên ánh sáng ma quái, hung tợn nhìn tên sĩ quan đó chằm chằm, quát:

- Còn chưa lăn vào báo với Ngụy vương?

Tên sĩ quan bị hắn nhìn thì cả người run lẩy bẩy, vội vàng bước đi như bị thôi miên.

Trận thế mà Võ Thừa Tự bày ra để đón Long Ưng thật sự có thể khiến cho nhiều người sợ hãi đến té ngã, y ngồi trên đài ngọc thạch cao chín bậc ở đầu Bắc cung điện, mũ đỏ áo vàng, ngũ quan cũng được coi là đoan chính, tuổi vừa đến ba mươi, lông mày được kẻ thô để che đi gương mặt tái nhợt vì tửu sắc quá độ. Ánh mắt y chất chứa một sự hung tàn và nham hiểm.

Mỗi bên hắn đứng đến hai, ba mươi người, có không ít kẻ nhìn sơ là biết cao thủ, bao gồm cả Trử Nguyên Thiên đang đứng ở đầu và tên Trương Gia Phúc đêm qua phụ họa nơi Bát Phương quán đứng ở đối diện với Trử Nguyên Thiên nữa. Người nào người nấy sát khí bừng bừng, sắc mặt thì hung dữ, nhìn Long Ưng đang đứng cách đài ngọc chừng mười bước chân chằm chằm.

Võ Thừa Tự nhìn tên khách không mời mà đến kia chăm chú, ánh mắt như đang đùa cợt. Gã ra dấu một cái, kẻ đứng đầu bên tay phải hắn là Trương Gia Phúc nói lớn:

- Ngụy vương đang vội phải vào triều, Long tiên sinh nói ngắn gọn, đừng lãng phí thời gian quý giá của Ngụy vương.

Long Ưng biết nếu điều mình nói ra không có tính uy hiếp, y sẽ lập tức phất tay áo mà đi để chế nhạo mình, cho nên thong dong:

- Cái sai của Ngụy vương là để cho Trử Nguyên Thiên xuất hiện ở trước mặt Long mỗ, khiến cho Long mỗ nhận ra hắn chính là tên thích khách ngu ngốc đã bắn tên vào Long mỗ ở Thần Trì đêm đó...

Trử Nguyên Thiên nghiêm nghị ngắt lời hắn:

- Long Ưng ngươi đừng mong ngậm máu phun người, ngươi có bằng chứng chính xác nào không?

Ánh mắt Võ Thừa Tự có chút gì đó kinh ngạc nhưng nó càng chứng thực cho suy nghĩ trong lòng của Long Ưng, hắn là kẻ cũng biết về Chủng Ma đại pháp, cũng biết rõ quyết tâm bất chấp tất cả tìm bí quyển của Vũ Chiếu, nên định mượn cớ có kẻ ám sát Long Ưng, hy vọng Vũ Chiếu trong cơn thịnh nộ sẽ xử tử Lư Lăng vương Lý Hiển.

Long Ưng ngang nhiên nói:

- Ta đây có một bộ công pháp, bất luận đối phương có trùm đầu bịt mặt như thế nào, ta chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ không thể nào quên. Thánh Thượng lại càng biết rõ ta đây có loại công pháp ấy, cho nên chỉ cần ta nói ra, đảm bảo ngài sẽ tin ngay. Nếu không tin, ta cuốn gói hồi hương cày ruộng ngay tức khắc, không làm quốc khách nữa. Ha! Ngụy vương phải rõ hơn bất cứ ai, nếu mà ta gián tiếp bị Ngụy vương bức đi, thì ngày sau Ngụy vương chẳng thoải mái lắm đâu.

Võ Thừa Tự nổi giận:

- Ngươi to gan! Dám ngông cuồng bức hiếp bổn vương, ngươi biết tội gì không?

Long Ưng bật cười:

- Cùng lắm là tội “khi vương” thôi, nhưng lão huynh ngươi lại đang phạm tội “khi quân” đấy. Nếu trong lòng ngươi không phục thì chúng ta lập tức cùng nhau đi tham gia buổi triều, bày tỏ cho Thánh Thượng và các đại thần tiểu thần luận lẽ công bằng, xem ai tội nặng hơn cho biết.

Võ Thừa Tự nghe thấy vậy cũng biến sắc.

Hai hàng cao thủ đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ một câu lệnh của Võ Thừa Tự là sẽ xông lên.

Dù tình thế cấp bách, nhưng Long Ưng vẫn ung dung, nói:

- Dường như chư vị đã quên tối hôm qua Thánh Thượng đang nói gì rồi nhỉ, ai dám theo bước Tiết Hoài Nghĩa sinh sự với bổn quốc khách, lập tức giết không tha, tru di cả nhà.

Trương Gia Phúc trầm giọng:

- Chuyện này liên quan gì đến chuyện Tiết Hoài Nghĩa?

Hai mắt Long Ưng xuất hiện đầy ma khí. Hắn nhìn Võ Thừa Tự chằm chằm, nói:

- Đương nhiên là có quan hệ. Lần này ta đến là nhân tiện xử lý hai chuyện, một trong đó là thu một món nợ khó đòi, thích khách họ Trử nhà ngươi một là đưa ta mười lượng hoàng kim, một là đến gặp Thánh Thượng với ta, để Thánh Thượng giúp ta lấy lại công bằng, việc này không được chối từ, ít nhất cũng có mấy trăm nhân chứng đấy.

Võ Thừa Tự bị ánh mắt của hắn làm mất hồn, lại thêm có quỷ ở trong lòng, nên không dám nói cứng:

- Chuyện còn lại là chuyện gì?

Long Ưng nói:

- Chuyện còn lại chính là đòi phí bịt miệng, lại mười lượng hoàng kim nữa, đưa hết đây cho ta. Có điều phí bịt miệng là có kỳ hạn, bất cứ ai dám nhắc lại chuyện ám sát thì ta đây tức khắc bẩm báo với Thánh Thượng chuyện phí bịt miệng này ngay.

Hai mắt Trử Nguyên Thiên như muốn phun lửa, nói:

- Long Ưng! Ngươi khinh người quá đáng, ngươi dám vu tội cho Ngụy vương, đã phạm vào tử tội, bây giờ chỉ cần giết chết ngươi, rồi áp cho ngươi tội tập kích Ngụy vương thì Thánh Thượng cũng khó trách Ngụy vương được.

Nói xong thì nhìn lại Võ Thừa Tự, chờ lệnh của hắn.

Ánh mắt gian tà của Võ Thừa Tự xoay chuyển, do dự khó quyết.

Long Ưng vui vẻ nói:

- Hóa ra Trử huynh là kẻ hữu dũng vô mưu, Ngụy vương dùng sai người rồi, nếu không thì đã không thua mất mười lượng hoàng kim ấy. Ngươi coi ta là Tiết Hoài Nghĩa, nếu dùng người vây công mà có tác dụng thì hắn đã sớm chết mất rồi, sao lúc đêm qua còn sống sờ sờ mà lên mất mặt nơi hoàng thành được. Ngươi, tên ngu ngốc này thật không biết đoán ý chủ chút nào, nếu như ngang nhiên xử lý ta mà không có bất cứ hậu quả gì thì Ngụy vương đã làm từ lâu rồi.

Tiếp đó, hắn quay qua Võ Thừa Tự, quát lên:

- Thời gian của ông đây mới là quý giá đấy, một câu nói thôi, hai mươi lượng hoàng kim, đưa hay là không? Nếu không đưa, ông đi nói với Thánh Thượng thì hậu quả tự chịu.

Sắc mặt của Võ Thừa Tự thật sự cau có hơn bất cứ lúc nào hết.

Long Ưng kể lại rõ ràng, sinh động toàn bộ quá trình gặp Võ Thừa Tự lại cho Thái Bình công chúa, hắn lại còn thêm mắm thêm muối vào khiến cho mỹ nhân cười đến rung cả người, nàng chẳng hề trách chuyện Long Ưng vừa lên xe là đã vòng tay ôm eo nàng đến bây giờ cả.

Công Chúa cười duyên:

- Ngươi thật chẳng phải là người, đã lấy mười lượng hoàng kim, còn không biết điều thu tay, lại còn bắt chẹt thêm mười lượng nữa. Ngươi thật quá tham lam.

Long Ưng cười nói:

- Tham thì đúng là có tham, nhưng đại sự cũng đã hoàn thành rồi, Võ Thừa Tự chịu giao phí bịt miệng thì tức là đã thừa nhận chuyện ám sát đó do hắn bày ra, cho nên sau này hắn không những không dám nhắc lại, mà còn phải bịt miệng đám người của Thẩm phán viện nữa kia.

Công chúa nói:

- Bắt đầu từ nay, Võ Thừa Tự sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế dồn ngươi vào tử địa. Ai! Thật hy vọng hắn sẽ làm như thế, để cho tên gian tặc này lĩnh giáo uy lực của Tà Đế một phen.

Long Ưng hôn lên mặt nàng một cái, nói:

- Công chúa có tâm tình không?

Công Chúa nói:

- Không cần phải háo sắc như vậy. Muốn có được bổn điện cũng không khó đâu, ta đã nạp phò mã hai lần rồi, cho nên trong chuyện nam nữ luôn chỉ làm theo ý mình, chẳng quan tâm đến cái nhìn của người khác nữa, Thánh Thượng cũng không quản chuyện này của ta. Có điều cách sống như thế cũng không vui vẻ cho lắm, có khi ta thật chẳng biết làm thế nào mới khiến cho mình thoải mái được. Nhưng đối với tên sắc quỷ chết tiệt nhà ngươi, ta lại có thể trút bỏ mọi buồn phiền. Đợi ta đi hỏi thăm tình hình buổi lên triều xong, rồi ngươi cũng lo nốt chuyện chỗ Thánh Thượng, thì bổn điện lại đến nơi đây đón ngươi đi ăn uống vui đùa.

Long Ưng chợt nhớ tới Nhân Nhã, bèn thấp giọng:

- Đêm nay không được đâu!

Công Chúa sẵng giọng nói lớn:

- Cái gì?

Xe ngựa chạy đến bên ngoài ngự thư phòng, Long Ưng để lại một câu “ngày mai gặp lại”, rồi thừa dịp nàng chưa kịp nổi trận lôi đình vội vã cút xuống.

Sau khi xe ngựa rời đi, mưa to cũng vừa lúc nhỏ lại thành mưa phùn lất phất, Long Ưng nói với Vinh công công đang đợi bên ngoài ngự thư phòng:

- Làm phiền công công nghĩ cách mời phó thống lĩnh đến, nói cho hắn biết rằng chuyện xoay sở ngân lượng đã có rồi.

Vinh công công nói:

- Có thể làm việc cho Ưng gia chính là vinh hạnh của tiểu nhân.

Long Ưng ngạc nhiên nhìn hắn.

Vinh công công nói thật nhỏ:

- Ưng gia giết tên tặc ngu kia thật là làm người hả lòng hả dạ. Tên tặc kia hoành hành làm ác trong cung, bọn nội thị tiểu nhân bị hắn đánh bị thương hoặc chết tới mấy chục người, cung nga bị hắn cưỡng dâm hành hạ tới chết thì lại càng khó đếm hết. Biết Ưng gia ngài tối hôm qua thể hiện thần uy chém đầu tên tặc kia, bọn tiểu nhân như gỡ bỏ được tảng đá trong lòng, chỉ là không dám đốt pháo chúc mừng như dân chúng ngoài cung mà thôi.

Long Ưng thầm nghĩ, có việc này rồi thì quả thật mình không muốn nổi danh cũng khó, bèn vỗ vỗ vai của Vinh công công, rồi tiến vào ngự thư phòng.

Nhân Nhã đang đứng mài mực bên bàn, thấy Long Ưng đi vào thì vui vẻ, quỳ xuống thi lễ, sau đó than:

- Thánh Thượng lúc nào cũng có thể đến, nên Nhân Nhã không dám ngồi mài mực a!

Long Ưng bước đến bên bàn, ngồi xuống cười nói:

- Đừng trách ta đến trễ nhé, bởi vì ta vẫn đang lo kiếm tiền sau này nuôi tiểu Nhân Nhã của ta, để nàng được cơm no áo ấm cả đời đó mà.

Sắc mặt Nhân Nhã buồn bã, nói:

- Ưng gia đừng nên nói đùa như thế nữa được không? Nhân Nhã bạc mệnh, không có phúc đó.

Long Ưng vừa cầm bút viết nhanh, lại vừa kinh ngạc nói:

- Sao Nhân Nhã lại có ý nghĩ như vậy, chỉ cần Thánh Thượng gật đầu là xong rồi mà?

Nhân Nhã nói:

- Thánh Thượng sẽ không đồng ý với ngài đâu.

Long Ưng cười, hỏi:

- Vì sao Nhân Nhã lại nghĩ như vậy?

Nhân Nhã định nói, nhưng lại dừng.

Long Ưng vỗ ngực cam đoan:

- Cứ yên tâm nói ra đi, ta sẽ không tiết lộ cho ai đâu.

Nhân Nhã liếc hắn với ánh mắt vừa đa tình lại vừa u oán, rồi nhẹ nhàng nói:

- Thánh Thượng có khi nhìn Nhân Nhã với ánh mắt rất là cổ quái, khiến cho Nhân Nhã kinh hãi vô cùng, sau đó ngài ấy lại tự nói với bản thân mấy lời làm cho người ta khó hiểu, như là “Sẽ không cho ngươi rời đi nữa” gì đó.

Long Ưng nghĩ lại, thấy Vũ Chiếu đối xử với Nhân Nhã đúng là có điều khác thường, thà đắc tội với Tiết Hoài Nghĩa chứ không chịu giao nàng.

Hắn lại nhớ tới một lời đồn về Vũ Chiếu, nhất thời sởn cả tóc gáy.

Nhưng nếu mà Vũ Chiếu thật sự tốt với Nhân Nhã, thì gả Nhân Nhã cho mình mới là hợp lẽ chứ.

Hắn bèn mỉm cười, nói:

- Tình huống thực sự thường nằm ngoài dự liệu của con người, khi nào Thánh Thượng đến thì ta sẽ hỏi cho rõ ràng. Nhưng quan trọng nhất là Nhân Nhã có ưng lòng theo ta không?

Nhân Nhã thẹn thùng, lườm hắn với ánh mắt oán trách, rồi lí nhí:

- Ưng gia a! Chuyện này mà ngài còn hỏi sao?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Nguyệt Đương Không