Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Mưa như trút nước, một bóng dáng đứng sừng sững trong núi rừng.

Mưa kia như từ trên trời đổ ụp xuống vậy, theo sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc chấn động cả không gian. Lạc Tiệm Thanh đứng trong màn mưa đáng sợ đó, yên lặng đứng nhìn, trận mưa này như bốn mươi mốt năm trước. Lạc Tiệm Thanh nằm dưới cơn mưa đáng sợ, sấm sét liên tục giáng xuống, từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống một vạn tám nghìn dặm Lạc Thủy.

Lạc Thủy không vì thế mà trở nên đục, ngược lại càng thêm trong veo.

Cá tôm bơi lội trong nước, đồi núi nối liền hai bờ sông uốn lượn quanh co, dưới màn mưa mờ ảo biến thành nét mực thủy mặc. Sông Lạc Thủy rất dài, dòng nước lại chảy xiết, tu sĩ áo xanh đứng trên đỉnh núi nhìn dòng nước cuồn cuộn. Chỉ thấy dòng sông như không có điểm cuối, giống như Thiên Đạo kinh khủng kia vậy, cuồn cuộn dao động.

Trong màn mưa, Lạc Tiệm Thanh giống như gặp được một đôi vợ chồng trẻ.

Phía sau bọn họ là thôn dân với vẻ mặt căm thù. Bọn họ dùng chăn bông thật dày bao lấy một cơ thể bé nhỏ, lót vào trong thùng gỗ một vài thứ linh tinh, dùng vải dầu ngăn cản trận mưa, vừa đau lòng khóc rống vừa đặt đứa bé vào trong thùng gỗ, đẩy vào dòng Lạc Thủy chảy xiết.

Sấm sét rời đi theo đứa bé kia.

Nơi thùng gỗ đi qua, nước trở nên trong suốt, sóng biển cuộn trào cũng trở nên bình tĩnh. Hai vợ chồng trên bờ ôm nhau khóc, cuối cùng hán tử kia tái nhợt, lau nước mắt dẫn nữ tử kia rời đi. Tiếng khóc trong thùng gỗ cũng dần dần biến mất.

Lạc Tiệm Thanh thở dài một tiếng, trước khi thân ảnh màu trắng quen thuộc xuất hiện, y phẩy tay áo lau đi hình ảnh trước mắt.

Trên bầu trời truyền đến tiếng sấm đì đùng, mỗi một tiếng đều như muốn chém nát ngọn núi, mà Lạc Tiệm Thanh lại từ từ nhắm hai mắt lại.

Bốn mươi mốt năm trước, thôn Cố Gia yên bình, Cố Thất và vợ thành thân được mười hai năm rốt cục cũng có đứa con đầu tiên. Đứa nhỏ này vô cùng tuấn tú, hai người đặt tên cho y là Cố Liễu, mong y có thể trưởng thành như cây liễu, cả đời hòa thuận, tường an.

Cố Liễu thiên tư thông minh, sáu tuổi vào trường trong thôn học với một tú tài biết chữ. Mười hai tuổi, lão tú tài cảm thấy Cố Liễu chăm chỉ thông minh liền viết một phong thư, tiến cử Cố Liễu tới trấn trên đọc sách.

Năm Cố Liễu đi, Cố Thập Lục trong thôn cầm một hộp kẹo nhét vào trong tay y, giọng nói mềm mại nói: “Ngươi học đọc sách, ta học làm cơm.”

Tiểu cô nương lớn mật biểu lộ tình yêu, Cố Liễu bỗng nhiên đỏ mặt.

Cố Liễu cõng bọc hành lý cũ nát sơ sài lên thôn trấn đọc sách. Thi hương đứng thứ nhất! Thi hội tiếp tục đứng thứ nhất! Vừa tới điện Kim Loan, đương kim Thánh Thượng khâm điểm Thám Hoa, ban tên Phượng Chương. Cố Liễu áo gấm về làng, một đoàn người ngựa còn chưa đi đến thôn Cố Gia đã ngửi được mùi gạo thơm lừng.

Khâm sai đi theo hỏi: “Cố Thám Hoa, mùi thơm thế này là có đồ ăn ngon rồi.”

Cố Liễu hơi sửng sốt, còn chưa trả lời đã thấy một vị cô nương xinh đẹp từ trong một gian phòng ốc ở đầu thôn chạy tới, hai tay túm chặt lấy váy vặn xoắn, có vẻ vô cùng ngại ngùng nhưng lời nói ra lại vô cùng lớn mật: “Cố Liễu, ngươi đã đọc sách trở lại, ta cũng biết nấu cơm.”

Cố Liễu đỏ mặt, một năm sau hai người kết hôn.

Tuy nói chỉ là Thám Hoa, nhưng trong vòng mười năm, Cố Liễu liên tiếp vạch trần tham quan quyền cao chức trọng trong triều. Bên ngoài, y là Ngự Sử cứng rắn thủ đoạn, mỗi năm tử gián* đều khiến điện Kim Loan máu tươi loang lổ, ngay cả Thánh Thượng cũng không làm gì được y. Ở bên trong, y lại là một người chồng dịu dàng tỉ mỉ, hai người vẫn chưa có con nhưng y vẫn luôn săn sóc tiểu Thập Lục thôn Cố Gia.

*Ý chỉ những vị đại thần vì ý nghĩ của bản thân mà không ngại mạo phạm lãnh đạo.

Một đôi vợ chồng như vậy, thiên hạ đồn đãi.

Cố Liễu bốn mươi tuổi bước vào nội các, ở chiến trường làm Giám Quân (giám sát trong quân doanh), Thập Lục ở nhà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Cố Liễu năm mươi tuổi, người khác con cháu đầy đàn, trong Cố phủ to như vậy cũng chỉ có hai vợ chồng nắm tay tản bộ.

Cố Liễu sáu mươi tuổi, trở thành tướng, chưởng quản nội các. Tác phong cứng rắn khiến tham quan ác bá trong triều kinh hoảng, sợ bóng sợ gió.

Cố Liễu bảy mươi tuổi thì tân hoàng đăng cơ. Tân đế ngu đần hạ lệnh chém lão thừa tướng tận tụy trung thành, khiến kinh thành khóc than ba ngày.

Cố Thập Lục tóc đã bạc màu. Ngày đó, bà ôm vò tro cốt của bạn già, một mình chôn vào trong đất. Bà ngồi trước bia mộ nhìn tròn ba ngày, cuối cùng đột nhiên rời đi, lúc quay trở lại trên tay nhiều hơn một hộp đựng cơm nho nhỏ. Vừa mở ra nhìn, bên trong toàn là cơm trắng ngần thơm ngọt.

“Ngươi đọc sách… Ta làm cơm.”

Từng miếng từng miếng một ăn hết chỗ cơm này, Cố Thập Lục đâm đầu lên bia đá, máu chảy ròng ròng, hoàn toàn đoạn khí.

Hình ảnh dừng lại.

Lại là bốn mươi mốt năm trước, Cố Thất thôn Cố Gia và vợ sinh một đứa bé. Một năm kia cây liễu không đâm chồi, toàn bộ chết héo vì hạn hán; vì thế hai người đặt tên con là Cố Nguyện. Chỉ nguyện cuộc sống sau này có thể khấm khá hơn, cũng nguyện đứa nhỏ này càng ngày càng tốt.

Cố Nguyện bướng bỉnh từ nhỏ, ghét đọc sách. Mỗi ngày đều nghịch ngợm khiến cha mẹ vô cùng đau đầu.

Lần này, cô nương thứ mười sáu trong thôn Cố Gia đã chết từ trong trứng nước, Cố Nguyện theo sau cha mẹ đi thăm vị biểu thẩm bà con xa vừa mới mất đi đứa nhỏ này, y trốn phía sau mọi người, vẫn chơi đồ chơi làm từ trúc của mình.

Bảy tuổi, Cố Nguyện rất khỏe mạnh, cha mẹ thấy y như vậy liền để y đi theo một lão binh xuất ngũ trong thôn học một vài chiêu thức.

Mười hai tuổi, Cố Nguyện nhập ngũ. Trước khi đi y vẫn ham chơi cầm khối kẹo đường. Trong thôn, ngoại trừ cha mẹ thì không có ai tới tiễn y, chỉ có mấy tiểu cô nương mỗi lần nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y đều sẽ xuân tâm nảy nở, sau đó lại bị cha mẹ bắt về: “A Nguyện nhà Cố gia kia chỉ là một tiểu bạch kiểm, không có tiền đồ, sớm muộn gì cũng chết trên sa trường.”

Cố Nguyện đang nhai kẹo rau ráu bỗng ngừng lại, sững sờ nhìn bóng lưng thẩm thẩm vừa nói câu đó.

Mười ba tuổi, Cố Nguyện lần đầu lên chiến trường. Trong trận chiến, y liên tiếp lập công. Mười bảy tuổi thăng tới Thiên phu trưởng. Trong một lần đại chiến, y cứu tướng quân một mạng, tướng quân thấy y diện mạo tuấn lãng, lại nhanh nhẹn, rất xem trọng y, luôn luôn đề bạt.

Cuối cùng, Cố Nguyện hai mươi tuổi thì quân ta đánh bại địch, thắng lợi khải hoàn về triều. Cố Nguyện dũng mãnh thiện chiến, trong tiệc ăn mừng được đương kim Thánh Thượng chỉ đích danh ngợi khen, nhưng Cố Nguyện cũng không thích không khí ở đây. Y lén chạy tới hoa viên chờ tan rượu, bỗng nhiên gặp một vị nữ tử oai hùng cầm trường kiếm.

Nàng đang múa kiếm, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Nguyện, quát to: “Đồ vô sỉ kia, ai cho phép ngươi vào?”

Cố Nguyện vô lại cười nói: “Chẳng lẽ ngoài đình viện này có treo cái biển chỉ cho tiểu nữ tử như ngươi đi vào, không cho anh hùng như ta vào?”

Nàng cười lạnh một tiếng: “Ngươi là anh hùng?”

Cố Nguyện hất cằm: “Đương kim Thánh Thượng khâm điểm.”

Trong mắt nữ tử hơi tối lại, nàng rút kiếm cười nhạo nói: “Vậy đại anh hùng có dám nhận một kiếm của tiểu nữ tử!”

“Có gì mà không dám!”

Hai người ngươi tới ta đi trong đình viện, cuối cùng nữ tử kia thua, bị Cố Nguyện nắm lấy cổ tay. Nàng nhăn nhó một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Tên du côn như ngươi chẳng có tài cán, cũng chẳng có hình tượng gì, đâu có giống như cha ta nói?”

Ba năm sau, Cố Nguyện thành thân với con gái Anh Nương độc nhất của tướng quân.

Thánh Thượng ban thưởng đại hôn, chúc hai người hòa hợp.

Năm thứ hai, hai người có được một đứa con mập mạp, năm năm bế ba con trai. Đến năm thứ mười, Anh Nương sống chết không chịu sinh nữa. Cố Nguyện lưu manh cũng không thể làm gì nàng, chỉ phải thành thành thật thật đi dạy võ cho sáu đứa con trai không nên thân nhà mình.

Cố Nguyện ba mươi tuổi thì cha vợ chết trận sa trường. Cố Nguyện được tân hoàng trọng dụng, cầm thương ra trận, mang theo thủ cấp địch nhân về nhà với vợ. Ôm lấy người vợ đang khóc nức nở dịu dàng an ủi.

Cố Nguyện năm mươi tuổi thì tay cầm quyền ba quân, quyền khuynh triêu dã*, sáu người con trai đều anh dũng thiện chiến.

*Quyền thế lớn, dưới một người trên vạn người.

Cố Nguyện sáu mươi tuổi thì hoàng đế tuổi già, đa nghi ghen tị, triệu y vào cung giả bộ thiết yến, lại ban thưởng bát rượu độc.

Cố Nguyện ngửa mặt lên trời cười hỏi: “Lão tướng không biết rốt cuộc đã làm sai chuyện gì!”

Hoàng đế thở dài nói: “Cố lão tướng quân, bởi vì ngươi không làm gì sai. Đó chính là lỗi lớn nhất.”

Cố Nguyện uống cạn bát rượu độc, ném vỡ bát rời đi. Y cưỡi ngựa nhanh chóng trở về phủ tướng quân. Trên đường lại phát độc, con ngựa kia như có linh tính, cõng thi thể chủ nhân chạy về nhà.

Khi Anh Nương đầu đã hai màu tóc từ trong phủ chạy ra, chỉ thấy dưới ánh trăng thanh lãnh, một anh hùng mở to hai mắt, một thân quân phục, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhìn vào trong nhà.

Anh Nương run rẩy, sáu người con trai quỳ xuống đất không dậy nổi, thề phải báo thù cho cha.

Anh Nương lại nói: “Phụ thân các ngươi cả đời anh danh, không có lỗi với trời đất. Tiên đế khâm điểm anh hùng đế quốc, sao có thể bị các ngươi liên luỵ?”

“Mẫu thân!”

“Đỡ phụ thân các ngươi xuống, mang vào phòng của ta, ta còn có nhiều lời… chưa kịp nói với y.”

Ngày đó, phủ tướng quân một đêm chưa tắt đèn. Lão phu nhân ngồi ở đầu giường vuốt ve tay bạn già, nhẹ nhàng nói: “Thật ra ngay khi nhìn thấy ngươi ta đã biết, ngươi là Cố Nguyện. Phụ thân nói hắn tìm được một hạt giống khá tốt, người nọ rất thông minh, trời sinh làm tướng quân. Hắn hi vọng ta có thể gả cho y, nhưng ta lại rất chán ghét.”

“Muốn gả ta liền gả sao? Anh Nương ta cũng là nhân vật nổi tiếng trong kinh thành, sao có thể giống như mấy tiểu nữ tử tầm thường, cha mẹ nói gì nghe nấy?”

“Hôm đó ngươi xuất hiện ở trong đình viện cũng mặc quân phục màu trắng như vậy.”

“Ngươi nắm lấy tay ta, tim ta đập bùm bùm, đập rất nhanh ấy.”

“Tên lưu manh ngươi chết cũng phải làm một đại anh hùng. Ngươi làm đại anh hùng nhưng đối với ta… ngươi chỉ là tên du côn.”

Giọng lão phu nhân không ngừng vang lên, đợi khi sắc trời hửng sáng thì Lão phu nhân bỗng rút kiếm của mình ra, đi vào đình viện bắt đầu múa kiếm. Nàng hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, không thua gì năm đó. Thời gian dần dần chảy ngược lại, trở lại hơn bốn mươi năm trước, nàng múa kiếm dưới ánh trăng, người nọ nhìn lén, hai người cãi nhau, cuối cùng lại hợp mắt nhau.

Khi thanh kiếm này rơi xuống đất, phủ tướng quân treo vải trắng.

Lão phu nhân và lão tướng quân chết cùng một ngày. Quả nhiên không cầu cùng sinh, chỉ cầu cùng tử.

Sáu vị tướng quân đồng loạt tạo phản. Cuối cùng lại bị hoàng đế sớm có chuẩn bị trấn áp xuống, tịch thu tài sản giết cả nhà.

Rất nhiều năm sau, phủ tướng quân từng cao chót vót biến thành lạnh lẽo vắng vẻ. Không còn ai nhớ rõ, từng có một thiếu niên bần hàn từng bước một trở thành đế quốc đại anh hùng.

Lại là bốn mươi mốt năm trước, lần này cây liễu thôn Cố Gia đâm chồi nhưng Cố Thất và vợ lại đặt tên cho con là Cố Chân. Y đi buôn bán, thua lỗ cả gốc, nhiều năm liên tục như thế khiến vợ y thắt cổ tự sát, chỉ để lại một đứa con trai ngu dại.

Lại là bốn mươi mốt năm trước, lần này y tên là Cố Thành. Y là một hán tử cần cù, rất rành các loại hoa màu. Cuối cùng lấy Cố Thập Lục làm vợ, hai người mỹ mãn vượt qua cả đời.

Bốn mươi mốt năm trước lần thứ chín, Cố Thất và vợ đặt tên cho đứa nhỏ là Cố Niệm Sinh.

Cố Niệm Sinh thiên tư cực cao, bộ dạng tuấn mỹ, lúc y bảy tuổi thì có tiên nhân đến thôn Cố Gia thu đồ đệ. Vị tiên nhân trường bào trắng thanh lãnh kia rủ mắt nhìn y, nhẹ giọng nói: “Ngươi tên là gì?”

Cố Niệm Sinh lẩm bẩm nói: “Ta… ta là Cố Niệm Sinh.”

Tiên nhân hỏi: “Vì sao là Niệm Sinh?”

Cố Niệm Sinh mờ mịt lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Tiên nhân hờ hững vung tay áo nói: “Ta tên là Huyền Linh Tử, ngươi cùng ta tới Thái Hoa Sơn, ta thu ngươi làm đồ đệ.”

Dưới sự chỉ dẫn của cha mẹ, Cố Niệm Sinh mờ mịt quỳ xuống đất. Trước khi chia tay, cha mẹ cố nén nước mắt, không ngừng dặn dò y phải học thật giỏi tiên thuật. Cố Niệm Sinh lại hỏi: “Cha, mẹ, sau này… ta còn có thể trở về gặp các ngươi sao?”

Cha mẹ không trả lời, Huyền Linh Tử phía sau lại nói: “Vấn đạo cầu tiên tất nhiên là phải cắt đứt trần căn. Ngươi cắt đứt duyên phận cha mẹ với bọn họ tại đây. Từ nay về sau một mình tiêu dao thế gian, khả cầu tiên đạo.”

Cố Niệm Sinh lại nói: “Không! Vì sao ta phải bỏ lại cha mẹ ta? Ta muốn cha mẹ ta!”

Huyền Linh Tử nhíu mày nhìn y, nói: “Vậy ngươi có muốn thành tiên không?”

Vẻ phẫn nộ trên mặt Cố Niệm Sinh chậm rãi biến mất. Y nâng mắt nhìn Lãnh tôn giả thanh lãnh trên không trung, bỗng nhiên nở nụ cười: “Sư phụ, ta muốn thành tiên nhưng ta sẽ không trở thành đồ đệ vô tình vô ái. Duyên phận cha mẹ cả đời này ta sẽ không cắt đứt. Duyên phận sư đồ cả đời này ta cũng không cắt bỏ. Nếu như chỉ có người vô tình mới có thể thành tiên, vậy thì năm đó sao ngươi phải ngàn dặm xa xôi đến Lạc Thủy ôm ta đi, nhận ta làm đồ đệ?”

Xung quanh bỗng dừng hình, ngay cả bóng dáng Huyền Linh Tử cũng dừng lại.

Cố Niệm Sinh bước từng bước lên không trung, thân hình của y dần dần biến hóa, cuối cùng biến thành Lạc Tiệm Thanh.

Chín ảo giác, mỗi lần đều đang ăn mòn ý chí y.

Thiên Đạo có nói: Thế gian hồng trần đều là khổ sở, vì sao vẫn muốn nó? Bỏ nó đi thôi!

Lạc Tiệm Thanh vươn tay xoa lên khuôn mặt Huyền Linh Tử, lộ ra tươi cười sủng nịch bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Ngươi để ta đi tới thôn Cố Gia, nghịch thiên cải mệnh cho cha mẹ ta, chỉ vì để ta chặt đứt trần căn. Vô Âm a Vô Âm, ngươi hi vọng ta có thể chặt đứt trần căn như vậy, ngươi lại hi vọng… ta trở thành loại người tuyệt tình tuyệt ái như vậy? Nhưng ngươi lại hộc máu vì ta. Vậy Vô Âm, trong lòng ngươi ta là gì?”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Huyền Linh Tử.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi cúi đầu hôn lên môi người nọ. Trong ảo cảnh, tất cả đều là giả dối, thế nhưng giây phút này Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy như mình đã hôn lên đôi môi này. Nó rất mềm, rất dịu dàng, nó có tình cảm thuộc về Huyền Linh Tử tôn giả. Cho dù bị nhốt trên đỉnh Ngọc Tiêu phong thì cũng giống như lời của chủ nhân nó, chưa bao giờ chặt đứt trần duyên!

Ngay sau đó, mọi hình ảnh đều vỡ vụn, biến mất!

Lực lượng cuồn cuộn xuất hiện trên người Lạc Tiệm Thanh, lực lượng hư vô hóa thành trường tiên quất lên không gian quanh mình. Dưới sự tấn công của trường tiên, không gian vặn vẹo biến hóa như bị bóp méo. Trời cao phát ra rít gào phẫn nộ, từng trận sấm sét như muốn nện xuống nhưng vẫn cứ chần chừ trong mây đen.

“Hỗn Độn khai sinh không trắng đen, đúng sai ai tới phân tách đây.”

“Đều nói tuyệt tình mới có thể thành tiên, tuyệt nghĩa mới có thể vấn đạo.”

“Vậy đạo để làm gì! Làm tiên để làm gì!”

“Mệnh ta do ta không do trời, duyên phận cha mẹ kiếp này, ta muốn! Duyên phận thầy trò kiếp này, ta cũng muốn!”

“Đoạt thứ ba, đoạt đúng sai thị phi!”

Uỳnh!

Linh lực hung mãnh bật ra thổi quét cả thôn Cố Gia, xông vào Lạc Thủy cuộn trào.

Lực lượng kia nhìn như mãnh liệt, lại rất dịu dàng mơn trớn vạn vật thế gian, nó không làm hại đến thứ gì, cũng không cướp lấy cái gì, chỉ yên lặng quan sát tất cả sự vật có thể nhìn thấy. Giống như đang không ngừng học tập, mà cuối cùng của học tập là muốn biết rõ: Như thế nào là đúng! Như thế nào là sai!

Ai đúng ai sai? Ai có thể nói rõ!

Lạc Tiệm Thanh đứng trong màn mưa, không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ trong phút chốc, mưa bỗng ngừng lại nhưng sự âm u vẫn không chịu tán đi.

Một thứ gì đó lúc trước đã biến mất chậm rãi xuất hiện trong cơ thể y. Gút mắc quấn quanh Lạc Tiệm Thanh cả đời, cha mẹ sinh ra, ban cho máu thịt, tình này sao có thể quên? Cho dù là hận cũng phải là cái hận thuộc về Lạc Tiệm Thanh y! Cho dù là oán cũng phải do Lạc Tiệm Thanh y quyết định có cắt đứt hay không!

Lạc Tiệm Thanh đứng sừng sững trước phần mộ tròn bốn mươi mốt ngày, trả đủ tình nghĩa bốn mươi mốt năm. Nhưng khi y xoay người rời đi thì y vẫn là con trai của hai người Cố Thất. Bởi vì hai người cầm cố ba năm chờ y. Năm đó bọn họ vứt bỏ y ở trong Lạc Thủy nhưng hôm nay bọn họ cũng cứu y từ Lạc Thủy lên. Bọn họ thiếu bốn mươi năm thân tình, cha mẹ y cũng đã chăm sóc y suốt bốn mươi ngày.

Trở lại căn nhà đơn sơ, Lạc Tiệm Thanh lấy bạc ở dưới giường ra phân phát cho mỗi một gia đình trong thôn. Còn cẩn thận đưa cho người đã từng là muội phu của y ở thôn bên. Hán tử thành thật kia còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lạc Tiệm Thanh đã phẩy tay áo rời đi.

Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh vừa tới đầu thôn Cố Gia đã thấy một cô nương xinh xắn, nén sự ngại ngùng chạy về phía y.

Trên mặt cô nương kia đều là nước mắt, trong tay nàng cầm một đóa hoa hồng tươi đẹp, vừa lau nước mắt vừa dúi vào ngực Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cúi đầu nhìn nàng, nở nụ cười: “Ngươi ở thôn Cố Gia cũng xếp thứ mười sáu?”

Cố Thập Lục nghe vậy sửng sốt lẩm bẩm nói: “Thôn Cố Gia chỉ có ta là cô nương xếp thứ mười sáu.”

Lạc Tiệm Thanh cười khẽ một tiếng, nụ cười thoải mái, trong lòng càng thêm sáng tỏ.

Lấy từ trong nạp giới ra một cây trâm Bạch Ngọc, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng gài lên tóc Cố Thập Lục khiến Cố Thập Lục kia vui sướng đến ngón tay cũng run rẩy, lại nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta không phải phu quân của ngươi. Vốn dĩ trước kia có người nói với ta, nàng thích ta là chuyện của nàng, không liên quan đến ta. Vậy nên hiện tại ta muốn nói với ngươi: Tơ hồng của ngươi không phải ở chỗ ta nhưng nếu ngươi vẫn nhất quyết như thế, ta cũng sẽ không cường ngạnh xóa đi trí nhớ của ngươi về ta.”

Cố Thập Lục trợn to hai mắt: “Ngươi… ngươi quả nhiên là tiên nhân!”

Lạc Tiệm Thanh lạnh nhạt nói: “Thập Lục, đến ngày đó, chờ đến khi ngươi gặp được phu quân của ngươi thì ngươi sẽ tự hiểu. Đó không phải là ta.”

Vừa dứt lời Lạc Tiệm Thanh đã phẩy tay áo bay đi, hoàn toàn rời đi tiểu sơn thôn đã sinh sống hơn một năm nay.

Phía sau y, Cố Thập Lục xinh đẹp ngơ ngác nhìn, cứ nhìn như thế cả ngày mới chật vật rơi nước mắt, thương tâm rời đi. Rất nhiều năm về sau, khi Cố Thập Lục đã gả cho người khác, nàng ôm cháu mình cười nói: “Thật ra thật lâu trước kia, nãi nãi có thích một người. Chẳng qua vĩnh viễn chỉ là thích mà thôi. Nếu ta thật sự yêu, ta nghĩ ta sẽ liều lĩnh đi theo y. Không có chuyện chỉ trông mong một ngày đã buông tay.”

Thế gian này có nhiều nhân quả, vốn đã được định sẵn từ lâu. Nào có nhiều trùng hợp như vậy, hết thảy đều là chuyện vốn dĩ phải xảy ra.

Khi Lạc Tiệm Thanh bay trở lại Thái Hoa Sơn, mấy đệ tử trẻ tuổi canh giữ ở chân núi tông môn lập tức ngây ra. Dùng ánh mắt không dám tin nhìn y, cuối cùng hô lớn: “Đại sư huynh! Là Đại sư huynh! Đại sư huynh rốt cục đã trở lại! Ngươi cuối cùng đã trở lại!”

Tin tức này trong nửa canh giờ đã truyền khắp Thái Hoa Sơn. Rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều đồng loạt xuất quan xác nhận xem Lạc Tiệm Thanh về thật hay không. Đối với chuyện này, Lạc Tiệm Thanh đều cười cảm ơn, sau đó bay về phía Thương Sương phong trình báo về lần xuất ngoại này.

Khi Lạc Tiệm Thanh bay đi thì một vị trưởng lão kinh ngạc nói: “Vừa rồi… có phải Tiệm Thanh đã đạt đến Nguyên Anh kỳ không?!”

“Đúng là Nguyên Anh kỳ! Là Nguyên Anh kỳ!”

“Trời ạ, Đại sư huynh mới tu luyện bốn mươi mốt năm đã đạt đến Nguyên Anh kỳ?”

“Huyền Linh Tử sư tôn năm mươi sáu tuổi mới Kết Anh, Đại sư huynh mới bốn mươi mốt tuổi, đây… không thể chứ!”

Khi Lạc Tiệm Thanh vừa trở lại Thái Hoa Sơn, nốt chu sa giữa lông mày đã hóa thành một dòng sáng vàng bay về phía Ngọc Tiêu phong. Lạc Tiệm Thanh như có như không nhìn liếc về phía Ngọc Tiêu phong, nhìn luồng sáng vàng kia không nói gì.

Đợi đến khi Lạc Tiệm Thanh đến Thương Sương phong, y bái kiến chưởng môn tôn giả.

Hạo Tinh Tử hỏi y sau khi bị Quỷ Lưu Sa cắn nuốt đã xảy ra chuyện gì, lại hỏi y sau khi Lưu Diễm cốc đóng lại thì ra thế nào. Về chuyện này, Lạc Tiệm Thanh thành thật trả lời, chỉ che giấu chuyện Mặc Thu là ma tu.

Hạo Tinh Tử thở dài nói: “Dù sao kia cũng là nơi Yêu Tôn thiên giai ngã xuống, có chỗ kỳ dị cũng là chuyện bình thường. Tiệm Thanh, ngươi nhanh chóng quay về Ngọc Tiêu phong đi, mấy năm ngươi đi vắng, sư phụ ngươi đã lật tung cả Tứ Tông và bát đại thế gia lên.”

Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên sửng sốt hỏi: “Chưởng môn sư bá, không biết chuyện ngài nói… là thế nào?”

Hạo Tinh Tử lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Khi Lưu Diễm cốc mở ra, mở ba ngày mà mãi vẫn không thấy ngươi ra. Khi thấy Lưu Diễm cốc đã hoàn toàn đóng lại mà ngươi vẫn chưa ra, Đan trưởng lão lập tức choáng váng. Sau đó lại nghe thấy một tán tu để lộ ra, hóa ra ngươi và một người Mặc gia bị Quỷ Lưu Sa nuốt. Tuy nói chúng ta biết ngươi còn sống, bản mệnh đăng chưa tắt, thế nhưng khi sư phụ ngươi biết được tình huống cụ thể, lại không để ý đến thể diện các tông môn phái. Hôm sau người của Đoạn Hồn tông, Phi Hoa tông, Bạch gia, Vân gia và Mặc gia tới Thái Hoa Sơn giải thích. Tất cả đều bị sư phụ ngươi đánh trọng thương!”

Nghe Hạo Tinh Tử nói xong, Lạc Tiệm Thanh hơi bất ngờ, y hỏi theo bản năng: “Chưởng môn sư bá, đệ tử có một chuyện không biết có thể hỏi hay không. Thân thể sư phụ… không tốt?”

Trong điện yên tĩnh một lúc lâu, Hạo Tinh Tử thở dài một tiếng nói: “Lạc Tiệm Thanh thủ đồ Thái Hoa Sơn. Giờ ngươi mới biết vì ngươi, sư phụ ngươi hi sinh nhiều thế nào sao?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết