Phế Căn Vô Địch

Chương 6: Oán niệm của thuần dương sư huynh 

Chương sau
Danh sách chương

Thuần Dương đang tâm trạng bất ổn vì phẫn nộ và oán giận nên đang có một tia ma tính. Liễu Thiên Diệp muốn rèn sắt khi còn nóng, thử xem có thể nhân cơ hội đưa hắn ta vào ma đạo không. Không ngờ lúc này Tử Dương sư huynh lại chào hỏi nàng từ xa: “Tiểu sư đệ, tới đây tới đây, chiều dạy đệ khẩu quyết tâm pháp “Thái Thượng Vong Tình Quyết”.” Liễu Thiên Diệp nhếch mép, nàng không muốn gây nghi ngờ nên chỉ đành tạm dừng suy nghĩ xúi giục Thuần Dương lại, chạy đi học khẩu quyết tâm pháp với Tử Dương. Cứ thế một canh giờ lặng lẽ trôi qua. Liễu Thiên Diệp ngồi xếp bằng tu luyện “Thái Thượng Vong Tình Quyết” dần vào giai cảnh. Lúc này, có người kêu lên một câu. “Tử Dương sư huynh, sư phụ tìm huynh, bảo huynh qua đó một chuyến.” “Biết rồi.” Liễu Thiên Diệp nhắm mắt nghe thấy tiếng bước chân của Tử Dương dần đi xa. Tử Dương sư huynh đi rồi. Đôi mắt to đẹp của nàng đột nhiên mở ra, khóe miệng nở nụ cười. Các đệ tử xung quanh lúc này vẫn còn chìm đắm trong việc tu luyện tâm pháp. Lúc tu luyện tâm pháp, người thường một khi đã say mê thì thần hồn sẽ như rơi vào vũ trụ mênh mông, chưa đến giờ thì sẽ rất khó bước ra khỏi đó được. Còn Liễu Thiên Diệp lại có thể dễ dàng tỉnh lại, từ đó có thể thấy thực lực của nàng như thế nào. Từ trước đến giờ nàng luôn che giấu thực lực trước mặt sư huynh đệ. Liễu Thiên Diệp đứng dậy, chậm rãi bước đến trước cửa nhà ăn. Thuần Dương sư huynh vẫn còn vừa rửa chén vừa oán trách. Liễu Thiên Diệp mang theo dáng vẻ vô hại: “Thuần Dương sư huynh, huynh đang rửa chén à? Có cần đệ giúp không?” Thuần Dương nhìn thấy Liễu Thiên Diệp thì lập tức nổi giận. Hắn ta lau mồ hôi: “Lần này không phải đều tại đệ sao.” Liễu Thiên Diệp: “Đệ xin lỗi.” Thuần Dương tức giận khoát tay: “Đệ đi tu luyện đi, đừng có hại ta nữa.” Liễu Thiên Diệp: “Không đâu, đệ vừa nhìn thấy Đại sư huynh xuống núi rồi.” Nói xong, nàng vén tay áo lên chủ động ngồi xuống rửa chén đũa thay Thuần Dương. Thuần Dương là người mềm cũng ăn cứng cũng ăn, được Liễu Thiên Diệp vỗ về một chút cũng hết giận. “Chỉ cần đệ nhớ cho kỹ là được, sau này không được nói lung tung nữa đâu đấy.” Liễu Thiên Diệp cười: “Thuần Dương sư huynh, sao huynh sợ Đại sư huynh vậy? Huynh ấy làm nhục huynh, huynh không thể phản kháng một chút sao?” Thuần Dương sửng sốt một chút: “Còn muốn nữa hả? Tiểu sư đệ, rốt cuộc đệ lên núi tu hành hay đến gây sự vậy?” Liễu Thiên Diệp nghịch ngợm thè lưỡi: “Dù sao Đại sư huynh cũng xuống núi rồi. Đệ hỏi một chút thôi mà.” Thuần Dương thở dài: “Haizz, nếu có thể phản kháng thì ta cũng đâu cần chờ đến bây giờ.” Thuần Dương kể cho Liễu Thiên Diệp chuyện lúc hắn ta vừa bái nhập sơn môn cũng tâm cao khí ngạo, không biết trời cao đất rộng giống như Liễu Thiên Diệp. Thực ra tuổi tác của Thuần Dương và Đại sư huynh cũng xấp xỉ nhau, lúc vừa tới, khi hắn ta biết địa vị của Đại sư huynh trong môn phái cao như vậy mà chỉ là một phàm nhân thì lập tức có ý định muốn thay chỗ của Vũ Trần. Thế là, có một ngày hắn ta tìm một lý do để nảy sinh chút va chạm với Đại sư huynh, đánh nhau với Vũ Trần một trận. Kết quả hắn ta bị Đại sư huynh đánh một trận tơi bời. Sau đó Thuần Dương liền ngoan ngoãn, không dám làm trái lời Đại sư huynh nữa. Vài năm sau, Thuần Dương kết đan, tiến vào Kim Đan kỳ, thoát thai đổi cốt, tu vi tăng lên gấp bội. Niềm tin của hắn ta cũng từ đó tăng lên, cảm thấy mình lại có thể rồi. Thế là hắn ta lại tìm cơ hội khiêu chiến Đại sư huynh thêm lần nữa. Kết quả lại bị Đại sư huynh đánh một trận tơi bời, đánh đến mức Thuần Dương cảm thấy nghi ngờ cuộc đời. Sau đó, hắn ta nhìn thấy Đại sư huynh liền giống như chuột thấy mèo. Đại sư huynh nói một, hắn ta không dám nói hai. Thuần Dương lau nước mắt kể về cảnh ngộ của mình, Liễu Thiên Diệp nghe thấy thì cảm giác như rơi vào sương mù. “Thuần Dương sư huynh, đệ không hiểu. Huynh là tu sĩ Kim Đan, Đại sư huynh ngay cả năng lực ngự khí cũng không có, vì sao lại không đánh lại được.” Thuần Dương: “Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai. Dù sao đánh không lại tức là đánh không lại, ta cũng hết cách.” Tròng mắt Liễu Thiên Diệp đảo qua đảo lại: “Vậy huynh có từng thử sử dụng pháp thuật để đối phó Đại sư huynh chưa.” “Chưa.” Thuần Dương ngẩn người, giống như phát hiện đại lục mới: “Đúng nhỉ, ta có thể dùng pháp thuật đối phó huynh ấy. Liều mạng đấu chính diện với huynh ấy làm gì chứ?” Trong giọng nói của Liễu Thiên Diệp mang theo một ma lực hỗn tạp mê hoặc nhân tâm. Vô tình Thuần Dương đã bị Liễu Thiên Diệp dẫn dắt từng bước một, ma tâm dần nổi lên. Lúc này Liễu Thiên Diệp giả vờ vô tội hỏi: “Đệ chỉ thuận miệng nói thôi, sư huynh tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.” Đạo tâm của Thuần Dương dần dần bị ma tâm mê hoặc, tinh quang trong mắt tăng lên. “Đúng lúc, mấy tháng nay ta đang tự sáng chế ra thuật “Điểm Thạch Thành Kim”. Đợi lát nữa Đại sư huynh trở về, ta sẽ nhân lúc huynh ấy không chú ý, điểm huynh ấy một cái, biến huynh ấy thành người bằng vàng, không phải huynh ấy sẽ ngoan ngoãn cầu xin ta tha thứ sao. Ha ha ha ha ha!! Rửa sạch nhục nhã!!!” Thuần Dương tưởng tượng đến dáng vẻ bi thảm cầu xin hắn ta tha thứ của Vũ Trần lúc bị điểm thành người bằng vàng, trong lòng càng nghĩ càng đắc ý, ma tâm dần tăng thêm. Liễu Thiên Diệp giả vờ giả vịt khuyên can nói: “Thuần Dương sư huynh, đây là tác phong tà phái. Đệ tuyệt đối không đồng ý.” Thuần Dương cười lạnh: “Thuần Dương ta làm gì cần được đứa con nít như đệ đồng ý sao.” Liễu Thiên Diệp vội vội vàng vàng đứng dậy: “Sư huynh đừng làm lung tung, đệ phải đi nói với Tử Dương sư huynh.” Nàng lạch bạch chạy ra khỏi nhà ăn. Bên ngoài Liễu Thiên Diệp lộ vẻ hoảng hốt nhưng bên khóe miệng vẫn nở nụ cười nham hiểm. Thuần Dương sư huynh vào bẫy rồi. Nàng cũng chẳng định đi nói với Tử Dương sư huynh mà tìm một đình nghỉ mát cách đó không xa ngồi xuống, lấy ra một túi hạt dưa ngâm nga hát, cặp đùi đẹp vểnh lên, bàn chân trắng nỏn đung đưa chuẩn bị xem kịch hay. Một lát sau, Vũ Trần từ tiểu trấn dưới núi mua đồ trở về. Hắn bước vào nhà ăn, cúi đầu nhìn đống bát đũa lớn mới rửa được một nửa, bàn ăn cũng chưa có ai dọn dẹp thì không khỏi nhíu mày. Vũ Trần nói: “Thuần Dương, đệ là rùa đen chuyển thế à? Rửa chén có cần rửa chậm đến vậy không? Còn nữa, đệ nằm sấp trên xà nhà làm gì?” Lúc này Thuần Dương đang nằm trên xà nhà chuẩn bị đánh lén Đại sư huynh. Không nghĩ lại bị hắn phát hiện. Thuần Dương hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, chợt quát một tiếng: “Vũ Trần, ngày tận thế của huynh đã đến.” Dứt lời, hắn ta giơ cánh tay phải lên, hai ngón tay phải điểm nhẹ về phía Vũ Trần. Điểm Thạch Thành Kim!!!! Linh khí hội tụ trên đầu ngón tay dày đặc hóa thành mấy chục chấm sáng vàng, tung tóe về phía lưng của Vũ Trần. Những chấm sáng này chỉ cần Vũ Trần dính phải một chấm thôi thì sẽ lập tức biến thành một người bằng vàng không thể động đậy được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phế Căn Vô Địch


Chương sau
Danh sách chương