Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 13: 13: 《 Say Say Cùng Quân Sớm Sớm 》 Thượng


Từ ngày bị Chiết Nhan buộc gọi "tướng công" trên giường, Bạch Chân cũng nổi lên chút tâm tư phản công, nhưng chàng lại không thể trực tiếp ngăn chặn Chiết Nhan lấy một lần, mạnh bạo không thành, còn khả năng bị áp ngược đến không xuống được giường.

Nhiều phen suy tư, Bạch Chân nghĩ ra một cách tự nhận là cực hay.

"Chiết Nhan, ngươi dọn bàn cờ ra đây, chúng ta chơi cờ!"

Chiết Nhan đương nhiên coi lời Bạch Chân là mệnh lệnh: "Được!"

Chờ Chiết Nhan dọn cờ ra, Bạch Chân nhìn thẳng vào Chiết Nhan, không có ý tốt nói: "Chơi không như vậy chẳng thú vị gì cả, chi bằng đánh cược đi, thế nào?"

"Chân Chân muốn chơi thế nào thì chơi, ta nghe Chân Chân hết!"

Bạch Chân chống cái bàn, cúi đầu dán sát vào lỗ tai Chiết Nhan: "Thua bao nhiêu lần, thì phải để đối phương...!thượng bấy nhiêu lần, thế nào? Có dám hay không?"

Chiết Nhan cố tình hôn lỗ tai Bạch Chân, tà mị nói: "Dám chứ ~"

Bạch Chân bị khí tràng thấu xương của Chiết Nhan làm sợ tới mức rùng mình một cái, nhẹ nhàng đẩy Chiết Nhan ra, hắng giọng: "Thua không cho phép không nhận!"

"Đương nhiên, Chân Chân, mời đi trước!"

Bạch Chân nghĩ là, kỳ nghệ của mình tuy không bằng Chiết Nhan, nhưng tốt xấu cũng không quá kém, bình thường chơi cờ với Chiết Nhan cũng có thắng có thua.

Chàng cũng không tham lam, chỉ cần thắng một lần, một lần là đủ rồi.

Hơn nữa bản thân đã là người của Chiết Nhan, cho dù thua vài lần cũng không có gì, quá lắm là bị Chiết Nhan lăn lộn thêm vài lần thôi, dù sao chính mình cũng...!rất thích.

Làm vố này, tính thế nào cũng không thiệt.

Nhưng mà, bảy tám ván cờ đã qua, Bạch Chân thực sự có chút bực mình, tại sao một lần cũng không thắng? Quả nhiên trước kia đều là Chiết Nhan nhường mình.

Nếu trước đó đều đã làm, bây giờ nhường một chút cũng không được sao?

"Ấy ấy ấy...!Từ từ..." Bạch Chân lấy lại quân cờ vừa hạ xuống: "Không đúng, không đúng.

Ta muốn hạ ở chỗ này."

"Chân Chân..." Chiết Nhan bất đắc dĩ, lại vẫn đầy mặt sủng nịch: "Được rồi, được rồi, xác định là chỗ này đúng không?"

"Ừ, chỗ này!"

"Được!"

Bạch Chân có chút không thể tin được: "Sao vẫn là ta thua?"

Chiết Nhan cười xấu xa: "Chân Chân, chín lần rồi, ngươi nhớ kỹ nhé ~"

"Lần nữa!" Bạch Chân không phục: "Ta không tin một lần ta cũng không thắng được!"

"Vậy Chân Chân cố lên!"

Chỉ chốc lát sau...

"Từ từ...!Vừa nãy tay run đánh sai, ta muốn hạ ở chỗ này!"

Chiết Nhan vẫn như cũ đầy mặt sủng nịch: "Như ngươi muốn!"

Chiết Nhan một chút cũng không lo lắng.

Cầm kỳ thi họa của Bạch Chân có cái nào không phải hắn dạy.

Đương nhiên, hắn rất khẳng định năng lực dạy học mình cũng như sự ưu tú của Bạch Chân, trước kia chơi cờ, Bạch Chân có thể thắng được một vài lần cũng không phải hoàn toàn là bởi vì hắn nhường.

Nhưng lúc này, Bạch Chân một lòng muốn phản công, không thể bình tâm tĩnh khí tận hưởng lạc thú đánh cờ, mục đích càng mạnh, trong lòng càng nóng nảy, như thế ngược lại rối loạn tâm trí, làm Chiết Nhan thêm nhiều thời cơ.

Lại ba bốn ván, Bạch Chân la lối khóc lóc chơi xấu đi lại mấy lần, nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, ngoài thua ra chỉ có thua...

"Không được, không được..." Bạch Chân tức tưởi: "Chiết Nhan, ngươi chỉ biết bắt nạt ta!"

Chiết Nhan càng ấm ức hơn: "Chân Chân, ta không có..." Hắn đã nhường rất nhiều nước, còn tùy ý Bạch Chân chơi xấu đi lại, như vậy mà cũng thua thì hắn còn biết thế nào?

Hơn nữa...!Đặt cược lần này không tầm thường, Chiết Nhan cũng không muốn thua: "Chân Chân, mười ba lần, ta rất chờ mong ~"

"Hừ, hôm nay chia phòng ngủ!" Bạch Chân đứng dậy, trừng mắt với Chiết Nhan một cái, thở phì phì xoay người bỏ đi.

Chiết Nhan vội đuổi theo: "Chân Chân, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi không thể đổi ý.

Hơn nữa chính ngươi nói, không cho phép thua mà không nhận..."

Bạch Chân quay đầu, nghịch ngợm cười với Chiết Nhan: "Ta chưa nói không nhận, chỉ là không muốn đêm nay cho ngươi mà thôi, hơn nữa...!cũng chưa nói trả hết trong một lần.

Mười ba lần, ta có thể chia ra mười ba ngày, cũng có thể chia ra trong một tháng, thậm chí...!ta còn có thể trả trong vòng một năm..."

Chiết Nhan trợn mắt há hốc mồm: "Chân Chân, ngươi không thể chơi xấu như vậy!"

"Ngươi dám nói ta chơi xấu?" Bạch Chân đi vào nhà chính, hai tay vung lên, nhốt Chiết Nhan theo phía sau ngoài cửa: "Ngươi chính trực, vậy đêm nay ngươi ngủ nhà tranh đi!"

"Chân Chân ~ ta sai rồi!!!!!" Chiết Nhan vạn phần hối hận, lúc trước không nên mềm lòng bảo Tất Phương dựng lại nhà tranh cho mấy cô nàng Bạch Thiển ngủ lại.

"Nhà tranh lọt gió..."

Bạch Chân nằm trên giường nhàn nhã mà gặm quả đào: "Có gió vừa lúc, mát mẻ!"

"Chân Chân ~"

"A, đúng rồi..." Bạch Chân ngồi dậy gọi với ra ngoài cửa: "Nhà tranh kia ngươi còn phải vất vả dọn dẹp một chút đấy! Tiểu Ngũ cùng Phượng Cửu lâu không tới, bụi phủ dày lắm rồi.

Tranh thủ sắc trời còn sớm, ngươi mau đi quét tước đi!"

"A, vậy Chân Chân, ngươi ngủ một mình nhớ đắp chăn đàng hoàng, tránh bị cảm lạnh!"

Bạch Chân cười trộm: "Được rồi, biết rồi!"

Chiết Nhan thê thê lương lương mà đi tới nhà tranh, trong lòng vừa ngọt ngào vừa u uất.

Nhớ khi xưa, chủ nhân của rừng đào mười dặm này lẫn nhà cửa trong rừng đào mười dặm, chính là Chiết Nhan hắn, hừ!

Phí chút sức lực dọn dẹp nhà tranh, Chiết Nhan hái mấy quả đào giải khát, đang nghĩ ngợi xem buổi tối có cách nào có thể lẻn vào phòng Chân Chân không, cựu Nhị hoàng tử Thiên tộc Tang Tịch liền tìm tới cửa.

Đối với Tang Tịch, nội tâm Chiết Nhan khá phức tạp, có phần cảm kích gã thu phục tiểu xà yêu không có ý tốt với Bạch Chân, tuy rằng tiểu xà yêu từ bỏ, còn tỏ vẻ chúc phúc hai người, nhưng trong lòng Chiết Nhan vẫn có chút phòng bị tiểu xà yêu này.

Thế nhưng việc từ hôn, làm Bạch Chân đau lòng muội muội mà không vui, Chiết Nhan đương nhiên cũng không vui.

ngôn tình hay

Tang Tịch nói rõ ý đồ đến, hóa ra là tới xin quả đào của rừng đào mười dặm.

Chiết Nhan gặm một miếng đào ngọt ngào căng mọng trong tay: "Đòi đào của ta? Ngươi cho rằng quả đào trong rừng đào mười dặm này của ta, là ai trong Tứ Hải Bát Hoang cũng lấy được à?"

"Thượng Thần nói phải.

Nhưng phu nhân nhà ta thai nghén, cả ngày đòi ăn đào, mà thời tiết này, hoa đào nở rộ khắp nơi, chứ quả đào, trên trời dưới đất, sợ là chỉ có ở nơi này của Thượng Thần mới tìm được..." Tang Tịch chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Cho nên Tang Tịch cả gan, xin Thượng Thần ban cho ít đào tiên.

Không cần nhiều đâu, vài quả thôi là được rồi."

Là tới đòi quả đào vì tiểu xà yêu à? Chiết Nhan bị Bạch Chân nhốt ngoài cửa suy tư ba giây, trong lòng sinh ra một ý, lặng lẽ nghẹn lại ý cười, làm bộ làm tịch tự cao tự đại nói: "Nếu ngươi đã cả gan, ta đây cũng không thể quá làm khó dễ người đã từng là Nhị hoàng tử Thiên tộc.

Dù sao ta là trưởng bối, ngươi là vãn bối..."

Tang Tịch vừa nghe, sắc mặt có chút câm nín.

Không thể "quá" khó xử, tức là vẫn phải làm khó đúng không?

Trong lòng có đôi chút áy náy với việc đưa "tị tử đào", thấy cái dạng này của Tang Tịch, Chiết Nhan cũng không thật sự làm gã khó xử: "Hừm, đi theo ta!"

Tang Tịch cảm động đến rơi nước mắt: "Đa tạ Thượng Thần!"

"Ấy, không cần cảm tạ ta!" Chiết Nhan tự thấy vô phúc thừa nhận này lòng biết ơn này, xua xua tay: "Muốn tạ thì tạ chính thân phận của ngươi đi.

Ta nể mặt cha ngươi mới cho ngươi mấy quả đào."

Đưa tị tử đào xong, Chiết Nhan hưng phấn mà chạy tới gõ cửa phòng Bạch Chân: "Chân Chân, ta vừa mới đưa cho Tang Tịch mấy quả tị tử đào, mấy vạn năm nữa, bọn họ sợ là không thêm được đứa thứ năm đâu.

Thế nào, hết giận chưa?"

"..."

"Chân Chân?" Chiết Nhan chờ Bạch Chân khen ngợi lại gõ gõ cửa phòng, hắn còn muốn lấy công này miễn đi trách phạt chia phòng ngủ đó!

Gõ vài lần cũng không thấy có động tĩnh gì, Chiết Nhan lo lắng cho Bạch Chân chỉ đành phá cửa mà vào, quả nhiên, trong phòng không thấy bóng dáng của Bạch Chân đâu...

Đây là thừa dịp mình quét tước dọn dẹp nhà tranh...!lại lại lại lại bỏ nhà ra đi rồi!

Lúc này, Bạch Chân vừa đến phủ đệ Bắc Hoang không lâu.

Vốn dĩ chàng không tính bỏ nhà ra đi, nhưng tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, tuy chàng cho rằng có thể chia giai đoạn mà thực hiện mười ba lần "áp bách" này, nhưng khi thật sự lên giường rồi, có lẽ chàng không còn quyền lên tiếng.

Vậy nên, Bạch Chân có chút sợ hãi không xuống được giường, cứ thế lén lút bỏ trốn...

Tuy là trốn, nhưng chạy trốn tới Bắc Hoang này chẳng phải cũng tương đương với một loại chui đầu vào lưới khác sao? Bạch Chân ngẩng đầu nhìn nhìn mái ngói trên nóc đã được Vân Sinh tu sửa lại, đứng dậy chạy ra ngoài.

"Tất Phương! Đi! Chúng ta không thể ở lại đây!"

Tất Phương và Vân Sinh đang cúi đầu đếm kiến ngoài cửa phòng Bạch Chân, phát ra cảm thán từ đáy lòng: Tứ điện hạ thông minh tột đỉnh của họ xem ra đã trở lại rồi, rốt cuộc hiểu được đổi chỗ mà biểu diễn tình thú...

Bạch Chân trước khi đi còn ngàn dặn vạn dò Vân Sinh: "Tuyệt đối đừng nói với Chiết Nhan ta đã trở về."

Vân Sinh vội gật đầu, vẫy vẫy tay nhỏ: "Vâng, quân thượng yên tâm, con nhất định sẽ nói lại nguyên văn!"

Không bao lâu, Vân Sinh đón được Chiết Nhan Thượng Thần phong trần mệt mỏi tới...

"Tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần!"

"Ừm!" Chiết Nhan định vòng qua Vân Sinh đi gõ cửa phòng Bạch Chân.

Vân Sinh ngăn người lại, đem nguyên văn lời của Bạch Chân báo cho Chiết Nhan: "Chiết Nhan Thượng Thần, quân thượng bảo con, tuyệt đối đừng nói với ngài là người từng trở về."

"Hửm? Vậy y lại đi đâu rồi?"

"Cái này...!Vân Sinh không biết!"

Ở Bắc Hoang không tìm được Bạch Chân, Chiết Nhan lại về Thanh Khâu tìm một vòng, vẫn không tìm được, cuối cùng chỉ đành hậm hực mà trở về rừng đào, cẩn thận ngẫm lại Chân Chân của hắn trừ Bắc Hoang và Thanh Khâu ra, còn sẽ đi chỗ nào nữa?

Qua hai ngày, Chiết Nhan lại đến gõ cửa Tô Mạch Diệp, vẫn không có kết quả, sau lại quay về Bắc Hoang mấy lần cũng không bắt được người, nhưng nhìn Vân Sinh bưng một mâm vỏ quả hạch đi đổ, Chiết Nhan biết Bạch Chân nhất định đã trở lại.

Đây là cố ý trốn tránh, vậy thì càng khó tìm.

Đang nhíu mày buồn rầu hết sức, Bạch Thiển lắc lư tới rừng đào, Chiết Nhan tưởng như gặp được cứu tinh.

"Rượu ngon đặc chế" cho Bạch Chân đã ủ đến đúng độ, Bạch Thiển cũng tới rất đúng lúc, Bạch Chân dù sao sẽ không trốn tránh muội muội mình, nếu để nàng đưa rượu tới Bắc Hoang, Bạch Chân thông qua Vân Sinh mật báo biết tin chắc chắn sẽ trở về gặp nàng.

Đến lúc đó, mình canh sẵn ngoài cửa phủ đệ Bắc Hoang, chờ y uống rượu rồi, còn sợ không mang người về được sao?

Trong lòng gõ bàn tính lạch cạch, Chiết Nhan vẫy tay với Bạch Thiển: "Tiểu Ngũ, mau tới đây ngồi đi!"

Chiết Nhan rất hiếm khi vui sướng lúc nàng đến như vậy, Bạch Thiển thấy tứ ca nhà mình không ở đây, trong lòng có chút hiểu rõ vì sao Chiết Nhan khác thường, mặt không đổi sắc đi qua ngồi xuống.

"Tiểu Ngũ, mấy hôm trước, Bắc Hải Thủy quân cùng nương tử hắn tới chỗ ta thưởng hoa đào vài ngày.

Nương tử của hắn bởi vì thai nghén, cả ngày đòi ăn quả đào..." Chiết Nhan cố ý thêm mắm dặm muối bẻ cong sự thật, đem việc Tang Tịch tới đòi đào cho thê tử miêu tả thành ân ái có thừa, lại bịa đặt "cùng nhau ngắm hoa", lại còn "thai nghén", muốn để Bạch Thiển nghe xong nổi giận.

"Ngươi cũng biết, thời tiết này, trên trời dưới đất, trừ chỗ này của ta, nơi nào có quả đào mà ăn.

Hắn đã da mặt dày xin ta, ta cũng đâu thề không cho chứ!"

Quả nhiên Bạch Thiển đổi sắc mặt: "Rừng đào này là của Thượng Thần, quả đào cũng là của Thượng Thần, không cần giải thích với ta."

Chiết Nhan đạt được mục đích, lôi chuyện "tị tử đào" ra: "Ngươi xem ngươi kìa, mặt tái xanh rồi! Không phải chỉ là mấy quả tị tử đào thôi sao?"

Bạch Thiển cả kinh: "Lão cho người ta tị tử đào?"

"Sao thế? Nghe ta cho đôi phu thê đường mật ngọt ngào đó tị tử đào thì mềm lòng à? Yên tâm đi, tị tử đào kia sẽ chỉ làm nhà Bắc Hải Thủy quân trong mấy vạn năm tạm thời không thêm được đứa thứ năm mà thôi.

Không tổn thất được mấy phúc khí của họ, cũng không tổn hại được bao nhiêu phúc đức của ta đâu."

Tiếp theo nhắc tới hôn sự của Bạch Thiển, Chiết Nhan lại quan tâm giữ gìn một phen...

"Thôi thôi thôi, trước đừng vội nhắc tới đám người Thiên tộc khốn kiếp đó nữa.

Tiệc mừng thọ Đông Hải ngày mai mới khai yến, đêm nay ngươi nghỉ lại đây đi, sáng mai hẵng xuống biển."

Trước lải nhải một trận, để con bé biết mình giúp nó xả giận, lại quan tâm một phen, sau đó làm như vô tình mà nói ra việc mình cần nhờ: "Tứ ca ngươi muốn ta ủ cho y hai bầu rượu đặc chế, chôn dưới cây bên Bích Dao Trì kia, lúc ngươi đi nhớ đào ra, mang cho tứ ca ngươi..."

Nghĩ đến hai bầu rượu "đặc thù", Chiết Nhan lại dặn dò: "Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng làm đổ, cũng đừng uống lén!"

"Rượu gì mà không cho ta uống? Nhỏ mọn vậy! Chút rượu đó của lão còn chưa đủ đựng đầy bình ngọc của ta đâu!"

Kia chính là "Tiêu Hồn Tửu đặc chế" cho tứ ca ngươi! Đương nhiên, đây là điều tuyệt đối không thể nói cho Bạch Thiển biết.

Chiết Nhan vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại dặn dò: "Rượu đó...!ngươi không uống được thật đấy!" Sợ Bạch Thiển khống chế không được cơn nghiện rượu, Chiết Nhan chỉ đành hy sinh Đào Hoa Túy của mình: "Nếu ngươi muốn uống, ngày mai đến động Thuần Dương mà lấy, lấy được bao nhiêu cứ lấy."

Nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn mình chạy việc cho lão thôi.

Dù sao cũng là tứ ca phu của mình, làm chân chạy vặt cũng không phải việc khó: "Vâng, vạn sự đều nghe Thượng Thần."

Bạch Thiển bước vào nhà tranh, nhìn nhà tranh sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề, nhịn không được cảm thán: "Nhà tranh này gió táp mưa sa phơi nắng phơi sương, lại vẫn có thể duyên dáng yêu kiều thế này, Chiết Nhan cũng để tâm ghê!"

Không nghĩ tới, đây là sau khi Chiết Nhan bị Bạch Chân đuổi ra, tự quét tước cho mình....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y