Quản Lý Tieba

Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đưa đầu ra, giơ tay phải đang cầm di động lên thật cao, “tách” một tiếng, trên di động xuất hiện một thằng ngu, trông cậu ta hết sức đau khổ, trông cậu ta như chẳng còn gì lưu luyến thế giới này, mà cái thằng ngu kia là tôi chứ còn ai, là tôi có thêm một quả đầu dưa hấu.

Mà nó từ đâu tới, tất cả đều nhờ công mẹ tôi.

Lần trước không phải nói đến việc mẹ tôi đến tiệm làm tóc uốn lọn kiểu rong biển gợn sóng sao, theo chính mẹ tự (chém) nói (gió), mẹ vừa xuất hiện với hình tượng mới liền làm mù mắt tất cả những người đang ngồi, khiến mẹ cảm thấy nở mũi bội phần.

Tôi dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn mẹ, nói: “Mẹ, đó là do người ta nịnh bợ thôi, với cái đầu như cuộn len của mẹ, người mắc chứng OCD cũng bị mẹ ép cho chết.”

*OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế) là một loại rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng (ví dụ rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch, dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức cần thiết).

Mẹ không thèm để ý, lại còn nói mái tóc xoăn này khiến đẳng cấp của mẹ tăng lên không chỉ một bậc, sau đó không dưới một lần nói với tôi thợ uốn tóc kia quả thật chính là thiên sứ nhỏ của mẹ.

Thiệt không biết mẹ trúng cái tà gì, hễ có người khen tóc mẹ đẹp, mẹ sẽ đắc ý hồ hởi đề cử tiệm làm tóc kia cho người ta.

Vì vậy, tôi nằm vùng cũng trúng đạn.

Một ngày nọ, tôi lơ đãng nói: “Mẹ, mẹ nói xem trước khi ra nước ngoài con có nên tút lại cái đầu không.”

Kết quả, mẹ không nói hai lời, túm lấy tôi ném vào trong xe, chạy thẳng tới tiệm làm tóc yêu dấu của mẹ, quay sang nói với thợ cắt tóc mà mẹ vô cùng tán dương: “Cắt cho con tôi kiểu tóc đẹp đẹp chút.”

Thợ cắt tóc khó xử nhìn mẹ: “Chị à, kiểu tóc đẹp đẹp chút thì chị cũng phải cho em mẫu tham khảo chứ?”

Mẹ tôi suy nghĩ một lát, lật xem vài quyển album người mẫu tóc, nhưng chỉ nhìn vài lần đã buông xuống.

Một lát sau, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, mẹ lục lọi túi xách, lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho thợ cắt tóc xem, thợ cắt tóc hiểu ý gật đầu một cái, bắt đầu giơ kéo làm giải phẫu cho tóc của tôi.

Lúc đó tôi chẳng buồn để ý, tôi cứ nghĩ chỉ là kiểu tóc thôi mà, với diện mạo đẹp rạng ngời của tôi đây, kiểu tóc xấu đến mấy cũng không thành vấn đề, vậy nên tôi hết sức tập trung cầm iPad xem anime.

Nhưng mà, khi bên tai tôi vang lên câu “Chị xem thử như vậy được chưa”, tôi chỉ biết, tất cả đã quá muộn.

Tôi hối hận nhìn quả đầu dưa hấu và bộ dạng ngu si đần của mình trong gương, đấm ngực dậm chân, chân khí suýt chảy ngược khiến tôi ói máu mà chết, trời đất mẹ cha ơi…

Đầu dưa hấu đại khái trông thế này =))

Chẳng những không nhận ra sai lầm chiến lược của mình, mẹ tôi còn cảm động, thanh âm tắc nghẹn, đúng lúc cho thêm cú knock out: “Giống hệt hồi còn bé.”

Thì ra tấm ảnh vừa rồi mẹ đưa cho thợ cắt tóc xem là ảnh hồi còn bé của con sao?! Mẹ, mẹ thật sự không phải do ác thần bóng đêm phái tới ám con chứ?

Thật là hẩm hiu quá mà, tôi suy yếu nhìn mẹ mình, ỉu xìu nói: “Mẹ, con cạo trọc đầu nha.”

Mẹ tôi vung tay lên, nói bằng giọng sang sảng: “Vớ vẩn, được rồi, dọn dẹp chút đi rồi đưa con về nhà, mẹ còn có công chuyện.”

**********

Tôi đăng tấm hình che mặt tự chụp lên weibo, viết một đơn kiện dài lên án hành vi quá sức tàn ác của mẹ mình, sau khi hỏi thêm câu “Tóc của tôi còn cứu được không?”, tôi mới đăng nó lên.

Hai phút sau, người vẫn được bà con hoan nghênh tôi đây nhận được một đống bình luận chẳng có gì mới câu nào như câu nấy: “Có gan đừng che mặt!!!” “Đậu má!!!! Manh quá đi!!!” “Dễ cưng thiệt!!!” “@Quay Đầu chính chủ!!!! Nương nương đẹp quá kìa!!!” “@Cửu Nhật, Cửu Nhật đại đại QAQ!!! Nếu ông không bắt lại thì tui không khách sáo đâu đó!!!”…

Không đợi tôi nhìn xong đống bình luận trên, tiếng tích tích tích tích tích tích của QQ liên tục vang lên.

Tôi vừa mở ra nhìn, chỉ thấy một loạt tin nhắn của đại sư Dấm Lượn “Có ở đó không!” “Có không a a a a a a!” “Xuất hiện coi!!!!!” “A a a a a!!” “Hú hú hú hú hú!!!” “Trời đất ơi ơi ơi ơi ơi”…

Tôi thuận tay gửi cho bả một tấm hình Kancho chọt cúc.

Kancho là một trò đùa khá phổ biến ở Nhật, đại khái là bạn gập bàn tay như hình khẩu súng, sau đó chĩa vào mông người khác rồi la “Kancho!” (từ Kancho này là nhại lại của từ 浣腸 Kanchō = ống thụt hậu môn =)))

Dấm Lượn: QAQ!! Lên YY đi đồ ngốc!!!

Thủy Vương Meo, Gâu Gâu Gâu: Gì vậy thím?

Dấm Lượn: Có việc gấp!!! Kênh YY chính thức của box AS, nhanh lên đi!!

Tôi hết cả hồn! Lẽ nào trong box đã xảy ra chuyện? Tôi vội vàng đăng nhập Tieba, refresh một cái, nhưng không có phát hiện có gì lạ thường, Dấm Lượn đang làm trò mèo gì đây?

Tôi nhướng mày, đăng nhập YY, vào kênh chính thức.

Tôi vừa từ tầng chót vào phòng có 300 người, chợt nghe một đám tranh nhau hét to “Surprise!” “Meo đại sinh nhật vui vẻ!” “Meo Meo sắp 30 vui vẻ~~” “Sinh nhật vui vẻ hi hi hi hi~”…

Tôi sửng sốt, nhìn thời gian ở dưới góc phải màn hình: Ngày 17 tháng 1, 8:30 PM, cách sinh nhật của tôi 3 tiếng 30 phút.

Tôi lập tức hiểu ra…

Từ khi có YY, box AS đã có một quy định bất thành văn, mỗi khi đến ngày sinh nhật người quen, cả bọn sẽ tụ tập trên QQ vài giờ trước sinh nhật người nọ, vừa múa vừa hát, sau đó chờ đến 12 giờ, cả bọn sẽ cùng nhau chúc mừng.

Mà hôm nay chính là buổi tụ hội mừng sinh nhật tôi.

Bởi vì hôm trước bị Dấm Lượn lừa dối và hôm nay chìm đắm trong nỗi đau tóc bị tàn phá, tôi cư nhiên quên béng ngày mà trước giờ mình luôn xem là trọng đại.

Sinh nhật của tôi bắt đầu, đám bạn gay thân thiết ngày xưa của tôi cũng được Dấm Lượn mời đến giúp đỡ, nhân số cũng từ 300 ban đầu bắt đầu tăng chóng mặt.

Hát hò, tấu nói, chơi game… Các tiết mục đủ loại bắt đầu trình diễn, mặc dù vẫn còn thiếu sót nho nhỏ, nhưng với tôi mà nói, những thứ này chính là âm thanh quý giá của tự nhiên và thước phim kinh điển đáng nhớ cả đời.

Cái lũ mắc dịch này, thiệt làm người ta cảm động mà.

Thời gian gần tới 12 giờ, Dấm Lượn tắt hết mic của mọi người, còn bả mở mic lên, đúng 12 giờ, nhạc đệm bài hát chúc mừng sinh nhật phát ra từ mic của Dấm Lượn, kế đó là lời độc thoại của rất nhiều người, có thổ lộ với tôi, có khen ngợi tôi, có sùng bái tôi… vân vân và mây mây, khoảng chừng 15 phút âm tần với lời chúc của hơn 100 người, mà ở ngay sau cùng chính là giọng nói từ tính của Lục Thiên Húc, anh ta nói: “Sinh nhật vui vẻ, chúng tôi yêu cậu.”

Mặc dù câu này là do Lục Thiên Húc nói, thế nhưng tôi vẫn rưng rưng nước mắt.

Tôi nhìn trên kênh công cộng canh đúng giờ gõ từng câu từng câu “Meo đại sinh nhật vui vẻ, bọn tui yêu ông o(≧v≦)o!! Muốn tiếp tục vui vẻ bên nhau mỗi ngày nha ~”

Lòng tôi vô cùng ấm áp, thầm nghĩ, có thể gặp được bọn họ, thật là tốt quá.

Tôi cảm động quá nhiều, dùng font chữ thật to viết trên kênh công cộng, đáp lại tình yêu của bọn họ dành cho mình: “Tôi cũng yêu mọi người TAT”

Tôi phải may mắn biết bao, mới có thể được mọi người coi trọng.

Giữa những tiếng cảm ơn rối rít của tôi, bọn họ cổ vũ tôi hát, dĩ nhiên là tôi đồng ý rồi.

Tôi mở nhạc đệm, giọng nghẹn ngào, nhẹ nhàng hát theo giai điệu: “Cảm ơn trời ~~~ cảm ơn đất ~~~ cảm ơn số phận ~~~~ cho chúng ta gặp nhau ~~~ từ khi có em đời anh toàn là kỳ tích ~~ bao nhiêu đớn đau bao nhiêu cười vui đan xen thành một mảnh ký ức sáng chói ~~~ biển có thể cạn đá có thể nát trời có thể sập đất có thể nứt chúng ta vẫn vai kề vai tay nắm tay ~~ tay nắm tay tay nắm tay…”

Khi tôi phục hồi tinh thần từ giọng ca động lòng người của mình, tôi phát hiện, trong kênh vốn dĩ có hơn 3000 người tụt xuống chỉ còn 1000 người.

Tôi hắng giọng một cái, hỏi: “Đi ngủ hết rồi à?”

Trên kênh công cộng xuất hiện một chuỗi rồi một chuỗi “……”, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài câu hỏi “Ổng hát xong chưa?”

Tôi chợt hiểu ra, lập tức tắt mic ngay.

Ngay khi tôi cảm thấy giọng hát của mình thật sự chỉ có bản thân mình đủ sức mèo khen mèo dài đuôi, Lục Thiên Húc mở mic nói: “Dễ nghe lắm.”

Tiếp theo, mấy bà hủ nữ hưng phấn hiển nhiên trúng tủ, mấy bả hăng máu tự sướng về chuyện tình yêu ưu sầu da diết của tôi và Lục Thiên Húc trên kênh công cộng. Lần này ngay cả nam nam sinh tử cũng quất luôn, thậm chí còn nghĩ hẳn tên cho con trai chúng tôi: Lục Nhất Lỗ. Tôi cười ha ha vào mặt bọn họ, đúng là không thể chiều bọn họ mà, nên treo ngược lên đánh một trận.

* 陆一撸 (Lục Nhất Lỗ) đọc giống 撸一撸 = Fap cái đã:)) (Fap = quay tay)

Mặc dù tôi biết kể từ khi Lục Thiên Húc tỏ tình với tôi, tính cách show ngượng ngùng (?) trong người anh ta hệt như ngựa hoang thoát dây cương chạy thẳng ra biển không trở về nữa, thế nhưng tôi không ngờ anh ta lại dám công khai tung hint cho đám con gái kia trước mặt công chúng, đây quả là chuyện bịa đặt.

Có điều, tôi nên cảm thấy may mắn là anh ta không nói công khai câu “Dễ nghe lắm, kiểu tóc mới nhìn rất đẹp, muốn làm cậu” mà là nhắn tin riêng cho tôi.

Nhìn font chữ mặc định của QQ, tôi hết sức bình thản, đối với nội dung và cách nói chuyện hiện giờ của Lục Thiên Húc, thú thật tôi chẳng còn kinh ngạc gì mấy.

Anh chàng đại đại ít nói, không quấn người, cool ngầu đẹp trai lạnh lùng trong nhận thức của tôi đã bị virus bóp méo, dưới đây là số liệu mới nhất mà tôi tính toán từ các loại hành vi của Cửu Nhật đại đại trong những ngày liên tiếp vừa qua:

Giới tính: Nam

Tuổi tác: Lớn hơn tôi 3 tuổi

Chiều cao: 1m86

Cân nặng: Không biết

Bằng cấp: Không biết

Kỹ năng: biết kiếm tiền, biết tiếng Nhật, biết tiếng Anh, kỹ thuật hacker không tài nào lường được, trông như còn có kỹ năng đánh lộn, trở xuống lược bớt một số chữ.

Khuyết điểm: Quá nhiều kỹ năng.

Gia đình: Bố mẹ đều mất, chỉ có một anh trai mà anh ta ít khi nhắc tới, Lục Thiên Minh.

Tính cách: (hiện giờ) điên khùng, phiền phức.

Câu cửa miệng: (hiện giờ) muốn làm cậu.

Thuộc tính: Tra công không cảm thấy mình là tra công.

Chỉ số nguy hiểm: 5 ngôi sao, cần đề phòng anh ta tức giận nổi cơn điên.

Xác suất thoát hiểm: 80%

Những khúc mắc còn tồn đọng theo thời gian: Nghi ngờ bên người có quân sư quạt mo (ứng cử viên: Trứng Luộc, Dấm Lượn)

Ghi chú: Sau khi hết thích anh ta, phát hiện anh ta làm gì tôi cũng thấy ghét.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Quản Lý Tieba