Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 54


Du khách ghé nhà ma không coi là nhiều, Liên Kỳ Tư trực tiếp tiết lộ thân phận chấp pháp của mình với nhân viên, yêu cầu bọn họ phối hợp điều tra. Bên trong nhanh chóng được giải phóng mặt bằng, người đi dọa và người bị dọa đều phải lui ra, đèn tổng bên trong cũng được mở.

Nhóm Liên Kỳ Tư đi vào nhà ma dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Mặc dù không phải địa điểm được tích dấu nhất định phải thử, nhưng kích thước nhà ma ở đây cũng không hề keo kiệt. Bên trong có không ít khu vực nhỏ lẻ, đường đi cũng ngoằn ngoèo lởm chởm, dù có bật đèn tổng, xung quanh vẫn âm u lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái lắm.

Nhóm Liên Kỳ Tư vừa đi vừa dùng thiết bị và la kinh giám sát, còn thường xuyên hỏi ý kiến Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc chẳng ý kiến ý cò gì, cậu đang bận đuổi đám vong hồn mơ ước khôi linh của Hàn đại thiếu.

Mặc dù chúng nó không dám thật sự xông pha đớp thử một miếng, thì một đám nhỏ dãi xung quanh kiểu này trông cũng khá phiền.

Mọi người đi thẳng đến khu trung tâm nhà ma, cũng chính là nơi diễn ra các tràng kịch kinh dị thường ngày. Nơi đây được nhà ma coi làm trọng điểm tuyên truyền, theo như nhân viên giới thiệu, xung quanh khu này có trang bị hơi lạnh, dưới mặt đất còn bố trí nhấp nhô lên xuống, có thể mô phỏng lung lay bất cứ lúc nào. Ngoài ra, bốn vách tường xung quanh thiết đặt rất nhiều cánh tay cao su, vừa chạm vào cái là sẽ thò ra.

Liên Kỳ Tư nhìn một cánh tay được đưa qua làm mẫu, đúng là trông y như thật, dù dưới ánh sáng ngời ngời cũng khó phân biệt thật hư, bên trên còn gắn móng tay rất dài, kẽ móng tay có thứ gì nâu đen như máu. Nếu đặt ở dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhất định có thể dọa cho người ta hết hồn.

Tuy nhiên trọng điểm của bọn họ không phải đến vui chơi. Sau khi hiểu rõ tình huống, Liên Kỳ Tư liền để đội viên tiến hành kiểm tra xung quanh một cách tỉ mỉ.

Một đường tới đây, các thiết bị luôn phản ánh linh lực chập chờn, nhưng phần khá lớn trong đó đều do vong hồn xung quanh gây ra.

Trải qua thời gian dài như vậy, rất nhiều vong hồn đã đánh mất trí nhớ khi còn sống, cứ vậy vô tri vô giác mà lang bạt nơi đây. Đối với đám vong hồn này, đệ tử huyền môn cũng không có cách gì, bọn họ chỉ có thể ra tay với những vong hồn đã chuyển thành oán linh hoặc đã hại đến mạng người. Nhưng hiển nhiên, nơi này không có ai như vậy.

Kiểm tra thẳng đến trung tâm, rốt cuộc thiết bị mới phát tín hiệu cảnh cáo. Đám Liên Kỳ Tư vội vàng vây lại, đến lúc bọn họ dùng phù mới phát hiện, lòng đất nơi này đặc quánh, trừ phi dùng bạo lực triệt phá, nếu không bọn họ sẽ rất khó biết được bên dưới là thứ gì.

Không hiểu nguyên hình, bọn họ có nhiều linh lực đến đâu cũng không thể xử lý. Liên Kỳ Tư gọi nhân viên qua, hỏi xem anh ta có biết bên dưới là gì hay không.

Người nhân viên lắc đầu: "Ở chính giữa này ngay cả sân mấp mô cũng không có, bên dưới hoàn toàn là mặt đất."

Anh ta còn bổ sung một câu: "Nhưng mà bọn tôi cũng cảm giác nơi này lạnh rét, có thể là điều hòa có vấn đề, chưa kịp sửa chữa. Thành ra khoảng thời gian gần đây mọi người cũng không muốn đến khu vực này trực cho lắm."

Vân Tử Túc nghe vậy nhìn lướt xuống dưới, đoạn nói: "Bên dưới có xương người."

Nhân viên rùng mình một cái, nói vội: "Không, không thể nào, tôi là nhân viên kỳ cựu, cũng biết chuyện công viên, lúc dọn dẹp khoảnh đất này, bên thi công đã đào hết xương người ra rồi."

Vân Tử Túc không đồng ý, khẳng định lời này chỉ là lời một phía. Từ khi tiến vào công viên cậu đã cảm nhận được mấy bộ.

Chỉ là bộ này nằm đúng bên trong nhà ma, tiếp nhận tất cả các loại mặt trái cảm xúc, vì vậy mà dần dần phát ra dấu hiệu chao nghiêng.

Cậu nói: "Bên dưới có một mẩu xương bàn tay, chỉ là xương ngón tay bị đào tán loạn, không an phận lắm."

Nhân viên có vẻ vẫn không tin, Hàn Dịch nhìn anh ta một cái: "Có lúc các anh không khống chế được cánh tay trong tường phải không?"

Những lời này vừa thốt ra, đám Liên Kỳ Tư vừa mới xem xét đám tay tức thì tê rần sống lưng. Nhân viên kinh hãi nghẹn giọng hỏi: "Sao, sao cậu biết?"

Hàn Dịch không giải thích, chỉ nói: "Là do xương ngón tay gây ra."

Có thứ gì đang la hét, tôi cũng muốn ra ngoài chơi cùng bọn chúng.

Nhân viên vội nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Hàn Dịch nhìn Liên Kỳ Tư: "Các cậu không có cách nào à?"

Liên Kỳ Tư thoáng sửng sốt, vội vã gật đầu: "Có, bọn tôi có phù trừ tà."

Một khi đã biết là gì, việc xử lý sẽ trở thành đơn giản. Để lại hai đội viên thương lượng với nhân viên, còn lại mọi người tiếp tục tra xét, tuy nhiên đến tận khi rời khỏi nhà ma, bọn họ vẫn không thu hoạch được thêm manh mối nào.

Thế nên đến nơi này chỉ vì một mẩu xương ngón tay thôi hả? Liên Kỳ Tư không khỏi sinh ra bực bội. Hai địa phương ghé đến hôm nay đều không có tiến triển, quả thực khiến lòng người không dễ chịu.

Cậu ta đang định dẫn người qua tàu lượn siêu tốc xem sao, thì lại nhận được điện thoại của Thẩm Thu Vãn. Điện thoại nói, quán bar có thu hoạch, bảo cậu ta dẫn mấy người đàn ông qua đó tiếp viện.

Ngắt máy xong, Liên Kỳ Tư để các thành viên nữ ở lại tra xét, sau đó bèn đi tìm Vân Tử Túc.

"Sư huynh báo bên quán bar phát hiện ra thứ gì đó, có thể làm phiền hai anh ghé qua một chuyến được không?"

Vân Tử Túc đáp ứng luôn không nghĩ ngợi nhiều. Liên Kỳ Tư đi ra mấy bước, mới muộn màng phát hiện sau gáy lạnh run, chờ đến khi cậu ta quay đầu, lại phát hiện sau lưng chỉ có Vân Tử Túc và Hàn Dịch, báo hại cậu ta không nhịn được chửi thề.

Lúc mọi người chuẩn bị rời đi sắc trời đã muộn, còn một tiếng nữa công viên sẽ đóng cửa, xương ngón tay bên trong nhà ma vẫn phải xử lí, nhân viên vốn định trực tiếp đóng cửa nhà ma, thế nhưng lại có ba học sinh chờ bên ngoài khăng khăng đòi vào xem một chút.

Nhân viên khuyên nhủ bọn họ, nói các thiết bị bên trong đều ngừng cả rồi, bây giờ đi vào cũng không có gì chơi. Ba người lại bảo đi vào chụp tấm ảnh rồi đi ra, sẽ không chạy loạn.

Bọn họ còn nói, vất vả lắm mới được đến một chuyến, mai phải về đi học, hơn nữa bây giờ cũng chưa đến giờ đóng cửa, cũng chẳng có thông báo trước, vì cớ gì mà không cho vào.

Nhân viên không lay chuyển được bọn họ, lại nghĩ xương ngón tay cũng ở trung tâm, bọn họ không đi vào thì sẽ không vấn đề gì, bàn bạc một chút, sau cùng vẫn để người vào.

Phía ngoài nhà ma, Hàn Dịch híp mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ.

Vân Tử Túc nhận ra bèn hỏi: "Sao thế?"

Đám Liên Kỳ Tư vẫn đang chia đồ, hai người trò chuyện không cần lo bị người nghe thấy. Hàn Dịch nói: "Họ dẫn em bé vào."

"Em bé?" Vân Tử Túc tò mò, "Anh có thể nhìn thấy em bé?"

"Đứa bé này dính máu người, nhiễm tinh khí," Hàn Dịch giải thích, "Nên anh có thể nghe được, nó đang khóc."

Vân Tử Túc cau mày, cậu thả linh thức, lập tức phát hiện trong balo của một người có tản ra sương xám như có như không.

Sương xám quá nhạt, không dò ra được tin tức hữu dụng, Vân Tử Túc đành phải hỏi Hàn Dịch: "Nó đang khóc gì vậy?"

Hàn Dịch nói: "Không nói gì, chỉ khóc."

Vừa mới dứt lời, Liên Kỳ Tư đã gọi hai người họ rời đi. Hai người không tiện ở lâu, Vân Tử Túc quay đầu một cái rồi theo gót Hàn Dịch rời đi.

Công viên cách quán bar một giờ xe chạy, lúc bọn họ đến nơi, trời đã tối hẳn. Cả khu này đều là quán bar, nơi nơi náo nhiệt, tuy nhiên Vân Tử Túc liếc mắt một cái đã phát hiện oán khí từ quán bar cần tìm.

Cậu nhịn không được cau mày, ba địa điểm đã đến hôm nay, cái sau càng kỳ quặc hơn cái trước.

Liên Kỳ Tư cũng nhận ra, cậu ta đỗ xe xong đang định bước vào, thì lại phát hiện ra các đội viên khác ngoài Thẩm Thu Vãn ở bãi đỗ xe kế cận.

Bọn họ chờ ở phía ngoài.

"Không phải sư huynh cần tiếp viện à," Liên Kỳ Tư ngờ vực, "Tại sao các cậu còn chưa vào?"

Mấy người bọn họ trưng vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt giải thích: "Quán bar đấy kiểm tra nghiêm ngặt, bảo vệ bảo là nhìn một cái đã biết bọn em không phải gay, chắc chắn là đến quấy rối, chưa đi vào đã bị đẩy văng."

Sau khi Thẩm Thu Vãn phát hiện có oán khí, anh ta nghi ngờ vấn đề lần này có liên quan đến con người, nên không để thành viên trong đội tiết lộ thân phận, tránh bứt dây động rừng. Thế nên những người này bị cản đường, cũng chỉ có thể ấm ấm ức ức đợi bên ngoài.

Liên Kỳ Tư: "..."

Thế sư huynh vào đấy kiểu gì?!

Liên Kỳ Tư vừa sợ vừa nghi nói rõ tình huống cho Vân Tử Túc, chỉ thấy đối phương ngẩng đầu nhìn Hàn Dịch, sau đó hai người cùng đi về phía quán bar.

Hai tên bảo vệ to lớn ngoài cửa nhìn bọn Vân Tử Túc một cái, trực tiếp cho qua.

Liên Kỳ Tư đứng đằng xa: "... Hay là mình cũng tìm một người cùng vào?"

Một đội viên bên cạnh nhỏ giọng báo cáo: "Vô ích thôi sếp, em với thằng Lâm thử rồi, bảo vệ bảo bọn em chụt một cái, em với thằng Lâm không hạ mồm nổi..."

Liên Kỳ Tư hận rèn sắt không thành thép, sau đó cậu ta cảm giác mình cũng chẳng hạ miệng nổi, cuối cùng lôi ra một chiếc áo khoác da, khoác lên người đi về phía quán bar.

Cậu ta tỏ vẻ thản nhiên, bước chân trấn định, nhưng còn chưa đi được đến cửa, đã bị hai tên bảo vệ chặn cứng.

Bảo vệ ngậm điếu thuốc, khinh khỉnh liếc cậu ta một cái: "Làm gì đây?"

Trên mặt Liên Kỳ Tư viết đầy hai chữ thản nhiên: "Dạo bar thưởng rượu, có chuyện gì à?"

Bảo vệ cười lạnh một tiếng: "Thôi được rồi, bên trong không có cô em nhỏ, chỉ có anh trai lớn, chú đi vào không thỏa mãn bọn họ được đâu."

Bảo vệ bên cạnh cũng nói: "Sao hôm nay nhiều thẳng nam đến thế? Thật sự coi bọn tôi là người mù à?"

Liên Kỳ Tư cứ vậy khóc không ra nước mắt lủi thủi quay về.

Cậu ta càng thêm thắc mắc sư huynh lẻn vào ra sao.

Bên trong quán bar rất rộng, người cũng đông đúc. Ánh đèn lập lòe lúc sáng lúc tối, trên sân khấu còn có người ca hát. Vân Tử Túc nhìn một vòng xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một người đàn ông đôi chút, sau đó nhìn thấy Thẩm Thu Vãn cách đấy không xa.

Cậu và Hàn Dịch một trước một sau bước tới, Thẩm Thu Vãn đang uống rượu với một cậu trai trẻ. Tính ra, Thẩm Thu Vãn mặc dù tháo vát nhưng không hề gầy yếu, cậu trai kia nói chuyện với anh ta có vẻ rất hợp nhau.

Tuy nhiên vừa thấy hai người xuất hiện, Thẩm Thu Vãn đã đuổi cậu trai kia đi trước.

Cậu trai mất hứng trợn mắt lườm Vân Tử Túc một cái, rồi mới phụng phịu lết đi.

Vân Tử Túc hỏi chấm đầy đầu.

Thẩm Thu Vãn nhìn ra sau hai lần, thấy Liên Kỳ Tư không vào được, hình như cũng không ngạc nhiên gì nhiều. Anh ta thấp giọng, đang chuẩn bị phân tích tình huống cùng hai người, chợt thấy Vân Tử Túc huơ tay một cái.

Tiếng nhạc và tiếng ồn ã xung quanh bỗng dưng nhỏ lại, Thẩm Thu Vãn không khỏi thoáng sửng sốt.

Tuy nhiên anh ta mau chóng hoàn hồn, tiếp tục lời nói vừa bị cắt đứt.

Lúc mới vào quán bar, Thẩm Thu Vãn cũng không thể tra ra điều gì dị thường, mãi đến buổi tối lượng người tăng vọt, một gã đàn ông cao to râu kẽm bước vào, rất nhiều người xung quanh rối rít chào hỏi, Thẩm Thu Vãn mới để ý đến gã.

Người đàn ông này vừa tiến đến, bầu không khí trong quán bar tức thì xoay chuyển.

"Tôi dò hỏi người khác về tên đàn ông kia," Thẩm Thu Vãn kể, "Anh ta là khách quen của quán, cũng là nhân vật hot nhất, được hoan nghênh vô cùng."

Trên thực tế, cậu trai trẻ vừa rồi nói năng rất trắng trợn, gì mà miếng mồi ngon của tất cả mọi người, hay là bạn giường mạnh nhất, cậu trai này còn cố tình dùng lời lẽ kích thích Thẩm Thu Vãn, nói rằng chắc chắn kỹ thuật của anh ta không so được với tên đàn ông kia, muốn dụ Thẩm Thu Vãn thử một lần với cậu ta.

Mấy thứ này đều bị Thẩm Thu Vãn gạt phắt, anh ta chỉ cung cấp tin tức hữu dụng, sau đó chêm thêm một câu: "Tôi nghi oán khí có liên quan đến anh ta."

Ba người đang trò chuyện, bỗng thấy một người mặc đồng phục quán bar bưng ly rượu đi đến.

Vân Tử Túc âm thầm rút kết giới.

Phục vụ đưa rượu qua: "Ly rượu này là của vị tiên sinh đằng ấy mời."

Cậu ta chỉ về một hướng, chính là tên râu kẽm bọn họ vừa bần về.

Thẩm Thu Vãn cau mày: "Đưa cho ai?"

Thấy nhóm người chú ý đến mình, tên râu kém đằng xa nâng ly về phía bọn họ, để lộ một nụ cười ngạo nghễ.

Xung quanh bắt đầu nhen nhóm tiếng rì rầm.

Phục vụ nói: "Đưa cho vị tiên sinh này."

Thẩm Thu Vãn nhìn qua, phát hiện người cậu ta chỉ thế mà lại là...

Hàn Dịch.

_____________

Tác giả có lời:

Vân Tử Túc:?? Nhà ngươi nhìn thẳng vào roi xích của ta mà lặp lại lần nữa xem??

Dự đoán tình tiết: Vân bé ngoan bảo vệ (sạc điện) báu vật

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No