Sau Khi Trầm Oan Giải Tội

Chương 100: Rửa Sạch Oan Khiên

Chương sau
Danh sách chương

Quỳnh Nhập Nhất hóa thành hình người, liếc thấy Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đặt Cố Tòng Nhứ đã hóa thành rồng nhỏ vào trong vạt áo trước ngực, lấy làm lạ nói: “Bình thường ngươi hay nhét đồ vào trong tay áo mà?”

“…” Ngón tay của Tương Trọng Kính khẽ ngừng lại, tức giận lườm hắn nói: “Hôm nay sao ngươi nói xàm nhiều thế?”

Quỳnh Nhập Nhất vô tội nhìn hắn.

Sau khi tam độc tản đi, bí cảnh khôi phục lại hình dáng vốn có, thân thể bị Tam Độc chiếm cứ của Tấn Sở Linh yên tĩnh nằm trên đất, biến thành một cái xác vô hồn biết đi.

Sáu mươi năm trước Quỳnh Nhập Nhất bị tên điên này tàn nhẫn xén gọt một trận, lúc này thù mới hận cũ kéo đến, hắn xông tới đạp lên mặt Tấn Sở Linh, nói: “Chủ nhân, xử lý thứ này thế nào?”

Tương Trọng Kính cách một lớp áo vuốt ve Cố Tòng Nhứ, nghe vậy liếc nhìn mắt rắn vô hồn khép hờ của Tấn Sở Linh, lạnh nhạt nói: “Thần hồn của hắn vẫn còn đang ở trong phong ấn phá giải trận pháp, thân xác… Ầy, mang hắn ra khỏi bí cảnh đi.”

Chủ vị Tộc chủ yêu tộc của Tấn Sở Linh cũng không sạch sẽ, trong tay hắn không biết dính bao nhiêu máu, nếu để tộc nhân yêu tộc biết được Tấn Sở Linh hiện giờ chỉ là một cái xác vô hồn không thể phản kháng, không biết sẽ phải chịu đối đãi thế nào.

Tương Trọng Kính không rảnh phí sức vào chuyện của Tấn Sở Linh, dời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Đi thôi, xuống bên dưới xem tình hình ra sao rồi.”

Quỳnh Nhập Nhất thấy không còn chuyện của mình nữa liền chạy trở về Song Hàm Thành.

Tương Trọng Kính cũng không để ý tới hắn, bấm pháp quyết đưa thân thể của Tấn Sở Linh ra ngoài bí cảnh, sau đó tung người nhảy xuống Linh thụ.

Ở chính giữa Linh thụ, Dịch Xích Hàn đâm kiếm vào thân cây phá ra một lỗ hổng lớn,nhanh tay đón lấy Dịch Quận Đình không còn bị tam độc bao quanh đang rơi xuống.

Mãn Thu Hiệp liền nhận ra Dịch Xích Hàn và Dịch chưởng môn mặt già đẫm lệ ở phía sau, hắn thầm ‘A’ một tiếng, bàn tay nắm chặt cổ tay của Dịch Quận Đình nãy giờ bỗng thả ra, cả người thẳng tắp rơi xuống.

Dịch Xích Hàn phản ứng cực nhanh, đón được Dịch Quận Đình liền ném ngay cho Dịch chưởng môn, sau đó định lao xuống bắt lấy Mãn Thu Hiệp, chẳng qua hắn vừa cử động thì có một vệt bóng đỏ còn nhanh hơn hắn một bước, phảng phất như mũi tên rời cung sượt qua vai hắn lao thẳng tới Mãn Thu Hiệp.

Cả người Tương Trọng Kính khoác theo ngọn lửa đỡ lấy Mãn Thu Hiệp, đồng thời cầm lấy cổ tay Mãn Thu Hiệp cuồn cuộn truyền linh lực vào, ổn định lại toàn bộ kinh mạch bị tổn thương nặng nề của hắn.

Mãn Thu Hiệp mơ màng thần trí không rõ, gắng gượng mở mắt khạc ra một búng máu, mông lung nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính đang vừa chữa thương cho Mãn Thu Hiệp vừa mở miệng trách mắng dây leo bên cạnh: “Ngươi chết dí ở đâu thế? Không biết kéo hắn lại sao?!”

Dây leo lắc qua lắc lại dường như muốn nói gì đó, Tương Trọng Kính không thèm để ý, mắng: “Đồ vô dụng—”

Tầm mắt của Mãn Thu Hiệp giống như bị một lớp sương dày đặc che phủ, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tương Trọng Kính, lờ mờ cảm thấy cảnh tượng này dường như đã xảy ra ở đâu đó.

Ý thức của hắn bị khuấy thành vũng nước đục, Thần hồn chấn động, nguyên đan được linh lực cố gắng bảo trụ để không bị nổ tung.

Mãn Thu Hiệp thều thào: “Tông chủ…”

Tương Trọng Kính được dây leo chở xuống đáp trên đất, không nghe rõ Mãn Thu Hiệp nói gì, hắn thấy Mãn Thu Hiệp đã thương nặng thành ra như vậy mà còn gắng gượng muốn lên tiếng, vội nói: “Đừng nói gì cả, lập tức sẽ tốt ngay thôi.”

Mãn Thu Hiệp vươn tay như thể muốn ôm lấy hắn, môi khẽ cử động giống như đang nói: Tông chủ chạy mau…

Tương Trọng Kính nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của hắn, không khỏi sững sốt.

Mãn Thu Hiệp không còn sức duy trì ý thức nữa, cổ tay thẳng tắp rơi xuống.

Mưa lớn bên ngoài đã tạnh, Tương Trọng Kính vừa đỡ Mãn Thu Hiệp ra ngoài thì Tống Hữu Thu đã vừa lăn vừa chạy tới, kinh hoàng nhìn cả người Mãn Thu Hiệp toàn là máu: “Đại, đại nhân?!”

Tương Trọng Kính thở dài nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại, ta đưa hắn vào trong viện tử của ngươi nằm nghỉ trước, ngươi tới Vô Tẫn Lâu tìm xem có linh dược hồi phục thương tích không.”

Tống Hữu Thu không dám nói nhiều liền gật đầu như giã tỏi, sau đó co cẳng chạy nhanh tới tòa Vô Tẫn Lâu đã biến thành phế tích.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đặt Mãn Thu Hiệp nằm xuống giường trong viện tử, nhíu mày truyền cho hắn thêm một phần linh lực, khi thấy vết thương trên người đã không còn đáng ngại thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở bên ngoài, Khúc Nguy Huyền mặc một thân áo xanh, vẻ mặt không cảm xúc cảnh giác nhìn vô số tu sĩ kéo đến đây, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.

Mấy ngày trước tin tức bí cảnh tam độc mở ra đã truyền đi khắp Cửu Châu, nhưng vì Linh thụ chưa sinh trưởng nên nhiều người mất hứng bỏ về, còn lại một nhóm người ở lại trấn nhỏ gần Linh thụ để canh chừng, nhìn thấy Linh thụ đột nhiên sinh trưởng thành đại thụ che trời thì lập tức chạy vội tới.

Sau khi đến nơi, bí cảnh bị chìm trong bóng tối hàng năm phải dùng Tê Chiếu U Hỏa mới có thể tìm đường đi vào giờ đây đã biến thành một hòn đảo bình thường, sương mù đen dày quanh quẩn giữa không trung đã hoàn toàn tản đi, thấp thoáng lộ ra một bãi phế tích.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nhìn về phía Khúc Nguy Huyền.

Một tu sĩ cầm kiếm bước tới hỏi thử: “Khúc Tông chủ, dám hỏi trong bí cảnh… Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng hắn đã hỏi sai người, Khúc Nguy Huyền cũng không biết đã xảy ra chuyện gì chứ đừng nói đến chuyện trả lời hắn.

Khúc Nguy Huyền không đáp lại, chỉ thờ ơ nhìn hắn.

Hắn không lên tiếng, mọi người xung quanh càng tỏ ra lúng túng.

Một tu sĩ khác thấy Linh thụ cành lá xơ xác tiêu điều cùng với bí cảnh đã tản đi sương mù, hắn do dự một chút rồi thử suy đoán: “Không phải trưởng lão Tam môn đã nói ngàn năm trước tội nhân mưu toan phá hủy địa mạch đã chết trong bí cảnh sao, bây giờ sương đen tản đi hết, chẳng lẽ oan hồn của tội nhân kia đã trốn ra được?”

Vừa nói xong, ai nấy đều há to miệng kinh hãi.

Mặc dù Khúc Nguy Huyền không biết bọn họ nói gì, nhưng có thể hiểu đại khái bọn họ là đang nói người diệt trừ tam độc là tội nhân, lúc này hắn cảm thấy hơi tức giận nhưng không biết biểu lộ ra như thế nào, muốn mắng người cũng không biết phải mắng ra sao, muốn đánh người nhưng vì được dạy dỗ lễ nghi nhiều năm nên không tiện ra tay, chỉ có thể lạnh lùng nhìn kẻ phát ngôn.

Tu sĩ kia bị ánh mắt của Khúc Nguy Huyền dọa sửng sốt, gãi đầu không biết mình đã nói sai cái gì.

Những người khác bắt đầu xì xào bàn tán.

“Lỡ như hồn phách của tội nhân kia trốn ra tu luyện thành quỷ tu, hắn sẽ tiếp tục phá hư địa mạch không?”

“Khó nói, dù sao cũng đã qua ngàn năm.”

“Trưởng lão Tam môn đi đâu rồi? Còn Túc thủ tôn nữa?”

“Hắn, ài, không biết hắn cấu kết với phường yêu ma quỷ quái nào, quản sống chết của hắn làm gì?”

“Bây giờ có người trông nom địa mạch không?”

“…”

Khúc Nguy Huyền càng nghe càng tức giận, thật giống như thất tình lục dục bị đè nén xuống sáu mươi năm qua cuối cùng cũng cải tử hồi sinh, hắn hít sâu một hơi, dùng một tia linh lực yếu ớt ngưng tụ thành linh kiếm, chỉa về phía tu sĩ cầm đầu phát ngôn hai chữ ‘tội nhân’ kia, lạnh lùng nói: “Ngươi, đánh với ta.”

Tu sĩ kia tỏ vẻ vô tội: “Khúc tông chủ, đây là có ý gì?”

Cổ tay của Khúc Nguy Huyền run lên: “Đánh!”

Tất cả mọi người đều tỏ ra nghi ngờ không hiểu gì cả, ngay lúc này, Tương Trọng Kính từ trong hư không chậm rãi đi ra, nhìn thấy một mình Khúc Nguy Huyền đối diện với nhiều người, ngay cả kiếm cũng đã rút ra, hắn hơi nhíu mày, đi tới cười nói: “Có chuyện gì vậy?”

Mặc dù hắn mỉm cười hòa nhã nhưng không biết từ lúc nào hai đốm u hỏa ở sau lưng hắn nhô ra, hóa thành ác thú lửa to lớn dữ tợn, hai hốc mắt đáng sợ nhìn nhìn chằm chằm đám người trước mặt.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Trong đó có một kiếm tu đã được Tương Trọng Kính cứu ra khỏi địa cung ngày đó, vốn không có ý định ra tay với Tương kiếm tôn, thấy vậy liền bước tới giảng hòa: “Kiếm tôn bớt giận, chúng ta không có ác ý, chỉ là lo lắng bí cảnh có xảy ra chuyện gì hay không, nên mới hỏi thăm vài câu.”

Khúc Nguy Huyền vẫn còn giương kiếm lặp lại lời hồi nãy: “Ngươi, đánh.”

Tương Trọng Kính nghe thấy những lời bàn tán xì xào xung quanh, mơ hồ nhận ra gì đó, hắn bật cười cầm lấy cổ tay của Khúc Nguy Huyền, dịu dàng nói: “Được rồi, không tức giận.”

Tương Trọng Kính nói ra câu này, Khúc Nguy Huyền mới rút kiếm về.

Tương Trọng Kính không hề có ý trách cứ những tu sĩ này, dù sao bọn họ chỉ là những tu sĩ trẻ tuổi khoảng mấy trăm năm đổ lại đây.

Ngàn năm trước Tam Độc đã bắt đầu tung tin bịa đặt Tương Trọng Kính âm mưu phá hủy địa mạch, bây giờ đã qua nhiều năm, có rất ít người biết được chân tướng năm đó, sở dĩ bọn họ kêu hắn là ‘tội nhân’ đều là vì nghe sao nói vậy, không biết rõ sự thật mà thôi.

Tương Trọng Kính nhàn nhạt nói: “Sương dày trong bí cảnh tam độc tản ra là vì tam độc đã bị diệt trừ, chư vị không cần phải lo lắng.”

Mọi người đang nhỏ giọng xì xào, nghe vậy thì khẽ sửng sốt.

Tu sĩ được Tương Trọng Kính cứu vội vàng tán dương: “Không hổ là Kiếm tôn, vậy là tội nhân của ngàn năm trước cũng đã bị ngài diệt trừ.”

“Ài, quá khen rồi, ta nhận thì ngại lắm.”

“Nào có nào có! Kiếm tôn quá khiêm tốn rồi.”

Tương Trọng Kính chỉ vào mình, vô tội nói: “Nhưng mà tội nhân ngàn năm trước, chính là ta.”

Các tu sĩ khác đang nở nụ cười định tung hô Tương Trọng Kính bỗng chốc hóa đá, sau đó tất cả mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, mở to mắt hoảng sợ nhìn hắn.

“Kiếm tôn…” Có người ngập ngừng nói: “Chuyện, chuyện này nói giỡn không vui chút nào đâu.”

Tương Trọng Kính nhìn bọn họ tỏ vẻ sợ hãi không dám tin tưởng thì cảm thấy hơi mắc cười, hắn gian xảo chớp mắt một cái, ngược lại cố ý làm ra vẻ bị bọn họ dọa sợ: “Ta còn cảm thấy rất vui— Chư vị có từng nghe nói, tội nhân ngàn năm trước kia, tên họ là gì không?”

Những người khác không còn cười nổi, cũng không phân biệt rốt cuộc là Tương Trọng Kính nói thật hay chỉ là đùa giỡn.

Có người nhớ mang máng đồng bạn của mình từng nói về tục danh của Tiên quân, nhưng đó là chuyện hồi còn mặc quần thủng đáy, dần dần lớn lên thì không còn nhớ rõ nữa, bây giờ nghe Tương Trọng Kính nói vậy thì bắt đầu vắt óc nhớ lại, đột nhiên trợn to hai mắt bụm miệng hít sâu một hơi.

Tên của vị Tiên quân đó là…

—Tương Trọng Kính.

Ngay lúc này, Dịch chưởng môn dẫn theo Dịch Quận Đình và Dịch Xích Hàn từ trên Linh thụ đáp xuống, hắn nghe thấy những lời này liền nhanh chóng đi tới, cất giọng ồm ồm: “Tất cả đều là một đám ngu xuẩn! Tội nhân ngàn năm trước sao có thể là Tiên quân, đạo lý đơn giản này mà cũng không biết? Ngu xuẩn!”

Dịch chưởng môn bụng dạ thẳng thắn không thích động não cuối cùng cũng có cơ hội mắng người khác ngu xuẩn, hắn vẫn còn chưa thoát khỏi nỗi sợ suýt chút nữa mất đi đứa con trai ruột thịt duy nhất, giờ lại thấy một đám ngu xuẩn bao vây Tương Trọng Kính nói năng xằng bậy, rốt cuộc lửa giận bùng phát giơ ngón tay lên cơ hồ muốn dí vào mũi của từng tu sĩ ở đây mà chửi.

Tính tình của Dịch chưởng môn quá thẳng thắn, mặc dù ngoài sáng trong tốt đắc tội không ít người nhưng phần lớn người Cửu Châu vẫn rất thích tính cách hào sảng thoải mái này của hắn, bị chửi văng nước miếng đầy mặt như thế cũng chỉ dám lùi về sau, liên tục kêu Dịch chưởng môn bớt giận.

Dịch chưởng môn tức giận quá chừng, chửi càng lúc càng hăng hơn.

“Ta nhớ trong đám các ngươi có mấy tên bị Túc Tàm Thanh bắt đi thì phải, ngu xuẩn, Túc Tàm Thanh đó mà là Túc thủ tôn thật sao, rõ ràng hắn bị người khác đoạt xác, ngay cả chuyện cỏn con này mà cũng không nhìn ra!”

“Các ngươi có biết những năm qua vật kia đã đoạt xác biết bao nhiêu người rồi không? Bây giờ các ngươi có tin tức hay đầu mối gì của những tu sĩ bị mất tích chưa?! Bộ cái não của các ngươi dùng để trang trí thôi hả?!”

“Ngu đần, dốt nát! Tất cả đều là một đám ngu xuẩn!”

Mọi người bị mắng máu chó đầy đầu, đầu óc kêu lên ong ong, bên tai toàn là tiếng mắng ‘ngu xuẩn’ vang vọng không ngớt.

Tương Trọng Kính đứng bên cạnh không nhịn nổi mà bật cười.

Hắn vẫn nghĩ Dịch chưởng môn là một thô nhân không thích động não, nhưng không ngờ hắn không phải là vì không động não, mà là rất biết cách ẩn nấp.

“Dịch chưởng môn bớt giận, chúng ta…”

“Bớt giận cái gì?! Con trai của ta suýt chút nữa bị tam độc biến thành vật chứa, ta mà bớt giận thì sẽ tự bạo nguyên đan!” Dịch chưởng môn tức tối: “Túc Tàm Thanh đã chết— Chết hay lắm!— Bây giờ lão tử chính là người đứng đầu Tam môn, các ngươi còn dám bịa đặt vu hãm Kiếm tôn là tội nhân, ta cho đi chầu trời hết!”

Mọi người: “…”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhất thời dở khóc dở cười, nói: “Dịch chưởng môn, không cần phải làm vậy.”

Dịch chưởng môn quay đầu lại, không còn lớn tiếng tức giận như hồi nãy, hắn cung kính nói với Tương Trọng Kính: “Kiếm tôn không cần bận tâm những lời đồn đại bịa đặt lung tung này, ngài đã bị Tam giới Cửu Châu hiểu lầm hơn ngàn năm, cũng nên đến lúc chân chính rửa sạch oan khiên.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Năm đó lấy thân bảo vệ địa mạch, hôm nay tru diệt tam độc, hắn đều không cần được người thừa nhận, cảm ơn hay là tung hô.

Đối với hắn, cái nhìn của người ngoài vốn không đáng nhắc tới, dù sao ngay từ khi bắt đầu, hắn bảo vệ địa mạch vốn không phải là vì bọn họ.

Nhưng nam nhân trông thô kệch cẩu thả này thế mà lại đối với hắn…

“Nên đến lúc chân chính rửa sạch oan khiên.”

Tương Trọng Kính không kiềm nổi mà nở một một nụ cười chân, dịu dàng nói: “Được.”

Tuy nói là vậy nhưng Tương Trọng Kính cũng không muốn làm rầm rộ quá lên, dù gì với tính cách của hắn, nói lời khách sáo chọc cười là đủ lắm rồi, nhưng nếu bắt hắn kể ra bản thân đã làm được gì, đã phải hi sinh đánh đổi những gì cho Cửu Châu với từng người một, còn không bằng thọc hắn một kiếm chết quách cho xong.

Quá làm kiêu.

Nhưng Dịch chưởng môn lại là người không chịu thua thiệt, lúc này thay mặt Tương Trọng Kính đứng ra khảng khái kể hết mọi chuyện cho đám người kia nghe, thậm chí còn thêm mắm dặm muối cho sinh động, nói nước miếng tung bay liên tục không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ.

Các tu sĩ bị hắn oang oang đến nỗi ù cả tai, có người không giữ vừng lập trường, suýt chút nữa bị Dịch chưởng môn lôi kéo gia nhập vào đội ngũ những người điên cuồng si mê Tương kiếm tôn.

Ngàn năm trước, Tương tiên quân một lòng vì Tam giới Cửu Châu, lại gặp phải kiếp nạn tộc nhân chết hết, bạn thân nhập ma, ngay cả bản thân cũng rơi vào kết cục bi thảm.

Ngàn năm sau, Tương kiếm tôn lấy kiếm đạo danh chấn Cửu Châu, hoàn toàn diệt trừ tam độc nhiều năm gây hại cho Tam giới.

Có thể nói là oai phong lẫm liệt, thánh sống độ thế.

Da mặt dày như Tương Trọng Kính nghe vậy cũng phải ngượng chín mặt, nhác thấy Tống Hữu Thu tìm được thuốc đem tới liền vội vàng đi vào chữa thương cho Mãn Thu Hiệp.

Chuồn lẹ chuồn lẹ.

Cứ như vậy loay hoay hơn nửa ngày, vết thương của Mãn Thu Hiệp dần trở nên ổn định, Dịch chưởng môn dựa vào chất giọng oang oang như cái loa của mình tuyên dương công lao của Tương Trọng Kính cho tất cả mọi người đều biết.

—Tống Hữu Thu nghe mà vỗ tay liên tục.

Sau khi thương tích của Mãn Thu Hiệp đã hoàn toàn ổn định, Tương Trọng Kính mới thở phào nhẹ nhõm, hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn là quyết định đưa người trở về Vô Tẫn Đạo.

Vô Tẫn Lâu ở Vô Tẫn Đạo có người hầu chăm lo việc kinh doanh, nhìn thấy Mãn Thu Hiệp lúc đi hết mình lúc về hết hồn thì lập tức nháo nhào than trời trách đất.

“Đại nhân! Đại nhân bị làm sao thế này?!”

“Đại nhân ơi!”

“Ta đi tìm Tống đại nhân mua quan… Á!”

“Im miệng!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính tức giận liếc bọn người hầu: “Không có chuyện gì nghiêm trọng, các ngươi cẩn thận chăm sóc hắn là được.”

Mọi người đều biết thân phận và cảnh ngộ của Tương Trọng Kính, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt đồng tình và sùng kính, nghe hắn nói vậy vội nói: “Tuân lệnh!”

Tương Trọng Kính sắp xếp Mãn Thu Hiệp ổn thỏa xong, Khúc Nguy Huyền cũng không ở lại lâu, một mình trở về Khứ Ý Tông, trong nhất thời hắn không biết nói chuyện với ai.

Về đến Vô Tẫn Lâu ở Vô Tẫn Đạo, Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đặt Cố Tòng Nhứ còn ngủ li bì lên trên gối mềm, còn hắn thì cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh, vươn ngón tay tới chọt nhẹ vào đầu rồng nhỏ của Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ là Tam độc long, với những tu sĩ kia mà nói thì là quái vật đáng sợ, nhưng đối với hắn lại là bảo bối quý giá.

Tương Trọng Kính kiểm tra thân thể của Cố Tòng Nhứ, phát hiện vì thiếu một đoạn long cốt cuối cùng nên lượng tam độc khổng lồ trong cơ thể y cứ cuộn trào không dứt, với lại không chịu vào trong nội đan, cho nên mới dẫn đến việc y ngủ mê man như vậy.

Nếu muốn biến tam độc thành linh lực cho Cố Tòng Nhứ sử dụng, thì nhất định phải tìm cho ra đoạn long cốt cuối cùng.

Nhưng bây giờ hắn không có chút manh mối nào, chỉ có thể chờ Cố Tòng Nhứ tỉnh lại, dựa vào thân rồng để cảm ứng long cốt.

Tương Trọng Kính nhíu mày nhìn rồng con ngáy khò khò, bắt đầu suy nghĩ câu nói trước khi ngất của Cố Tòng Nhứ là có ý gì.

Đáng ghét?

Rốt cuộc hắn đã làm gì mà bị y ghét, có thể làm một Cố Canh Ba luôn dung túng hắn phải nói ra hai chữ ‘đáng ghét’?

Chỉ là lấy máu trong tim thôi mà?

Không phải chứ, cho tới nay Cố Tòng Nhứ chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ chuyện gì của hắn, không thể nào vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nổi giận được.

Tương Trọng Kính vắt óc cực khổ suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra được gì, hơn nữa vì thiếu máu trong tim nên không bao lâu hắn liền lim dim rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trước khi rơi vào giấc mộng, hắn vẫn còn khổ não suy nghĩ.

“Canh Ba không biết nổi giận với ta, lúc trước ta quậy cỡ nào hắn cũng sẽ không giận, không đến nỗi cả hai sắp sửa trở thành đạo lữ mà không để ý đến ta.”

“Không đến nỗi không đến nỗi…”

Không biết ngủ bao lâu, Tương Trọng Kính nằm mơ đạp hụt chân mà giật mình tỉnh giấc.

Hắn xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi ngồi dậy, vô thức quay đầu tìm Cố Tòng Nhứ thì lại thấy chỗ rồng nhỏ nằm ngủ đã trống không.

Tương Trọng Kính lật đật bò dậy, nhớ lại ánh mắt lẫn câu nói trước khi ngất của Cố Tòng Nhứ thì không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, ngay cả giày cũng không kịp xỏ liền chạy nhanh ra ngoài tìm người.

Cũng may khi hắn vén màn ra ngoài phòng khách thì liền thấy Cố Tòng Nhứ đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Cố Tòng Nhứ co một chân đặt trên bệ cửa sổ, chân còn lại tự nhiên rũ xuống, cổ tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt không cảm xúc khẽ nghiêng ngắm nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời.

Nắng chiều vàng ươm phủ lên người y, trông cực kỳ nên thơ.

Cố Tòng Nhứ nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại.

Tương Trọng Kính tìm được y, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chạy tới cười nói như thường ngày: “Sao lại ngồi ở đây? Bây giờ ngươi còn thấy khó chịu trong người không? Ta dùng linh lực giúp ngươi trải chuốt lại kinh mạch nhé?”

Hắn đi tới bên cạnh Cố Tòng Nhứ, quen thuộc vươn tay với Cố Tòng Nhứ muốn để y ôm hắn lên ngồi trên bệ cửa sổ— Hắn muốn cùng Cố Tòng Nhứ ngồi sóng vai ngắm ánh hoàng hôn.

“Chờ khá hơn một chút, chúng ta đi tìm đoạn long cốt cuối cùng đi.”

Cố Tòng Nhứ không nói gì.

Cố Tòng Nhứ không tỏ rõ thái độ, vì tam độc trong cơ thể chưa được hoàn toàn luyện hóa nên làm cho mắt rồng màu vàng của y tràn ngập sương đen cuồn cuộn.

Y nhìn Tương Trọng Kính hồi lâu, sau đó quay đầu tiếp tục ngắm hoàng hôn, không phản ứng gì với Tương Trọng Kính— Dù chỉ là một vẻ mặt.

Tương Trọng Kính: ? ? ?

Tương Trọng Kính mắt chữ A một chữ O

Đây là lần đầu tiên hắn bị Cố Canh Ba ngó lơ thẳng thừng như vậy.

Tương Trọng Kính nhìn gò má tuấn mỹ dưới ánh hoàng hôn của Cố Tòng Nhứ, trong lòng lộp bộp một tiếng, đột nhiên có dự cảm xấu.

Cố Tòng Nhứ…

Lần này coi bộ nổi giận thiệt rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sau Khi Trầm Oan Giải Tội


Chương sau
Danh sách chương