Thương Thiên Phách Huyết

Chương 85: Ma tông


Trong mắt Lưu Đình lệ nóng đoanh tròng, rốt cục nhịn không được chảy xuống, nàng cắn chặt môi dưới, sau một lúc lâu, nhắm lại đôi mắt đẹp, thống khổ nói: " Không được đâu, đại ca."

Bàn tay Hứa Hải Phong đang khẽ vuốt sống lưng của nàng đột nhiên dừng lại, đáp án này tuyệt đối là ra ngoài ý muốn, hắn gắt gao nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Lưu Đình, nửa giây sau, hắn âm trầm hỏi: " Tại sao?"

" Đình nhi sống trong nhà đế vương, đã sớm biết bản thân không còn thuộc về mình, lần này gả sang Hung Nô, vì mục đích tiêu trừ đi tai ương đao binh. Nếu Đình nhi vì sự riêng tư của bản thân mà theo đại ca rời đi, Mạo Đốn làm sao chịu bỏ qua, đến lúc đó Hung Nô thiết kỵ xuôi nam, dân chúng Đại Hán ta lại có bao nhiêu người cửa nát nhà tan, lưu ly thất sở. Đình nhi không phải không nguyện, mà là không dám a." Lưu Đình khóc nói.

Trái tim Hứa Hải Phong chợt thả lỏng xuống, nguyên lai nàng không phải vì tham luyến quyền thế, mà là không đành lòng nhìn dân chúng Đại Hán tao thụ tai ương chiến tranh, vì vậy nhẹ giọng cười nói: " Đình nhi không cần lo lắng, nếu đại ca không có kế sách vẹn toàn, làm sao dám mở miệng khoa trương, ta tự có biện pháp, làm cho Mạo Đốn không cách nào nghi ngờ lên đầu chúng ta, nàng cứ yên tâm đi."

Lưu Đình nhìn Hứa Hải Phong, phảng phất như muốn xem lời của hắn là thật hay giả, nhưng Hứa Hải Phong thản nhiên nhìn nàng, trong đôi mắt biểu lộ vẻ tự tin vô cùng kiên định.

Đến tận đây, Lưu Đình mới chính thức tin tưởng chính mình không phải nằm mơ, nàng vui mừng bật khóc, nói: " Nếu thật sự là như thế, Đình nhi vì sao lại không muốn, Đình nhi sau khi thoát ly miệng hổ, chỉ cầu cả đời phụng thị đại ca, không còn cầu mong gì khác nữa."

Hứa Hải Phong buông lỏng tâm tư, lập tức cảm giác được vô cùng dễ dàng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Lưu Đình như con chim nhỏ mặc cho hắn âu yếm, bàn tay của Hứa Hải Phong đưa vào trong quần của nàng, lại đột nhiên dừng lại, nguyên lai không biết từ khi nào, nơi đó đã đẫm ướt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhìn hai gò má đỏ bừng của Lưu Đình, Hứa Hải Phong cảm thấy thỏa mãn cực độ, trong lòng hắn vừa động, hỏi: " Đình nhi, vì sao nàng lại ở trong phòng của Nhu nhi?"

" Doanh nhi tỷ cùng Nhu nhi tỷ cũng không ở chung, một mình muội cũng không ngủ được, liền đi ra tìm họ." Lưu Đình mơ mơ màng màng đáp.

" Vậy Nhu nhi đâu?" Hứa Hải Phong ngạc nhiên hỏi.

Lưu Đình chợt tỉnh ngộ, kinh hô: " A, đại ca, mau thả muội lên."

Hứa Hải Phong nghe lời buông tay, đã thấy nàng cũng không e ngại, liền mặc quần áo ngay trước mặt hắn. Chứng kiến thân thể mềm mại vô cùng xinh đẹp đang được che giấu trong lớp quần áo, từ đáy lòng Hứa Hải Phong liền dâng lên một loại xúc động muốn cởi hết quần áo nàng ra.

Động tác của Lưu Đình tuy nhanh, nhưng thủy chung vẫn duy trì một loại khí chất tao nhã vô cùng. Nàng mặc quần áo, gọi Hứa Hải Phong xuống giường, đỏ mặt sửa sang lại sạch sẽ, theo sau nói: " Đại ca, muội đi trước tẩy rửa một phen, nếu để Nhu nhi tỷ tỷ nhìn thấy, chẳng phải là mắc cỡ chết người."

Trong lòng Hứa Hải Phong cũng có quỷ, vội vàng gật đầu đáp ứng. Dưới sự che giấu của Hứa Hải Phong, Lưu Đình thuận lợi về tới phòng của mình. Trên đường gặp phải mấy cung nữ vệ sĩ, nhưng thứ nhất phẩm cao thủ như hắn không phải là uổng phí, ôm Lưu Đình, tránh thoát tuần tra, không kinh động bất cứ kẻ nào.

Lưu Đình trước khi đi ra đã sớm phân phó cung nữ không cần hầu hạ, chúng cung nữ biết tâm tình chủ tử không tốt, cũng không dám đến làm phiền nàng. Vì thế bên trong phòng cũng không có một bóng người.

Đem tiểu công chúa buông xuống, Hứa Hải Phong nói vài câu, liền muốn rời đi. Chân mới vừa giơ lên, lại xoay người, gắt gao ôm lấy thân hình nhỏ bé của Lưu Đình, cả miệng lẫn tay đều dùng, đem nàng hôn đến thở hồng hộc, cả người vô lực, sau đó mới đặt nàng lên giường, cười khẽ rời đi, chỉ để lại Lưu Đình vừa xấu hổ vừa vui mừng, nằm trên giường ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Kỳ thật lấy tính cách của Lưu Đình cũng không có khả năng nhanh như vậy liền khuynh tâm với người, chỉ là từ sau khi nàng biết được vận mệnh tương lai của chính mình, liền vẫn luôn đau đớn khổ sở. Nàng đã sớm nhìn thấu hết thảy, càng thêm biết rõ lần này bị gả đi, sẽ không có tình yêu, quan hệ đến tính mạng cùng an vui của ngàn vạn dân chúng của hai quốc gia.

Tuy nàng đã nhận mệnh, nhưng dưới đáy lòng cũng không tránh được sinh ra một loại tâm tình nghịch phản. Nếu như không có người dẫn phát ra loại tâm tình này, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ từ từ bình thản.

Nhưng ngày đó trong doanh trướng, Hứa Hải Phong đánh bậy đánh bạ ôm nàng vào trong lòng, mà khi đó lại bị dâm xà máu sôi trào tác quái. Dưới dục huyết sinh ra dị hương, dục vọng ẩn núp dưới đáy lòng Lưu Đình bị hoàn toàn dẫn phát. Mơ mơ màng màng đem Hứa Hải Phong xem là người gần gũi nhất.

Cho nên hôm nay ở trong phòng Đường Nhu Nhi, nàng một khi biết được người có mưu đồ bất chính lại là Hứa Hải Phong, liền lập tức dừng lại chống cự, ở trong lòng nàng thậm chí còn có một loại khoái cảm trả thù cùng tự ngược bản thân.

Thẳng đến khi Hứa Hải Phong chủ động đưa ra ý đồ mạo hiểm, muốn cứu nàng thoát khỏi Hung Nô, khi đó nàng mới chính thức sinh ra một loại tình cảm vi diệu do cảm kích mà chuyển hóa thành ái mộ đối với Hứa Hải Phong.

Chuyện nam nữ chính là kỳ diệu như thế, một khi sinh ra tình yêu, trong lúc cá nước giao hoan, liền sẽ cảm giác kích thích cùng hưng phấn. Hơn nữa một khi có quan hệ thân thể, cảm tình hai người càng thêm giam chặt mà không thể phân ly.

Cho nên sau khi Hứa Hải Phong làm thêm mấy chuyện xấu rồi rời đi, trong lòng Lưu Đình cũng không có chút bất mãn, chỉ là cảm giác xấu hổ mà thôi.

Ra cửa phòng, Hứa Hải Phong vòng lại phòng Đường Nhu Nhi, lại còn chưa thấy bóng nàng, không thể làm gì khác hơn là hậm hực quay trở về phòng của mình, cũng may nơi đó còn có một mỹ kiều nương không hề thua kém Đường, Lưu nhị nữ.

Lúc này, bên ngoài đại doanh cách năm dặm, dưới một khu rừng, có một vị tuyệt sắc giai nhân đang mỉm cười mà đứng, ở trước mặt nàng là một trung niên thư sinh. Nếu Hứa Hải Phong nhìn thấy, nhất định nhận ra vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ này, đó chính là Đường Nhu Nhi mà hắn vẫn luôn nghĩ tới.

" Nhu nhi bái kiến sư phụ." Đường Nhu Nhi mỉm cười hành lễ.

Vị trung niên thư sinh chính là ân sư mà nàng thụ nghiệp, ma giáo giáo chủ Lê Ngạn Ba, tuổi của hắn kỳ thật còn cao hơn đám người Phương Lệnh Thiên, chỉ là do tu vi cao minh, cho nên nhìn qua còn rất trẻ: " Ân, Nhu nhi, xem khí sắc con rất tốt, so với lúc ở kinh sư lúc nào cũng buồn bực quả như trời với đất, chẳng lẽ có việc vui hay sao?"

Đường Nhu Nhi mặt đỏ tía tai, nàng gắt giọng: " Sư phụ a, ngài đúng là không chút tôn nghiêm, lại đi trêu chọc đồ nhi."

Lê Ngạn Ba cười to mấy tiếng, mới vui mừng nói: " Vi sư từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, ngươi có được một nơi gởi gắm, vi sư cực kỳ cao hứng trong lòng."

" Đa tạ sư phụ." Đường Nhu Nhi xấu hổ nhẹ giọng trả lời, nếu không phải Lê Ngạn Ba có công lực thông huyền, cũng chưa hẳn nghe thấy.

Sau một lúc lâu, Lê Ngạn Ba đột nhiên nói: " Nhu nhi, lần này vi sư tìm ngươi, thật sự là có một chuyện cần ngươi tương trợ."

" Xin sư phụ cứ phân phó." Đường Nhu Nhi kỳ lạ, nàng đương nhiên biết sư phụ là một trong tam đại tông sư của Đại Hán, thiên hạ rất ít việc hắn làm không được, nếu ngay cả việc mà hắn cũng cảm thấy khó giải quyết, vậy chính mình còn có thể giúp được gì đây.

" Ân…" Lê Ngạn Ba hướng vùng cây cối bên cạnh vẫy tay, nói: " Nhã Quân, ra đi."

Một thiên ảnh kiều mị từ trong rừng đi ra, Đường Nhu Nhi ngưng mắt vừa nhìn, chính là người cùng nàng đồng hành nhiều ngày, Hạ Nhã Quân.

" Vãn bối bái kiến tiền bối." Hạ Nhã Quân hướng Lê Ngạn Ba cúi chào thật sâu.

" Miễn, đây là tiểu đồ của ta Đường Nhu Nhi, các ngươi hẳn là đã gặp mặt." Lê Ngạn Ba giới thiệu.

Đường Nhu Nhi kinh ngạc nhìn Hạ Nhã Quân đột nhiên xuất hiện, nàng dù sao cũng không nghĩ đến, vị Hạ Nhã Quân được liệt vào một trong bốn đóa kim hoa kinh sư lại có quan hệ với Lê Ngạn Ba. Chẳng qua từ nhỏ được giáo dưỡng lễ phép làm nàng chủ động hướng Hạ Nhã Quân làm ra một lễ: " Chào Hạ tỷ tỷ."

Hai nàng cũng không xa lạ nhau, mấy ngày nay ở chung cùng Lưu Đình cũng thật vui, vì vậy Hạ Nhã Quân đi tới, cầm tay nàng, thân thiết nói: " Muội muội sao lại nhiều lễ như thế, đều là Ma Môn nhất mạch, tỷ muội chúng ta còn những lễ tiết phàm tục này sao?"

Mở to đôi mắt đẹp, Đường Nhu Nhi kinh ngạc hỏi: " Tỷ tỷ cũng là Ma Môn nhất mạch? Như thế nào chưa bao giờ nghe sư phụ nói qua?"

Lê Ngạn Ba ho khan một tiếng nói: " Gia thế của ngươi không cho ngươi đặt chân ra giang hồ, vi sư có nói cũng vô dụng. Trong Ma Môn được phân ba tông, vi sư thuộc về Nhật tông, mà Nhã Quân thuộc về Tinh tông."

" Nhật tông…Tinh tông…Vậy còn một chính là Nguyệt tông?" Đường Nhu Nhi hỏi.

" Muội muội thật sự là thông tuệ hơn người, còn có một đúng là Nguyệt tông, chỉ là nhất tông này nhân số đơn bạc, lúc này đã không biết tung tích." Hạ Nhã Quân giải thích.

Đường Nhu Nhi sóng mắt lưu động, lập tức biết được kỳ thật có việc cầu mình không phải là Lê Ngạn Ba, mà là Hạ Nhã Quân, nàng cười hỏi: " Nếu tỷ tỷ đã nói chúng ta là người một nhà, vậy vì sao còn phải thỉnh sư phụ ra tay, không bằng nói trực tiếp với tiểu muội cũng được mà."

Hạ Nhã Quân đỏ mặt, nói: " Sớm biết không gạt được quỷ cơ trí như ngươi, chẳng qua việc này tỷ tỷ thật không tiện mở miệng, không thể làm gì khác hơn là phiền toái Lê môn chủ."

Một đôi mắt đẹp mạn diệu mang theo ý hỏi nhìn về phía Lê Ngạn Ba, dù hắn là người hào hiệp, lúc này cũng hiểu được có chút khó mở miệng, nửa giây sau, rốt cục thở dài nói: " Nhu nhi, Nhã Quân tỷ của ngươi là nhân tài có thiên phú cao nhất của Tinh tông trong mấy trăm năm qua, chẳng những đối với khúc nhạc thuật của Tinh tông đạt được độc bộ thiên hạ, còn là người có hi vọng bước lên ngưỡng cửa tông sư nhất từ trước tới nay của Tinh tông."

" A…" Đường Nhu Nhi khâm phục liếc mắt nhìn Hạ Nhã Quân, trở thành cường giả tuyệt đỉnh cấp tông sư, đó là giấc mộng của bao nhiêu người đeo đuổi cả đời. Nghĩ không ra Lê Ngạn Ba đối với nàng lại đánh giá cao như thế, lập tức làm cho Đường Nhu Nhi phải nhìn nàng với ánh mắt khác.

" Chẳng qua, đáng tiếc chính là Nhã Quân lại là một người trời sinh có cửu âm huyền mạch, cho nên nếu trước khi nàng hai mươi lăm tuổi mà không được bổ túc dương khí cho thể mạch, vậy hết thảy đều là công dã tràng." Lê Ngạn Ba khẽ nói.

Đường Nhu Nhi kinh hô một tiếng: " Cái gì?" Ánh mắt nàng nhìn Hạ Nhã Quân mang theo sự dò hỏi cùng nghi hoặc.

Hạ Nhã Quân tự biết suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi xăn lên ống tay áo bên phải, chỉ thấy trên cánh tay có một điểm chu sa tiên diễm chói mắt, chính là thủ cung sa đại biểu cho tấm thân xử nữ.

Nhìn Hạ Nhã Quân đang thản nhiên mỉm cười, tựa hồ không hề đem việc này để vào lòng, trong lòng nàng cũng lập tức sinh ra sự kính nể.

Nàng đương nhiên biết sự lợi hại của cửu âm huyền mạch, đó là một loại thể mạch cực kỳ đặc thù, chỉ sinh trưởng trong thân thể nữ nhân, người sinh ra bẩm sinh có loại thể mạch này, sẽ vô cùng dư thừa âm khí. Theo tuổi lớn lên, dương khí trong người sẽ từ từ yếu bớt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, sẽ xem như vẫn mệnh.

Nhưng loại thể mạch này không phải là không cách giải, chỉ cần nữ tử kia cam chịu đọa lạc, trở thành dâm oa đãng phụ, mỗi ngày giao hợp cùng nam tử, lấy mật pháp hút lấy dương khí trong thể nội nam nhân, sẽ không ngừng bổ sung dương khí cho chính mình. Chỉ là nếu làm như vậy, nam nhân mất đi dương khí cũng sẽ yếu ớt nhiều bệnh, mệnh khó lâu dài.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Thương Thiên Phách Huyết