Tình Duyên Đạo

Chương 35: Na Tra đại chiến Tứ Hải Long Vương


Đã bốn ngày trôi qua kể từ ngày ngày hẹn nhưng Ngao Quảng vẫn không hề thấy Lý Tịnh đem Na Tra đến giao nộp.

_Khốn kiếp. Lý Tịnh, ngươi được lắm, dám phớt lờ lời nói của ta. Ta thề không nhấn chìm Trần Đường Quan ta không phải là Đông Hải Long Vương.

Ngao Quảng tức giận bóp nát chiếc ly trên tay. Lão không ngờ rằng tên Lý Tịnh này lại gan lì như vậy, chẳng lẽ hắn đã mời được Thái Ất Chân Nhân tới? Nhưng lão nhớ Thái Ất Chân Nhân đã bế quan tu luyện, không thể xuất quan rồi kia mà, đây là tin tình báo mà lão tốn rất nhiều của cải đút lót mới có được từ đồng tử của Thái Ất Chân Nhân, tuyệt không thể là giả. Nhưng như vậy thì tên Lý Tịnh nhỏ nhoi kia lại dám chống lại lão? Chẳng lẽ là dựa vào số binh lính của ải Trần Đường? Nực cười, cho dù số binh lính đó có nhiều thêm mười lần nữa lão cũng chả để vào mắt. Vậy chắc chắn là do Lý Tịnh đã tìm được người tới trợ giúp. m thầm gật đầu, Ngao Quảng tin chắc là như vậy, nhưng lão cũng chẳng để tâm người tới kia là ai. Chỉ cần không phải là Thái Ất Chân Nhân thì hắn có thể dựa vào cái chức vị Đông Hải Long Vương mà bắt người kia rút lui.

Nghĩ thông suốt, Ngao Quảng kêu gọi tướng lĩnh tập hợp binh lính nhất tề công kích Trần Đường Quan.

Trần Đường Quan…

_Lý Tịnh, mau ra đây cho ta.

Ngao Quảng hét lên.

Lý Tịnh được lính canh gác thông báo, trán đầy mồ hôi. Hắn cố ý phớt lờ lời của Ngao Quảng cốt chỉ để kéo dài thời gian chờ cho Hoàng Minh đến. Nhưng đã qua mấy ngày rồi vẫn chưa thấy Hoàng Minh đến, bây giờ Ngao Quảng đã tới tận cửa rồi. Lúc này hắn không thể tiếp tục làm ngơ được nữa, nếu không chắc chắn ải Trần Đường này sẽ bị nhấn chìm mất.

_Cha, việc này là do chính con làm, hãy để con ra nói chuyện với lão ta.

Na Tra ở trong lòng Lý Thị vỗ ngực nói. Mặc dù trước kia nó có địch ý với Lý Tịnh nhưng nhờ Hoàng Minh mà cha con nó giờ đã hòa hoãn hơn. Hơn nữa nó cũng biết rằng mấy ngày này, Lý Tịnh phải bôn ba khổ sở để nghĩ kế giúp cho nó. Đã vài lần Na Tra thử liên lạc với Thái Ất Chân Nhân nhưng đều bặt vô âm tín. Nhưng nghe gia nô trong nhà bảo cha nó đã nhờ người tới gặp Tần ca ca, nếu như Tần ca ca tới nhất định sẽ giúp được nó, nó tin chắc là như vậy.

_Con im đi, việc này không phải là việc mà con có thể làm chủ được.

Lý Tịnh bực tức gắt lên. Na Tra thấy cha mình như vậy cũng tự biết mà im lặng, nhưng vẫn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

_Phu quân, chàng có nghĩ cách nào giúp cho Na Tra được không?

Lý Thị nức nở nói. Tuy rằng Na Tra có phần ngỗ nghịch, lại hay đối đầu với Lý Tịnh nhưng bà vẫn rất thương nó.

_Điều này ta cũng không dám chắc, ta cũng chỉ biết cố gắng hết sức mình mà thôi.

Lý Tịnh lắc đầu thở dài. Hắn khôi giáp chỉnh tề, leo lên ngựa để đi tới gặp Ngao Quảng.

_Na Tra, nếu con muốn tốt cho mẹ thì hãy trốn đi, đừng xuất hiện làm gì.

Lý Tịnh nói xong phất ngựa đi thẳng. Na Tra nhìn bóng lưng của cha nó mà trong lòng có một chút khó chịu, nó chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại.

....

_Xin chào các vị Long Vương, không biết các vị đến đây có việc gì không?

Lý Tịnh cung kính đáp. Hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cả bốn vị Long Vương cai quản bốn phương biển lại cùng xuất hiện, chẳng lẽ hắn thực sự không còn cách nào khác ngoài đánh đổi Na Tra hoặc dân chúng Trần Đường Quan hay sao?

_Lý Tịnh, đừng nhiều lời, mau giao Na Tra ra đây, nếu không ta sẽ ra tay nhấn chìm Trần Đường Quan này.

Ngao Quảng vừa dứt lời, vô số nhưng âm thanh hò hét của binh lính xung quanh vang lên.

_Việc này quả thực không phải là lỗi của con trai ta, xin Ngao Quảng đại nhân minh xét.

_Hừ, con trai ngươi không sai vậy chẳng lẽ là con của ta à?

Ngao Quảng hừ lạnh. Lý Tịnh mặc dù rất muốn chửi tên Ngao Quảng không biết liêm sĩ là gì kia nhưng quả thực hắn không dám, chỉ đành cuối đầu im lặng.

_Đại ca, huynh không cần nhiều lời với hắn. Chỉ một câu thôi. Giao người hoặc bị nhấn chìm.

Ngao Nhuận lên tiếng.

_Đúng, kêu hắn giao Na Tra ra đây, nếu không thì đừng mong sống sót.

Ngao Khâm tiếp lời.

Lúc này Lý Tịnh thực sự không biết phải làm sao cả. Nếu nói hắn vì con trai của hắn mà đánh đổi tất cả mạng sống của dân chúng Trần Đường Quan, hắn không làm được. Nhưng nếu vì vậy mà bỏ đi tính mạng của Na Tra, hắn cũng không thể. Việc duy nhất hắn làm bây giờ chỉ có thể là…

_Các vị Long Vương, việc này ngày hôm nay đều do ta dạy con không nghiêm, muốn đánh muốn giết, hãy tìm ta. Chỉ xin các người tha cho con trai ta một con đường sống.

Lý Tịnh quỳ xuống, đầu dập mình xuống đất, máu trên trán bắt đầu chảy ra. Đúng, việc hắn làm bây giờ chỉ là, hi sinh tính mạng của mình để cứu giúp cho con trai hắn, cho dân chúng Trần Đường Quan.

_Hừ! Mạng của ngươi? Ngươi tưởng có giá lắm hay sao? Ngươi tưởng mạng của ngươi có thể làm dịu đi cơn đau của con trai ta hay sao? Nó bây giờ gân cũng đã bị rút, không khác gì phế vật cả. Cái ta cần bây giờ chính là đầu của kẻ đã làm nó ra nông nổi đó.

Ngao Quảng khinh miệt nhìn Lý Tịnh.

Nghe xong Lý Tịnh cảm thấy lâm vào tuyệt vọng. Việc này giờ đây hắn đã không thể giúp gì được nữa, nhưng thật sự hắn phải giao Na Tra ra hay sao? Mấy ngày này hắn nhìn thê tử của mình đều thương cảm, khóc đến sưng cả mắt vì lo lắng cho con trai, hắn không thể đành lòng làm vậy. Hơn cả hắn cũng là phụ thân của Na Tra, tình phụ tử không cho phép hắn làm như vậy.

_Lý Tịnh, nếu ngươi không giao Na Tra ra đây ta sẽ lập tức nhấn chìm Trần Đường Quan.

Ngao Quảng hét lên, trên tay lão liền xuất hiện một viên ngọc màu lam bằng nắm tay. Ngay lập tức trên tay của Ngao Nhuận, Ngao Khâm, Ngao Thuận cũng xuất hiện ba viên ngọc như vậy. Đây chính là bảo vật của Long Vương, được luyện từ chính nguyên hồn Long Tộc, có thể thực hiện được phép đảo hải.

Nhìn bốn viên lam cầu trên tay mấy người Ngao Quảng, Lý Tịnh cảm thấy lạnh người. Hắn cũng là người tu đạo, cũng đã kiến thức qua bảo vật này, thật sự Tứ Hải Long Vương định nhấn chìm Trần Đương Quan hay sao? Đang định lên tiếng thì một bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện trước mặt Lý Tinh.

_Na Tra ta ở đây, không được làm khó cha ta.

Na Tra trên người đeo Càn Khôn Khuyên cùng Hỗn Thiên Lăng, chân đạp Cửu Long Thần Hỏa Tráo, tay cầm Hỏa Tiêm Thương hùng dũng xuất hiện. Mặc dù không mặc non nớt đáng yêu nhưng khí thế ngất trời, ai nhìn cũng phải nể phục.

_Na Tra, ta đã bảo con không được ra đây rồi mà.

Nhìn Na Tra đứng trước mặt mình, Lý Tịnh hét lên.

_Xin lỗi cha, nhưng việc này con không thể làm được.

Na Tra nhẹ nhàng nói với Lý Tịnh rồi quay đầu về phía Ngao Quảng hét lớn.

_Người là do ta đánh, có giỏi thì tới đây tìm ta.

_Nhóc con, giỏi lắm, còn bé như vậy đã ra tay độc ác, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thành ác ma, ta phải diệt trừ mối họa này.

Ngao Quảng nhìn Na Tra hét lên. Lão có một chút kinh ngạc khi nhìn thấy Na Tra. Lão những tưởng rằng người đánh bại con trai Lão là một nam nhân cao to, nhưng thật không ngờ rằng lại là một thằng nhóc chưa tới mười tuổi như vậy.

_Chẳng qua là một con Giao Long hung ác kém cỏi làm hại dân lành mà thôi, ta còn chừa cho một con đường sống đã là may lắm rồi.

Na Tra hừ mũi đáp.

_Giỏi lắm, còn bé mà miệng lưỡi đã lợi hại như vậy rồi, để ta xem ngươi có bản lãnh gì.

Ngao Quảng hét lên, một cây đinh ba liền xuất hiện trên tay, lão ngay lập tức lao về phía Na Tra.

Na Tra bình tĩnh, tay cầm Hỏa Tiên Thương nhẹ nhàng chặn mũi đinh ba của Ngao Quảng. Ngao Quảng thật không ngờ Na Tra còn bé như vậy mà sức mạnh kinh người, lão gần như phải dùng toàn bộ sức lực của mình nếu không đinh ba trong tay sẽ bị Na Tra gạt đi mất. Không dám khinh thường, Ngao Quảng đánh một thương rồi lui về sau một khoảng.

_Thằng nhóc, khá lắm, thử đỡ thứ này xem.

Ngao Quảng vung tay lên, trong không trung xuất hiện một cái chuông bạc. Tiếng chuông ngân lên, một làn sóng âm thanh làm không khí xung quanh bắt đầu nhiễu loạn, chim chóc xung quanh bay tán loạn khắp nơi. Na Tra bên này cảm thấy hai tai đau nhức, tay không thể nắm chặt được Hỏa Tiêm Thương trên tay.

_Chết tiệt.

Na Tra hét lên, tay trái nắm Càn Khôn Khuyên ném về phía chiếc chuông. Choang… chiếc chuông chạm phải Càn Khôn Khuyên liền vỡ tung thành từng mảnh.

_Ha ha, còn trò gì hay cứ đem hết ra đây.

Cầm Càn Khôn Khuyên trên tay, Na Tra khoái chí cười nói.

_Khốn kiếp, để ta xem lần này ngươi có thể chịu được không.

Ngao Quảng miệng gầm lên một tiếng, lam ngọc liền xuất hiện giữa không trung. Miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ kì lạ, viên lam ngọc lập tức phát sáng, một con luồng nước từ bên trong lam ngọc bắn thẳng ra ngoài, hình thành một con Thủy Long lao thẳng về phía Na Tra.

Đưa Hỏa Tiên Thương lên chặn thế công của con Thủy Long. Thủy Long chạm phải Hỏa Tiêm Thương phát ra âm thanh “xì xì”. Qua một khoảng thời gian, con Thủy Long vẫn còn rất hung hăng, còn Na Tra thì đã bắt đầu thấm mệt. Nó sắp không giữ được được nữa.

Mồ hôi chảy đầy trán, Na Tra cảm thấy hai tay càng ngày càng nặng. Miệng liền niệm một câu chú, Hỗn Thiên Lăng trên người lập tức bay ra, quấn chặt lấy con Thủy Long. Con Thủy Long bị Hỗn Thiên Lăng siết chặt, hiện vẻ đau đớn, cả người dần dần bị ép nổ tung, tan thành bọt khí.

Thủy Long vỡ tung, trên lam ngọc cũng xuất hiện một vết nứt, Ngao Quảng phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về phía sau.

_Đại ca, huynh không sao chứ.

Ba người kia thấy Ngao Quảng thọ thương liền nhanh chóng bay lại trợ giúp. Lam ngọc chính là từ nguyên hồn Long Tộc mà luyện thành, nếu bị tổn thương thì nguyên hồn cũng bị thương tổn không nhỏ, nhưng nhìn sắc mặt Ngao Quảng, có vẻ thương thế cũng không đến mức quá nặng.

_Ta không sao, chúng ta cùng lên.

Ngao Quảng hét lên, hắn bây giờ không bận tâm đến gì nữa. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ “giết chết thằng nhóc trước mặt”. Nghe theo lệnh Ngao Quảng, cả bốn người nhất tề xông về phía Na Tra.

Nếu như là một chọi một thì nó có thể tự tin rằng mình có thể đánh gục được bốn người trước mặt. Nhưng đây là một đấu bốn, Na Tra dù có lợi hại ra sao cũng không thể một lúc đánh được với cả bốn người. Dần dần, Na Tra phải rơi vào thế hạ phong.

Nhìn Na Tra trên trời đánh nhau với Tứ Hải Long Vương, Lý Tịnh cảm thấy mình thật vô dụng. Con trai mình bị người khác ỷ đông gây khó dễ, bản thân lại chẳng giúp ích được gì, có trách cũng trách tu vi của hắn quá nông cạn mà thôi. Nhưng hắn cũng thật không ngờ rằng mấy tên Long Vương kia lại có thể vô sỉ như vậy.

Na Tra lúc này cảm thấy vô cùng khó khăn. Bị bốn người vậy quanh, ngay cả đỡ đòn còn khó khăn chứ đừng nói tới việc phản công. Dần dần, trên người nó xuất hiện càng nhiều vết thương.

Ngao Nhuận đâm đinh ba vào chân Na Tra, trong khi đó tay phải bị Ngao Khâm đâm vào, Hỏa Tiên Thương trên tay cũng rơi mất. Không còn vũ khí trên tay, Na Tra chỉ còn nước chịu trận, dính phải một cước của Ngao Quảng, cả thân người Na Tra rơi nhanh xuống đất.

_Thằng nhóc, chẳng phải ngươi mạnh miệng lắm hay sao?

Ngao Quảng nhìn Na Tra châm chọc.

_Hừ, chỉ là bốn con rùa già mà thôi, ta không thèm chấp.

Na Tra mặc dù thương thế khắp người nhưng vẫn hiên ngang đứng thẳng.

_Nhiều lời, bây giờ theo ta về Đông Hải tạ tội trước con ta.

_Cây ngay không sợ chết đứng, ta vì dân diệt bạo há có phải làm điều sai trái. Các ngươi nghĩ có thể bắt được ta hay sao?

_Hừ, nếu như hôm nay ngươi không thức thời, ta sẽ nhấn ngập Trần Đường Quan.

Nghe Ngao Bính đe dọa, Na Tra lâm vào trầm tư. Đúng như lời Ngao Quảng nói. Hôm nay nó muốn trốn thoát, không ai có thể cản được, nhưng còn cha mẹ của nó, còn những người dân vô tội thì sao? Quay lại nhìn Lý Tịnh, Na Tra mỉm cười.

_Chỉ cần các ngươi buông tha những người ở đây, mạng của ta liền giao cho các ngươi.

Na Tra dõng dạc nói. Lý Tịnh nghe xong mắt ươn ướt, hắn cảm thấy mình không xứng đáng là một người cha, chỉ vì hắn vô dụng mà hôm nay ngay cả con trai hắn cũng không thể bảo vệ được.

_Không…

Lý Thị từ xa chạy tới hét lên. Vì thấy Na Tra tự nhốt mình trong phòng nên bà tự tay làm cháo hạt sen mà nó thích ăn, nhưng không ngờ tới phòng gọi thế nào cũng không trả lời. Cuối cùng phá của thì không thấy Na Tra ở đâu, biết nó nhất định sẽ tới đây nên bà tức tốc chạy tới. Khi tới đây, nhìn thấy Na Tra thương tích đầy mình, cùng câu nói của Na Tra, Lý Thị như sắp ngất đi.

_Mẹ…

Na Tra quay lại nhìn mẹ mình, nó rất yêu quý mẹ của mình, nhưng tiếc là nó vẫn chưa làm gì được cho mẹ của nó cả.

_Không, Na Tra con đừng đi…

Lý Thị nấc lên trong nghẹn ngào, chạy tới nhưng lại bị Lý Tịnh giữ chặt lại.

_Cha, mẹ. Na Tra bất hiếu chưa làm được gì cho cha mẹ. Con xin lỗi…

Na Tra mắt ửng đỏ, nhưng nó ngăn không cho nước mắt trào ra. Nó quay đi, không dám nhìn mặt cha mẹ nó.

Lý Thị gào lên thảm thiết, nếu không phải Lý Tịnh giữ chặt lại đã sớm chạy lên giữ Na Tra lại. Lý Tịnh mặc dù đau lòng nhưng không thể làm gì khác hơn, Na Tra làm vậy cũng vì dân chúng Trần Đường Quan, hắn không thể làm gì khác được.

_Tính mạng ta bây giờ là của các ngươi.

Na Tra nhìn thẳng vào Ngao Quảng, ánh mắt của nó khiến cho Ngao Quảng có phần khiếp sợ.

_Thằng nhóc, rất có khí phách. Nể tình ngươi như vậy, ta sẽ cho ngươi một cách chết nhẹ nhàng.

Ngao Quảng âm trầm nói, mặc dù có phần e sợ ánh mắt của Na Tra nhưng dù sao lão cũng sắp lấy mạng của nó, mối họa cũng đã bị trừ diệt.

_Ha ha, để ta xem hôm nay ai có thể lấy được tính mạng của đệ đệ ta.

Trên không trung xuất hiện bốn bóng người, một nam, ba nữ. Một tiểu nha đầu đáng yêu xinh xắn, một cô nương xinh dẹp dịu dàng, một thiếu phụ xinh đẹp thành thục mê người. Chủ nhân của giọng nói chính là người nam nhân, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ kì lạ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tình Duyên Đạo