Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 66: Xung đột

Chương sau
Danh sách chương

Ba nam tu đang dùng một loại ánh mắt mang theo sát khí và tham lam nồng đậm nhìn mình chằm chằm kia, Tư lăng có ấn tượng. Chính là ba trong năm tu sĩ trên mặt có vết sẹo đã làm Truyền Sơ hoảng sợ trước khi tiến vào bí cảnh. Mà Tư Lăng sở dĩ có ấn tượng sâu sắc với bọn họ như vậy, cũng là bởi vì vết sẹo kinh khủng trên mặt bọn họ.

Ba tháng trôi qua, vết sẹo trên mặt bọn họ không có thay đổi gì so với lần đầu gặp gỡ, vẫn là da thịt biến đen, còn chảy máu mủ, tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng không thoải mái. Loại vết thương này khiến người ta cảm thấy thứ có thể tạo ra vết sẹo như vậy trên người bọn họ thật không đơn giản, thật không biết là cái gì gây thương tích.

"Tư công tử, bọn hắn đang có ý đồ xấu với chúng ta!" Tiểu Yêu Liên run rẩy truyền âm, "Thứ bám vào vết sẹo trên mặt bọn họ khiến ta cảm thấy rất không thoải mái."

Tư Lăng sững sốt, hỏi: "Tiểu Hồng muội muội, ngươi có thể cảm giác được gì sao?"

"Ừ, ta thấy vết thương trên mặt họ tràn ngập sát khí đen tối, sát khí thật là đáng sợ..." Cảm giác được Tiểu Yêu Liên run cầm cập, rồi tiếp tục nói: "Bọn họ nhất định đã gặp phải thứ rất đáng sợ. Những sát khí kia đang ăn mòn máu thịt của bọn họ, chờ khi máu thịt của bọn họ đều bị ăn mòn thì sẽ biến thành xác chết di động không có lý trí."

Tiểu Yêu Liên tuy rằng rất nhát gan, cũng rất vô dụng, nhưng Tư Lăng tin tưởng phán đoán của nó. Dù sao nó cũng là dị bảo trời sinh, lại là yêu thực thuần khiết, rất nhạy cảm với những thứ tà ác.

Đối với ba người này, Tư Lăng đặc biệt chú ý, vừa nghỉ ngơi vừa cảnh giác, đồng thời nhìn chằm chằm lối vào động phủ. Hắn muốn nhìn một chút xem đại ca có thể từ bên trong đi ra hay không. Nếu không phải bí cảnh này có cấm chế đặc thù ngăn cản việc sử dụng Truyền Âm phù, Tư Lăng cũng không cần khổ cực mà chờ ở chỗ này như thế, đã sớm đi tìm một nơi nào đó vừa tìm hiểu tin tức vừa chờ bí cảnh mở ra, sau đó đi ra ngoài.

Tư Lăng chỉ ngồi một chút, rốt cục có người ra tay. Ngoài ý muốn, ba nam nhân mang sát khí nặng nhất lại chỉ đứng nhìn, kẻ ra tay lại là một nam, một nữ. Nguyên nhân đối phương ra tay là bởi vì nhìn thấy Tư Lăng có vẻ bị thương rất nặng, muốn kiếm lợi nên liền ra tay.

Lúc Tư Lăng thoát khỏi Địa Cung, bị mười mấy con ma thú mạnh mẽ truy sát hai ngày mới không dễ dàng mà tìm tới truyền tống trận, ra ngoài. Bằng thực lực bây giờ của hắn, không bị mười mấy con ma thú cấp cao cắn xé cũng coi như là may mắn. Lần này thoát thân, hồn phù bảo mệnh trong túi trữ vật đã hoàn toàn dùng hết.

Lúc chỗ ngồi nổ tung, thân thể Tư Lăng cũng lui cách xa trăm mét, mắt lạnh nhìn hai tu sĩ vừa xuất thủ. Bọn họ là một nam một nữ. Người nam tướng mạo âm nhu, trong thần sắc mang theo vẻ ngoan lệ (tàn nhẫn, hung hăng), vừa nhìn liền biết là người hung tàn độc ác. Người nữ tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, mặc y phục màu đỏ, hai chân để trần, trên tay chân đều buộc lục lạc nhỏ, khẽ lắc lư một cái thì lục lạc leng keng leng keng vang lên.

Tư Lăng mắt lạnh nhìn bọn họ, trên mặt thờ ơ, lạnh nhạt.

"Ôi, tiểu ca này bộ dạng thật tuấn tú." Nữ tử che môi cười duyên một tiếng, sóng mắt lay động lộ ra một biểu cảm vô cùng quyến rũ, mê hoặc làm người ta không nhịn được bước tới gần nàng. "Công tử, có muốn làm tình nhân của thiếp không?"

Tư Lăng cảm giác được sự mị hoặc trong tiếng nói mềm mại đáng yêu này. Cô gái này rõ ràng tu luyện một loại mị thuật, bất quá tu vi đối phương mới Trúc Cơ, đối với hắn thực sự không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa đời trước hắn làm nữ quỷ một trăm năm, có sức đề kháng với nữ nhân, dù có sinh ra tâm ma cũng không cần giết nữ nhân để chứng minh đại đạo gì đó.

"Thập Nương, tiểu tử này có bộ dạng như vậy, nàng thực xác định hắn không phải nữ giả nam trang sao?" Nam tu bên cạnh nói một cách quái đản, hắn không chỉ tướng mạo âm nhu, âm thanh lại càng the thé đến khó mà tin nổi.

"Sao lại thế được? Tiểu ca này vừa nhìn chính là một nam nhân đường đường chính chính. Nam nhân mỹ lệ đến như vậy, thật sự là làm cho trái tim ta loạn nhịp, rất muốn thưởng thức xem mùi vị như thế nào." Nữ tu tên là Thập Nương yêu mị mà liếm khóe môi, cái lưỡi hồng nhạt trượt qua, phối hợp với mị công, những nam tu đang vây xem ở đó bắt đầu phồng hạ khố lên.

Nghe nói như thế, nam tu nọ cười nham hiểm, nói rằng: "Sợ là người ta không để mắt tới nàng đâu. Nàng xem đi, hắn còn không thèm nhìn tới nàng, có lẽ lát nữa cũng không nghe lời lắm đâu."

"Vậy để ta làm hắn nghe lời không phải được rồi sao?" Thập Nương cười quyến rũ, trong lời nói có chứa ẩn ý.

"Đúng là như thế."

"Bất quá tuyệt đối đừng đụng vào mặt của hắn nha, ta còn muốn nếm thử mùi vị của hắn đó."

Muốn đánh cướp còn ra vẻ đường hoàng như vậy, trong lòng Tư Lăng thực sự không thích, cảm giác bọn hắn đang coi mình như đứa ngốc vậy.

Tư Lăng vẫn không để tâm tới bọn họ, vẫn dùng thần thức chăm chú quan sát bốn phía. Lúc thần thức phát hiện nam tu này viện cớ nói chuyện rồi âm thầm xoay tay một cái, bắn một thứ gì đó về phía mình, Tư Lăng trực giác gặp nguy hiểm, nghiêng người né qua, đồng thời ngưng tụ linh lực vào tay bắt lấy nó. Nhìn kỹ, vật này giống như một sợi chỉ thêu, dài cỡ một ngón tay, toàn thân trong suốt như nước. Nếu không phải thần thức của mính mạnh mẽ, đúng là không thể phát hiện nó được. Người bị nó đánh lén tuyệt đối không cách nào phát hiện ra được mà trúng chiêu.

Lúc dùng linh lực bao lấy, Tư Lăng liền biết vật này là một loại yêu trùng ký sinh. Hắn đã đọc được ở trong một quyển đồ giám (sách có tranh vẽ) về yêu trùng, cấp bậc của nó cũng không cao, nhưng cũng là một vật nhỏ rất phiền phức. Chỉ cần tu sĩ không cẩn thận tiếp xúc với nó, nó sẽ như giòi trong xương mà chui vào trong thân thể tu sĩ, dùng cách gì cũng không thể loại bỏ. Mà nơi ký sinh yêu thích của nó chính là ở trong óc của tu sĩ, hút linh lực tu sĩ mà sống, thậm chí còn có thể quấy nhiễu suy nghĩ và hành động của tu sĩ, biến tu sĩ thành con rối của chúng nó.

Thứ này phải ở hoàn cảnh đặc biệt mới có thể thai nghén, bình thường chỉ có Yêu Trùng Cốc mới có. Mà Yêu Trùng Cốc là sơn môn của Ngự Trùng Môn, là địa phương yêu thích của hết thảy tu sĩ điều khiển yêu trùng. Loại yêu trùng ký sinh này bình thường cũng chỉ có tu sĩ Ngự Trùng Môn mới biết cách bắt giữ và nuôi dưỡng.

Tư Lăng cười khẩy, dù nam nhân này là người của Ngự Trùng Môn thì đã làm sao? Dám ra tay thì phải có chuẩn bị tâm lý.

Nghĩ xong, Tư Lăng không chút do dự mà dùng linh hỏa thiêu chết con yêu trùng ký sinh kia.

Yêu trùng ký sinh vừa chết, trên mặt nam tu này đỏ ửng một cách không bình thường, yết hầu ực một tiếng, hắn nuốt lại ngụm máu đã vọt tới trong miệng, nham hiểm lạnh lẽo mà nhìn Tư Lăng.

"Ai nha, Âm đại ca, con sâu nhỏ của huynh lại chết ở trong tay tiểu ca này." Thập Nương hết sức kinh ngạc nói, đồng thời trong lòng cũng có mấy phần cảnh giác. Sự lợi hại của yêu trùng ký sinh của Âm Kiển nàng cũng biết đến, dùng để đánh lén chưa từng thất bại bao giờ, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể phát hiện sự tồn tại của loại trùng này.

Thật không nghĩ hôm nay lại có người có thể tự tay giết yêu trùng của Âm Kiển, hơn nữa hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ.

Đồng thời những tu sĩ bàng quan bên kia cũng hơi kinh ngạc. Danh tiếng của Âm Kiển bọn họ đã nghe qua. Nghe nói là đệ tử của một vị Nguyên Anh trưởng lão trong Ngự Trùng Môn, cũng là loại người hung tàn, xưa nay thích bắt nạt kẻ yếu, yêu thích cướp bảo vật của người khác, rất nhiều tán tu nhỏ yếu đã chết trong tay hắn. Mà Âm Kiển càng khiến người ta sợ hãi vì hắn là một tay ngự trùng chiến đấu rất có bản lĩnh, loại trùng cổ quái kỳ lạ cỡ nào cũng có, khiến người ta khó lòng phòng bị, rất nhiều tu sĩ không hiểu ra sao mà bị hắn cướp, bị chết vô cùng oan uổng. Vì lẽ đó, tu sĩ bình thường nếu bị hắn để mắt tới, nếu không phải có pháp bảo bảo mệnh giúp mình không bị hắn đánh cướp, bằng không thì sẽ sớm bỏ chạy, tuyệt đối sẽ không đối đầu trực diện với hắn.

Thế nhưng tu sĩ này lại có thể phát hiện ra yêu trùng mà không ai có thể cảm giác được, khiến người ta không thể tiếp tục xem thường hắn nữa, nhất thời những kẻ động tâm cũng bị dập tắt hơn phân nửa. Tu sĩ có thực lực thường tạo ra tâm lý khiếp sợ, khiến người ta không dám tùy tiện ra tay cướp đoạt.

Âm Kiển nuốt vào ngụm máu phản phệ, vỗ một cái vào túi linh thú, một đám Yêu phong (ong) to lớn xuất hiện, bay lượn xung quanh Âm Kiển, phát ra tiếng vù vù.

Thập Nương thấy Âm Kiển lập tức phóng ra một bầy Yêu Phong liền biết hắn đang phát hỏa, thản nhiên cười nói với Tư Lăng: "Tiểu ca, cậu giết tâm can bảo bối của Âm đại ca, lần này thì thảm rồi. Nhanh nhanh đến chỗ tỷ tỷ nè, để tỷ tỷ cầu xin cho cậu, nói không chừng có thể làm cho Âm đại ca buông tha đó." Vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Tư Lăng, cũng rất kiêu ngạo, khinh người.

Cái gì mà tỷ tỷ, kêu bà nội còn tạm được!

Tư Lăng trong lòng lẩm bẩm. Bề ngoài của Tu tiên giả dù cho có trẻ trung cỡ nào, nhưng cốt linh lại không thể lừa người được. Nữ tu này cũng đã hơn sáu mươi tuổi, còn không biết xấu hổ tự xưng tỷ tỷ với hắn. Nữ nhân này có lẽ đã ăn Trú Nhan Đan mới có thể hơn sáu mươi tuổi ở Trúc Cơ kỳ mà còn duy trì được dáng vẻ của thiếu nữ mười mấy tuổi.

Tư Lăng cũng không thèm quan tâm tới bọn họ, âm thầm ngưng tụ khắp toàn thân một tầng hồn lực mỏng để bảo vệ mình, chuẩn bị ra tay làm kinh sợ những kẻ liều mạng này, để bọn họ biết mình không dễ cướp như vậy.

"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Âm Kiển cười nham hiểm, há mồm quát một tiếng, đám Yêu Phong kia vù một tiếng rồi phóng về phía Tư Lăng.

"Dừng tay!"

Một tiếng kêu mềm mại vang lên, sau đó là một con hỏa long quét tới, quấn lấy đám Yêu Phong rồi thiêu đốt. Hỏa long này rõ ràng không phải loại lửa bình thường, nó toả ra linh hỏa mang uy áp của tu sĩ Kim Đan, vì thế bầy Yêu Phong chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro.

Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy người ra tay chính là một cô gái áo đỏ chẳng biết xuất hiện lúc nào, đứng ở trước động phủ. Cả người nàng lúc này rất chật vật, cũng bê bết máu, nhưng cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, trái lại tăng thêm một nét yêu diễm[1]. So với Thập Nương quyến rũ tận xương, cô gái áo đỏ này lại là một loại kiêu ngạo, lãnh diễm[2], không cho người khác xâm phạm, cũng làm cho nam nhân nổi lên một xúc động chinh phục.

[1] Yêu Diễm: 妖艳: vẻ đẹp yêu mị, kiêu sa, có chút lẳng lơ.

[2] Lãnh diễm: vẻ đẹp lạnh lùng.

Vốn vì tình thế bắt buộc nên định ra sân, Tư Lăng sững sờ, sau đó có loại cảm giác không nói nên lời. Nguyệt Thiên Dạ đến quậy phá gì nữa đây?

Không cho mọi người thời gian phản ứng, Nguyệt Thiên Dạ xoay tay lấy ra một cái roi màu đen. Cái roi kia vung lên một cái, bóng roi như con rắn đánh về phía Thập Nương, chỉ thấy Thập Nương hét thảm một tiếng, thân thể bay ra ngoài. Người ở đây lập tức phát hiện trên mặt Thập Nương có thêm một vết roi đẫm máu, cả người co quắp ngã trên mặt đất.

"Dám ức hiếp nam nhân của ta, chết không hết tội!" Nguyệt Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng, lại lạnh lùng mà nhìn về phía Âm Kiển, roi lại một lần nữa vung ra.

Âm Kiển tự biết không phải là đối thủ, tóm lấy nữ tu đang rên rĩ trên đất nhanh chóng thoát thân. Nguyệt Thiên Dạ cười khẩy, lại phóng 2 roi về hướng bọn họ chạy đi. Bóng roi như hai ảnh xà đuổi theo, Âm Kiển thấy chạy không thoát, liền ném Thập Nương đang kêu gào thảm thiết về phía bóng roi này. Ngay sau đó, tu sĩ ở đây đều nghe được một trận kêu gào thảm thiết, sau đó đột nhiên ngừng lại, trong lòng đều sợ hãi.

"Thần Ảnh Tiên!"

Không biết có ai kêu lên một tiếng, lập tức lộ ra vẻ mặt tham lam đối với cái roi kia.

Thần Ảnh Tiên là dị bảo cao cấp được lưu lại từ thời kỳ Thượng Cổ, mọi người chỉ nghe qua danh tiếng của nó, nhưng lại không biết nó có còn tồn tại trên thế gian này hay không. Thế nhưng không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy Thần Ảnh Tiên trong tay một nữ tu. Dị bảo có lực sát thương mạnh mẽ cỡ như vậy ai mà không muốn, thậm chí không tiếc làm chuyện giết người cướp của.

Nguyệt Thiên Dạ hiển nhiên cũng biết hành động này của mình đã khơi ra lòng tham của những người này. Nàng cười lạnh, đồng thời lấy ra mười hai thanh linh kiếm toả ra khí tức của Bảo khí, tạo thành một kiếm trận, trực tiếp đánh nát một ngọn núi cách đó không xa. Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mọi người thì ung dung thong thả mà thu hồi Thần Ảnh Tiên, khinh bỉ mà liếc nhìn bọn họ. Nàng cũng không có quá nhiều, nhưng dị bảo thì không thiếu, chẳng qua chỉ là cái Thần Ảnh Tiên mà thôi, nếu lấy ra những thứ khác, chỉ sợ sẽ làm bọn hắn phát điên.

Biết tạm thời đã tạo nên ảnh hưởng khiếp sợ làm những người này không dám tiếp tục động thủ, Nguyệt Thiên Dạ rất hài lòng, xoay chuyển ánh mắt, hai mắt dịu dàng liền rơi vào trên người Tư Lăng. Từ một nữ nhân lãnh diễm cao quý trong nháy mắt đã biến thành thiếu nữ quyến rũ rung động lòng người, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Tư Lăng..."

Tư Lăng lại không thèm để ý đến nàng ta, yên lặng nhìn cửa động phủ, chờ đại ca nhà hắn xuất hiện. Chỉ một lúc sau, trước động phủ lại xuất hiện mấy người tu sĩ. Tiêu Trạc tự nhiên vẫn bám dính lấy Nguyệt Thiên Dạ, nhưng không thấy bóng dáng Dung Hoán Thiên. Tư Lăng mặc dù có chút kỳ quái Dung Hoán Thiên vì sao không đi theo Nguyệt Thiên Dạ, nhưng không để tâm lắm.

Đối với chuyện Tư Lăng không đếm xỉa tới mình, Nguyệt Thiên Dạ nhất thời lúng túng mà cắn môi, trong mắt lướt qua một chút tức giận. Nhưng nàng càng tức giận kẻ đã khiến Tư Lăng lộ ra vẻ mặt chờ đợi kia hơn. Bất kể là ai, nàng muốn giết người này!

"Thiên Dạ, chúng ta tới phía trước nghỉ ngơi đi." Tiêu Trạc bước tới khuyên nhủ, đồng thời đằng đằng sát khí mà liếc mắc nhìn Tư Lăng, thầm nghĩ sớm muộn cũng có một ngày phải giết chết tên nam nhân này.

Bởi vì Nguyệt Thiên Dạ xuất hiện, những tu sĩ vốn định đánh cướp Tư Lăng nhìn thấy Tư Lăng cũng có đồng bạn -- tuy rằng hắn cũng chẳng để ý tới người đồng bạn này- nhưng cũng tắt tâm cướp đoạt Tư Lăng, chăm chú nhìn chằm chằm một vài tán tu khác đi ra từ động phủ, tính toán làm sao trấn lột họ.

Theo thời gian dần trôi qua, mọi người đều chờ đợi bí cảnh mở ra để rời khỏi nơi này, mà trước động phủ lại có hơn mười người tu sĩ đi ra.

Lúc Tư Lăng nhìn thấy đám người Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong lần lượt xuất hiện ở trước cửa động phủ, trong lòng đột nhiên có chút sốt ruột, đại ca sao vẫn chưa ra?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ


Chương sau
Danh sách chương