Trùng Sinh Thành Thái Tử

Chương 1: Kết thúc là bắt đầu

Chương sau
Danh sách chương

Kỷ nguyên năm 2050 khi mà nền công nghiệp kĩ thuật phát triển, loài người có khả năng bay vào không gian, với những tiến bộ vượt bậc về công nghệ khoa học kĩ thuật, con người càng phát triển càng có nhiều tham vọng. Khi mà loài người vượt ra ngoài không gian, tìm được những vùng đất mới, tìm được nhiều nguồn tài nguyên mới để phát triển cũng như phát hiện thêm được nhiều sinh vật trong vũ trụ.

Bên cạnh những phát triển vượt bậc của loài người cũng kèm theo nhiều hệ quả khác nhau, nhiều hành tinh bị con người khai thác kiệt quệ, nhiều sinh vật trong vũ trụ bị loài người săn giết, nhiều giống loài bị bắt làm nô lệ, nhiều nơi bắt đầu liên hợp để chống lại loài người, khi mà các dân tộc liên minh chống lại loài người thì ở một nơi sâu xa trong vũ trụ, một con mắt lớn mở ra, một dân tộc thiện chiến, một giống loài cổ xưa trỗi dậy, một trận chiến đẫm máu diễn ra trong vũ trụ.

Từ khi con mắt lớn dẫn dắt trùng tộc xâm lấn vũ trụ đến nay, đã hơn mười năm trôi qua, các dân tộc đã liên minh với nhau nhưng không chống lại được sự sinh sôi nẩy nở của trùng tộc, một trận chiến cuối cùng của các dân tộc trong vũ trụ đối với trùng tộc đã diễn ra. Phòng tuyến cuối cùng của con người cũng như các dân tộc khác, chuyến tuyến Hope, niềm hi vọng cuối cùng, được xây dựng suốt mười năm kể từ khi vũ trụ biết sự tồn tại của trùng tộc, ở đây gần như tập trung toàn bộ tinh hoa của con người và các dân tộc khác, những máy móc hiện đại nhất, những rô bốt tiên tiến nhất, những sinh vật mạnh nhất trong vũ trụ đã tập hợp về đây để thực hiện trận chiến cuối cùng.

" Steven, cậu có nghĩ chúng ta còn sống sau lần này ko?".

Một người thanh niên người Việt Nam với mái tóc đen, da vàng nhìn người bạn của mình hỏi.

" Nguyễn, tôi không biết ở đất nước bạn thế nào nhưng ở đất nước tôi có một câu nói: Hi vọng luôn dành cho người có niềm tin ".

" Cảm ơn cậu, sau lần này gặp nhau ở quán bia Hải Xồm, tôi sẽ khao bạn đặc sản quê tôi "

" Một lời đã định ".

Hai thanh niên vừa cười vừa nói chuyện với nhau, nhưng ai biết đây có thể là lần cuối cùng họ còn gặp lại nhau, tiếng còi báo động hú vang khắp căn cứ tiếng chỉ huy bắt đầu vang vọng trên loa.

" Đội cơ giáp số một, số hai, số ba lên đầu tường "

" Đội tiêm kích số mười hai và số mười ba bắt đầu cất cánh "

" Hạm dội liên hợp số năm, số sáu, số bẩy bảo vệ các điểm đổ bộ không gian ".

" Toàn bộ linh bộ binh sẵn sàng chiến đấu, pháo hạm lên đạn ".

" Dân tộc Người Khổng Lồ chuẩn bị cận chiến "

" Dân tộc Ảnh Sát chuẩn bị ám sát những mục tiêu chỉ huy của địch "

" Toàn căn cứ báo động mức một, trận chiến cuối cùng trong vũ trụ, nền văn minh vũ trụ còn tồn tại hay không đều phụ thuốc vào lần này, loài người muôn năm, dân tộc trong vũ trụ muôn năm, sát sát sát...."

Trong khi đó phía bên trùng tộc. Một tướng lĩnh trùng tộc hướng về chiếc ngai mầu vàng, trên đó có một người đang ngồi, không ai thấy khuân mặt của hắn, chỉ thấy một bóng tối u ám bao quanh người đó.

" Thưa Con Mắt Lớn, liên minh vũ trụ bắt đầu ra quân, xin chỉ thị từ người ".

Người kia âm thanh trầm đục, mang theo lạnh lẽo, âm u từ vô tận địa ngục cất tiếng nói:

" Giết không bỏ sót một ai ".

" Vâng thưa ngài ".

Tên tướng lĩnh lui ra về đài chỉ huy của tầu, hắn nhìn về phía tường phòng thủ của liên minh vũ trụ, hắn khẽ nhếch miệng: " Vâng lệnh của đấng tối thượng, giết hết không bỏ sót ".

Sau khi hắn ra lệnh từng quân đoàn trùng tộc bắt đầu hướng về chiến tuyến, đừng binh đoàn trùng tộc bắt đầu thoát li chiến hạm lao về phía bức tường cuối cùng của vũ trụ, quân đoàn trùng tộc liên miên bất tận, nối đuôi nhau phóng về bức tường.

" Giết anh em, giết một con hòa vốn, giết hai con có lời, giết giết ".

Khắp chiến trường tiếng giết rung trời, từng binh sĩ loài người cũng như binh sĩ các dân tộc trong vũ trụ ngã xuống, từng người từng người một, đến giờ đã ngày thứ bẩy kể từ khi trùng tộc tấn công loài người.

Ở một vị trí chiến hào, Nguyễn với cánh tay đã bị ăn mòn bởi trùng tộc, một tay buộc chặt khẩu súng đang ngồi phí phèo điếu thuốc được steven cầm.

" Steven chúng ta có thể sống hết ngày mai không "

Steven trong trận chiến đã mất một con mắt và một cái chân, nhìn Nguyên cười mà nói: " Nguyễn dân tộc tôi có câu nói: Hi vọng luôn dành cho người có niềm tin ".

Hai người nhìn lên bầu trời tinh không nơi những chiếc chiến hạm cuối cùng của loài người còn tồn tại, những chiếc chiến hạm rách rưới, những mạnh vỡ vụn của máy bay và quân hạm đang lơ lửng trong vũ trụ.

Ngày thứ tám cuối cùng trùng tộc cũng xuyên phá bức tường cuối cùng của con người, vị tướng lĩnh chỉ huy của trận chiến cuối cùng, người được mệnh danh là chiến thần của loài người, hai hàng nước mắt của ông tràn ra khi thấy quân đoàn trùng tộc xâm nhập bức tường, ông bắt đầu bước lại gần mic phát thanh, ông ban bố ra mệnh lệnh cuối cùng của cuộc đời mình.

" Các đồng chí, ta biết từ đầu cuộc chiến này không thể thắng, ta biết ta đưa mọi người vào kết cục này, tại đây chỉ có thể nói lời xin lỗi cuối cùng với anh em ".

Khi thấy chiếc quân hạm chỉ huy của Con Mắt Lớn tiến đến bức tường ông liền nhắn một chiếc nút đỏ đã đặt sẵn trên bàn. Cả bức tường chính là một quả bom khổng lồ, một quả bom có khả năng tạo ra một hố đen vũ trụ cỡ nhỏ, đây là tập hợp toàn bộ khoa học kĩ thuật của loài người mới có thể làm ra được, mục đích chính của trận chiến là để dụ Con Mắt Lớn đến để đồng quy vu tận đây là kế hoạch bảo mật mười năm của toàn bộ cao tầng cấc dân tộc, hi sinh hơn một trăm tỷ binh linh để làm mồi như, có thể nói đây là một hồi được ăn cả ngã về không của toàn bộ vũ trụ.

Con Mắt Lớn biết mình đã bị mắc bẫy của loài người hắn tiếng nói âm u vang vọng khắp vũ trụ:" Loài người khốn khiếp, ta sẽ còn trở lại, ta sẽ còn trở lại... ". Tiếng nói âm lãnh làm sợ hãi tận tâm can mỗi người.

"Thái tử, thái tử, ngài tỉnh lại đi đừng làm nô tì sợ hãi ".

Nguyễn hai mắt mở trừng lớn, hắn bật dậy nhìn xung quanh lạ lẫm, hắn thấy mình đang ở một nơi xa lạ như trong thần thoại, trang phục như kiểu phim cổ trang, bên cạnh là một loạt các cô gái ăn mặc như nô tì đang quì xunh quanh.

" Đây, đây là đâu... "

" Thái tử, thái tử ngài không sao chứ, có phải do ngài ngã ngựa nên không nhớ gì không, ngài đừng làm cho chúng nô tì sợ hãi, nhanh đi gọi thái y với lập tức đến chỗ Bệ hạ bẩm báo ".

" vâng.. "

Nguyễn đang định nói gì tự nhiên trong đầu xuất hiện giọng nói " Xác định phù hợp với bổn hệ thống, yêu cầu trói chặt, xác nhận có hay không? "

Đang ngồi phân vân không hiểu mình có nằm mơ hay không, không biết là xuyên qua nhặt được bàn tay vàng, đang định trả lời thì có âm thanh vang lên: " Xét thấy kí chủ để bổn hệ thống đợi quá lâu, trói chặt thành công, bắt đầu hôn mê, 10. 9. 8... "

Sau tiếng đếm Nguyễn lập tức hai mắt trắng rã, nằm vật xuống giường, bất động, xung quanh thái giám với cung nữ thấy vậy càng hốt hoảng, hoang mang, cả đám ngồi kêu gào khóc sướt mướt.

Trước lúc bất tỉnh Nguyễn chỉ kịp có một suy nghĩ: " Đậu xanh cái hệ thống ".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trùng Sinh Thành Thái Tử


Chương sau
Danh sách chương