Trường Sinh Đảo

Chương 49: Chương 48


Chương 48

Nhìn thế nào cũng thấRBVy rấGBt thuận mắWUKt.

32 năm trước, nhờWv nhữWUKng kiến thứknNc có đWvược từ chân lý, và sứonc mạhEnh của trườSNgng sinh đsHảnqo, con ngườYyi đqã có khảjVc năng chống lạSNgi chúng thầGBn và chiến thắlng 1 năm sau đcdó.

Nhưng thế giới cũng vì thế mà phân hóa, thậm chí trở lên hỗn loạuYon.

Sứonc mạBnh có đlược quá nhanh, không thông qua quá trình tích lũy rấGBt dễ mấKHt kiểhEm soát, nhiều cuộc tranh đIaqoạIbFt tài nguyên diễn ra khắOp nơi, nhiều tổ chứUGcc thế lực vốn tưởng chỉWv có trong truyền thuyết lạjVci lộ ra ánh sáng.

Trên hết là nhữHng cuộc biểVtu tình, phảsHn đovEối, thậm chí dẫn đVOến bạGBo đrsWộng của nhữcdng kẻ vẫn còn tín ngưỡng vào thầKHn linh.

Không phảGBi ai cũng muốn chống lạDNi thầYyn linh, nhiều ngườUGci khiếp sợ bọn họ, tôn sùng bọn họ, muốn đCược bọn họ thi triểVOn nhữUGcng quyền phép vạuYon năng lên mình dù đUló có là đovEòn trừng phạzjrt ác đhEộc đzjrến mứOc nào. Được thầqUhn linh đEUlểN mắcHt đHến với họ đSNgã là một niềm hạlSWnh phúc rồi.

ThầknNn linh nô dịOch con ngườlSWi, bòn rút tài nguyên của trái đsHấWvt, các bậc lãnh đNkạgYo, vua chúa từ lâu đonã nhận ra đuYoiều này nhưng lực bấHt tòng tâm, ngườIbFi dân thì chỉVO như nhữOng con kiến dưới tán lá, làm sao biết đKHược ở tít trên cao, nhữIaqng con chim gõ kiến ngày ngày đSNgục đlSWẽo các thân cây to lớn mang đjVci một phầauIn đBồng loạFLi của chúng.

VịSNg trí thấHp nên tầrsWm mắIbFt cũng không cao, với họ, thầVtn linh chỉWv là nhữonng tồn tạqi xa vờhEi, chẳng đUláng quan tâm. Con kiến dưới lớp đsHá mục làm sao có thểNk cho nhữFLng hành vi của con đlSWạrsWi bàng trên cao vào đVOầIbFu óc, vì ngay cảqUh tư cách đKHểIaq xuấIaqt hiện trong mắRBVt con đCạUGci bàng nó cũng không có.

Ấy vậy mà một ngày nọ của 32 năm trước, con ngườIaqi lạVOi tuyên chiến với ThầjVcn linh, khi thông đWUKạCo không gian đUlược mở ra, toàn bộ nhữNng con robot tối tân nhấoIzt của loài ngườhEi sau hơn 10 năm miệt mài chuẩUGcn bịVt trảrsWi dài bao quanh mặt trăng, chiến trườYng đBầlSWu tiên với chúng thầkn.

TạBCi sao chúng ta phảqi đgYánh nhau, họ cứUl là thầBCn của họ, ta cứSNg là ngườcdi của ta không đqược sao !?

TạVOi sao phảbfi chiến đlấKHu với một lực lượng đuYoáng sợ như vậy, rốt cuộc chúng ta có đFLược lợi lộc gì đnqâu !?

Hãy cứEoE đovEểhE mọi thứjVc như nó vốn có không đDNược sao !?

Chúng ta ra trận, con cháu chúng ta phảuYoi chết, nhà cửa, thành phố của chúng ta bịk hủy diệt mỗi khi phòng tuyến của nhữNng chiến sĩk bằWUKng sắUtt bịbf chọc thủng là tạUti vì ai !?

Không phảnqi tạjVci vì hắIbFn sao !?

Kẻ tự xưng là King của IMI này, kẻ cho con ngườgYi vũ khí, sứGBc mạNnh, nhưng lạHi cổ xúy con ngườEoEi lao ra chiến đknNấWvu với nhữCng kẻ đEUlịknNch mạGBnh hơn họ rấont nhiều lầrsWn.

Một phát laze không giết đSNgược thầqUhn, trăm ngàn phát laze thì có thểvRk, nhưng mỗi lầsHn như vậy có biết bao nhiêu hi sinh, biết bao chiến sĩY phảqUhi ngã xuống, trôi dạNkt trên vũ trụ !?

TạvRki sao phảrsWi trảIaq giá lớn như vậy !?

Dù cuối cùng chúng ta đNã thắYyng, đonó là nhờknN nỗ lực của con ngườNi, không phảoIzi sao !?

Ngoài việc đIbFem ra nhữNng thứH vũ khí đVOó, hắKHn làm đonược gì chứYy !?

Sự tồn tạDNi của hắovEn chỉIaq đIaqem thế giới này đhEến hỗn loạYn.

HắknNn đknNáng lẽ không nên đovEược sinh ra trên đcdờjVci này.

Mang trên lưng tấSNgt cảFL nỗi oán niệm ấIbFy của một bộ phận nhân loạBCi, King vẫn như một chú kiến cầNn mẫn, chỉN làm nhữauIng gì mình cho là đHúng, nhữWvng gì đNkược cho là tốt nhấBCt cho tương lai của con ngườEUli. BằlSWng nhữcHng cách của riêng hắWvn mà ngườWUKi thườbfng không sao hiểEoEu nổi.

Đó cũng là cái giá hắkn phảKHi đFLánh đqUhổi đIaqểvRk có đWUKược sứGBc mạWUKnh từ trườFLng sinh đcHảIaqo.

Trở thành một cỗ máy không biết đoIzến lợi ích cá nhân, vĩEUlnh viễn duy trì sự công bằcHng.

Nhưng hắbfn cũng không cầonn bấjVct cứN ai hiểWvu cho mình, dưới sứvRkc mạHnh tuyệt đSNgối, trườFLng sinh đknNảEUlo vẫn vận hành theo ý chí của hắllon, với kiến thứIaqc có đsHược, tổ chứnqc này vẫn hơn xa nhân loạBCi vốn tưởng đcdã phát triểDNn rấVOt nhanh kia.

Và trên hết, luôn có ngườBi ủng hộ hắovEn vô đSNgiều kiện, bấUtt kểon hắvRkn làm gì, nghĩVt gì.

Queen đIbFược sinh ra là vì King, không phảcdi sao !?

Thử phảrsWn kháng lạUli số phận này ư !? TạBCi sao phảzjri làm như vậy, trong khi đNkó là một phầsHn của mình từ lúc có mặt trên đBờIaqi này rồi. Hơn nữGBa ngườgYi đnqược chọn cho mình cũng không tệ cho lắzjrm.

Mỗi một việc King âm thầHm hay quang minh chính đNkạjVci làm cho thế giới này đrsWều đcdược ghi lạIbFi dưới cái nhìn của Queen, nhiều ngườuYoi oán trách hắqUhn đUlã thay đrsWổi trật tự của thế giới, nhiều ngườWvi nghĩC rằoIzng chính nhữbfng hành đVOộng của hắqUhn đhEẩOy con ngườNi đDNến hoàn cảBCnh phảEUli tuyên chiến với chúng thầEoEn.

Nhưng nhữVtng ngườKHi đcHược gọi là Queen này từ trước đHến nay đqUhều không thay đrsWổi, cũng giống như trườgYng sinh đbfảlo, đauIều ở bên cạhEnh trợ giúp hắknNn như thiên chứuYoc của họ từ khi sinh ra.

...

Ren không nghĩoIz đGBược xâu xa nhữonng gì như gánh nặng thế giới hay trách nhiệm phò trợ vịY vua này gì cảH, từ nhữkng gì biết đNược về hắWvn qua các tư liệu cùng ký ứSNgc, cũng có thểH là do lạvRkc ấUln của linh hồn, bấknNt kỳ hành vi hay đDNặc đNkiểnqm nào của King cô cũng đVtều cảBm thấIaqy thuận mắlSWt.

Đây có lẽ là cảoIzm giác yêu ai yêu cảBC đhEườqng đCi lối về mà con ngườqUhi vẫn thườOng hay nói !?

Ai biết !? Ren chỉN quan niệm, King là ngườki nhà của mình, cũng như Stellar hay Shaorin, nếu có kẻ nào dám đqộng đcdến bọn họ, kết cục của chúng đonều sẽ rấEUlt thê thảVtm.

NgắWUKm nhìn khuôn mặt lạhEnh băng hữDNng hờgY của King, Ren vẫn cảvRkm thấqUhy ấlSWm lòng hơn bao giờgY hết, thái đsHộ vẫn khó đcdăm đnqăm từ khi đFLểIaq lộ bí mật cho tiểcHu hòa thượng bây giờvRk mới thực sự giãn ra, tràn ngập ý cườEoEi, rạuYong rỡ như ánh nắHng mùa xuân. Cô tíu tít bên cạUGcnh hắauIn như một chú chim sẻ, làm bộ não vừa khôi phục ý thứGBc của King cũng bắkt đBCầUtu thấUty nhữDNng vòng xoay mòng mòng, chóng mặt.

Trông cô lúc này mới giống một cô bé mườUli sáu mườGBi bảYyy tuổi, vừa tìm đUtược một món đlSWồ chơi thú vịEUl nhấWUKt trong đsHờIbFi.

Ren nhìn King từ trên xuống dưới như thểBC hắoIzn là một thứO gì đauIó quý hiếm trong viện bảNko tàng chỉO còn thiếu nước đlloeo biểIaqn cấlm sờuYo hiện vật vậy. Từng đWUKườIaqng nét góc cạVtnh khuôn mặt, mái tóc, đnqôi mắIaqt, vóc dáng toàn thân, cô phảNki quan sát cho bằHng hết thật kỹ lưỡng với đWUKôi mắHt tràn ngập hứgYng thú.

Khiến cho Linh ở bên cạWUKnh có cảEUlm giác con bé này vừa mắonc bệnh dạhEi trai trầzjrm trọng sắcHp hết thuốc chữgYa rồi. Tuy nhiên ngườSNgi ta vừa cứsHu mình, lạzjri là ngườYyi nổi tiếng, nên cô cũng không tiện nói. ThườknNng nghe các vĩcd nhân đnqều có một đuYoiểOm bấlSWt thườsHng nào đlSWó trong vấNkn đIaqề thầHn kinh mà, có lẽ dây thầUGcn kinh tình cảlm của cô bé này có vấIaqn đUtề.

Nhưng em đUlẹp, em có quyền, muốn sao chảq đhEược. Linh chua chát thầBCm nghĩSNg vì so nhan sắovEc, cô có vẻ kém Ren nhiều lắzjrm.

King không mấIaqy ngạqc nhiên với sự xuấqUht hiện của Ren, thông qua Robert hắonn đrsWã biết cô cũng có mặt trên đGBảBCo này, tìm đVOược mình chỉVO là sớm muộn. HắBn vẫn lặng thinh không đNáp, đVtôi mắVOt nhắNkm nghiền tận tình tiêu hóa hoàn toàn viên xá lợi của tiểUtu hòa thượng.

ThứUt này rấKHt bổ.

...

“Anh giống hệt trong tưởng tượng của em” Ren nói với giọng thích thú, phá vỡ bầYyu không khí yên lặng.

“Là do tưởng tượng trong đcHầHu cô chính là tôi.” King đSNgã hồi phục khảY năng đUGcối thoạBi, vẫn đYáp một cách hờC hữOng. Hắnqn cũng coi như nắvRkm rõ thông tin về ba fake Queen qua nhữYyng nguồn tin riêng của mình.

“Aiz, không thểIaq lãng mạUGcn hơn một chút sao !? Ví dụ như nói chúng ta có đUGcịknh mệnh gì gì đCó chẳng hạsHn.” Ren không cho là đuYoúng nói.

“Đúng là mọi việc đjVcều đKHã đIbFược sắrsWp xếp từ trước.” King gật đVOầGBu tán đIbFồng. HắDNn muốn nói đWvến lạKHc ấsHn trong linh hồn các fake Queen và sự truyền thừa ký ứNc cùng sứnqc mạEoEnh của Queen.

“Ah, lạWUKnh lùng quá, nhưng dễ thương chết đcdi đrsWược, anh đDNúng là ngườVOi phù hợp nhấrsWt với em mà !”Ren cườcHi tít mắSNgt ôm chặt cứcHng lấjVcy King, sứqUhc mạgYnh có chút mấHt kiểIbFm soát làm xương cốt hắOn hơi phát ra tiếng răng rắUGcc khe khẽ, nếu không phảBCi đUlang đlược xá lợi của tiểlu hòa thượng tẩHm bổ liên tục thì chắYyc là hắNn đUGcã gãy xương thật.

Ở đlằqUhng xa, ThầknNn tiễn với khuôn mặt xám xịHt nhìn một màn ấony, quay ngườHi nhún chân một cái đlã đYyứcdng chắlSWn trước Frozen.

Lúc này cô ta đrsWang chật vật đUGcứEUlng lên, hoảCng loạVOn muốn trốn.

“Không muốn chết thì ở yên đNó cho ta, đIaqồng thờrsWi giảCi trừ cái vùng lạCnh lẽo chết tiệt này đzjri !” Đang cơn bực mình không rõ nguyên nhân, giọng hắln chẳng có chút khách khí nào. Khuôn mặt lạUtnh tanh tạKHo dáng vô tình trở mặt không nhận ngườcHi quen.

Trên thực tế năm ngườvRki đUtứlng đYầlSWu trong bảbfng xếp hạnqng các thiếu niên thiên tài đVtều đvRkã từng gặp gỡ nhau qua rồi.

Biết ngườki biết ta trăm trận trăm thắqUhng mà.

“Ngươi nhấSNgt đUGcịjVcnh phảvRki cảln ta à !?” Frozen lúc này đNã không còn chút tự tin nào, khuôn mặt xám ngoét, tóc tai hơi có chút rối bờOi cùng đHôi mắlSWt mệt mỏi, gian nan nói.

“Ta từng thấWvy Ren tiểBCu thư vì muốn đNkề phòng một ngườauIi bỏ trốn mà bẻ hết hai chân hai tay của cô ta, nếu không muốn giống vậy thì khôn hồn ở yên đló đUli.” ThầlSWn tiễn khoang tay, hấnqt hàm nói.

Frozen không còn biết nói gì hơn, vô lực phủ phục xuống, thanh kiếm băng tan rã dầVtn dầsHn, lớp sương quanh ngườUGci cũng từ từ tảknNn đEUli, khuôn mặt cô không còn vẻ trắWvng bệch thườKHng thấVOy nữKHa mà dầEUln trở lên hồng thuận như bao cô gái khác. Đôi mắNt nặng nề chớp lấVty, một giọt nước mắUGct trong veo xuấauIt hiện, rơi xuống mặt băng lạBCnh lẽo.

Từ khi sinh ra, đRBVây là lầknNn đOầcdu tiên cô nếm trảauIi cảYm giác bấHt lực đWvến thế này.

ThầUtn tiễn nhìn cô gái đOang suy sụp trước mắOt mình mà có chút đrsWồng tình, lúc hắcHn biết đvRkược trên thế giới này còn có nhữIbFng ngườUti như Ren, hắRBVn cũng phảHi mấHt một thờcHi gian mới bình tĩOnh đauIược.

Cái danh hiệu thiên tài của bọn hắVOn, chỉgY là con ngườIaqi phong cho mà thôi, trước mặt các thế lực siêu nhiên, còn chẳng bằknNng một con kiến hôi, ngườuYoi ta tùy tiện dí ngón tay cái đRBVã chết bẹp dúm rồi.

...

“Nè, tạYyi sao phảWvi tha cho cô ta vậy !?” Ren cuối cùng cũng thỏa mãn sau cái ôm nồng nhiệt, thảoIz King ra làm hắlSWn cử đOộng từng khớp xương tạko ra nhữVtng âm thanh răng rắOc. Có mấBCy khúc xương hơi yếu đqUhã bịSNg cái ôm vừa rồi ép đUlến lệch vịVO trí.

“ĐểUGc mở trận pháp trên hòn đNkảsHo chúng ta cầnqn năng lực của cô ta !” King đNáp. Đồng thờoni một tay ấUln mạjVcnh vào xương bảGB vai đhEã hơi rờEUli ra của mình cố đHịlSWnh nó vào chỗ cũ.

“Trận pháp !? “ Đôi mắRBVt tròn to của Ren chớp chớp tràn ngập ý hỏi.

“Cô không biết !?” King cũng có chút ngoài ý muốn, nếu ba fake Queen kế thừa hết trí nhớ của cô ấly thì việc này cũng phảVOi nằonm trong số đvRkó chứgY nhỉoIz !?

“Em không biết !! Huyền vũ, ngươi có biết không !? “ Ren nhún vai khó hiểlSWu đsHáp, rồi cô quay xuống hỏi huyền vũ thủ, linh vật này đUtã tồn tạzjri bao nhiêu năm với trí nhớ dai như đrsWỉVta, có gì đRBVó mà cô quên mấUtt chăng !?

“Không biết thưa cô.” Thanh âm già nua cổ xưa vang lên từ đCôi vòng tay kỳ diệu này.

“BạHch hổ, còn ngươi !?” Ren quay sang hỏi chiếc thắsHt lưng màu trắNkng đknNang quấFLn quanh eo của Linh.

“Không thưa cô.” Thanh âm trầsHm thấbfp nhưng cũng không kém phầhEn cổ lão vang lên từ chiếc đnqai lưng làm Linh giật bắYyn lên, hiếu kỳ nhìn xuống đjVcầony vẻ tò mò.

Nhìn vẻ thắuYoc mắNkc của Ren, King không còn biết nói gì hơn, xem ra việc truyền thừa trí nhớ thật sự có vấOn đYề, hoặc là nhân cách đSNgầNku tiên kia đlã mang theo một số chuyện mà biến mấBt vĩVOnh viễn.

HắIaqn đOành phảBCi giảnqi thích từ từ:

“Có một trận pháp đcHểIbF sử dụng năng lượng hòn đVtảEoEo này...”

...

“Ồ, em hiểHu rồi, có lẽ cô ta thật sự không muốn mình biến mấnqt, nên vẫn lưu trữk lạWUKi một số thứcH chỉzjr có nhân cách chủ biết, đrsWểrsW ngườoni ta còn nhớ đlến mình đYây mà ! Thật ích kỷ ! “ Ren cắnqn môi nhẹ nói.

“Hoặc có lẽ truyền thừa không hoàn toàn, tứO hồn đFLã tiêu tán mấGBt một nên linh hồn của ba ngườKHi mang ký ứCc không đnqầBy đWvủ chăng !?” King thì nghĩgY theo một chiều hướng khác.

“Em cũng chẳng rõ.” Ren nhún vai đFLáp, thật sự mấOy việc liên quan đuYoến hồn phách quá phứVOc tạovEp, cô cũng lườFLi suy nghĩKH, mấVOy thứWv không dùng vũ lực giảcHi quyết đovEược thì tốt nhấqt không đhEụng đNkến, cô gái này trước giờC vẫn sống với quan đoIziểsHm này.

Tuy vậy cô cũng cảuYom thấSNgy hơi buồn bực, cứsH như bịH ngườzjri ta len lén sau lưng câu dẫn bạllon trai mình vậy, vừa lúc ngẩUlng mặt lên thì thấjVcy Claude đsHang từ từ mà cẩUtn thận bay lên phía trên sơn cốc, ánh mắIbFt cô chợt lóe sáng, vừa hay có thứEoE đnqểKH trút giận.

Claude đNáng thương, vốn cũng đGBã cẩgYn thận nhấEUlt có thểzjr, không gây sự chú ý của ai bay đIaqến miệng sơn cốc thì đNột nhiên cảYym thấBy cơ thểY nặng như chì, hắUGcn phảVOi gồng cảIaq gân xanh lên mới duy trì đWvược đRBVộ cao.

Nhưng có vẻ càng lúc càng nặng, cơ thểB dầIbFn dầIaqn bịBC ép hạBC xuống mặt băng bên dưới, Claude hét lớn, dùng toàn bộ sứNc lực còn lạoni dồn vào đsHám lửa dưới hai chân, cơ thểO hắcHn ngoang cườlSWng chống lạSNgi đVtược áp lực mà từ từ trôi lên trên.

PhảvRki thoát khỏi đqây, Claude cắbfn răng thầGBm nghĩon, nếu ở lạRBVi mạonng sống của mình chắjVcc gì đNkã do mình quyết đOịNnh nữDNa, hắjVcn không muốn như vậy.

Đột nhiên, áp lực biến mấhEt, không chỉB thế, cơ thểUl Claude còn đhEột nhiên cảuYom thấHy nhẹ bẫng, khổ nỗi lực đrsWẩqUhy của ngọn lửa nơi bàn chân quá lớn, hắRBVn nhấWUKt thờknNi mấbft khống chế phi lên trờIaqi như hỏa tiễn.

Do không kịKHp đGBiều chỉsHnh phương hướng, Claude đHáng thương đUGcâm sầOm đKHầlSWu vào vách đGBá, máu me lênh láng, vô lực rơi xuống mặt băng lạSNgnh ngắFLt bên dưới, đBểRBV lạbfi một vết nứgYt thật lớn rồi lăn ra bấsHt tỉFLnh nhân sự.

King chẳng cầEUln quay đlầgYu lạgYi cũng biết chuyện gì sảknNy ra với Claude, mở miệng nói lạknh nhạvRkt với Ren đVOang đlắcHc ý cườYi tủm tỉKHm đRBVằIaqng trước:

“Đừng giết hắhEn, năng lực của hắUln cũng cầoIzn thiết đkểIbF mở phong ấbfn.”

“Ừm, em chỉoIz đVtùa với hắUGcn một chút thôi mà !” Ren le lưỡi làm bộ mặt vô tội nhấBt có thểhE gãi gãi đoIzầku nói.

KịauI sĩzjr thấCy một màn này cũng chết lặng chảcH biết nói gì hơn, sao con bé này mỗi lầWvn hắauIn nhìn thấsHy lạBCi mang một style khác nhau vậy, nhưng thôi, không nên dạEUli dột đonụng đRBVến, hắvRkn chỉIbF quay sang hỏi King:

“Nhưng King của ta, mở phong ấqUhn ngài nói cầauIn lực lượng của 4 loạqUhi nguyên tố, chúng ta mới có băng, lửa và ánh sáng, còn bóng tối thì kiếm đGBâu ra đIaqây !?”

“Nếu thu thập xác của tử đUtồ trên cảon hòn đNảRBVo rồi trích rút ma khí trong cơ thểWUK chúng ra chắYyc là đknNủ.” King ngẫm nghĩlSW một chút rồi nói. Dù ma khí không phảUGci là nguyên tố bóng tối diễn hóa ra từ sứsHc mạauInh cube, nhưng cũng đgYem lạUGci hiệu quảVO tương tự.

“Ờ, vậy bây giờB là đHi săn tử đUGcồ trên cảBC đOảYo hảIbF !? “

KịYy sĩC nhún vai hồ hởi nói, công kích của hắcHn thiên về vật lý nên cũng sẽ không quá yếu đBCuối trước đDNám tử đRBVồ, quảGB này phảVOi thểDN hiện thật hoành tráng mới đEoEược. Hình như từ lúc lên đEoEảovEo đHến giờDN hắFLn vẫn còn chưa đlánh thắWUKng trận nào.

“Ừ !” King gật đYầknNu.

“Vậy đUtược rồi, lên đOườBCng thôi, hòn đauIảono này tính ra cũng rấUGct đEoEẹp, còn vài nơi em muốn đCến lắBCm !” Ren cũng vươn vai đcdáp.

...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trường Sinh Đảo