Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 9: Diệt sát


Đêm tối đen mờ mịt trong một góc ngoại vi Vạn Xào sâm lâm van lên từng tiếng ầm xoàng ầm ỷ, từng luồng huyền lực đủ màu sắc loé lên liên tục, tiếng thú rống giận dữ vang lên làm một mãnh rừng nhộn nhạo. Đám người truy sát Tôn Dương hiện tại đúng như dự tính của hắn, họ đang bị một con Thiết Thủ Hắc Hùng nhất giai cao cấp tương đương với Huyền Linh hậu kỳ thân cao hai mét quấn lấy, cả đám chật vật tránh trái đỡ phải bởi những cú tát như trời giáng của Hắc Hùng, trước đó đã bị Tôn Dương cho ăn khổ không ít nhưng đối với họ như vậy còn chưa là gì cả thế nhưng hiện tại dưới công kích móng vuốt sắt bén của Hắc Hùng người nào người nấy máu me đầm đìa áo quần rách nát te tua không chịu nỗi, hiện giờ trong bụng tên chất đầy hoả khí, hận Tôn Dương đến nghiến răng nghiến lợi tuy nhiên bên phía Hắc Hùng cũng không an lành gì chỉ thấy nó gào lên giận dữ liên tục tát xuống trên thân thể to lớn bị cắt ra nhiều miệng vết thương lớn nhỏ có đủ máu chảy ra càng kích thích hung tính của nó khiến nó càng trở nên cuồng bạo điên cuồng tấn công.

Đám nhân loại ghê tởm này cư nhiên gặp nó chưa đánh đã qẹo sang hướng khác bỏ chạy khiến nó cực kỳ buồn bực nên đã lao ra chặn tất cả lại rồi lao vào khua tay múa chân đánh đập tàn nhẫn với đám nhân loại này...

Cứ như vậy hai bên giằng co đánh qua đá lại đến lúc trời gần sáng, cả hai bên đều mệt mỏi rã rời thở phì phò, con Hắc Hùng lúc này như đã chơi đủ rồi tính bỏ chạy, thế nhưng đám người kia nghiến răng nghiến lợi như thế nào sau một đêm bị nó hành hạ đến phát điên giờ lại để cho nó chạy cơ chứ, bảy người tách ra vây Hắc Hùng lại công kích, sau một lúc đến lúc trời hoàn toàn sáng thì Hắc Hùng đã không còn lực chống cự bị đám người vây lại mổ sẽ...

- -- Hừ súc sinh ngươi nên chết sớm mới phải..

Khi bảy người chặt chém xả giận xong đang định ngồi xuống thở dốc xử lý vết thương thì đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một thiếu niên trên tay cầm một thanh đao màu đỏ trên người hắn quần áo rách lổ chỗ đầy vết máu nhưng kỳ lạ là lại không có một vết thương nào chỉ thấy trước ngực và tay trái của hắn có một mãn da non màu đỏ, trên mặt hắn nở nụ cười tà dị, cả đám người trợn mắt há mồm nhìn Tôn Dương không biết tiểu tử này có kỳ trân bảo dược gì, mới hôm qua trên người tiểu tử này thương thế cũng không ít hơn bọn hắn hiện tại vậy mà chỉ qua một đêm đã hoàn toàn khỏi hẳn, nghỉ tới đây cả đám người nào cũng nỗi lên tâm tư đều cho rằng tên người Tôn Dương có bảo vật thế nhưng câu nói của Tôn Dương vang lên như tát cho họ một gáo nước lạnh, hôm qua hắn không những đột phá mà thương thế trên người cũng bị viên châu thể kia chữa trị sạch sẽ khiến hắn kinh dị không nói nên lời....

- -- Nếu đã chơi đùa xong rồi thì bây giờ ta tiễn các ngươi đi...

- -- Hừ tiểu tử khốn kiếp ngươi đừng ngông cuồng...

- -- Chúng ta cùng lên chém giết tiểu tử này, lần này nhất định không được để hắn thoát..

Nói rồi một tên dẫn đầu là một đại hán mặt vuông mắt hổ trên tay hắn nắm lang nha bổng lao tới sáu người còn lại cũng phối hợp rút binh khí cùng xông lên, Tôn Dương thấy vậy cười lạnh một tiếng rồi nhất đao lao qua một đao chém mạnh xuống lang nha bổng, tên đại hán kia chấn động thân thể cường trán bị kình lực chấn cho lão đảo lui về sau kinh ngạc nhìn Tôn Dương, sáu người kia thấy một màn này cũng kinh ngạc không kém nhưng cũng không trì hoảng động tác cùng lao lên tung ra chiêu thức công kích đối phương nhưng Tôn Dương lúc này vẻ mặt như chẳng có gì hai tay ngưng tụ lực lượng truyền vào thanh đao, giơ lên cao rồi mạnh mẽ chém xuống trực diện với sáu người đang lao tới, tình huống bất ngờ không ai ngờ được tên thiếu niên này lại chơi điên khùng như vậy, một đao chém trực diện sáu người không kịp phòng bị, bị đao khí mãnh mẽ tươi sống bổ chết hai người còn bốn người thì bị văn ra hai bên một bên hai người bị kình lực chấn cho hộc máu ngã lăn trên đất, có hai tên đang chuẩn bị lồm cồm bò dậy thì đã thấy một thanh đao đỏ lòm xẹt ngang qua cổ họng rồi lại ngã lăn ra đất chết không nhắm mắt, tên đại hán kia thì hiện tại vẫn đứng ngây ra đó không giám hành động vì hắn biết hiện tại hắn đã không thể đánh được thiếu niên này nữa rồi.

Tôn Dương sách đao đi về phía hai tên còn lại không chút do dự tước đi mạng sống của họ như chẳng có chuyện gì rồi lại quay qua đại hán kia, hắn thấy Tôn Dương nhìn mình lúc này mới phát hiện tất cả đã chết, hắn phẩn nộ hét lên một tiếng để áp chế sợ hãi trong lòng...

- -- Tiểu tử đáng chết ngươi còn nhỏ tuổi mà lại độc ác như vậy, một lời cũng không nói đã ra tay giết người của Cẩu Lang Bang chúng ta, hừ bang chủ sẽ không tha cho ngươi...

Nói xong hắn vác lang nha bổng quay người bỏ chạy, Tôn Dương kinh ngạc cứ tưởng tên này sẽ liều màng không ngờ lại quay người bỏ chạy, những rồi cũng không chậm trễ phóng người đuổi theo, tên này nhất định phải chết nếu không để hắn chạy thoát phiền phức sẽ rất lớn, tình cảnh rượt đuổi lại tái diễn nhưng vị trí đã bị hoán đổi, cả hai bên chạy suốt nữa ngày đã sắp đến bìa rừng Tôn Dương sốt ruột, cuối cùng hắn cắn răng vứt bỏ thanh đao đẩy nhanh tốc độ, hai tay chắp thành trảo đặt ở trước ngực vận chuyển lực lượng rút ra đổ dồn vào giữa hai trảo dần dần hình thành một quả cầu trong suốt nhỏ bằng quả bóng vợt, năng lượng bạo động bên trong mạnh mẽ. Tôn Dương rút ngắn cự ly miệng hô lên một tiếng... “Đi.”... Hai tay vung ra quả cầu như tên bắn phóng đi đại hán kia đang chạy trước sắp ra khỏi bìa rừng đang muốn vui mừng thì sau lừng chợt đổ mồ hôi lạnh nhưng hắn còn chưa kịp có hành động gì thì đả bị một vật xuyên qua cơ thể rồi bay thẳng về phía ba cái cây lớn trước mặt, hắn khựng người lại trong chốc lát nhưng còn chưa làm gì thì cả người đã nổ tung máu thịt xương cốt không còng một mãnh kèm theo đó là một chuỗi vở vụn của những cây lớn bị quả cầu xuyên qua.

Tôn Dương khuỵ gối xuống đất thở dốc sắc mặt trắng bệch một chiêu vừa rồi là hắn cố tình ép viên châu thể kia phóng ra năng lượng cực mạnh cộng thêm toàn bộ lực lượng của bản thân mà tạo thành, hắn cũng không ngờ uy lực lại đáng sợ như vậy, trước là không một tiếng động sau là oanh động....

Xong xuôi tất cả Tôn Dương kéo thân thể mệt mỏi đi ra khỏi bìa rừng, hướng về phía miếu hoang mà đi..... Nữa ngày sau Tôn Dương đi về trước miếu hoang, bên trong lập tức có một bóng đen lao ra cười sang sản nói.....

- -- Ha ha.... Tiểu hữu thật không tệ a, đã xong hết rồi sao...

- -- Xong hết rồi, mười lăm người đã giết toàn bộ bây giờ nói chuyện của ngươi được chưa.... Ngươi là ai.... Vì sao muốn giúp ta..?

Tôn Dương hờ hững nói....

- -- Ha ha... Tiểu hữu không cần phải đề phòng ta như vậy... Ta là trưởng lão ngoại môn của Nhân môn.... Võ Chính...

Người đội mũ đen trả lời..

- -- Nhân môn là cái gì vậy? Chưa từng nghe nói qua...

“ Nhân môn là môn phái chuyên thu nạp những đệ tự giống như ngươi hay nói cách khác là chuyên thu nạp những bình dân tư chất yếu kém nhưng vẫn có thể tu luyện một loại lực lượng khác huyền lực đó chính là tạo hoá lực, loại lực lượng này nếu một khí đã luyện thành uy lực sẽ không thua gì huyền lực nếu may mắn luyện được tạo hoá lực tinh khiết uy lực cũng sẽ tăng lên mạnh hơn nhiều so với huyền lực…”

- -- Àiiii... Tuy nhiên số người có thể luyện ra được tạo hoá lực ít đến thương cảm... Nhân môn là môn phái thực lực mạnh trong tóp năm môn phái mạnh nhất trong Sinh La đại lục này thế nhưng nhân số chỉ có không quá năm trăm người ít hơn các môn phái khác đến gấp bốn lần nhưng không ai dám coi thường chúng ta cả, bởi vì mỗi một người của Nhân môn một khi thực lực đã trưởng thành sẽ đều là cường giả mà ít người muốn chọc đến...

Người áo đen thở dài giải thích...

Tôn Dương nghe hắn nói xong thì trợn mắt, giờ thì hắn đã biết nguồn năng lượng kia gọi là gì.... Tạo hoá lực là lực lượng từ nhiên của tạo hoá, thế nhưng còn viên châu thể kia là gì? Còn có môn phái Nhân môn biến thái kia nữa nhân số không quá năm trăm người mà có thể lọt vào hàng ngũ tóp nằm thực lực mạnh nhất đại lục đủ thấy nó kinh khủng đến mức nào thành viên trong môn phái mỗi một người phải xếp vào hàng quái vật mới làm được a....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Thế Phàm Nhân