Uy Chấn Cương Tộc

Chương 42: Trở về từ cõi chết


Lần này thì xác định chắc chắn là Đại Thiên đã chết rồi nên Tam Đầu Băng Xà không còn kiêng kị gì nữa. Đã Viêm Hổ dám ở lại liều mạng cùng nó thì nó cũng không ngại gì chối từ phản kích lại.

Nhiều năm qua chỉ có Đại Thiên cùng Viêm Hổ dưới tay nó đoạt được Quả Trong Suốt, mà Tam Đầu Băng Xà thì lại vô cùng ích kỷ, nó không hề muốn bất cứ kẻ nào phục dụng được quả này nên nó quyết tâm phải tiêu diệt Đại Thiên cùng Viêm Hổ, hiện tại Đại Thiên đã chết, chỉ còn lại Viêm Hổ, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hoàn toàn không còn kiệng kị lo sợ gì nữa, Tam Đầu Băng Xà dốc toàn bộ lực chú ý vào Viêm Hổ. Nhưng Viêm Hổ do đã phục dụng Quả Trong Suốt nên thực lực nhanh chóng khôi phục, thương thế lúc trước đã biến mất gần hết, thậm chí càng đánh về sau Viêm Hổ thực lực càng tăng cao, nhất thời cùng Tam Đầu Băng Xà đánh tương đương.

Nguyên do Viêm Hổ tại sao đột nhiên mạnh lên Tam Đầu Băng Xà làm thế nào có thể không biết, nhưng điều này chỉ khiến nó càng thêm quyết tâm giết chết Viêm Hổ hơn thôi.

Tuy là Viêm Hổ thực lực tăng mạnh, nhưng nếu Tam Đầu Băng Xà muốn đánh bại thậm chí giết nó cũng không phải là không thể, chỉ là cái giá có chút quá đắt. Nhưng Tam Đầu Băng Xà hiện tại bất chấp tất cả rồi, Yêu Thú vốn có hung tính, Tam Đầu Băng Xà cũng đồng dạng có, liên tục bị kẻ khác khiêu khích tấn công, nó tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Mà hiện tại cho dù Tam Đầu Băng Xà có muốn bỏ qua thì Viêm Hổ cũng tuyệt đối không buông tha cho nó, hung tính của Viêm Hổ hoàn toàn bị ép đi ra rồi, thần trí cũng trở nên vô cùng mơ hồ, chỉ còn tồn tại chấp niệm duy nhất là giết kẻ trước mắt.

Một hổ một rắn trong lúc nhất thời trở nên điên cuồng khát máu, liều mạng cắn xé nhau ác liệt.

Ngay khi cả hai đang chiến đấu đến hồi cao trào, từ trong rừng bỗng nhiên vang lên một tiếng hổ gầm vang dội. Tiếng gầm này lập tức khiến cho Tam Đầu Băng Xà chấn kinh, hiện tại chỉ một kẻ địch đã khiến nó vô cùng quá sức, nếu thêm nữa chỉ sợ hôm nay nó còn sống được hay không đã là chuyện rất khó nói, trong lúc nhất thời Tam Đầu Băng Xà nổi lên ý định rút lui rồi.

Ngược lại, Viêm Hổ nghe tiếng gầm này thì vô cùng phấn khích, lập tức gầm lên một tiếng đáp lại. Ngay sau đó, từ trong rừng lao ra một con Viêm Hổ khác, đây chính là con Viêm Hổ lúc đầu gặp được bên bờ hồ, thực lực của nó hẳn là một con Ngũ Giai Yêu Thú Đỉnh Phong.

Thấy Viêm Hổ cùng Tam Đầu Băng Xà đang kịch liệt chiến đấu, con hổ này gầm lên vài tiếng hỏi thăm nhưng bị Viêm Hổ chỉ chỉ về khối băng đè lên Đại Thiên gầm lên vài tiếng, con hổ nhất thời khựng lại do dự, cuối cùng vẫn là hướng về phía Đại Thiên chạy tới.

Tam Đầu Băng Xà còn đang lo sợ hai con hổ đồng thời liên thủ đánh nó, trong lòng còn đang dự định rút lui, đột nhiên thấy cảnh này thì tâm thần có chút bất định, quyết tâm ở lại xem mọi chuyện tiếp theo thế nào rồi tính tiếp.

Con hổ nhanh chóng đến bên Đại Thiên, cả người húc văng tảng băng này sang chỗ khác, chậm rãi lộ ra thân thể Đại Thiên ở bên dưới.

Đại Thiên lúc này vô cùng thê thảm, toàn thân nhuộm đẫm máu tươi, cả người mềm oặt cong vẹo, dường như là toàn bộ xương cốt đều gãy lìa, nhưng điều quan trọng nhất là Đại Thiên không còn thở nữa, toàn thân cũng không còn một chút sinh khí nào, rất rõ ràng là đã chết không thể chết lại rồi. Con hổ thấy cảnh này có chút không biết làm sao, vô cùng lúng túng hướng về trong chiến trường gầm lên vài tiếng.

Viêm Hổ nghe được tâm tình bỗng dưng vô cùng bi phẫn, hai mắt đỏ ngầu căm thù nhìn Tam Đầu Băng Xà, nghĩ nghĩ một chút, Viêm Hổ hướng về con hổ trên bờ gầm lên vài tiếng, sau đó bỏ mặc đối phương đáp trả thế nào, liều mạng lao lên tấn công Tam Đầu Băng Xà.

Con hổ trên bờ có chút không tình nguyện gầm lên kháng nghị vài tiếng, nhưng Viêm Hổ căn bản là không nghe, không để ý đến, bất đắc dĩ con hổ này đành chuyển đầu hướng về Đại Thiên, miệng rộng mở ta ngậm lại sinh vật bé nhỏ này, sau đó cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, xoay người hướng vào trong rừng bỏ chạy mất hút.

Nhìn thấy con hổ đã mang Đại Thiên trốn thoát, Viêm Hổ hai mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, cũng không vướng bận gì nữa, Viêm Hổ quyết định lại kiên trì một lúc lâu cho đồng bạn trốn thoát, sau đó tìm cơ hội chạy theo, nhưng trước mắt Tam Đầu Băng Xà như điên như dại tấn công, cũng không phải là chuyện dễ dàng, Viêm Hổ chỉ có thể tận lực đối phó, nó cũng không chắc mình có thể rời khỏi nơi này hay không.

Con hổ mới đến này cũng không biết mọi chuyện diễn ra ở đây nữa, vừa tiến vào rừng nó liền đem theo Đại Thiên chạy liên tục không ngừng lại, một mực chạy vòng vòng trong rừng rất lâu mới dừng lại trước một sơn động.

Cũng không hề nghĩ nhiều nữa, con hổ tùy ý kiểm tra trong động cùng xung quanh, thấy chắc chắn không có nguy hiểm gì mới đặt Đại Thiên vào trong, còn mình thì nằm canh gác bên ngoài. Vốn dĩ con hổ còn có ý định quay trở lại hỗ trợ, nhưng nó nghĩ đến thực lực của mình đành bất đắc dĩ ủ rủ ở lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, con hổ ngày càng nôn nóng sốt ruột, ngay khi nó sắp không chịu được, bất chấp nguy hiểm đi cứu Viêm Hổ thì từ trong rừng bỗng nhảy ra một kẻ lạ, con hổ lập tức cảnh giác nhìn về hướng đó.

Nhưng khi nhìn đến kẻ mới đến này, con hổ tâm tình nhanh chóng trở nên vui mừng, bởi vì đây chính là Viêm Hổ, kẻ nó đợi nãy giờ. Chỉ có điều lúc này Viêm Hổ thật sự không tốt lắm, hai mắt lờ mờ, khắp người vết thương loang lổ, máu nhuộm đẫm bộ lông hổ, thậm chí còn có không ít nơi bị đóng băng lại, trông có vẻ vô cùng chật vật.

Con hổ thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy đến bên Viêm Hổ, nhanh chóng truyền vào không ít Yêu Khí hỗ trợ, Viêm Hổ cũng không từ chối, phối hợp dùng Hỏa Hệ chữa thương. Năng lượng của Quả Trong Suốt mà Viêm Hổ ăn lúc này cũng phát huy tác dụng, nhanh chóng hỗ trợ phục hồi thương thế.

Lại qua một lúc lâu nữa, thương thế xem như là tạm ổn, ít nhất là mọi thứ đều bình thường trở lại, dưỡng thương thêm một thời gian sẽ hết thì Viêm Hổ mới chịu dừng lại.

Viêm Hổ cũng không nói gì nhiều, từ trong miệng nhả ra mười quả Trong Suốt, đẩy về phía con hổ kia, sau đó miệng gầm gừ vài tiếng. Con hổ kia thật sự cảm giác vô cùng kinh ngạc cùng cảm động, nghe Viêm Hổ gầm lên vài tiếng mới tỉnh lại, vui mừng dùng lưỡi liếm đối phương một lát, sau đó không kiềm nỗi kích động nuốt hết mười quả kia, tiếp theo lập tức nằm xuống hấp thụ.

Thấy đối phương phối hợp, Viêm Hổ vô cùng hài lòng, tâm tình cũng có chút vui vẻ, nhưng ngay khi con hổ kia tiến vào trạng thái tu luyện thì Viêm Hổ đột nhiên lại trở nên u sầu khó chịu. Hai mắt hổ trừng to nhìn Đại Thiên nằm mềm oặt trong sơn động, tựa như là một bãi thịt nhão, hoàn toàn không nhận ra ý chí kiên cường bất khuất lúc trước khi đối mặt với Tam Đầu Băng Xà nữa.

Viêm Hổ tâm tình có chút phức tạp, xác chết nó đã thấy rất nhiều, nhưng xác Đại Thiên chết quả thật khiến nó vô cùng khó chịu, Viêm Hổ cũng không hiểu đây là khó chịu buồn khổ hay là tiếc nuối, nói chung là nó không muốn Đại Thiên dễ dàng chết như vậy, nó không muốn người bạn của mình lại ra đi theo cách này.

Có chút bất lực hướng về Đại Thiên đi tới, Viêm Hổ khẽ hạ thấp cái đầu xuống, nhẹ nhàng đẩy Đại Thiên vài cái, nhưng đối phương căn bản là không thể phản ứng. Viêm Hổ hành động này chỉ là một thói quen của Yêu Thú khi xác định đồng bạn đã thật sự chết hay chưa thôi, chứ thật sự nó cũng không hề có hi vọng gì.

Thất vọng thở dài, Viêm Hổ lại một lần nữa chạm vào Đại Thiên, nhưng lần này cũng không tiếp tục đẩy nữa mà là truyền Yêu Khí vào xem xét.

Yêu Khí vừa vào thân thể Đại Thiên, Viêm Hổ tâm tình đột nhiên chuyển đổi thành vui mừng không thể kiềm chế được, tâm tình của nó đột nhiên chuyển biến thành như vậy là vì nó cảm nhận được tim của Đại Thiên còn đập, toàn bộ thân thể đang được một nguồn năng lượng không ngừng chữa trị, Viêm Hổ rất nhanh liền nhận ra được lai lịch của nguồn năng ượng này, bởi vì chính bản thân nó cũng đã phục dụng qua, đây chính là năng lượng của Quả Trong Suốt.

Đại Thiên quả thật là lúc cuối quá tham lam, ắn không biết bao nhiêu là thứ quả này, nếu không phải là liên tục gặp nguy hiểm, tiêu hao đi phần lớn năng lượng trong cơ thể thì Đại Thiên đã sớm bị bạo thể không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng một lúc nhất thời ngu ngốc đó trong lúc này lại phát huy ra tầm quan trọng quyết định mạng sống của Đại Thiên, đúng là không thể lường trước được mọi thứ được.

Viêm Hổ cũng không nghĩ nhiều như vậy được, tuy năng lượng này không ngừng chữa trị thân thể Đại Thiên, nhưng cũng chỉ là thân thể mà thôi. Thương thế của Đại Thiên rất nặng, lại kéo dài qua một thời gian chỉ sợ linh hồn đều tiêu tan mất, não cũng ngừng hoạt động, đến lúc đó thì cho dù thân thể phục hồi như cũ cũng không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng cũng chỉ là một xác chết.

Lúc này Viêm Hổ đóng vai trò chủ động quyết định, chỉ có thể nó liều mạng quyết tâm cứu thì Đại Thiên mới có thể sống được.

Hệ Hỏa tuy là đại diện cho sự giết chóc phá hoại, nhưng đồng thời nó cũng đại diện cho hi vọng cùng cứu rỗi. Tuy nó có thể hủy diệt nhưng nó cũng có thể đem lại dục hỏa trọng sinh, khả năng trị liệu của nó tuyệt đối không yếu ớt hơn bất cứ thứ gì.

Viêm Hổ chuyên tu Hỏa Hệ, một ít kĩ năng chữa thương vẫn là có, hiện tại có hi vọng cứu Đại Thiên, nó cũng không hề giữ gì lại nữa, dồn toàn bộ khả năng hỗ trợ.

Chuyện quan trọng trước mắt là đẩy nhanh tốc độ chữa thương, đồng thời kích thích cơ thể của Đại Thiên bình thường trở lại. Mà thứ chữa thương tốt nhất không gì qua nổi Quả Trong Suốt này, nhiệm vụ của Viêm Hổ chỉ là chủ động điều khiển luồng năng lượng này cho đúng cách là được.

Dứt khoát nằm xuống, Viêm Hổ đặt hai chân trước của mình lên người Đại Thiên, hai chân này đồng thời phát ra ngọn lửa, nhưng ngọn lửa này vô cùng dễ chịu cùng ấm áp, hoàn toàn không phải là cực nóng cùng phá hoại như lúc trước nữa.

Ngọn lửa cũng không ngừng lại mà tiến thẳng vào người Đại Thiên, nhanh chóng chiếm đoạt quyền kiểm soát những nguồn năng lượng chạy loạn kia về đúng quỹ tuyến theo Viêm Hổ muốn.

Hiện tại cũng không cần gấp gáp trị liệu chân tay thân thể da thịt gì cả, chỉ cần nhanh chóng khiến các bộ phận quan trọng như tim gan phổi ruột đầu cùng đan điền thì mạng sống của Đại Thiên xem như là được cứu lại một nửa, mấu chốt quyết định thật sự là phải nhanh.

Viêm Hổ cũng không tiếc Yêu Khí cùng Hỏa Hệ nguyên tố, trực tiếp dụng tận khả năng của mình hỗ trợ phục hồi, cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào nguồn năng lượng kia được, chỉ cần đẩy nhanh tốc độ phục hồi thì chuyện gì Viêm Hổ cũng dám làm.

Năng lượng xung quanh trong không khí nhanh chóng tụ vào trong sơn động, sau đó mạnh mẽ tiến vào người Viêm Hổ rồi mới chuyển sang Đại Thiên. Con hổ nằm tu luyện bên ngoài bị cảnh tượng kinh động này đánh thức.

Nhìn sơn động mù mịt năng lượng, con hổ cũng không dám tu luyện nữa, động tĩnh lớn như thế này chỉ sợ kéo đến không ít kẻ địch, hiện tại ở đây chỉ duy nhất còn một mình nó có khả năng chiến đấu, cũng không thể trông cậy vào hai kẻ trong kia được.

Còn về phần tại sao nó không chạy, thật sự thì rất khó nói, nhưng nói chung là mối quan hệ của nó và Viêm Hổ tuy không lâu nhưng cực kỳ phức tạp, ít nhất là sau khi Viêm Hổ đưa cho nó mười Quả Trong Suốt thì nó đã không thể bỏ mặc đối phương.

Một bên cảnh giác nhìn xung quanh, con hổ đồng thời dùng một ít Yêu Khí khống chế không cho nguồn năng lượng trong cơ thể tản mát, còn mọi việc còn lại để cho cơ thể tự hấp thụ, tuy có chút chậm nhưng đây là cách hay nhất hiện tại rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong căng thẳng, trong sơn động Đại Thiên thương thế dưới sự của Viêm Hổ nhanh chóng khôi phục, ít nhất là hô hấp cùng tim đã hoạt động bình thường trở lại, nhưng tiếp theo là làm thế nào để cứu tỉnh Đại Thiên, nếu không chỉ sợ hắn phải trải qua một giấc ngủ vĩnh viễn rồi.

Viêm Hổ lúc này cũng chuyển từ trị thương qua kích thích, dùng đủ mọi thủ đoạn để gọi tỉnh Đại Thiên lại, lần này xem như là Viêm Hổ tận lực rồi, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào số mệnh và may mân của Đại Thiên.

Cuối cùng, xem như trời có mắt, Đại Thiên hai mắt rung rung lên một chút, sau đó khó khăn mở ra, hai con ngươi vẩn đục mơ hồ nhìn xung quanh. Tuy là có chút vô hồn, nhưng ít nhất là cố gắng xem như không uổng phí, Viêm Hổ hi vọng một lần nữa trỗi dậy, dốc sức vừa chữa thương vừa kích thích đối phương, mạnh mẽ kéo đối phương từ cõi chết trở về.

Đại Thiên lại qua một hồi cố gắng nữa, thần trí đã dần trở về với thân thể, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là đau đớn khó chịu, nhịn không được rên lên liên tục, hai mắt mông lung nhìn xung quanh. Thấy Đại Thiên đã tỉnh, Viêm Hổ vội vàng truyền ý niệm nhắc nhở

“Yên tĩnh lại, phối hợp ta chữa khỏi hẳn thương thế, nếu không hậu hoạn vô cùng.”

Một tiếng gọi này xem như là triệt để đem Đại Thiên đánh tỉnh lại, mọi chuyện xảy ra bắt đầu rõ ràng trong đầu hắn. Lại cảm nhận thân thể, Đại Thiên hai mắt chớp chớp nhìn Viêm Hổ tỏ vẻ đã hiểu, sau đó thử vận đấu khí chữa thương.

Nhưng đấu khí của hắn lúc này hoàn toàn không còn bất kỳ một tia nào, kể cả Đấu Khí Căn Nguyên cũng đã nứt vỡ, nếu không phải có nguồn năng lượng từ quả Trong Suốt bảo vệ thì đã sớm nứt vỡ, tu vi của Đại Thiên xem như toàn bộ phế mất.

Đại Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể hấp thụ đấu khí bên ngoài vào cho cơ thể mình sử dụng, nhưng do thân thể bị thương quá nặng nên cũng không hấp thụ được bao nhiêu, nhưng ít nhất chủ động như thế này cũng mang tác dụng đánh tỉnh Đại Thiên lại, nếu hắn tiếp tục ngủ thì rất khó cứu trị được.

Viêm Hổ cùng Đại Thiên dốc toàn lực phối hợp chữa thương, tình cảnh xem như có chút cảm động, Viêm Hổ xem Đại Thiên là bạn thì Đại Thiên lúc này cũng triệt để xem Viêm Hổ là bạn rồi.

Ngay khi cả hai còn đang tập trung toàn bộ chú ý vào việc chữa thương thì bên ngoài cuối cùng cũng có kẻ bị động tĩnh ở đây hấp dẫn tới rồi.

Kẻ mới đến gầm lên vài tiếng thị uy, nhưng lập tức bị con hổ canh giữ bên ngoài gầm lên vài tiếng đe dọa liền im bặt rồi, nhưng nếu đã tới thì kẻ này cũng không dễ dàng bỏ đi như vậy được.

..........

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Uy Chấn Cương Tộc