Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 22: Sinh sự

Chương sau
Danh sách chương

"Xem ra lại phải vào trong sơn mạch chuyến nữa rồi, điểm năng lượng bây giờ đối ta đúng là bao nhiêu cũng không đủ".

Trần Phàm quyết định tiếp tục sẽ vào trong Cổ Âm sơn mạch kiếm thêm điểm năng lượng. Đúng vậy, chỉ riêng hệ thống thư viện đã cần không ít năng lượng rồi, giờ lại thêm cái món giả lập kia nữa. Không biết sau này còn những hệ thống gì nữa đây? Cái này hắn cũng đã hỏi hệ thống "lão đại" kia nhưng chỉ nhận được một câu trả lời hết sức đơn giản: "cái gì đến sẽ đến".

Đang trầm ngâm suy nghĩ, bất chợt cảm thấy như có người đến, hình như có bảy tám tên đang đứng tụ tập trước sân nhà hắn. Tên nào cũng là hư khí cảnh sơ kỳ, trung kỳ...Người vừa đến nơi thì tiếng quát tháo đã ngoài cửa vọng vào:

"Trần Phàm, còn không lăn ra đây bái kiến các vị sư huynh của ngươi!".

Trần Phàm mắt liếc ra ngoài cửa, rõ ràng là có kẻ tới kiếm chuyện. Không phải cái tên đại ca Nhất Long Nhị Long gì đó sai khiến thì là ai, ta vừa mới vỗ mặt hắn cách đây không lâu, muốn tìm người tới thăm dò hay làm khó dễ ta đây?.

"Sư huynh, hình như tên này đang bế quan tu luyện gì đó? Còn đề cả biển ngoài cửa kìa".

"Hừ! Cái gì mà tu với luyện, các sư huynh đến tận nhà là nể mặt hắn lắm rồi. Còn không định ra bái kiến sao?".

"Ngươi, Trần Ngọc, ra đập cửa hắn cho ta, nếu vẫn không mở thì cứ phá cửa mà vào".

"Dạ".

Tên được gọi là Trần Ngọc hung hăng bước tới, tay đập lên cửa ầm ầm, giống như xã hội đen đến đòi nợ nhà dân:

"Mở cửa, Trần Phàm, mở cửa ra! Các sư huynh hạ cố đến chơi mà ngươi còn tu luyện cái gì hả? Mau mở cửa..."

Đập một lúc vẫn không có ai trả lời, Trần Ngọc giận dữ giơ chân đạp mạnh lên cánh cửa. Hắn dù sao cũng là một tu sĩ, cánh cửa gỗ bình thường tuyệt đối không thể ngăn nổi dù chỉ là một chút.

Rầm!

Cửa lớn bị đạp tung, thế nhưng đúng lúc này đột nhiên có nắm đấm lóe lên, như sao băng tên lửa đụng thẳng vào ngực Trần Ngọc, tốc độ quá nhanh khiến cho hắn không kịp phản ứng, cả người bay ngược ra sau, máu tươi phun cuồng, xương ngực đã có mấy cái bị gãy.

Cú đấm đó dĩ nhiên là của Trần Phàm, lúc này hắn mới ung dung từ trong phòng bước ra, thản nhiên nói:

"Các vị sư huynh hạ cố đến chơi, không thể tiếp đón từ xa thật là có lỗi. Tuy nhiên tiểu đệ đang bế quan tu luyện một môn công pháp, vừa rồi đột nhiên có chút lĩnh ngộ, không kiềm lòng được mới tung ra một chiêu vô thức, vị sư huynh kia có sao không vậy?".

"Hả? Ngươi..."

Thấy tên Trần Ngọc đã nằm xụi lơ trên đất, miệng còn không ngừng rên rỉ, cũng không còn sức mà hé răng được câu gì. Mấy tên còn lại đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc cực độ, sau đó trở nên hung tợn giận dữ, một tên đứng ra chỉ mặt Trần Phàm quát lớn:

"Trần Phàm, các sư huynh chỉ đến thăm hỏi ngươi một chút, ngươi lại tùy tiện đả thương người, ngươi là đệ tử Trần gia, trong mắt ngươi còn có gia tộc hay không?".

"Trong mắt ta lúc nào chẳng có gia tộc, nhưng hình như các ngươi không nói lý lẽ thì phải, tên kia làm hỏng cửa của ta, giờ tính sao đây?".

"Tính bà mẹ ngươi! Đã đả thương đệ đệ ta còn tính toàn cái gì, nghe nói luyện được một chiêu gọi là Cô Tinh Sát hả? Hôm nay ta muốn dạy dỗ ngươi một bài học!".

Kẻ lên tiếng gọi là Trần Minh, hắn với Trần Ngọc kia là con trai của một người họ hàng trong tộc, cũng là cháu của một vị trưởng lão. Trần Minh gầm lên một tiếng:

"Tiếp thử một chiêu Toái Thạch Trảo của ta!".

Tên này nói đánh liền đánh, hoàn toàn không có chút nương tay nào, trảo kình như lang như hổ bổ mạnh về phía trước, uy thế như mãnh hổ xuất động. Hắn cũng tu luyện Toái Thạch Tam Công, nhưng tinh thông nhất vẫn là Toái Thạch Trảo. Thế công tàn bạo rõ ràng là không giết cũng phải làm đối phương tàn phế.

"Ngươi muốn phế ta?".

Trần Phàm lông mày nhíu lại, tên này ra tay quả nhiên tàn độc, không chút tình người nào, nếu hôm nay hắn không đủ thực lực nhất định đã phải nhận kết cục thê thảm rồi.

Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, một cỗ khí thế bộc phát tỏa ra trên người, nếu tên này đã ra tay như vậy hắn cũng không cần nương tay làm gì.

"Đây là Toái Thạch Trảo của ngươi sao? Hừ, ngón tay cong lại chẳng khác nào mèo con múa vuốt, ta thấy nên gọi là Tiểu Miêu Trảo thì đúng hơn".

Trần Phàm nhanh nhẹn né sang một bên rồi đầy vẻ giễu cợt nói, trước tiên hắn muốn chọc tức tên này.

"Ngươi lại dám sỉ nhục ta, sỉ nhục võ công gia tộc, muốn chết!"

Ánh mắt của Trần Minh càng thêm dữ tợn, nội lực trong người lập tức tuôn ra không hề giữ lại, lực lượng trảo kình càng tăng thêm vài phần. Hai tay co lại rồi nhanh như chớp chộp về phía Trần Phàm, sau đó bất ngờ đổi hướng, mục tiêu là đôi chân, một chiêu này nếu như đánh trúng thì phỏng chừng có thể bóp nát đầu gối của đối phương ngay lập tức.

Trần Phàm bình tĩnh rụt chân về, đồng thời xoay người xuất ra một quyền, gạt bay thế công của Trần Minh, công kích đơn giản bị hóa giải, tiếp đó bồi thêm một đấm về phía tên này, tốc độ còn nhanh hơn.

Trần Minh sắc mặt đại biến, không nghĩ tới đối phương đơn giản như vậy có thể phá được Toái Thạch Trảo của mình. Nhưng không đợi cho hắn kịp định thần, một cú đấm như thép nung nóng chảy đã giáng xuống lồng ngực hắn.

"A!".

Trên ngực của Trần Minh xuất hiện một cái dấu to hình nắm đấm. Phụt một tiếng, máu tươi cuồng phun như mưa rào, lồng ngực dập nát. Hắn cũng bị một quyền đập cho bắn ngược ra sau, y như đệ đệ của mình, nhưng thương thế lại nghiêm trọng hơn nhiều.

"Bố láo bố lếu! Đã tới nhà ta còn dám hung hăng như vậy, nếu đây không phải bên trong Trần gia ta đã lấy mạng ngươi lâu rồi".

Trần Phàm khinh bỉ bồi thêm một câu.

"Thằng khốn, ngươi chán sống rồi, tất cả cùng lên cho tiểu tử này sống không bằng chết!".

Sáu tên còn lại mặt mày dữ tợn, lao lên vây quanh Trần Phàm cùng nhau động thủ.

"Tốt lắm! Mấy kẻ như các ngươi ở trong gia tộc chỉ làm lãng phí lương thực mà thôi, hôm nay để ta giúp Trần gia dọn dẹp một chút!".

Trần Phàm nói xong cũng lập tức động thủ. Cảnh tượng sau đó giống như hổ lạc bầy dê. Bây giờ lực lượng của hắn đã tương đương cao thủ chân khí trung kỳ, đám đệ tử yếu đuối này quả thực không đủ làm nóng người.

"A...a...a..."

Tả xung hữu đột, giữa đám người đang ẩu đả có một thân ảnh dũng mãnh trong đó, chính là Trần Phàm. Vẻ mặt hắn so với uống trà còn muốn thản nhiên hơn. Bàn tay nắm chặt, tựa như thiết thủ, đỏ rực tới đáng sợ. Đấm thẳng, đấm ngang, đấm móc...đủ thể loại giáng vào người mấy tên đệ tử tội nghiệp. Trúng mặt thì vỡ mặt, trúng ngực thì ngực nát, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng xương vỡ như bản nhạc vang lên, những đệ tử tinh anh này đã không ai còn lành lặn.

"Nghiệt súc! Mau dừng tay!".

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn ập tới, tựa như muốn đập hắn ra thành thịt vụn. Trần Phàm quét mắt cũng nhanh nhẹn tung ra một quyền đối kháng với bàn tay kia. Song chưởng đụng nhau, hai bên đều bị dạt ra, hắn và đối phương đều lùi lại mấy chục bước mới đứng vững. Nhưng trên mặt kẻ vừa đến hiện lên nét kinh hãi cực độ.

Đây là một lão giả, tuổi ngoài 60, thân hình cao lớn, ánh mắt tựa như diều hâu hung ác đang nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.

"Phi Dương trưởng lão!".

Tám tên đệ tử bị đánh mồm miệng đầy máu cố gắng nói, móc ra đan dược trị thương nuốt vào, tên nào tên nấy đều lấy tay che ngực, bộ dáng chật vật vô cùng. Thấy được cứu tinh đến, bọn chúng rên rỉ kêu lên:

"Trưởng lão, tiểu tử này không biết trên dưới, chúng đệ tử chỉ tới luận bàn cùng hắn thôi, hắn lại ra tay độc ác như vậy, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta!".

Lão giả này chính là Trần Phi Dương, trưởng lão phụ trách các nội quy trong gia tộc, chuyên xử phạt những đệ tử phạm vào gia pháp. Ngày thường tính tình lão nóng nảy vô cùng, chỉ cần có đệ tử nào mắc tội là sẽ nếm mùi đau khổ ngay.

"Hừ! Trần Phàm, ngươi vừa mới vào Trần gia đã gây chuyện như vậy, dám đả thương bao nhiêu tộc nhân trong tộc, quả là tội ác tày trời! Hôm nay ta lấy danh nghĩa trưởng lão gia pháp phải gô cổ ngươi lại, tránh để ngươi tiếp tục gây họa. Ngươi còn gì để nói không?".

Trần Phi Dương ánh mắt tàn khốc nói, từ lần đầu gặp mặt lão đã muốn bắt tên tiểu tử này rồi, rất muốn từ trên người hắn moi được bí kíp võ công kia.

"Trưởng lão gia pháp sao? Vốn ta còn tưởng ngươi người chí công vô tư. Thân là người nắm giữ luật pháp gia tộc vậy mà vừa đến chưa nghe phải trái đã chụp mũ cho ta như vậy?".

Trần Phàm vẫn rất bình tĩnh ung dung, lão giả này là cao thủ chân khí, có lẽ là sơ kỳ, thực lực của mình con cao hơn lão, cớ gì phải sợ. Nói thực, kể cả gia chủ có tự mình đến đây hắn còn không sợ. Thực lực của hắn hiện tại e rằng đã gần như vô địch ở trong thành Vân Long rồi.

"Không lẽ cảnh tượng mà ta nhìn thấy đây đều là ảo giác cả sao?".

"Mấy tên này biết ta đang bế quan mà còn dám đạp cửa xông vào. Xin hỏi trưởng lão, có nội quy nào trong tộc cho phép đệ tử khác phá rối tộc nhân đang bế quan tu luyện hay không?".

"Ngươi nói láo! Chúng ta làm sao biết ngươi đang bế quan hay làm gì? Cánh cửa kia rõ ràng là lúc ngươi đánh bọn ta rồi vô tình làm hỏng, ngươi ở trước mặt Phi Dương trưởng lão còn dám già mồm sao?".

Một tên đệ tử gần đó lên tiếng.

"Haiz! Không nghĩ tới lại có loại vô sỉ như vậy! Biển ta viết rõ rành rành, trong số các ngươi có tên nào bị mù mà lại không biết?".

"Câm miệng! Ta không có biết ngươi có phải đang bế quan bị phá rối hay không? Chỉ biết hiện tại nhân chứng vật chứng rành rành, dám đánh người của Trần gia, còn là đệ tử tinh anh chính là phạm phải trọng tội. Lập tức buông tay chịu trói, bằng không hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi!".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ


Chương sau
Danh sách chương