Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 98: Ai muốn gặp nàng

Chương sau
Danh sách chương

Ưu Vô Song cho là hắn ta đang chào mình, nên chỉ tùy miệng ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà vị tiểu tốt lúc này lại làm ra một động tác không hợp quy cũ, chỉ thấy hắn ta đưa tay kéo nhẹ áo Ưu Vô Song, hạ giọng nói: “vương phi, hậu viện có người tìm vương phi.”

Bước chân Ưu Vô Song khẽ dừng lại, lập tức quay đầu lại nhìn tiểu tốt, nhưng lại thấy vị tiểu tốt này cực kì lạ mắt, nàng không hề quen biết.

Nhưng mà điều này không có nghĩa là tiểu tốt này không phải là người của thất vương phủ, bởi vì, thất vương phủ cực lớn, hạ nhân trong phủ không ngàn người thì cũng có tám trăm, nàng đến đây chưa lâu, cho nên nàng chưa gặp qua tiểu tốt này cũng là thường tình.

Nhưng mà, vị thiếu niên này thân mặc trang phục tiểu tốt của thất vương phủ, nhưng hắn ta dù thế nào cũng là người lạ, cho nên, sau khi bị người khác liên tục hãm hại hai lần, trong lòng Ưu Vô Song đối với người khác đã có sự cảnh giác cao, cho nên nàng không lập tức hỏi ai muốn gặp nàng, mà chỉ lạnh lùng nhìn tiểu tốt, hỏi: “ngươi là ai?”

Và điều ngoài dự đoán của Ưu Vô Song là, vị tiểu tốt ấy đối mặt với ánh lạnh lùng của nàng lại không có chút kinh hãi, mà chỉ mỉm cười, đáp: “vương phi yên tâm, tiểu nhân không hại vương phi, tiểu nhân là tới giúp vương phi.”

Ưu Vô Song tuy không phải là chủ nhân của thân xác này, nhưng nàng đối với thân thế của Ưu Vô Song ngốc nghếch cực kì hiểu rõ, nhưng mà nàng bây giờ đã gả cho Lãnh Như Tuyết trở thành vương phi của hắn, trong thòi cổ đại này, nữ nhi xuất giá tựa như nước đã đổ, Ưu thừa tướng kia tuy quyền cao chức trọng, nhưng mà vì thân phận cao thấp, ông tan gay cả nhìn con gái còn không thể tùy ý, càng không cần nói đến phái người tới giúp.

Cho nên tiểu tốt này tuyệt đối không phải do Ưu thừa tướng sai đến, và nàng đến đây, trừ bốn bề kẻ địch ra, căn bản không có bằng hữu, làm sao có người hảo tâm đến giúp nàng?

Vì vậy, Ưu Vô Song căn bản không tin lời tiểu tốt này, vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “ngươi chẳng qua chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, lại nói không biết ngượng là đến giúp vương phi ta, ngươi không cảm thấy, lời của ngươi khó khiến người khác tin sao?”

Dứt lời, Ưu Vô Song không thèm quan tâm hắn ta, quay lưng đi về phía Vô Trần điện.

Tiểu tốt ấy thấy Ưu Vô Song vẫn không tin lời của hắn, trong lòng bất giác có chút gấp gáp. Hắn ta nhìn chung quanh, thấy không có người mới tiến về trước một bước, vội vàng nói: “không phải vương phi muốn rời khỏi thất vương phủ sao? Chỉ cần vương phi đi gặp chủ tử của ta, chủ tử ta sẽ giúp vương phi rời khỏi đây! Đây không phải là điều vương phi muốn sao?”

Nghe thấy lời tiểu tốt, Ưu Vô Song ngừng bước chân, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vị tiểu tốt, trong lòng thầm giật mình, tên này biết nàng muốn rời khỏi đây, việc này cho thấy rõ người muốn gặp nàng đối với việc của nàng nắm rõ như lòng bàn tay, bây giờ nàng đang rầu không biết làm thế nào mới rời khỏi được thất vương phủ, nếu như người ấy có thể giúp nàng, thì đấy cũng là một biện pháp.

Nhưng nếu như tới lúc đó, rời khỏi thất vương phủ lại rơi vào hang sói thì không phải là kết cục mà nàng mong muốn!

Hơn nữa, nàng tuy là cao thủ Taikondo ở thế kỉ 21, nhưng mà đến cổ đại cao thủ như mây này, nàng biết Taikondo nhiều nhất cũng chỉ dọa được mấy hạ nhân hám lợi không biết võ công và đám nữ nhân ngốc không có mắt kia, trước mặt người biết võ công, nàng căn bản không có cơ hội trở tay.

Vạn nhất người nói giúp nàng, khi đưa nàng rời khỏi thất vương phủ lại có âm mưu gì thì sao, vậy thì nàng nhất định khó thoát khỏi ma trảo của hắn ta.

Nghĩ thế, lòng Ưu Vô Song bất giác thêm vài phần do dự.

Có lẽ thấy ánh mắt do dự của Ưu Vô Song, vị tiểu tốt ấy vội nói: “vương phi yên tâm, chủ tử nhà ta nói, tuyệt đối không ép vương phi làm việc vương phi không muốn, chỉ cần người gặp chủ tử của ta thì sẽ rõ thôi!”

Nghe thấy tiểu tốt nói vậy, Ưu Vô Song khẽ trầm tư một lúc, nói: “được,ta đi gặp hắn ta.”

Dứt lời, Ưu Vô Song không dừng bước lâu, quay người theo lời nói của vị tiểu tốt mà đi về phía hậu viện.

Vị tiểu tốt ấy nhìn thấy bóng dàng Ưu Vô Song xa dần, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười, sau đó bóng dáng chớp mắt biến mất.

Ưu Vô Song đồng ý đi gặp người thần bí, kì thực trong lòng nàng đã có ý định khác, đó là, nếu như vị tiểu tốt ấy cố ý hại nàng, nàng cứ một mực chết cũng không thừa nhận, nàng tin là Lãnh Như Tuyết cũng không làm gì được nàng, bởi vì hậu viện trước kia là nơi nàng sống, nàng không cần lí do để đến đó.

Nếu như người kia có gì bất chính, vậy thì trong thất vương phủ, nàng cũng không cần sợ!

Và, nếu như không có âm mưu trên, người ấy có thể giúp nàng rời khỏi thất vương phủ, vậy thì quá tốt rồi!

Ưu Vô Song trầm tư, trong lúc vô tri vô giác, đã đến hậu viện, đây là nơi vắng vẻ nhất thất vương phủ, lúc trước, nàng và Vân Nhi bị Lãnh Như Tuyết đuổi tới đây, từ lần trước sau khi trở về từ yến tiệc, không biết tại sao, Lãnh Như Tuyết sai ngươi thu dọn đồ đạc của nàng, để cho nàng dọn đến Vô Trần điện, còn hậu viện lại trống vắng.

Ưu Vô Song đẩy nhẹ cửa ra, bước vào trong, chỉ thấy trong vườn có một người đang mặc trang phục của tiểu tốt đứng đấy, khi người đó nghe thấy bước chân của Ưu Vô Song, từ từ quay đầu lại, mỉm cười với nàng.

Sau khi Ưu Vô Song nhìn rõ dung mạo của người đó, bất giác kinh ngạc mở to mắt, nói: “là ngươi?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Phi Của Bạo Vương


Chương sau
Danh sách chương