Vương Tuyết Nghi

Chương 44: Thu Hồi Hỏa Linh Châu (2)

Chương sau
Danh sách chương

Nhìn thiếu nữ trước mắt dần trở nên mơ hồ, Hạ Lục Tào đành buông xuôi, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, độc tố trong người hắn rất nhanh đã không còn có thể cứu vãn.

Có lẽ, Điêu nhi của hắn chính là đã chọc đến người không nên chọc. Điêu nhi! Là ta sai, là ta không bảo vệ được nàng…

Khóe môi khẽ cười, hết thảy đã buông bỏ xuống.

Điêu nhi! Ta đến đây…

Tình yêu, chính là như thế này sao? Có thể khiến cho con người ta trở nên điên cuồng, ngu muội như vậy?

Nếu được chọn, nàng tình nguyện cả đời này sẽ không phải dây vào thứ tình cảm như độc dược này!

Từ trên người Hạ Lục Tào, hào quang đỏ rực đột nhiên bắn ra tứ phía, sáng chói đến mức khiến cho Tam Bất Hảo phải đưa tay che lấy mắt. Vương Tuyết Nghi chậm rãi bước đến, nhìn chăm chú vào viên hỏa minh châu đang bay lên từ cơ thể của Hạ Lục Tào. Nhẹ nhấc tay lên, viên cầu mang theo hào quang rực rỡ liền hướng bàn tay nàng đi đến, cuối cùng biến mất từ trên tay của nàng.

Ngay lập tức, một cỗ năng lượng hùng hậu mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể Vương Tuyết Nghi, khiến nàng có chút không thích ứng nổi. Nàng cảm nhận được, kinh mạch toàn bộ đều được luồng lực lượng kia đả thông đi qua không chút cản trở, chạy đến khắp ngõ ngách, cuối cùng dần dung hòa vào cơ thể nàng.

Lúc này, toàn thân nàng đột nhiên phát sáng, tỏa ra hào quang vạn trượng. Tam Bất Hảo bị lóa mắt, cũng không nhìn ra được cái gì.

Nhất cấp nhân Đại

Ngũ cấp nhân Đại

Nhất cấp nhân Tông

Tứ cấp nhân Tông

Bát cấp nhân Tông

Nhị cấp nhân Tôn

Cảm nhận tu vi của Vương Tuyết Nghi không ngừng tăng lên, tăng, lại tăng nữa… Tam Bất Hảo trực tiếp trợn mắt ngã chổng ra sau, khéo miệng không ngừng co rút.

Hắn hôm nay rốt cuộc là gặp phải cái gì? Nàng ta tuyệt đối không phải người.

Hào quang đỏ rực cuối cùng cũng tan biến, Vương Tuyết Nghi khẽ mở mắt, một trận vui sướng truyền đến, nàng thế nào cũng không ngờ tới, một viên hỏa linh châu liền có thể đem tu vi của nàng trực tiếp thăng đến cảnh giới nhân Tôn ngũ cấp giai đoạn đầu?

Cảm nhận lực lượng tràn đầy, linh khí cũng đã khôi phục đến tận cùng, không gian linh khí đã được mở rộng, tựa hồ dòng thủy triều trải dài mênh mông đến vô hạn! Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán, nếu để cho Huyết ma vương có được linh châu, hậu quả thật khó lường.

Một viên Hỏa linh châu, cứ như vậy đem nàng trực tiếp trở thành đại cao thủ cấp bậc nhân Tôn. Cái này, quả thật là kinh hỉ quá lớn rồi!

“Ngươi…mỹ nhân! Ngươi thật sự thăng cấp rồi?” Tam Bất Hảo khiếp sợ đến đơ mặt, có chút khó khăn nói ra nghi vấn trong lòng mình, hắn đã kiểm tra qua, nàng quả thật là trong chớp mắt nhảy một cái leo lên nhân Tôn trung cấp, chỉ là…chỉ là cái quần rách hắn không dám tin!

“Mỹ nhân! Ngươi thăng đến cấp nhân Tôn trung kỳ?” Lại mặt đơ khó khăn nói.

Vương Tuyết Nghi lúc này mới thâm trầm nhìn đến Tam Bất Hảo, một tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt nàng. Người này, hắn nhìn thấy hết thảy.

“Không cần nhìn như vậy a! Lão đây tuyệt đối giữ kín chuyện này cho ngươi. Nhưng mà a tiểu mỹ nhân, đừng nghĩ tới chuyện giết lão tử, ngươi hiện cũng giết không nổi.” Nói giỡn, hắn đây là cấp Thánh đó, mặc dù chỉ hơn cấp nhân Tôn một cái cấp bậc, nhưng mà chênh lệch trong đó chính là như giọt nước với biển cả. Muốn từ cấp nhân Tôn tấn lên nhân Thánh, phải nói là trong ngàn người mới có được một người thành công, như vậy cũng biết được giai đoạn này khó khăn đến cỡ nào. Nói thì nói như vậy, nhưng mà thật sâu trong lòng Tam Bất Hảo cũng có một tia không nắm chắc, hắn nhìn thấy, từ trên người thiếu nữ này, có rất nhiều bí ẩn.

Tia hàn ý trong mắt Vương Tuyết Nghi biến mất, nàng hiện tại quả thật không phải đối thủ của Tam Bất Hảo. Lấy việc hắn cứu nàng, nàng cũng không muốn lấy oán trả ơn. Tạm thời, nàng coi như lựa chọn tin tưởng lão. Có điều, nếu lão quả thật có ý nghĩ không an phận…như vậy cũng đừng trách nàng.

“Tiền bối, ta nào dám. Chuyện vừa rồi, đối với ta thật sự rất trọng yếu, chỉ cầu ngài đừng hé nữa lời!” Vương Tuyết Nghi một bộ tươi cười như hoa đào mới nở đứng nép bên cạnh Huyền tinh xà, còn đưa bàn tay ngọc ngà của nàng lên vuốt vuốt đầu nó. Huyền tinh xà cũng rất biết phối hợp hướng lão hung ác “xè xè” ha tiếng.

Tam Bất Hảo chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, nha đầu này là đang cảnh cáo hắn đây mà.

Trải qua một đêm thập tử nhất sinh, lại vì lo sợ Huyết ma vương truy đuổi, Vương Tuyết Nghi cùng Tam Bất Hảo băng rừng đi cả đêm, đến khi trời gần sáng mới tạm thời nghỉ chân. Về phần Huyền tinh xà, nó nói muốn đi theo nàng, nàng liền cho nó vào không gian ma thú.

“Ta nói này tiểu mỹ nhân, sao phải chạy cả đêm như thế a? Hạ Lục Tào cái tên đần đó không phải đã chết rồi sao?” Suốt đêm chạy theo Vương Tuyết Nghi, Tam Bất Hảo lúc này mới đau khổ lên tiếng. Hắn không hiểu, nàng còn sợ cái gì nữa a?

Vương Tuyết Nghi nhìn hắn, từ chối cho ý kiến, nàng xoay người đứng lên, bỏ lại một câu: “Tiền bối, ta đi tắm rửa một chút, phiền ngài ở nơi này đợi một lát!” Qủa thật nàng sắp ngứa đến phát điên rồi, cả đêm lăn lộn trong rừng, cả người đều muốn nổi mẩn đỏ. Nghe vậy, Tam Bất Hảo hai mắt sáng như sao, vẫy tay ý bảo nàng yên tâm đi đi, hắn sẽ ngồi ở đây đốt lửa cho nàng sưởi ấm.

Vương Tuyết Nghi nhìn hắn, cảm thấy có chút là lạ, mà lạ ở chỗ nào nàng lại không rõ. Mà thôi, hắn là bậc tiền bối tôn kính, không nên nghi ngờ, không nên a!

Bên cạnh hồ nước, Vương Tuyết Nghi thoát y phục, chậm rãi bước xuống dòng nước, con suối này khá lạnh, khiến nàng muốn nổi da gà. Cọ rửa một lát, nàng đem luôn mớ tóc ra sức gội, gạt ra rơm rác vươn trên mái tóc,…

Dưới ánh trăng mờ nhạt, mỹ nhân tắm gội dưới suối lại là một khung cảnh ma mị đến khuynh tâm. Trong một bụi cây nào đó, có một lão già hai mắt lấp lánh như vì sao trên trời, tay cầm một nhành cây che trước mặt, lại hé ra con mắt nhìn về phía dòng suối kia đến ngây người, chân không tự chủ được khẽ nhích, tạo ra một tiếng soàn soạt vang vọng.

“Ai?” Vương Tuyết Nghi thất kinh, theo tiếng quát của nàng, một bóng trắng lấy tốc độ sét đánh nhào qua phía bụi cây, tiếp theo truyền đến tiếng hét thảm của Tam Bất Hảo, cả người hắn ngã nhào ra ngoài, không ngừng dùng tay xua đuổi bóng trắng đang không ngừng tấn công mình.

Vương Tuyết Nghi nhíu mày, khó chịu nói: “Tiền bối, ta kính trọng ông là một vị cường giả lớn tuổi, xem ra, là tự ông phá vỡ hình tượng rồi! A Bóng, che mắt lão.” Dứt lời, bóng trắng cũng chính là A Bóng tức giận hét một tiếng, biến thành nguyên một con khỉ đột trắng nằm ngang úp bụng vào mặt Tam Bất Hảo, hai tay hai chân chung thủy quấn lấy đầu lão không buông. Vương Tuyết Nghi lúc này mới lập tức chạy lên bờ mặc y phục. Đồng thời không quên gọi Huyền tinh xà cấp Thánh ra, xách lấy cả người hắn trở lại chỗ đống lửa.

Dưới sự uy áp của Huyền tinh xà cấp Thánh, A Bóng được thời cơ nhào vô đánh cho Tam Bất Hảo một trận no đòn, cả người hắn chỗ xanh chỗ đỏ rất ấn tượng. Xong xuôi, hắn một bộ tội nghiệp ngồi co rúm trong góc cây nức nở thút thít, bộ dạng không khác tiểu cô nương nhà bên là mấy.

Vương Tuyết Nghi mặt lạnh nhìn lão, nàng ngồi chồm hổm, tay cầm nhành cây chọc chọc đống lửa, ánh mắt bất thiện híp lại khinh thường nhìn chằm chằm cái “lão đầu tiểu muội” đằng kia.

“Tiền bối! Đốt lửa cho ta sưởi ấm rất nhanh đó, ta quả thật rất là cảm kích ngài!”

Tam Bất Hảo lúc này mới hé con mắt bầm đen ra nhìn nàng, thút tha thút thít, thầm mắng trong lòng: Cái con nha đầu, cảm kích của ngươi là thế này đó hả, hả?

“Tiền bối! Ngài nói ta cảm kích như vậy có phải rất ít không? A Bóng, ngươi cảm thấy thế nào?” A Bóng nghe vậy lập tức nhảy qua: “Qúa ít, phải cảm tạ thêm nữa, như vậy chưa đủ!” Hừ, dám nhìn nữ vương tắm rửa, cái lão già biến thái này muốn chết rồi!

“Tiểu Huyền! Còn ngươi?” Vương Tuyết Nghi chọc chọc đống lửa, quay sang Huyền tinh xà cười thật tươi, cười đến híp cả mắt.

“Tất nhiên là chưa đủ, như vậy sẽ oan ức người ta!” Huyền tinh xà rất biết phối hợp gật gù cái đầu, giọng nói thanh thúy của nữ tử truyền ra.

Tam Bất Hảo mếu máo: “Cái quần rách các ngươi! Các ngươi cảm kích ta thêm mới là oan ức ta đó!” Tất nhiên những lời này đánh chết lão cũng không chịu nói ra.

“Tiền bối!” Giọng nói mềm mại như mật ngọt rót tai của Vương Tuyết Nghi lại truyền đến, nàng nửa cười nửa hung ác tiếp tục chọc chọc nhánh cây vào đống lửa.

“Đã nghe chưa, bọn họ nói là cảm tạ ngài còn chưa có đủ, có phải hay không…” Thanh âm của nàng cố tình kéo dài, khiến cho ai đó hoảng sợ trong lòng.

“Không không không, đủ rồi đủ rồi, ta không cần nữa, không cần nữa.” Tam Bất Hảo nhanh miệng chắn lời nàng, trưng ra bộ mặt tươi cười lấy lòng nhìn nàng.

“Nhưng là ta vẫn chưa cảm thấy đủ, tiểu Huyền, ra tay!” Vương Tuyết Nghi đột nhiên thay đổi giọng điệu, nàng hung ác nhấn mạnh từng chữ, ném luôn nhánh cây trong tay về phía lão, dậm chân đứng lên, một tay chỉ thẳng về phía lão.

Nhận được lệnh, Huyền tinh xà hưng phấn ra mặt, lập tức nhào tới, dùng cái đuôi khổng lồ của nó hất Tam Bất Hảo bay xa tám thước, lại tiếp tục bò đến, hất một cái, lão lại bay mười thước, lại hất, lại bay,… A Bóng ở một bên rất chi là hưng phấn nhảy nhót cổ vũ: “Đánh hắn, đánh, đúng rồi, đánh, đánh tiếp, ha ha đúng rồi, đánh, hô hô hô…”

Vương Tuyết Nghi khoanh tay, nhịp chân, híp mắt hài lòng nhìn một màn này, bộ dạng nàng lúc này chẳng khác tiểu ác bá là bao. Không phải nàng chịu uất ức gì, lúc tắm nàng cũng không phải là cởi hết, đánh hắn a, là cảnh cáo hắn một lần cho nhớ đời, sau này không nên nhìn trộm cô nương nhà người ta tắm rửa, không khéo liền dẫn đến họa sát thân. Chậc, cái này không thể đoán được. Cũng là không ngờ tới, cái lão già mà nàng coi là tiền bối này hóa ra lại vô liêm sỉ đến vậy, bây giờ a, nàng không cách nào có thể đối với hắn kính trọng như trước được, cái này, phải trách hắn, đúng, là do hắn tự hủy đi hình tượng, ừm, là như vậy.

Từ xa, tiếng hét thất thanh của một lão già nào đó không ngừng vang vọng, dọa cho vài con ma thú nâng mông bỏ chạy. Tam Bất Hảo hắn thề a, tuyệt không dám chọc cái tiểu ma đầu này nữa, biết trước nàng khủng bố như vậy, đánh chết hắn cũng không dám chọc vào ô ô…

Mặt trời đã lên cao, Vương Tuyết Nghi cùng lão già co rúm đi theo phía sau tiếp tục hành trình. Sau năm ngày năm đêm, bọn họ rốt cuộc ra khỏi rừng Huyết Dị, mà ai đó dọc đường đi cũng rất là “an phận thủ thường”. Nhưng mà vì chủ nghĩa theo đuổi mỹ nhân, hắn vẫn chân chó đi theo nàng.

Từ trên núi cao nhìn xuống, kinh thành Ngân Hỏa quốc đang loạn thành một đoàn, quan binh trên đường còn nhiều hơn cả dân thường, còn có cấm vệ quân hoàng cung luân phiên tuần tra. Nhìn cảnh này, Vương Tuyết Nghi khẽ nhíu mày.

“Mỹ nhân, nàng định đi đâu?” Tam Bất Hảo thấy sắc mặt nàng không tốt, không nhịn được lên tiếng.

“Đi Ngân Thủy quốc.” Nàng hiện tại cảm ứng được nguyên tố thủy dao động mạnh mẽ, phương hướng chính là nơi Ngân Thủy quốc tọa lạc. Có điều, muốn đi Ngân Thủy quốc, phải ra khỏi Ngân Hỏa quốc trước đã. Rừng Huyết Dị nối liền với Ngân Hỏa quốc, cho nên hiện tại chỉ có một con đường.

Nhìn bộ dạng nàng yêu diễm đỏ rực, dung nhan chói mắt như vậy, Tam Bất Hảo do dự một chút, cuối cùng bay đi đem về cho nàng một cái đấu bồng màu đen (áo choàng có mũ), cấp luôn cho nàng cây gậy, tươi cười đầy mặt bảo nàng mặc vào, cùng hắn giả làm một đôi phu thê già lẩm cẩm.

Vương Tuyết Nghi quái dị nhìn hắn, cuối cùng cũng lấy bụi đất bôi lên mặt, hiện tại không có đồ trang điểm để hóa trang, nàng phải đành tiếp tục “bôi tro trét trấu” lên mặt mình. Sau đó, Tam Bất Hảo cũng “bôi tro trét trấu” chính mình, rất là đắc ý tươi cười dắt nàng đi vào thành.

Trong thành, không chỉ có quan binh, còn có rất nhiều rất nhiều nam tử không bỏ cuộc, nói muốn tìm cho ra yêu nữ gì gì đó, rất là nhộn nhịp. Lúc này, có một đôi phu thê già “ăn mày” chậm rãi đi trên đường, lão tướng công thì hai tay dìu lão thê tử chống gậy lắc lư lắc lư mà đi, rụt rè né tránh quan binh, thỉnh thoảng sẽ có người chặn bọn họ lại dò xét, cuối cùng đều ngại mùi hôi thối cùng quần áo dơ bẩn của bọn họ mà xua đi. Dọc đường, nhìn thấy chân dung của Tam Bất Hảo với Vương Tuyết Nghi dán đầy khắp ngõ ngách, cả hai không tự chủ đổ mồ hôi, cái này a, quả thật quá coi trọng bọn họ đi!

Cuối cùng, “đôi phu thê ăn mày” cũng đến được cổng thành, mừng húm cả lên. Nhưng đến khi nhìn thấy cổng thành đóng chặt, cấm vệ quân đứng dàn hàng canh giữ nghiêm ngặt, Vương Tuyết Nghi không khỏi sa sầm cả mặt. Cái này, không khỏi quá coi trọng nàng rồi!

“Chúng ta bay qua.” Nhìn tường thành cao đến hai mươi thước, Vương tuyết Nghi có chút choáng váng, nhưng mà không còn cách nào khác.

“Xung quanh có kết giới, cái này không phải cái tên Hàn Bá Tư làm ra thì còn ai vào đây, xú lão đầu!” Tam Bất Hảo nhìn nhìn kết giới nhàn nhạt phía trước, nhịn không được hừ hừ cái lỗ mũi. Cái tên chết tiệt này, cùng là đồng môn, hắn lại làm khó ta.

Dưới lớp đấu bồng đen, ánh mắt Vương Tuyết Nghi kiên nghị, đưa ra quyết định: “Đánh trực diện đi!”

“Được. Sảng khoái, lão tử đây sẽ giúp nàng bình an đi ra ngoài.” Vừa dứt lời, thân ảnh Tam Bất Hảo đã bay vút lên không trung, sức mạnh cường giả cấp Thánh tuôn ra, miệng không ngừng niệm chú ngữ kỳ lạ, một luồng năng lượng hướng đến vòng kết giới đi tới, ngay lúc luồng năng lượng kia chạm vào, vòng kết giới liền hiện nguyên hình màu đỏ rực.

Bên dưới cấm vệ quân lập tức náo động, quan binh khắp nơi ùa về, nhanh chóng bày binh bố trận, nhất thời làm náo động cả kinh thành. Các cao thủ lập tức hướng Tam Bất Hảo tấn công, nhưng đều bị uy áp cấp Thánh của hắn đánh bay, tiếp một người lại một người, hợp sức tấn công. Vương Tuyết Nghi đứng nép một góc bên dưới, âm thầm điều động sức mạnh nhân Tôn của mình, hỗ trợ Tam Bất Hảo ngăn cản tấn công, tranh thủ thời gian cho hắn.

Qua một lát, tầng kết giới đã có dấu hiệu nứt ra, không bao lâu nữa sẽ được hóa giải.

Đúng lúc này, Vương tuyết Nghi lại nhìn thấy Âu Dương Tề, còn có cả đại trưởng lão Hàn Bá Tư mang theo đội ngũ cường giả bay đến, nàng lập tức trở nên khẩn trương.

“Lão tam! Bọn họ đến, mau lên chút!” Vương Tuyết Nghi không nhịn được hét to một tiếng, gấp đến nỗi dậm chân quăng luôn cây gậy trong tay. Quan binh xung quanh thấy một bà già đang khom lưng đột ngột vứt luôn cây gậy, lập tức kỳ quái quay lại nhìn, cuối cùng không hẹn mà cùng nhau nhanh chóng vây nàng lại.

Hét to một tiếng, Tam Bất Hảo rốt cuộc thành công phá vỡ kết giới, hắn lập tức hướng Vương Tuyết Nghi bay tới, uy áp cường giả nhân Thánh dễ dãng phá vỡ vòng vây của bọn lính, nắm lấy tay nàng, kéo đi!

“Muốn đi? Đâu có dễ.”

Âu Dương Tề dẫn theo một đám người cường giả bay đến, trong đám người ngoại trừ đại trưởng lão Hàn Bá Tư cấp Thánh, lại có đến mười người nhân Tôn cao cấp giai đoạn cao nhất. Rất nhanh chóng, Vương tuyết Nghi cùng Tam Bất Hảo bị vây trong vòng vây vững mạnh.

Âu Dương Tề bước lên, khí độ vương giả toát ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người mặc đấu bồng đen, híp mắt nghi ngờ. Bị người ta nhìn, Vương Tuyết Nghi chột dạ khẽ ho khụ khụ hai tiếng, níu tay áo Tam Bất Hảo dựa vào.

Hàn Bá Tư nhìn thấy Tam Bất Hảo, trong mắt thoáng qua bất ngờ, cuối cùng là giận dữ: Cái tên này khi không chạy đến nơi này quậy phá, thật làm hắn tức chết mà.

“Tiểu lão đầu, đừng nhìn ta như vậy, ta đây là đang bảo vệ cho nương tử nhà mình nha!” Trên mặt không có sợ hãi, Tam Bất Hảo vẫn cợt nhã vui đùa, tiện thể choàng tay ôm luôn Vương Tuyết Nghi vào lòng.

Bị bất ngờ trước hành động của Tam Bất Hảo, Vương Tuyết Nghi thoáng đơ người, cuối cùng dùng cùi chõ huých mạnh vào bụng hắn một cái, nhỏ giọng gầm lên: “Ngươi chờ tiểu Huyền chơi với ngươi đi!” Tam Bất Hảo nghe vậy lập tức buông nàng ra, gãi gãi đầu tươi cười.

“Bắt Tam Bất Hảo lại.” Âu Dương Tề lạnh giọng ra lệnh, lập tức một đám người xông lên, nhanh chóng triển khai ma pháp, lực lượng nhân Tôn cộng gộp lại tạo thành một sức mạnh hùng hậu, tất cả hướng Tam Bất Hảo tấn công. Nhưng mà, cao thủ nhân Tôn so với cường giả cấp Thánh, vĩnh viễn đều như một giọt nước với biển cả mênh mông, cho nên, mười cao thủ cấp bậc nhân Tôn gộp lại, đối với Tam Bất Hảo vẫn như món đồ chơi. Có điều, lúc này Hàn Bá Tư cũng gia nhập tấn công, cục diện lập tức ở thế cân bằng, hai bên giằng co.

Sức mạnh cường giả đánh nhau, xung quanh nhanh chóng liền bị tàn phá nghiêm trọng, Tam Bất Hảo hai tay không ngừng xoay chuyển tạo thành những ấn kết kỳ lạ, mỗi lần tung ra lại là một trận cuồng phong. Mười cao thủ nhân Tôn sớm đã không chịu nổi, ngã nhào ra trọng thương. Chỉ còn lại hai cường giả cấp Thánh đánh nhau.

Lúc này, Vương Tuyết Nghi cũng đang bận đánh nhau với đám quan binh chiến sĩ nhân Tông, nàng thân pháp quỷ dị, linh hoạt né tránh kiếm của bọn họ, một quyền lại một quyền đánh tới tấp, khiến bọn họ liên tục ngã nhào không đứng dậy nổi. Nếu là có thể đánh, nàng tình nguyện không giết chết bọn họ, cũng là con người cả, đều có cha có mẹ sinh, đối đầu với họ cũng là bất đắc dĩ mà thôi, trừ khi, ngươi muốn gây bất lợi đối với nàng, nàng cũng sẽ không lưu tình mà ra tay.

Ngay lúc này, Âu Dương Tề đột ngột bay đến, một quả cầu ma pháp bắn về phía Vương Tuyết Nghi, chuẩn xác làm bay lên chiếc mũ choàng, ba ngàn tóc đen tung bay, lộ ra dung nhan khuynh thế đảo nhân. Bất giác, đám quan binh như bị đình trụ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn nàng.

“Qủa nhiên là nàng!” Âu Dương Tề nhếch môi, một lần nhìn thấy nàng, hắn lại một lần rung động, quả là thế gian tuyệt đại dung nhan. Lần này, nàng đừng hòng từ trong tay hắn chạy mất.

Nhìn Âu Dương Tề từng bước tiến về phía mình, Vương Tuyết Nghi khẽ mỉm cười, hắn bây giờ, còn không phải đối thủ của nàng. Chuyển mình một cái, lực lượng trung cấp nhân Tôn tuôn ra như thác đổ, mạnh mẽ đem Âu Dương Tề cùng đám người xung quanh chấn nhíp đến không thể nhúc nhích.

Nguyên cả một đám thất kinh đến trợn mắt há hốc mồm, Âu Dương Tề càng nhiều hơn khiếp sợ. Cái này, nàng lúc trước còn không phải…sao bây giờ lại? Hắn nhìn không ra cấp bậc của nàng, không lẽ, là cao hơn hắn, nàng rốt cuộc, là đạt đến cái cấp bậc gì? Hắn không thể tin nổi, một người trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể phát triển nhanh như thế, hắn không tin, hắn không tin?

Vương Tuyết Nghi ngước mắt lên trời nhìn Tam Bất Hảo cùng Hàn Bá Tư đang đánh nhau, lập tức triệu hồi ra Huyền tinh xà, Thánh cấp ma thú vừa ra, liền trực tiếp đem toàn bộ kinh thành làm cho phát ngốc, trực tiếp kinh sợ đến tột độ. Uy áp thánh thú cũng không phải đơn giản, khiến toàn bộ quan binh cao thủ gì gì đó ép đến nằm rạp dưới đất.

Này này, không phải ma thú của thái sư Hạ Lục Tào sao?

Âu Dương Tề lúc này triệt để khiếp sợ, hắn khụy xuống đất, hai mắt mở lớn nhìn cảnh trước mắt. Nàng…

Hàn Bá Tư nhìn thoáng qua, cũng khiếp sợ kinh ngạc đến trợn mắt, cái thiếu nữ này?

Ngay lúc này, Tam Bất Hảo lợi dụng thời cơ đánh một quyền vào mắt Hàn Bá Tư, khiến hắn lảo đảo rơi xuống mặt đất. Huyền tinh xà lập tức tấn công, nháy mắt, một người một thú Thánh cấp dễ dàng mang theo mỹ nhân phá cổng thành rời đi trong sự kinh sợ của mọi người. Bọn họ vẫn còn chưa tiếp nhận nổi, ma thú Thánh cấp lại trở thành ma sủng của thiếu nữ kia?

Từ nay về sau, sử sách Ngân Hỏa quốc ghi lại, thời điểm này là lúc quốc gia tổn thất nặng nề nhất từ trước đến nay, tất cả xuất phát từ một nữ nhân dung mạo khuynh đảo thế gian. Thánh cấp ma thú của thái sư bọn họ, cũng bị nàng đem làm thú sủng, ghi chép rằng, nàng là yêu nữ tái thế, khuấy đảo tàn phá quốc gia bọn họ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Tuyết Nghi


Chương sau
Danh sách chương