Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 94

Chương sau
Danh sách chương

Có một số việc thật sự không thể nói bừa, vừa nói là sẽ ứng nghiệm.

Vừa rồi Bách Thần cùng Tiêu Lẫm nói nếu không phá được án, không chừng án tử liềm đến tay Đại Lý Tự, không nghĩ tới tối hôm qua Hà Văn Quang đã bị đánh bầm dập.

Cũng không biết là hắn miệng quạ đen hay là băng sơn kia miệng quạ đen……

Trước đó người bị đánh đều là người làm ăn bình thường, các quan địa phương không có lý do đem sự tình đẩy lên trên, người tối hôm qua bị đánh chính là quan viên Lễ Bộ, lại là nhị công tử Thừa Ân Bá phủ, Mai đại nhân vừa lúc có cớ để đẩy lên trên, yêu cầu Đại Lý Tự ra mặt.

Đại Lý Tự Khanh Hồ đại nhân vừa nghe, vụ án trọng đại, lập tức tiếp nhận. Bá gia chính là cháu trai Thái Hậu, lại là thân ca ca của Vương phi, bá gia công tử bị cường đạo đánh thiếu chút nữa đã chết, vạn nhất Thái Hậu trách tội xuống dưới, cũng không phải là đùa giỡn, lập tức sai người chặn Lạc Lan Dạ nữa đường, để hắn cùng Lư đại nhân đến bá phủ xem tình huống Hà công tử một chút, xem có manh mối gì hay không.

Đúng lúc Lư đại nhân đi long thành duyệt lại một kiện án tử, Lạc Lan Dạ liền ngồi xe ngựa trực tiếp tới tìm cấp dưới của Lư đại nhân —— Bách Thần.

Vì thế sáng sớm, Bách Thần liền phải cùng lão đại đến Thừa Ân Bá phủ.

Lúc ở trên xe, Bách Thần đã biết đến Hà Văn Quang là đêm qua từ Tần Lâu Sở ở thành nam uống đến say chuếnh choáng ra, một người ở một cái hẻm nhỏ bị kẻ xấu đánh cướp, trên người hắn chỉ có công phu mèo quào, lại uống rượu say mèm, vài cái đã bị hung phạm cấp thu thập.

Nếu không phải gã sai vặt phát hiện, cái mạng của Hà Văn Quang sợ là giữ không nổi.

“Đang êm đẹp, hắn một mình đi ngõ nhỏ làm chi?” Bách Thần không khỏi cảm thấy tò mò, “Thành bắc cũng có pháo hoa, hắn chạy tới thành nam làm cái gì.”

Cùng Lạc Lan Dạ tiếp xúc lâu rồi, Bách Thần ở trước mặt hắn cũng không còn câu nệ, thời điểm thảo luận vụ án cũng tương đối tùy ý.

“Theo gã sai vặt của Hà gia báo án, thiếu gia nhà hắn cảm thấy nhàm chán, mới đi thành nam tiêu khiển.” Lạc Lan Dạ nói, “Pháo hoa thành bắc đều là quan gia đốt, nhiều quy củ, nghĩ rằng thành nam sẽ có cái gì đó mới lạ.”

Bách Thần không nói gì, nghĩ thầm Lạc đại nhân ngươi một nam nhân độc thân lại hiểu rất nhiều nha.

Lạc Lan Dạ nhìn biểu tình của Bách Thần, như hiểu ra cái gì, lại nói: “Ta cũng có tai mắt, có thám tử, tình huống thành nam ta vẫn luôn biết đến.”

“Thì ra là thế.” Bách Thần lập tức thu hồi nội tâm phun tào, đứng đắn nói, “Hắn vốn ham vui, chuyện đi nơi khác tiêu khiển cũng không có gì kì quái.”

“Việc này rất nhanh sẽ tới tai thánh thượng, nếu Thái Hậu tạo áp lực, gánh nặng trên người chúng cũng sẽ tăng thêm.” Lạc Lan Dạ nói, “Cần phải nhanh chóng bắt được bọn người gây án này về quy án mới được.”

Bách Thần nghiêm túc nói: “Vâng, đại nhân.”

……

Thời điểm bọn họ đến cửa phủ Thừa Ân Bá, đã có hạ nhân cùng nha dịch Đại Lý Tự ở ngoài cửa chờ.

Đây là lần đầu tiên Bách Thần đi vào phủ Thừa Ân Bá, bá phủ quy mô không lớn bằng vương phủ, nhưng cũng là khí phái huy hoàng.

Bách Thần đi theo Lạc Lan Dạ tới chính sảnh gặp Thừa Ân Bá.

Hắn trước kia chỉ thấy vị Bá gia này một hai lần, Bá gia cùng Vương phi diện mạo có năm sáu phân tương tự, dù đã trung niên vẫn rất là anh tuấn, chỉ là giống Vương phi, thân thể không tốt lắm, hắn có bệnh hen suyễn bẩm sinh, khó có thể trị tận gốc.

Hôm nay Thừa Ân Bá thoạt nhìn khí sắc đặc biệt không tốt, không biết là thương tâm quá độ hay là bị chọc tức, Hà Văn Tuấn ở một bên hầu hạ, sắc mặt cũng không được tốt.

Sự tình khẩn cấp, vấn an qua loa liền vào vấn đề chính.

“Bá gia, nhị công tử thương thế như thế nào?” Lạc Lan Dạ hỏi, “Hiện tại có tỉnh hay không?”

“Mạng thì giữ được, nhưng thương thế quá nặng, còn hôn mê, nếu Lạc đại nhân muốn hỏi hắn, sợ là có chút khó khăn.” Thừa Ân Bá nói xong một câu, liền có chút suyễn.

Hà Văn Tuấn vội vàng đưa viên thuốc cho phụ thân ăn vào, lại giúp hắn thuận khí, “Phụ thân, ngài nghỉ ngơi một chút, ngàn vạn đừng động khí.”

“Phụ thân bị như vậy, đã lâu không sao, bây giờ lại tái phát.” Hà Văn Tuấn thở dài, “Lạc đại nhân, các ngươi muốn hỏi cái gì hỏi ta là được rồi.”

Nghe nói tối hôm qua nhị công tử đi thành nam du ngoạn đúng không?” Lạc Lan Dạ nói thẳng, “Cụ thể là đi thanh lâu nào, đại công tử biết được sao?”

Thừa Ân Bá sắc mặt có chút đỏ lên, nhi tử đi thanh lâu sa đọa bị người trực tiếp nói ra, mặt già của hắn vẫn là có chút xấu hổ.

Hà Văn Tuấn lắc đầu, “Hắn trở về cả người đều là máu, gấp đến độ chúng ta rối tung lên, chỉ nghĩ trước tiên đem mạng của hắn cứu về sau đó liền đi báo quan, vội đến bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi.”

“Hà công tử tối hôm qua có mang theo một gã sai vặt đi?” Bách Thần nói, “Có thể gọi gã sai vặt kia tới, chúng ta hỏi một chút.”

“Được.”

Hà Văn Tuấn đối gã sai vặt bên cạnh hắn nói: “Đi kêu Cẩu Tam lên đây.”

“Vâng, đại thiếu gia.”

Không bao lâu, một gã sai vặt thân hình gầy yếu, sắc mặt tiều tụy bị mang tới, sau khi Hà Văn Quang xảy ra chuyện, phỏng chừng hắn đã bị trách phạt qua, trông bộ dáng rất sợ hãi.

“Bái kiến lão gia, thiếu gia, các vị đại nhân.”

Bách Thần tập trung nhìn, đây không phải gã sai vặt hôm qua tới tặng lễ vật sao.

Hắn thấy Bách Thần trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng không dám làm ra biểu tình gì, sợ vị Bách đại nhân này lại cáo một trạng, hắn lại phải chịu khổ một trận.

“Hai vị đại nhân hỏi ngươi cái gì ngươi phải thành thật khai báo, có nghe thấy không.” Hà Văn Tuấn xụ mặt nói, “Nếu không lại phạt ngươi.”

Cẩu Tam rụt rụt cổ, “Vâng, đại thiếu gia.”

Lạc Lan Dạ nói: “Bách Tư Trực, ngươi tới hỏi đi.”

“Vâng, đại nhân.” Bách Thần chắp tay, đứng dậy, đi đến trước mặt Cẩu Tam.

“Hôm qua ngươi bồi nhị thiếu gia nhà ngươi, đi thanh lâu nào? Các ngươi từ thanh lâu đi ra, vì sao hắn một người đi ngõ nhỏ, lúc ngươi đi ngõ nhỏ nhìn thấy cái gì?” Bách Thần nói, “Đem cái gì ngươi biết, từ đầu đến cuối nói ra, không được dấu diếm.”

“Tuân, tuân lệnh, đại nhân.” Cẩu Tam bị biểu tình nghiêm túc của Bách Thần dọa sợ, lắp bắp nói: “Hôm qua tâm tình thiếu gia không, không được tốt, ăn xong cơm chiều, liền mang theo ta nói đi thành nam tìm chuyện vui, hắn nói “Hồng Tụ Uyển” ở thành nam có một đám ca cơ dị tộc mới tới, chẳng những bán nghệ, còn, còn bán thân……”

“Hỗn trướng!” Thừa Ân Bá tức giận đến mắng to, “Ta vốn cho rằng sau khi vào triều làm quan hắn sẽ có chút thu liễm, không nghĩ tới tên bại gia tử này vẫn không tiến bộ như thế!”

“Bá gia bớt giận, thân thể quan trọng.” Lạc Lan Dạ khuyên nhủ, “Sự việc đã xảy ra, ngài sinh khí cũng vô dụng, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm ra kẻ xấu đã hành hung kia.”

Thừa Ân Bá hít sâu một hơi, gật gật đầu, “Các ngươi tiếp tục đi.”

Bách Thần nhìn Cẩu Tam, “Tiếp tục nói.”

“Ta cùng thiếu gia ở Hồng Tụ Uyển vui chơi một trận, thiếu gia vốn định qua đêm ở nơi đó, nhưng hôm nay phải vào triều, chỉ có thể rời đi.” Cẩu Tam nói, “Thiếu gia bảo ta cùng tú bà tính tiền, hắn ở cửa hít thở không khí, không nghĩ tới lúc ta ra tới liền không thấy thiếu gia. Ta gấp đến độ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ở ngõ nhỏ sau Hồng Tụ Uyển tìm được. Khi ta đến, chỉ thấy một mình thiếu gia.”

Bách Thần hỏi: “Vật quý giá trên người hắn có phải đều bị cướp đi rồi?”

Cẩu Tam nói: “Ta thấy thiếu gia đầy người là máu, chỉ nghĩ đến nhanh chóng đem thiếu gia về phủ cứu mạng. Túi tiền thiếu gia ở chổ ta, ta không biết kẻ xấu kia đoạt đi cái gì.”

“Trên người hắn có một khối ngọc bội, còn có ngọc ban chỉ đều không thấy.” Hà Văn Tuấn nói, “Lúc nha đầu thông phòng giúp hắn lau sạch người, ta thấy.”

“Các ngươi ở Hồng Tụ Uyển có phát sinh sự tình kỳ quái gì không?” Bách Thần hỏi, “Tỷ như có người đặc biệt chú ý nhị thiếu gia?”

Cẩu Tam nghĩ nghĩ, sợ hãi mà lắc lắc đầu, “Ta, ta không phát hiện cái gì.”

Nghĩ đến cái loại địa phương mọi người đều sống mơ mơ màng màng này, sa vào bên trong dục vọng, ngay cả gã sai vặt khẳng định cũng sẽ thất thần, rất khó chú ý tới dị động chung quanh.

“Tốn cơm.” Thừa Ân Bá mắng, “Trông một người cũng làm không xong, ta còn giữ lại ngươi để làm gì!”

Cẩu Tam quỳ xuống: “Tiểu nhân biết sai rồi, cầu lão gia tha mạng!”

……

Bách Thần cùng Lạc Lan Dạ một đường ôm hy vọng, đi vào trong phòng nhìn Hà Văn Quang.

Mấy nữ quyến ở trong phòng hầu hạ, một đám đều khóc đến đôi mắt sưng đỏ.

Bách Thần âm thầm cạn lời, nhiều thiếp thất thông phòng như vậy còn chưa đủ, còn muốn đi thanh lâu chơi, Hà Văn Quang này thèm thuồn đến thế nào a?

Trong phòng tràn ngập dược vị cùng mùi máu tươi dày đặc, Hà Văn Quang đầu sưng thành đầu heo, bị băng bó giống như xác ướp. Miệng mũi hắn nghiêng lệch, trên mặt sưng đỏ, nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích.

Còn chưa tỉnh sao?” Hà Văn Tuấn hỏi.

Một nữ tử mỹ diễm thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi nức nở nói: “Hồi bẩm đại thiếu gia, nhị thiếu gia vừa rồi tỉnh một chút, bọn nô tỳ uy dược cho hắn, uống được một nửa, đổ ra ngoài một nửa, uống xong lại hôn mê.”

“Được rồi, đừng khóc lóc nữa, hắn còn sống, không chết.” Hà Văn Tuấn không kiên nhẫn nói, “Nơi này chỉ chừa hai người, còn lại đều đi đi.”

Nhìn ra Hà Văn Tuấn ở bá phủ rất có uy tín, hắn vừa nói xong, sáu bảy nữ quyến lập tức đi hết đến chỉ còn nữ tử mỹ diễm cùng một nữ tử có vẻ lớn tuổi ở lại.

“Nhị thiếu gia.” Lạc Lan Dạ đi đến mép giường, nhẹ giọng nói, “Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện không?”

Hà Văn Quang không hề phản ứng, tròng mắt cũng chưa chuyển một chút, sợ tới mức Hà Văn Tuấn chạy đến lại đây bắt mạch, phát hiện hắn chỉ là hôn mê mới nhẹ nhàng thở ra.

“Nhị công tử thương thế nghiêm trọng, hôm nay sợ là hỏi không được gì.” Lạc Lan Dạ nói, “Ta để lại nha dịch, lấy khẩu cung Cẩu Tam khẩu kỹ càng tỉ mỉ rồi mang về Đại Lý Tự, chúng ta đi trước.”

Hà Văn Tuấn chắp tay nói lời cảm tạ: “Vậy phiền toái nhị vị đại nhân.”

……

Rời bá phủ, hai người lại chạy tới hiện trường vụ án.

Nơi này đã bị phong tỏa, làm Bách Thần kinh ngạc chính là nơi này không có quần chúng vây xem, có lẽ đối với người dân ở thành nam mà nói, loại vụ án thỉnh thoảng cướp bóc đã không còn khiến cho bọn họ có hứng thú -- huống chi lần này cũng chưa chết người.

Đây là một cái ngõ nhỏ rất hẹp, có một đầu là ngõ cụt, ngõ nhỏ chất đầy đồ vật linh tinh cùng rác rưởi, xem ra ngày thường không có bao nhiêu người tới.

Trên mặt đất có một khoảng vết máu biểu hiện nơi này đã từng đã xảy ra tập kích tàn khốc.

Bách Thần cẩn thận lục soát một lần, có chút thất vọng. Tên hung thủ này là người có kinh nghiệm, dùng ngôn ngữ hiện đại nói chính là năng lực rất mạnh, hiện trường cơ hồ không có phát hiện chứng cứ gì.

Hiện tại chỉ có thể về Đại Lý Tự, chờ Mai đại nhân đem mấy hồ sơ đem lại phân tích sau đó tính tiếp.

______

Hình như tui toàn edit giờ linh hông hà=))

Nhưng mà thời gian tui edit 1 chương là hơn 1 tiếng lận á, mấy thím tin hông

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện


Chương sau
Danh sách chương