Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 7: Chương 7


Quả nhiên, Thẩm Nhượng cười nói: "Trước đây ta không quá để ý tới ngươi bộ dáng như thế nào.

Nhưng lần này, ta rốt cuộc hiểu được tại sao chưởng môn sư huynh lại thích ngươi như vậy."

Ngụy Lăng: "......"

Nói chuyện tốt đừng dây dưa với người khác được không? Hắn còn đang bối rối chuyện của chưởng môn sư huynh! Thành thật mà nói, Ngụy Lăng đã cảm thấy kỳ lạ ngay từ lần đầu tiên gặp Nam Tấn Vinh.

Là người đứng đầu Vạn Tông Môn, thái độ của y đối với hắn thực sự quá tốt! Chưa kể dù bận rộn trăm việc nhưng y không quên thỉnh thoảng cử đệ tử đến hỏi thăm thương thế của hắn, ngay cả Linh Chi Thạch ngàn năm cũng nói cho là cho.

Hơn nữa, Xích Diệp Huyết Liên cũng là đưa cho hắn dùng......!Ngụy Lăng ngẫm lại thật kỹ, hình như hắn không có an bài bất cứ gút mắt, sự tình nào khác cho hai huynh đệ trong nguyên tác? Hiện tại đây là làm sao vậy?

Hắn không hiểu liền không suy nghĩ về nó nữa, nhận thấy vết bỏng trên tay không còn là vấn đề nữa, Ngụy Lăng nhanh chóng bỏ tay xuống, nói: "Xem ra, tu vi của sư huynh đã tiến bộ rất nhiều, ta hiện tại không nhìn ra cảnh giới của sư huynh."

Thẩm Nhượng gật đầu nói: "Ta may mắn đột phá đến Xuất Thể trung kỳ."

May mắn? Tôi cũng muốn gặp may mắn giống như anh a đại ca!

Ngụy Lăng nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, một lúc lâu sau mới thử nhiệt độ của lò luyện đan, nói với Thẩm Nhượng, “Tu vi của Thẩm sư huynh quả thật không ai sánh kịp trong thế hệ đồng lứa của chúng ta."

Nhìn thấy Ngụy Lăng đang nhìn vào lò luyện đan, Thẩm Nhượng cho rằng hắn đang vội lấy đan, nên dùng linh lực xoay đầu ngón tay, dùng linh lực lấy ra đan dược, dừng lại trước mặt Ngụy Lăng nói, "Ngươi có mang bình dược không?"

Ngụy Lăng sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy từ thắt lưng ra một cái bình dược.

Nhìn thấy những viên thuốc thơm lừng lần lượt tiến vào chiếc lọ trong tay, đáy lòng hắn không khỏi cảm thán: Quả thật là trâu bò đệ nhất thủ tọa của Tiêu Dao Phong trong "Thí Thần"! Cấp bậc tu vi này, trâu bò!

Một giây tiếp theo, Thẩm Nhượng nói: "Đan dược vừa mới hoàn thành, không thể dùng tay chạm, cần phải dùng linh lực bọc lại, bỏ vào trong lọ." Hắn trong mắt mang theo ý cười nói: "Không ngờ tới Vệ sư đệ lại dùng tay, xem ra là thật sự sốt ruột."

Như thế nào hắn lại bỗng dưng cảm thấy đau trứng khi ¹ngã ngựa......!

Ngay khi Ngụy Lăng đang thấp thỏm không yên, Thẩm Nhượng lại nói: "Nhưng linh lực của ngươi đang trì trệ, thật sự không thể lấy đồ vật từ trong không khí.

Hiện tại để ta giúp ngươi khai thông linh lực, có lẽ sẽ giúp được một chút.".

Ngụy Lăng mở miệng muốn từ chối, nhưng lại bị hắn trực tiếp nắm lấy, đẩy lên đệm hương bồ bên cạnh ngồi xuống.

Đặt hai lòng bàn tay chứa linh lực lên lưng Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng vẻ mặt dở khóc dở cười, nhận thấy linh lực giống như ánh mặt trời ấm áp tiến vào trong cơ thể nên nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngồi xếp bằng bắt đầu nhập định.

Tiêu Dao Phong tâm pháp cùng Tọa Vong tâm pháp của nguyên chủ cùng một mạch.

Tuy rằng phương pháp tu luyện có chút bất đồng, nhưng tâm pháp đều giống nhau, Ngụy Lăng chỉ cần trực tiếp đi theo linh lực của Thẩm Nhượng du tẩu là được.

Sau nửa canh giờ, Ngụy Lăng từ từ mở mắt ra, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Linh lực vốn khô cạn trì trệ trước đây của hắn giờ đã hoàn toàn ngưng tụ, lúc này đang lưu thông trong kinh mạch toàn thân, nuôi dưỡng phế phủ bị tổn thương, giảm bớt đau đớn trước ngực.

Tuy không biết chất độc đã được giải hay chưa, nhưng tình hình hiện tại quả thực đã cải thiện rất nhiều.

Giọng của Thẩm Nhượng từ phía sau truyền đến: "Vệ sư đệ cảm thấy thế nào?" Ngụy Lăng đứng dậy, xoay người cúi đầu với Thẩm Nhượng: “Đa tạ Thẩm sư huynh." Thẩm Nhượng nói: “Giữa huynh đệ không cần nói lời cảm tạ."

Ngụy Lăng không ngờ Thẩm Nhượng tùy tiện giúp đỡ mình, khiến linh lực vốn trì trệ hơn nửa tháng của hắn đã khôi phục không ít.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thông suốt, thân nhẹ như yến, hận không thể đối với ông trời cười to vài tiếng.

Chỉ là vừa ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt cười nhưng như không cười của Thẩm Nhượng, trong lòng muốn nổ tung, lập tức đè nén kích động trong lòng nói: "Chậm trễ Thẩm sư huynh lâu như vậy, suýt chút nữa đã quên mất chính sự."

Ngụy Lăng dẫn Thẩm Nhượng ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta nghĩ rằng Phỉ Nhạc hẳn đã nói với sư huynh về việc trận pháp ngự thú bị phá hủy ở Phong Ma Cốc.

Hiện tại yêu thú đang hoành hành dưới chân núi, tất cả các sư huynh đệ đều đã xuống núi để diệt trừ yêu thú.

Nhưng đại bỉ môn phái đang đến gần, trong tông môn tất cả công việc còn chưa chuẩn bị tốt, cho nên chưởng môn sư huynh yêu cầu ta đi gọi Thẩm sư huynh xuất quan."

Thẩm Nhượng gật đầu, không có tỏ vẻ gì.

Thấy đối phương phản ứng lãnh đạm như vậy, Ngụy Lăng hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của đối phương.

Vì vậy, hắn gỡ xuống Diệu Âm Chung bên thắt lưng, dừng lại nói: “Thẩm sư huynh nhìn xem cái này?"

Vẻ mặt Thẩm Nhượng thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệu Âm Chung trên tay Ngụy Lăng.

Qua một lúc sau, hỏi: "Vệ sư đệ từ đâu có pháp bảo này?"

Ngụy Lăng thầm nghĩ ngươi ngay từ đầu đã nhìn thấy thứ này, kết quả nghẹn đến bây giờ mới hỏi, làm khó ngươi biểu tình còn khiếp sợ như vậy, hỏi còn như vậy hàm súc, muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được.

Đáng tiếc hắn không thể nói những lời này, vì vậy hắn chỉ có thể theo lời của đối phưởng nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài.

Ta năm năm trước đã đi ngang qua Thuận Thiên đế quốc, từ nơi đó cứu được một đứa trẻ mười hai tuổi.

Đứa nỏ này căn cốt hiếm có, ngộ tính lại cao, ta đã thu hắn làm đồ đệ.

Năm năm qua đi, đứa nhỏ này tu vi tiến bộ thực mau, hành sự cũng rất điệu thấp, ta đối với hắn rất hài lòng.

Nhưng một ngày nọ, ta vô tình phát hiện ra trong lòng hắn lệ khí rất nặng, hơn nữa trong người còn mang công pháp tu luyện khác, trong lòng sinh nghi, vì vậy ta đã âm thầm theo dõi."

Ngụy Lăng liếc nhìn Thẩm Nhượng, thấy ánh mắt đối phương khẽ động, mới nói tiếp: "Ta hỏi hắn tại sao lại che dấu thân phận tới Vạn Tông Môn, nhưng đứa nhỏ này chết sống không chịu thừa nhận.

Ta dưới sự tức giận đã đem hắn trục đến Phong Ma Cốc......."

“Ngươi trục hắn tới Phong Ma Cốc?” Thẩm Nhượng sắc mặt hơi đổi.

Ngụy Lăng giải thích: “Thẩm sư huynh nghe ta nói xong, ta có thể đảm bảo rằng đứa nhỏ này vẫn còn sống, chỉ là ta hiện tại không biết hắn đang ở đâu mà thôi.” Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Nhượng dịu đi, Ngụy Lăng tiếp tục tẩy trắng cho mình, “Xảy ra chuyện này ta cũng rất đau lòng.

Ta đã nuôi dạy đứa trẻ này được năm năm, tình cảm không tầm thường.

Đem hắn trục đến Phong Ma Cốc, ta cũng không đành lòng.

Vì vậy, ta đã đến phòng của hắn để xem xét, sau đó ta liền tìm thấy thứ này......!Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là đồ vật của vị bạn cũ Thẩm sư huynh đi."

Ánh mắt Thẩm Nhượng di chuyển đến trên mặt Ngụy Lăng, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Ngụy Lăng nhìn đối phương không khỏi sợ hãi: "Ta nhận thấy đây có thể là hiểu lầm, ta lập tức quay về Phong Ma Cốc, muốn đem đứa nhỏ này trở về.

Kết quả là......!Tính tình của hắn đại biến, đánh lén ta đem ta đánh đến trọng thương, lại phá hủy trận pháp ngự thú, chạy ra khỏi Phong Ma Cốc." Thẩm Nhượng trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói: “Vết thương này......!là hắn đánh?"

Ngụy Lăng gật đầu, để tăng sức thuyết phục, hắn lại nói thêm một câu: "Tất cả các sư huynh đệ đều có thể làm chứng."

Thẩm Nhượng cuối cùng cũng tin.

Ngụy Lăng nói: “Nếu đã xác nhận đây là đồ của cố nhân Thẩm sư huynh, ta liền giao lại cho Thẩm sư huynh."

Thẩm Nhượng nhìn Diệu Âm Chung trong tay Ngụy Lăng, nhưng không đưa tay ra lấy.

Ngụy Lăng không biết hắn có ý gì nên không rút tay về.

Hơn nữa, hắn cũng muốn nhân cơ hội này xem hệ thống trò chơi do Diệu Âm Chung này mang lại có ai có thể sử dụng được không? Nếu thực sự là ai cũng có thể sử dụng được, hắn lựa chọn thời điểm này thẳng thắn, còn có cơ hội phủi sạch quan hệ.

Nếu chỉ có hắn có thể dùng.........Vậy càng tốt.

Ngay khi Ngụy Lăng đang suy nghĩ về điều đó, Thẩm Nhượng cau mày nói: "Vệ sư đệ chẳng lẽ không biết.......!Linh bảo tiên khí này, một khi nhận chủ, trừ khi chủ nhân chết, nếu không không thể nhận thêm chủ?"

Nani?!

Ngụy Lăng trợn to hai mắt, còn chưa kịp nói gì, hắn đã nghe thấy giọng nói đặc biệt oang oang của Phỉ Nhạc ở đằng sau.

"Sư tôn sư tôn! Ta đưa Viên Lục tới đây!" Ngụy Lăng nghiêng đầu, cố nén động tác muốn ôm trán — đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao lại đến tham gia cuộc vui vào lúc này a? A? Tới rồi, còn mẹ nó đem vai chính mang tới! Muốn nhìn vi sư chết như thế nào phải không! Ngươi có biết rằng lão tử vẫn đang cầm pháp bảo gia truyền của đối phương trong tay hay không a! Ngươi đứa nhỏ không hiểu chuyện này!

Tất nhiên Phỉ Nhạc không biết về mối quan hệ giữa Diệu Âm Chung và Lục Viên, lúc này hắn rất vui vì chuyện Thẩm Nhượng xuất quan, lòng tràn đầy ý nghĩ muốn giúp thiếu niên đáng thương Lục Viên khôi phục tu vi!

Thẩm Nhượng hơi nhướng mày nhìn lên hai thiếu niên đang đi tới.

Khuôn mặt tươi cười dào dạt mà hắn biết là đại đồ đệ của Ngụy Lăng Phỉ Nhạc.

Vẻ mặt có chút trầm tĩnh hơn có lẽ là Viên Lục mà Phỉ Nhạc đang nói đến.

Chỉ là ………… Thẩm Nhượng đảo ánh mắt của mình quét qua ấn ký trên cổ đối phương, biểu tình ngưng đọng, hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt đối phương, nắm lấy cánh tay của đối phương nói, “Ngươi!!!”

Cùng lúc đó, Phỉ Nhạc hét lên một tiếng quái dị nói: "Thẩm sư bá thủ hạ lưu tình!" Ngụy Lăng nghe thấy Phỉ Nhạc hét lên như vậy, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, lập tức bước tới kéo Phỉ Nhạc ra nói: "Sư bá ngươi biết rõ đang làm gì, ngươi kêu ma gọi quỷ làm cái gì!"

Phỉ Nhạc nghẹn rồi lại nghẹn nói nhỏ: "Sư tôn nói chuyện thế nhưng cũng thô lỗ như vậy......"

Ngụy Lăng: "......" Hài tử không hiểu chuyện vì sao lúc này lại trở nên tinh ý như vậy!

Bên kia, Thẩm Nhượng chậm rãi buông cánh tay của Viên Lục xuống, nói: "Vệ sư đệ, đứa nhỏ này cùng ta hợp ý, ta muốn đưa nó trở về Tiêu Dao Phong, ngươi thấy thế nào?"

Ngụy Lăng cố nén vui mừng, giả vờ kiềm chế: "Thẩm sư huynh nguyện ý thu nhận hắn đương nhiên không thể tốt hơn, chỉ là thân phận của đứa nhỏ này......"

Ánh mắt của Thẩm Nhượng nhìn Ngụy Lăng cuối cùng cũng thay đổi, biến thành thực sự gần gũi: "Vệ sư đệ băn khoăn là đúng, nhưng ta có thể đảm bảo rằng đứa trẻ này sẽ không có dị tâm với tộc của ta."

Hắn nói là tộc của ta, không phải về phái hay tông môn của ta.

Vẻ mặt của Ngụy Lăng thay đổi, nghiêm túc nói: “Một khi đã như vậy, xin sư huynh cứ tự nhiên."

Nói xong lời này, trong lòng Ngụy Lăng đã sớm nở hoa.

Cuối cùng thì hắn cũng đã đem tư thái làm xong xuôi, đem người nên tiễn cũng đã tiễn đi, về sau không bao giờ cùng vai chính có liên hệ, an ổn làm một phong chủ không quản sự đời! Về phần Diệu Âm Chung, miễn là nhân vật chính không đến tìm hắn phiền toái, hắn có muốn bàn tay vàng này hay không cũng không thành vấn đề a! Ngoại trừ vai chính, ai có thể hạ gục một nhân vật trâu bò như phong chủ Tọa Vong Phong hắn ha ha ha ha ha!

Một giây tiếp theo, Viên Lục, người vẫn luôn không nói chuyện, đột nhiên mở miệng: “Ta không đi, ta phải ở lại đây."

Ngụy Linh hai mắt tối sầm lại.

¹ Nghĩa là bị ai đó phát hiện..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính