Y Khuynh Thiên Hạ

Quyển 1 Chương 4: Trời sinh phế vật (2)


Nghĩ như vậy, Dung Khuynh Nhan không có một tia nhụt chí. Nếu ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội, vậy về sau nàng chính là Mộ Dung Khuynh Nhan. Dung Khuynh Nhan đã chết, hiện tại đang sống chính là Mộ Dung Khuynh Nhan.

Sau khi ổn định lại suy nghĩ của mình, Mộ Dung Khuynh Nhan mới cảm giác được đau đớn truyền đến từ thân thể này. Bất quá, vẫn còn tốt, tuy rằng rất đau, nhưng bất quá chỉ là da thịt bị thương mà thôi, nội tạng cũng không có thương thế.

Vừa nhớ tới mình như thế nào mà bị thương, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một mảnh sương lạnh. Vị trí của nàng ở trong cái nhà này thật là thấp a! Là tiểu thư con vợ cả, cuối cùng lại bị người đánh chết như thế.

Bất quá, nếu nàng đã trở thành Mộ Dung Khuynh Nhan, vậy nàng tuyệt đối sẽ không sống giống như nguyên chủ. Chỉ là, ở trong cái thế giới này thực lực là tối thượng, trước mắt quan trọng nhất chính là tăng lên thực lực của chính mình, nếu không, hết thảy đều chỉ là nói suông.

Nghỉ ngơi một thời gian, sau khi khôi phục thể lực, Mộ Dung Khuynh Nhan ngồi xuống xếp bằng, dựa theo ký ức lưu lại trong đầu của nguyên chủ, bắt đầu tu luyện.

Rất nhanh, Mộ Dung Khuynh Nhan có thể cảm giác được linh khí xung quanh bắt đầu khởi động. Một tia linh khí không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, hóa thành một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nàng.

Mộ Dung Khuynh Nhan tập trung tinh thần, dẫn đường linh khí này chậm rãi lưu động trong kinh mạch của mình. Cuối cùng, dòng linh khí chạy qua các nơi trong thân thể nàng, không ngừng di động hướng tới vị trí đan điền.

Chỉ là, những linh khí đó sau khi tới vị trí đan điền rồi, lại không tụ tập lại, mà đột nhiên tiêu tán.

Cho dù là như thế, Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn không nhụt chí, lại bắt đầu thử lại một lần nữa.

Sau khi trải qua ba lần đều thất bại, Mộ Dung Khuynh Nhan rốt cuộc ngừng lại. Nàng cảm thấy có một chút nhụt chí, xem ra thân thể này thật đúng là phế vật. Rõ ràng có thể cảm nhận được linh khí lưu động rất rõ ràng, cũng có thể đem linh khí hội tụ vào trong cơ thể. Nhưng, cố tình ngay sau khi hội tụ ở đan điền, những linh khí đó lập tức biến mất vô tung, không tìm thấy một chút dấu vết.

Trách không được nguyên chủ cho tới nay đều không có biện pháp tu luyện, xem ra thân thể này thật đúng là phế vật a! Không chỉ có là phế vật, lại còn là phế vật ngu ngốc xấu xí hiếm gặp.

Những linh lực đó rõ ràng có thể tiến vào trong cơ thể nàng, nhưng lại không có cách nào tiến vào đan điền, đừng nghĩ đến việc chuyển hóa thành huyền lực của chính mình.

Cảm giác như vậy, giống y như là cầm một cái giỏ tre đi múc nước. Rõ ràng con sông đang chảy ngay trước mặt nàng, nhưng mặc kệ nàng nỗ lực như thế nào, cuối cùng đều chỉ là công dã tràng.

Xem ra tu luyện linh lực sợ là một chiêu số không thể thực hiện được. Bất quá, cho dù là như thế, nàng cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Dù không có cách nào tu luyện huyền lực, nàng cũng tuyệt đối sẽ dựa vào chính mình, trở thành cường giả đứng trên đỉnh núi.

Tạm thời không có cách nào tu luyện huyền lực, Mộ Dung Khuynh Nhan hạ quyết tâm, phải rèn luyện thật tốt thân thể của mình, làm cho bản thân nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước kia.

Nàng đã từng là thần y vang danh khắp thiên hạ, nhưng lại hiếm khi có người biết đến, nàng còn là một người lính đánh thuê thiết huyết. Người biết chuyện này cũng chỉ có gia gia nàng. Chỉ tiếc, gia gia sớm đã qua đời.

Một tay giết người, một tay cứu người, đây chính là cuộc sống của nàng. Đối với chuyện này, sau khi gia gia biết chuyện, không những không trách cứ nàng, ngược lại cho rằng đây là một chuyện tốt. Gia gia vốn dĩ còn lo lắng về tính cách của nàng quá mềm yếu, phải chịu khi dễ. Sau khi biết nàng là một người lính đánh thuê, ngược lại yên tâm không ít.

Nhưng chỉ sợ là ngay cả gia gia cũng không nghĩ tới, cho dù nàng có một thân bản lĩnh, vẫn tránh không khỏi bị người thân ám toán. Cuối cùng, hồn về tây thiên, đại nạn không chết, lại đi tới thế giới xa lạ này.

Nhớ tới gia gia đã từng yêu thương mình vô cùng, đáy lòng Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy hoài niệm.

Đúng ngay lúc này, trong khi đang lơ đãng, Mộ Dung Khuynh Nhan phát hiện một cái vòng tay trên cổ tay của mình. Mà cái này vòng tay này lại giống như đúc với cái mà trước kia nàng từng có.

Sợ là đây chỉ là ảo giác của mình, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức nâng cổ tay lên. Sau một hồi lâu, nàng rốt cuộc xác định, đây là vòng tay của nàng.

Chẳng lẽ, nàng sở dĩ có thể đi vào thế giới này, có quan hệ với cái vòng tay này hay sao?

Thời điểm lúc Mộ Dung Khuynh Nhan còn đang suy tư, nàng đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ cổ tay. Nguyên lai không biết khi nào, cổ tay của nàng đã bị đâm một chút, máu đỏ tươi chảy ra.

Làm Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy khiếp sợ chính là, máu kia cũng không hề chảy xuống, ngược lại là bị vòng ngọc trên tay hấp thu.

Sau khi vòng ngọc hấp thu máu của nàng, bỗng nhiên chậm rãi biến sắc, đầu tiên là phấn hồng, ngay sau đó biến thành đỏ thẫm, cuối cùng biến thành màu đỏ thắm giống như màu máu.

Mộ Dung Khuynh Nhan còn chưa kịp tự hỏi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó mất đi ý thức.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Y Khuynh Thiên Hạ