Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 67: Tự bạch của Vinh Cực


Loan phượng thập bát thức.

Thủy Lung thấy tên sách đen, trong lòng thoáng có dự cảm không tốt, tiếp tục mở sách ra xem nội dung bên trong, bỗng nhiên thấy bên trong toàn vẽ những bức tranh dành cho người trưởng thành, đúng như trong suy nghĩ, sách này dạy người hoan hợp sách vàng*

(*Sách vàng: sách bậy, khiêu zâm.)

Tầm mắt Thủy Lung từ nội dung trong quyển sách chuyển đến trên bàn tay trắng nõn đang cầm sách, lại từ bàn tay nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực – người có dung mạo như thần tiên, một xúc động mạnh mẽ bay lên, chớp mắt một cái giống như bị điện giật tê dại.

Một người có dung mạo tốt thật có lợi, cho dù xem sách vàng cũng có thể ra vẻ chuyện thường tình, ưu nhã đến mê người, không làm cho người ta có cảm giác hèn mọn, ghê tởm.

Trong long Thủy Lung nghĩ, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không hề nhúc nhích, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Bước chân chạy đến trước mặt hắn, lại không có dừng lại, trái lại đột nhiên chuyển hướng, đi về phía khác, hướng phòng tắm bên trong phòng ngủ mà đi.

Bàn tay cầm sách của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi động đậy, một hồi sau nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung, chỉ thấy bóng lưng của nàng, chớp mắt liền biến mất sau bức bình phong.

Hắn mím môi một cái, nét mặt hình như không vừa lòng.

Phòng tắm trong phòng ngủ này có một bể chứa nước được dẫn vào, bởi vì trong phủ quận chúa mọi người đều biết mỗi ngày vào lúc này Thủy Lung đều tắm rửa, đó là lí do mà nước nóng được người hầu đưa vào sớm, cũng không phải lo khi nàng muốn tắm rửa còn phải chờ.

Tiếng nước chảy róc rách xuyên qua bức bình phong truyền vào trong tai Trưởng Tôn Vinh Cực, trong long đều là Thủy Lung của hắn, cơ bản không có biện pháp chuyên tâm đi làm chuyện khác.

Nhưng mà không tới ba phút, Trưởng Tôn Vinh Cực liền đứng dậy, đi vào trong bình phong.

Đằng sau bình phong, sương mù bay lượn, thơm mát mê người.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung ngâm mình trong nước, bọt nước dính trên da thịt, hai mắt mơ màng híp lại, cũng không biết nhìn cái gì, trong mê hoặc lại có cảm giác yếu đuối tùy lúc có thể bể nát.

Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực lại hiểu rõ, cảm giác yếu đuối này chỉ là một loại ảo giác. Con Tiểu Hòa Hồ này, nội tâm còn kiên cố hơn cả hoàng kim, rất khó phá vỡ.

Cái mũi của hắn khẽ hít hít, sau đó đi tới huân hương đặt trên bàn đã tắt. Quay đầu lại liền nhìn thấy Thủy Lung đang híp con ngươi đang nhìn mình. Hắn giải thích: “Mùi vị trên người nàng.”

Hắn yêu thích mùi vị trên người nàng, một ngày hoạt động trên người sẽ ra mồ hôi hương vị sẽ nồng đậm, dù tắm gội cũng còn như vậy. Đó là hương vị thanh u sau khi hòa lẫn với khí ẩm, liền dẫn ra vị ngọt mà không ngấy, mị hoặc câu dẫn làm long người rục rịch.

Thủy Lung vẫn luôn không ngửi ra được hương vị trên người mình, nhưng mà bình thường Trưởng Tôn Vinh Cực luôn nói như vậy, trái lại nàng cũng tin lời hắn nói. Cảm thấy than thể này có chỗ đặc thù.

“Giúp ta bưng mâm trái cây trên bàn lại đây.” Thủy Lung nói, vẻ mặt hết sức tự nhiên.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy nho, anh đào đã sớm được rửa sạch, cũng không cảm thấy lời nói của Thủy Lung có gì không ổn, hai tay bưng mâm lên nhẹ nhảy một cái đến bên người nàng, đem mâm trái cây để xuống nơi tay nàng có thể với tới, sau đó tự mình ngồi xuống thảm.

Xung quanh bể có lót thảm cũng không bị bẩn. Dáng vẻ hắn ngồi vô cùng tùy ý không câu nệ, thanh nhã không gò bó, nghiêng đầu nhìn Thủy Lung, khoảng cách gần như vậy, Thủy Lung lại không có sở thích bỏ them cánh hoa vào trong bể tắm, cho nên có thể tưởng tượng, hắn đem thân thể của Thủy Lung xem sạch bách.

Hắn nhìn rất tự nhiên, Thủy Lung bị nhìn cũng rất tự nhiên. Ngược lại thấy hắn ngồi chồm hỗm một bên, trong đầu nàng lại hiện lên một hình ảnh ở kiếp trước. Nàng bơi trong biển, Bạch Nha ngồi chồm hổm trên bờ nhìn xung quanh, chờ nàng ném cá lên cho nó, chờ nàng thảy lên nó liền nhảy lên một cái, sức bật nhanh nhẹn, đem con cá trên không trung ngậm vào miệng, sao đó lại quẳng lên cao.

Thủy Lung nghĩ như vậy, khóe môi không nhịn được nhếch lên cười, trong tay cầm lấy một quả nho, đưa tới trước mắt, đùa giỡn lắc lư: “Ăn?”

Trưởng Tôn Vinh Cực liền cuối đầu cắn, cực kỳ nhanh, hầu như không có cơ hội để Thủy Lung đổi ý. Hắn không chỉ cắn quả nho, ngay cả ngón tay của Thủy Lung cũng bị cắn vào trong miệng, không chỉ cắn còn dung môi nhấp, đầu lưỡi quấn quanh.

Thủy Lung cảm thấy đầu ngón tay tê rần, muốn rút lại nhưng rút không được, nhìn bộ dạng kia của Trưởng Tôn Vinh Cực, không nhịn được hối hận: Gần đây luôn bị người này mê hoặc, hắn không phải là đồ chơi đùa xong liền có thể quẳng không cần để ý, một khi trêu chọc phải trả giá thật lớn.

Trưởng Tôn Vinh Cực cắn bể quả nho trong miệng, nước quả nho chảy qua ngón tay Thủy Lung, môi lưỡi của hắn không hề ngừng liếm qua, từ ngón tay đến khe hở của ngón tay, ánh mắt luôn nhìn sắc mặt của nàng.

“Đế Duyên.” Thủy Lung cảm thấy nếu tiếp tục như vậy sợ là sẽ phá vỡ ngăn cấm.

“Đây là nàng chủ động cho ta ăn.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói với nàng, nắm cổ tay nàng đưa lên, thấy cảnh tượng bọt nước chảy từ cổ tay nõn nà của nàng xuống, ánh mắt mê muội, giọng nói lạnh nhạt ngày thường hay ngụy trang dần mất đi, lộ ra tính tùy hứng của trẻ nhỏ một cách rõ rệt: “Ta không có bắt buộc nàng.”

Cái này chính là tự làm bậy không thể sống sao?

Thủy Lung vẫn còn long dạ nghĩ như vậy, chợt cảm thấy cổ tay tê rần, liếc mắt qua xem, thấy vết răng ửng hồng nhưng không có chảy máu, ngược lại không giận mà buồn cười nói: “Ngươi là cẩu à?”

Trưởng Tôn Vinh Cực lắc đầu, trong mắt không hề che dấu đau lòng, cẩn thận liếm nơi có dấu răng, vừa nhìn nàng vừa nói: “Thật là trắng, thật là mềm, ngửi lại thơm, không nhịn được mới cắn, đau không?”

Thủy Lung ngẩn người, trong nháy mắt lại không biết làm sao, không thích ứng được khi hắn đối xử dịu dàng như vậy.

Tối hôm nay, thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực dịu dàng rất nhiều, mặc kệ là giọng điệu hay là nét mặt, đều không che giấu bao nhiêu. Ngày thường ánh mắt hắn vốn đẹp vô cùng, chỉ là trong veo bức người hết sức nguy hiểm, giống như ẩn chứa gió bão điên cuồng, sơ ý một chút sẽ bị cuốn đi vào, đó là lí do khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào.

Lúc này hai tròng mắt của hắn chỉ toát ra một chút dịu dàng, lại giống như ánh mạt trời giữa gió bão điên cuồng phụt ra đập tan mây đen, ấm áp như thế, mềm mỏng như thế sang rực có thể khiến tâm hồn người ta lạc lối, muốn đưa tay chạm đến, cho dù biết rõ tuyệt nhiên không nắm được.

“Đau thì nói ngay, hửm?” Giọng mũi khàn khàn mê người.

Thủy Lung bừng tỉnh, trong mắt hiện lên hoài nghi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nghi hoặc nhìn nàng.

Thủy Lung đưa tay hướng đến mắt hắn sờ, giống như tìm kiếm ánh sáng ấm áp kia. Mắt hắn nhẹ nhàng hấp háy, lông mi nhẹ nhàng cọ xát đầu ngón tay của Thủy Lung, làm đầu ngón tay của nàng phản xạ có điều kiện co rụt lại, sau đó dừng lại.

Con ngươi của Thủy Lung thắt chặt, trong khoảnh khắc nháy mắt đầu ngón tay bị lông mi của đối phương ma sát, nàng lại có loại cảm giác bị ánh mặt trời thiêu đốt, trong lòng có chút buồn bực, trái tim như lỡ một nhịp.

Nghi hoặc trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liền biết rõ ràng hơn, ngón tay nắm lấy Thủy Lung bỗng nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, sau đó lộ ra nụ cười, hỏi: “Nàng muốn ta?” Thanh âm đúng như đang hỏi, lại giống như nhất định, chắc chắn rằng nàng muốn hắn.

Hắn nhìn vẻ mặt ngây ngô hiếm thấy của Thủy Lung, cảm thấy vô cùng dễ thương, cho rằng đối phương là bởi vì mình mới trở nên như vậy, nụ cười trên khóe môi càng rõ rệt, nụ cười vui vẻ lộ ra vài phần tự nhiên mê hoặc.

Thủy Lung híp hai mắt nhìn.

Nếu như nói trước khi Trưởng Tôn Vinh Cực gặp phải Thủy Lung chưa từng trải qua phương diện tình yêu, như vậy Thủy Lung chính là người có lý luận phong phú nhưng không có bất kỳ kinh nghiệm từng trải trên phương diện này. Nàng đối với những cảm xúc rung động này rất bỡ ngỡ, bỡ ngỡ đến khi nàng cảm giác được thì tự nhiên chểnh mảng, cũng bởi vì chểnh mảng nên mới không dập tắt đúng lúc, để cho ái tình lớn dần lên trong im lặng.

Mãi cho đến lúc hiện rõ ra, đột nhiên cảm xúc bùng nổ giống như chạm điện, làm cho nàng muốn xem thường cũng không được.

Nàng. Động long đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Lúc này nàng hiểu rõ chuyện này, cũng không có vì vậy mà rầu rĩ. Nàng nhìn lại, nếu như đã thừa nhận Trưởng Tôn Vinh Cực, thế thì có tình cảm và không có tình cảm cũng đều giống nhau. Nghe nói có tình cảm thì phương diện xxx sẽ thoải mái hơn, không phải sao? Chỉ có một chỗ xấu duy nhất chính là khi yêu rất dễ ảnh hưởng đến lí trí và bình tĩnh của con người.

Trong lúc Thủy Lung trầm tư suy nghĩ, Trưởng Tôn Vinh Cực không có lên tiếng quấy rầy nàng, trong long vui sướng đùa giỡn ngón tay của nàng, từ đầu ngón tay đến các khớp ngón tay lại đến trong các khe hở của tay, một cái bàn tay nhỏ bé lại được hắn vuốt ve giống như một món châu báu hiếm có, từng tấc từng tấc đều không buông tha.

Thủy Lung bị hắn sờ mà ngứa, liền rút tay về.

“Đã tỉnh lại?” Trưởng Tôn Vinh Cực không có để cho nàng rút tay lại, vẫn nắm chặt, rất hứng thú hỏi nàng: “Nghĩ cái gì về ta?”

“Nghĩ xem tối hôm nay ngươi có phải phát bệnh hay không?” Thủy Lung khôi phục thái độ như bình thường, giọng điệu mềm mại, lời nói nghẹn chết người không đền mạng. Nhưng mà cũng bởi vì giọng điệu của nàng, làm người ta không khỏi hiểu được nàng không hề ác ý, cho dù muốn nổi giận cũng không tìm được lí do để nổi giận.

“Hử.” Trưởng Tôn Vinh Cực chọn âm.

Thủy Lung cong mày: “Nếu không làm sao ngươi đột nhiên biết dịu dàng?”

“Nàng cảm nhận được?” Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên tia sáng, trong nháy mắt lại giống như trẻ con thuần khiết, kết hợp với dung mạo xinh đẹp tuyệt luân của hắn, cho dù nói hắn là tiên nhân xuống trần e là cũng có người tin. Ai có thể nghĩ tới đáy long người này bá đạo, lãnh khốc, giết người vô tình ra sao.

Hắn nghiêng người đến gần Thủy Lung, thấp giọng hỏi: “Nàng thích ta đối với nàng như vậy?”

Thủy Lung không vội trả lời, vẻ mặt không hề thay đổi.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, nhìn một lúc lâu mới nói: “A Lung, ta học đối xử tốt đối với nàng, như vậy có thể khiến cho nàng vui vẻ.”

“Nàng nói chim diều hâu thích bầu trời, mãnh hổ yêu rừng núi, một khi đem bọn chúng săn bắt giam cầm nuôi dưỡng, không bao lâu chúng nó sẽ mất đi dã tính ban đầu của chúng, hoặc là liều mạng chống lại, có vài người cũng giống vậy. Nàng nói nàng không biết làm sủng vật, nàng nói nàng không thích bị người ta ôm đi đường…”

“Hôm nay, ta đem nàng thành thê tử của ta, là thê tử độc nhất vô nhị, thê tử mà cả đời ta tay nắm tay kề vai sánh bước.”

Giọng điệu của hắn đạm nhạt chậm rãi mà trong sáng trước sau như một, có thể nói nội dung lời khiến lòng người ta chấn động không thôi. Nét mặt của hắn trước sau như một trong trẻo nhưng lạnh lung, những gợn song trong ánh mắt đua nhau nổi lên, lộ ra sự báo đạo mà chân thật đáng tin.

Phần bá đạo này làm cho người ta không thể nào hoài nghi lời nói chân thành tha thiết của hắn, bởi vì hắn ngông nghênh cho nên hắn khinh thường đối với việc nói sạo. Cũng vì hắn bá đạo cho nên hắn sẽ không nói ra những lời nói suông lừa gạt người ta.

Những lời này được nói ra từ miệng hắn giống như là lời tuyên thệ cổ xưa, một khi nói ra thì chắc chắn sẽ tuân thủ.

Mặt ngoài, vẻ mặt Thủy Lung không hề có biến hóa, trong nội tâm lại xuất hiện một loại tình cảm xa lạ, khiến cho cổ họng của nàng giống như bị tắc ngẽn. Nàng khẽ hé miệng true ghẹo cười nói: “Ngươi cố gắng học tập đối xử tốt với ta như vậy, muốn ta báo đáp ngươi ra sao đây?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta đã nói rồi.”

Thủy Lung: “Ừ?”

Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đến già đầu bạc, dắt tay sánh bước.”

Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi cho là chuyện hôn nhân là ràng buộc lẫn nhau sao? Nên biết rằng hôn nhân có thể kết, cũng có thể ly.”

Giống như Vệ di mẫu cùng Điền Bích Tương, hai người kết làm phu thê, kết quả lại như thế nào.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, trong mắt ngưng tụ một luồng nồng sắc. Từ sau khi Thủy Lung đáp ứng gả cho hắn làm vợ, hắn vẫn luôn vì hôn lễ của hai người là sắp đặt chỉ muốn Thủy Lung được vui vẻ. Lúc này lời nói của Thủy Lung rất tùy ý, khiến cho tâm tình của hắn không khỏi uất ức.

“Nàng là thê tử của ta.”

Thủy Lung thấy ánh mắt của hắn thay đổi, nghe lời thông báo giống như lời nói bình thường, không có tiếp tục phản bác nữa. Trước nói như vậy, chỉ là cách nhìn về chuyện hôn nhân của nàng rất đơn giản, cũng là cố ý đùa hắn mà thôi.

Nếu nàng đã chấp nhận Trưởng Tôn Vinh Cực, sẽ không làm cho đối phương có biện pháp bỏ chạy.

“Ta mặc dù đáp ứng sẽ không rào cấm nàng, nhưng có đôi khi ta không thể khống chế được tâm tình của mình.” Bỗng nhiên Trưởng Tôn Vinh Cực nhỏ giọng nói.

Lời này làm gợi lên suy nghĩ của Thủy Lung: “Không khống chế được chính mình?”

“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rũ mắt xuống, nghiêng người vùi đầu vào trong cổ nàng, nói: “Mặc dù không thể rào cấm nàng lại, nhưng có thể theo sát nàng không thả, cho nên không cần chọc ta tức giận.”

Tuy rằng…ta cảm thấy càng ngày càng khó nổi giận với nàng, ngay cả ý nghĩ giết nàng cũng không có cách nào mọc lên. Thỉnh thoảng nhớ tới lúc trước chính mình có ý nghĩ này, còn tự giận bản thân muốn nghiêm khắc trừng phạt chính mình.

Thủy Lung nghe ra bên trong lời nói của hắn hàm chứa sự báo đạo cùng nguy hiểm, không khỏi ngoéo…một cái khóe miệng, trong lòng nghĩ đến không phải không biết trong lời nói này lộ ra uy hiếp mai sau, ngược lại là nghĩ: Người này cho dù học làm người dịu dàng, nhưng bá đạo và cuồng ngạo trong xương cốt làm sao cũng không biến mất được, nhìn xem đi, nói chưa được mấy câu liền bại lộ bản tính.

“Ngày hôm nay ta nghe được một ít lời đồn về ngươi.” Lúc Thủy Lung nói chuyện, vừa đưa tay đem đầu hắn đẩy qua một bên, từ trong bồn tắm đứng dậy, không them quan tâm đến sự tồn tại của hắn ở bên cạnh, liền cầm lấy một khăn tắm chà lau, sau khi bọc lại thân thể, quay đầu lại chăm chú nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực nói tiếp: “Ngươi có muốn nghe một chút không?”

“Ta biết.” Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đứng lên.

Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng lên: “Ngươi sắp đặt người ở bên cạnh ta?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Chỉ ra ngoài mới đi theo.” Từ trước đến nay hắn làm việc không bao giờ giải thích với người khác, nhưng đối mặt với ánh mắt của Thủy Lung, cũng không biết vì sao lại nói them một câu từ trong đáy long: “Ta lo lắng cho nàng.”

Thủy lung gật đầu, chẳng những không có tức giận mà còn mỉm cười nhẹ nhàng đối với hắn: “Cảm ơn.”

Những người này có thể ở bên người của nàng mà không bị phát hiện, chứng tỏ bọn họ đều là những cao thủ giỏi, có thể thấy rằng hắn rất có lòng. Huống chi là đi theo nàng ra ngoài. Lấy nền tảng võ công hiện tại của nàng, nếu như gặp phải chuyện gì đó những người này cũng có thể phái đi để dung.

Từ xưa đến nay, nàng xử sự rất rõ ràng. Đối phương chưa được sự đồng ý của nàng mà sắp đặt mọi thứ nhưng không hề quấy rối cuộc sống riêng của nàng, đương nhiên nàng sẽ không già mồm cãi láo đem ý tốt của người khác trở thành lòng lang dạ thú.

Nụ cười này làm cho sắc mặt mờ mịt của Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhõm giãn ra. Trong ánh mắt của hắn thoáng qua gợn song, từng vòng không tiếng động rung động câu dẫn hồn phách lòng người, nhìn Thủy Lung nói: “Nàng đánh bốn người.”

“Đúng vậy.” Thủy Lung mặc áo ngủ xong, quay đầu lại nhìn đáp lời, vừa lúc đối diện hai mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực. Cái nhìn này làm cho nàng không nhịn được phun cười: “Phốc!”

Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt trong nháy mắt.

“Không có, không có chuyện gì đâu.” Thủy Lung khoát khoát tay đối với hắn. Nàng tự nhiên sẽ không nói, khi nãy còn suy nghĩ vì sao hôm nay đột nhiên hắn lại dịu dàng như vậy, ngay cả cảm xúc cũng không hề che giấu. Hiện tại mới nhìn một cái, liền khôi phục thái độ mất tự nhiên, quả nhiên là động vật nhà họ mèo, thái độ thay đổi bất thường.

Chỉ là vừa nói tới liền thay đổi, chẳng lẽ là xấu hổ?

Thủy Lung đang nghĩ ngợi, chợt nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói: “Nàng vì ta mà đánh bọn họ?”

Khóe miệng Thủy Lung cười càng thêm sâu, trong lòng càng them khẳng định, ngày hôm nay thái độ Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi phỏng chừng là vì chuyện ngày hôm qua nàng vì hắn mà đánh người.

Nàng vờ như không nhận ra được trong giọng nói của hắn có sự mong chờ, lên tiếng: “Phải.” Khóe mắt liếc nhìn một cái đem biển tình vui sướng thỏa mãn của Trưởng Tôn Vinh Cực thu vào trong đáy mắt, mặc dù vẻ mặt này đã được che giấu vô cùng tốt, nhưng sự thuần khiết như trẻ con kia trong nháy mắt lại khắc sâu vào trong đầu óc của nàng.

Nét mặt như vậy quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không giống như người trưởng thành nên có.

Thủy Lung đi qua bình phong, về tới trong phòng ngủ, ngồi lên giường nhỏ, giương mắt nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực đang đứng trước mặt, nói: “Vậy ngươi cũng phải biết bọn họ nói những gì.”

Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu nhẹ một cái.

Thủy Lung cười hỏi: “Bọn họ nói là thật hay giả?”

“Nửa thật nửa giả.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh nàng, vươn tay ôm lấy eo ếch nàng, một tay xoa nhẹ đuôi tóc còn ẩm ướt của nàng, dung nội lực hong khô giúp nàng.

Thủy Lung không có hành vi cự tuyệt, hơi nghiêng người: “Nửa thật?”

Nàng vốn tưởng rằng chỉ có hai chuyện là thật, đó chính là luyện võ thành si. Chẳng qua là nàng hiểu cái si này chỉ là si trong si mê võ học, chứ không phải si trong ngu si đần độn. Bởi vì võ công của Trưởng Tôn Vinh Cực quả thật rất bí hiểm.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, ngắm nhìn vẻ mặt ham học hỏi của nàng, yên lặng một lúc, nói: “Bản thân ta chỉ có hứng thú đối với võ học, luyện tập rất nhiều loại võ, ngay cả tà công cũng có, nhưng bề ngoài xinh đẹp cũng sẽ không thay đổi thành nữ tử.”

Thủy Lung gật đầu, hí mắt cười nhẹ, một bộ nhu thuận chăm chú lắng nghe, làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực thấy thích, liền cúi đầu xuống gặm lấy môi nàng cắn một ngụm, không hề nói rõ, ngược lại hỏi nàng: “Nàng cảm thấy ta kiêu ngạo, phách lối?”

“Không chỉ, không chỉ có kiêu ngạo phách lối, còn tùy tiện bá đạo, không coi ai ra gì, không kiêng nể gì cả…” Giọng điệu Thủy Lung mềm mại, nếu không nghe nội dung trong lời này người ta còn nghĩ rằng nàng đang khen người khác.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng nói đùa, ánh mắt cũng không hề có một chút chán ghét, càng không có nổi giận, ngược lại còn không nhịn được nhếch môi lên cười.

Thủy Lung cởi bỏ giày, hai chân xếp bằng ngồi trên giường nhỏ, lười biếng dựa vào mép giường, hỏi: “Trí tuệ của một đứa trẻ bảy, tám tuổi là thật hay giả?”

Đôi mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe: “Một năm trước ta luyện công đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Ý tứ của những lời này là sự thú nhận một cách trá hình à?

Dù là Thủy Lung thì trong lòng vẫn không tránh được kinh ngạc.

Phải hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực về vấn đề có phải hay không có trí tuệ của một đứa trẻ bảy, tám tuổi, là vì trước kia bị vẻ mặt quá mức sạch sẽ của Trưởng Tôn Vinh Cực ảnh hưởng. Đối với đáp án ‘Thật’ này, nàng cũng không ôm nhiều hy vọng. Bởi vì biểu hiện từ trước đến nay của Trưởng Tôn Vinh Cực, mặc kệ là cách xử sự hay là chỉ số thông minh đều giống hệt như một đứa trẻ bảy, tám tuổi có được.

Chỉ nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Lần đó gặp bất trắc, tâm trí của ta xác thực có giảm xuống.”

Lúc này hắn đã đem tóc của Thủy Lung hong khô xong, bàn tay vỗ về mái tóc nàng duỗi tới hàm dưới đem gương mặt trắng nõn như trứng của nàng nâng lên, làm cho khuôn mặt của nàng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của hắn, không chỗ lẫn trốn.

Hắn gao gắt nhìn chằm chằm nàng, không bỏ sót một chút biến hóa nào trên gương mặt và trong ánh mắt của nàng, chậm rãi nói: “Ta nhớ được tất cả trí nhớ trong mười chín năm qua, cũng nhớ được thái độ làm người của ta trong mười chin năm đó, cùng với dáng vẻ hiện tại của ta quả thực không giống nhau.”

“Hiện tại ta không có bình tĩnh thông minh, tâm tư chặt chẽ, vui giận không hiện ra sắc… giống như khi mười chín tuổi… Không bằng rất nhiều.”

Lời nói của hắn rất nhẹ, thật giống như không phải nói hắn, giống như bình tĩnh phân tích bộ mặt thật của người khác.

Trong lòng Thủy Lung kinh ngạc không ngớt.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thái độ nói chuyện của Trưởng Tôn Vinh Cực hiện tại cũng đủ để chứng minh hắn hiện tại có bao nhiêu bình tĩnh thong minh, tâm tư chặt chẽ, vui giận không hiện ra sắc. Nếu như còn hơn hiện tại rất nhiều, như vậy sẽ là dạng yêu nghiệt thế nào.

“Lúc này, ta về võ học hay tính cách, xác thực càng không bằng như trước.”

Thủy Lung thấy hắn ngừng lại, không có ý tiếp tục mới mở miệng đáp: “Yêu nghiệt.”

Người này không thể dùng thiên tài để hình dung, phải là yêu nghiệt trong yêu nghiệt mới đúng.

Nhớ năm đó, kiếp trước nàng cũng từng bị mười ba vị huấn luyện viên gọi là yêu nghiệt, thiên tài học cùng tuổi với nàng học bản lĩnh của riêng một vị huấn luyện viên đã không dễ, nàng lại đem bản lĩnh của mười ba vị huấn luyện viên học hết, làm cho toàn bộ tổ chức Long Lân khiếp sợ một thời.

Lúc này đối mặt với Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng – người từng bị gọi là yêu nghiệt, không thể không thừa nhận người này mới thật sự là yêu nghiệt.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng không nói lời nào, ước chừng một phút trôi qua, đột nhiên hắn lộ ra tươi cười, còn hơn cả khuynh quốc khuynh thành.

“Quả nhiên A Lung không giống người thường.” Cổ tay hắn dùng lực đem nàng ôm chặt vào trong lòng.

Lúc hắn nói ra những lời này, rõ ràng không muốn thấy thiếu nữ trước mắt lộ ra vẻ mặt không thích, nhưng hắn lại muốn nhìn kỹ, nhìn xem sau khi nàng nghe xong những lời này nàng sẽ có biểu tình gì, ý nghĩ gì.

Lúc này hắn thấy rõ, vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tán thưởng khen ngợi, sau khi đánh giá hắn bằng một từ ‘yêu nghiệt’, cũng không hề có ác ý.

Kết quả như vậy, hắn rất thích.

Thủy Lung lười chống cự hắn: “Ngươi xác định đây chỉ là một cuộc luyện công sai lầm ngoài ý muốn, mà không phải tinh thần phân liệt sao?” Nói xong nghĩ tới Trưởng Tôn Vinh Cực có lẽ không hiểu tâm thần phân liệt nghĩa là gì, liền giải thích rõ: “Chính là hai nhân cách, biết đâu ngươi của hiện tại chỉ là một trong những nhân cách đó.”

Trưởng Tôn Vinh Cực hiểu biết sâu rộng, đối với những gì nàng nói hắn suy nghĩ một chút liền hiểu hết: “A Lung nói là triệu chứng hồn phách phân ra?” Hắn cọ xát cổ nàng: “Ta hiểu rõ chính mình không phải như vậy.”

Thủy Lung nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau , hắn nói: “Ta chính là ta.”

Mặc kệ là tính cách của ta khi còn nhỏ hay tính cách thanh niên của ta, đều là Trưởng Tôn Vinh Cực ta, cũng là Đế Duyên.

Từ trong lời nói của hắn Thủy Lung nghe ra tự tin bá đạo vô cùng.

Hắn chưa từng mất phương hướng, vẫn luôn nhớ rõ ràng những việc mình đã từng làm, những gì mà mình nói.

Lúc này, bàn tay của Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên tăng thêm lực, đem Thủy Lung kéo xuống giường nhỏ, thân thể đem nàng áp chế. Toàn bộ thân mình của hắn che bớt đi ánh sáng, bong râm của hắn đem nàng bao phủ, tóc đen trút xuống, vài sợi rơi vào hai gò má của nàng.

Thủy Lung sợ ngứa, đưa tay lên xoa nhẹ, ngay sau đó bị Trưởng Tôn Vinh Cực nắm lấy.

“Nàng nên cảm thấy may mắn.”

Âm thanh trầm thấp của hắn nói ra.

“May mắn cái gì?” Thủy Lung đã quen với sự thay đổi cảm xúc thất thường của hắn, cũng không bị bộ dạng bí hiểm của hù dọa, tùy ý đáp lời.

“May mắn gặp được ta của hiện tại.” Nhìn bộ dạng xiêm y đơn bạc của nàng phía dưới thân thể mình, tay hắn cầm lấy tay nàng căng thẳng: “Nếu như là ta trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không có biện pháp thoát đi.”

Ngay sau đó, hắn liền buông lỏng cổ tay của nàng, vuốt ve mặt nàng: “Ta cũng cảm thấy may mắn, nàng gặp phải ta của hiện tại, nếu không giữa chúng ta không chết không ngừng.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn mọi chuyện rất thấu đáo.

Theo dần dần hiểu biết tính cách của Thủy Lung, hắn từng suy nghĩ qua, nếu như ban đầu Thủy Lung gặp là hắn của trước đây, kết quả sẽ như thế nào. Kỳ thật kết quả đó là: Mạnh mẽ bắt lấy, độc đoán giam cầm. Giống như Thủy Lung nói, địa vị không ngang bằng, tạo thành nhân cách hèn mọn vô lực, nàng không có biện pháp phản kháng, sau đó chắc chắn sẽ bị hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, lấy tính cách của nàng chắc chắn sẽ hận hắn.

Nàng sẽ nghĩ biện pháp trốn khỏi hắn, hắn làm sao cam lòng để nàng rời đi, hậu quả chính là không chết không ngừng.

“Nói như vậy, một khi ngươi khôi phục bộ dạng như xưa, tình cảnh của ta nhất định sẽ rất chịu.” Thủy Lung không biến sắc hỏi.

“Sẽ không.” Sóng mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên kinh hoảng, nói: “Ta biết tính cách của nàng, cũng đã đưa ra hứa hẹn, liền sẽ không chọc nàng tức giận.”

“Ta chỉ sẽ thiết kế ra một cái lưới lớn, để cho chính nàng cam tâm tình nguyện nhảy vào, hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay ta.”

“Ngươi thật ra rất hiểu rõ chính mình.” Đối với lời nói của hắn Thủy Lung không nghi ngờ chút nào.

Chỉ dựa vào đôi câu vào lời giải thích của Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến cho nàng đối với chuyện sau khi Trưởng Tôn Vinh Cực khôi phục lại bộ dạng trước kia có chút suy nghĩ sơ sơ, hành động như vậy hắn sẽ làm.

Nhưng nghe đến mấy câu này, Thủy Lung không chỉ không sợ, ngược lại trong lòng rất sung sướng.

Khi ngươi hao tâm tổn trí thiết kế lưới lớn dẫn ta nhảy vào, kỳ thực đã nói rõ, ngươi đã sớm lọt vào trong lưới của ta thiết kế, đã hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay ta.

(Ngữ: =))) ôi cha mẹ ơi, oắt con này cute quá ~ thương quá, A Lung cho ảnh làm ấm giường điiiiii :v cách mạng chưa thành công, đồng chí Cực vẫn còn cực =))) )

“…” Nhất thời Thủy Lung không biết hắn là thật sự không nghe hiểu nàng nói hay là giả bộ nghe không hiểu. Nàng xoay thắt lưng, lâu nay nàng đều ngủ một mình, lúc này bị ôm thật sự có chút không được quen cho lắm.

Một bàn tay chợt đưa tới bên hông nàng, sức lực nắn bóp rất thích hợp.

“Ừm.” Thủy Lung bất ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực không nói chuyện, chỉ có bàn tay kia vẫn chính chính trực trực giúp nàng xoa bóp mà thôi.

Một đoạn thời gian không gặp, trái lại người này dường như có được nhiều kinh nghiệm hơn sao?

Thủy Lung thấy hắn không có ý đồ động tay động chân gì, thủ pháp xoa bóp so với trước đây tiến bộ hơn rất nhiều, xoa bóp quả thật rất thoải mái, liền không them nhắc lại, nhắm mắt ngầm đồng ý hành vi chiếm cứ giường nhỏ của nàng.

Lúc này Thủy Lung lại không biết, trong lúc nàng thả lỏng thư giãn, chẳng bao lâu liền tạo thành tình trạng tự mua dây buộc mình.

Thời gian từng giờ trôi qua, Trưởng Tôn Vinh Cực một mực chuyên tâm xoa bóp, không có một chút hành vi trộm hương, cảm giác dễ chịu như vậy Thủy Lung cũng không lẩn tránh an ổn ngủ say.

Khi hơi thở của nàng dần dần bình ổn, động tác xoa bóp của Trưởng Tôn Vinh Cực dừng lại, nhanh chóng điểm vào bên gáy nàng.

“Ừm.”

Trong lúc ngủ mê mệt, Thủy Lung khẽ ngâm một tiếng, méo đầu qua một chút, nghe tần suất hô hấp, giống như ngủ rất sâu.

“A Lung…” Trưởng Tôn Vinh Cực thấp giọng gọi nhỏ, nhìn dung nhan ngủ say của nàng nhỏ giọng nói: “Bọn họ còn nói không đúng, tính tình ta hiện tại tuy giống trẻ con nhưng ta hiểu rõ đạo lý dùng người thích hợp.”

Thủy Lung đương nhiên không nghe được lời của hắn nói, chớ nói chi là đáp lời.

Trưởng Tôn Vinh Cực từ bên người nàng ngồi dậy, đưa tay một chiêu, liền đem sách trên bàn hút vào trong lòng bàn tay.

Hắn mở sách ra nhìn mấy lần, liền ném một bên, sau đó đưa tay hướng tới Thủy Lung.

Xiêm y đơn bạc bị kéo ra, lộ ra da thịt non mịn, nõn nà như ngọc, trong tia sáng mờ tối, đặc biệt mê người.

Màu mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần sâu sắc, nét mặt lại thanh đạm nghiêm túc, giống như sự việc phải làm kế tiếp đặc biệt quan trọng.

Hắn vươn tay, đặt lên thân thể trước mắt, trước vân vê sau nhào nặn, hoặc là vẽ vòng tròn.

“Oh…”

Trong lúc ngủ mơ, một tiếng than nhẹ từ trong miệng Thủy Lung đi ra, chỉ là nàng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng gật đầu một cái, bàn tay rời khỏi chỗ làm cho hắn lưu luyến, chạy tới bụng dưới của nàng. Vuốt ve trước bụng dưới của nàng, sau đó vẽ vòng tròn vòng quanh mắt rốn. Sau khi thấy thân thể mềm mại của Thủy Lung run rẩy, ngón tay đưa vào trong mắt rốn khẽ đâm. Bỗng nhiên thấy thân thể nàng càng run rẩy nhiều hơn, eo nhỏ khẽ xoay, giống như muốn né tránh tay hắn, hoặc là thúc giục hắn sờ mó nhiều hơn nữa.

Hơi thở của Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần trở nên hổn hển, tay vẫn làm động tác thăm dò chung quanh. Nhìn kỹ phản ứng của thân thể Thủy Lung, âm thầm ghi nhớ những nơi mẫn cảm của nàng.

Thời gian trôi qua, lại giống như thật lâu.

Trong giường mờ tối, âm thanh khàn khan, mềm mại của nữ tử khẽ ngâm gián đoạn, khiến cho lòng người ngứa ngáy không thôi.

Chỉ thấy bên trong giường, da thịt trên người Thủy Lung hiện lên ửng hồng, thắt lưng run rẩy, y hệt dáng vẻ động tình. Chẳng qua là nàng nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

“A Lung.”

Bên cạnh, khuôn mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng bắt đầu đỏ ửng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, ánh sáng trong hai tròng mắt càng them sâu sắc, chăm chú nhìn Thủy Lung, dường như muốn đem nàng nuốt vào trong bụng vậy.

Cổ họng hắn khô ráp, cảm thấy nửa mình dưới phồng lên vô cùng khó chịu.

Hắn muốn nàng. Rất muốn, rất muốn, muốn đến nỗi cả người đều đau nhức.

Nhưng mà hắn biết, hắn không thể cùng nàng giao hoan trong trạng thái này, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện.

Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay chạm đến mặt mũi Thủy Lung, thấy mặt nàng mang theo tình sắc, trong đầu nhớ lại bộ dáng ngày thường của nàng mở to đôi mắt linh động, miệng than nhẹ một tiếng: “A Lung.” Sau đó nghiêng người, đem nàng đè phía dưới, ngậm đôi môi đỏ tươi của người đang nằm dưới mình.

Thủy Lung lại nằm mơ.

Giấc mộng của hiện tại và lần trước mơ thấy Bạch Nha tình huống hoàn toàn giống nhau. Nhưng diễn viên không phải là Bạch Nha.

(Ngữ: Hô hố ~ thay diễn viên rồi :v )

Nàng mơ thấy mình nằm trên con thuyền nhỏ, chung quanh là biển rộng mênh mông, bầu trời giăng đầy mây đen, cuồng phong dần dần nổi lên, song biển cuồn cuộn.

Từng tiếng từng tiếng nói nhỏ gián đoạn vang lên quấn nhiễu quanh tai nàng, giống như tiếng hát, nhẹ nhàng chậm chạp, mềm mại lộ ra nguy hiểm vô cùng rồi tràn ngập dụ hoặc, tựa như tiếng hát của tiên cá trong truyền thuyết.

Đúng vậy, tiên cá…

Ý nghĩ này mới xuất hiện, nàng liền nhìn thấy phía xa xa ngoài khơi, loáng thoáng có một hình người đang tiến lại gần. Nàng không thấy rõ hình dạng của nó nhưng cảm thấy nó tràn ngập mị lực huyền bí, cho rằng đây chính là tiên cá trong truyền thuyết.

Một cơn sóng lớn đánh tới, thuyền nhỏ của nàng bị lật, nàng cũng bị ngã vào trong biển.

Bất ngờ nước biển ấm áp chan chứa, bao vây lấy toàn thân nàng làm cho da thịt nàng cảm thấy khô nóng.

Nàng chuẩn bị bỏ chạy, muốn nắm lấy boong thuyền trôi bồng bềnh trên mặt biển, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy thắt lưng nàng, sau đó dùng sức đem nàng lôi vào trong nước biển.

Như vậy nàng sẽ không thể nào hô hấp được!

Trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ này, muốn thoát khỏi bàn tay đang gây rối ở ngang hông, mau chóng trồi lên mặt nước.

Nhưng mà sức lực của cánh tay kia quá lớn, nàng căn bản không có biện pháp tạo thành ảnh hưởng với đối phương.

Tiên cá, thuyền viên không có khả năng chống lại dụ hoặc của tiên cá, nó dùng giọng hát mê hoặc thuyền viên, sau đó đem thuyền viên kéo vào biển sâu, ôm thật chặt không buông tay, cho dù sau đó chỉ còn lại là một bộ thi thể, cũng chỉ thuộc về mình nó.

Hiện tại, nàng chính là thuyền viên kia, ôm nàng chính là tiên cá trong truyền thuyết.

Nước biển ấm áp châm đốt da thịt, ở lại trong lòng biển khiến cho dưỡng khí dần thiếu đi.

Hít thở không thông… Sắp hít thở không thông!

Khi nàng cảm thấy chính mình muốn mất đi hô hấp thì môi bị ngăn chặn, theo bản năng muốn sống nàng tham lam cắn nuốt không khí từ trong miệng đối phương.

Ưm, ưm…ưm.

Đối phương giống như ngẩn ra, sau đó bắt đầu đáp trả một cách mạnh mẽ, tiến công chiếm đống từng tấc từng tấc trong khoang miệng của nàng.

Bàn tay vốn vây quanh thắt lưng của nàng bắt đầu làm loạn, vuốt ve da thịt đang bị nước biển ấm áp châm đốt của nàng.

Thân thể nàng run rẩy, thiếu dưỡng khí và khô nóng khiến cho nàng mất đi khí lực, tay của mình không chịu chính mình khống chế.

Nàng cảm giác được bàn tay của mình bị đối phương lôi kéo xuống phía dưới…

(Ngữ: Phụt ~ xuống dưới…)

Nàng cảm thấy bên tai có một chút hơi thở ấm nóng, là âm thanh nước biển lưu động sao.

“A Lung…”

Một tiếng gọi lộ ra vài phần thở dài thỏa mãn xuyên qua hư không xa xôi, truyền vào trong lỗ tai nàng.

Cái này là…?

Thủy Lung mạnh mẽ mở hai mắt ra.

Từ trong giấc mơ giậc mình tỉnh giấc, hai mắt còn có chút mông lung. Sau đó, chậm rãi khôi phục trấn tĩnh, nhìn thấy chính là một khuôn mặt tuấn tú thoáng hé ra khiến cho người ta ngỡ là mình đang nằm mộng.

Thủy Lung nhìn khuôn mặt kề sát mình trong gang tấc, đối phương ngủ rất yên ổn, hô hấp đều đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy, cặp mắt nguy hiểm ngày thường hay làm cho người khác sợ hãi giờ khắc này bị mí mắt che đậy, làm cho cả khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, hết sức xinh đẹp tuyệt trần vượt qua khác biệt nam nữ, cho dù họa sĩ có tài hoa cũng sợ khó có thể vẽ ra được dáng vẻ như rồng như phượng, bộ dạng xuất sắc như vậy.

Nàng hơi nhíu mày, sờ sờ chính môi mình.

Không có sưng.

Nếu như giấc mơ lúc nãy là chuyện thật xảy ra, mà đối phương lại dùng cách thức hôn môi mạnh mẽ như vậy, môi nhất định phải sưng lên mới đúng.

Lẽ nào chỉ là nằm mơ?

Nhưng sao nàng lại thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cái loại cảm giác quen thuộc bị ôm, bị sờ, bị hôn này, hoàn toàn giống như đúc người có dung mạo như tiên đang nằm bên cạnh này.

Tóm lại chắc không phải là ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng chứ?

Thủy Lung tự nhận là mình chưa từng có nhớ nhung đến Trưởng Tôn Vinh Cực vậy… cái này.

Thôi kệ đi.

Không nghĩ ra thì không nghĩ ra, cũng không phải là chuyện lớn gì.

Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực thừa dịp nàng ngủ chiếm đoạt nàng, nàng không có khả năng không cảm giác được nửa thân dưới có biến hóa.

Thủy Lung lại liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, thầm nghĩ, sáng sớm vừa tỉnh lại liền được hưởng thụ một bữa tiệc thị giác, coi như là một trong sự lưu hành mới đi. Sau đó xoay người xuống giường, mang giày, rồi đi qua phía sau tấm bình phong múc nước rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo.

Khi thân ảnh của Thủy Lung vừa biến mất sau tấm bình phong thì Trưởng Tôn Vinh Cực đang ngủ trên giường liền mở hai mắt ra, đôi mắt trong sáng, không có dấu hiệu mới tỉnh ngủ, dễ nhận thấy trước đó hắn không hề ngủ thật.

Không bao lâu Thủy Lung ăn mặc chỉnh tề đi ra, liếc nhìn bộ dạng Trưởng Tôn Vinh Cực nửa người dựa vào mép giường một cái.

Nàng nhớ đến biểu hiện ngoan ngoãn, không gây loạn trong đêm qua của hắn. Thầm nghĩ đối phương khó có được lúc không gây ầm ĩ, không dính người, cũng nên cấp cho hắn chút lợi lộc. Nàng đi tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực dưới ánh mắt mê muội của hắn, nghiêng người khom lưng hôn lên trán hắn, khẽ nói: “Buổi sáng an lành.”

Con ngươi của Trưởng Tôn Vinh Cực co rụt lại.

Thái độ của nàng quá mức dịu dàng, mềm mại khiến cho hắn suýt chút nữa không nhịn được ôm lấy nàng kéo vào bên trong giường.

“Vừa thức dậy liền làm nũng, giống như con hồ ly không cai sữa.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói.

(Ngữ: Khụ, hồ ly, cai sữa… =))

Thủy Lung lại nhận ra được thanh âm của hắn khàn khàn, như cười như không đảo mắt nhìn về phía đũng quần của hắn. Buổi sáng, nam nhân vừa thức dậy rất dễ bị xúc động, nàng có thể hiểu được, nhưng nàng sẽ không phụ trách vấn đề giải quyết.

“Muốn chuẩn bị quần áo cho ngươi không?”

Nhìn quần áo được treo ở một bên, bên ngoài có vẻ như không bẩn, nhưng nàng biết đêm qua hắn đã mặc, nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ không mặc lại nữa.

Trưởng Tôn Vinh Cực lắc đầu: “Vào đây.”

Một thân người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, không biết y đã đứng ở bên ngoài từ khi nào, cũng không biết hắn đã đứng bao lâu. Lúc này, y giống như quỷ mị bước vào trong phòng, trong tay cầm một hộp gấm, trong hộp gấm đó chính là xiêm y mà Trưởng Tôn Vinh Cực muốn thay.

Người này đặt hộp gấm xuống xong liền im hơi lặng tiếng nhanh chóng biến mất.

Thủy Lung thấy vậy liền chỉ chỉ vào bên trong bình phong, nói: “Bên trong, ngăn tủ bên trái có để dụng cụ tắm rửa.”

Từ sau khi đến phủ quận chúa sinh sống, nàng liền bố trí lại nơi này, mỗi buổi sáng không cần một đám hạ nhân bưng dụng cụ vệ sinh vào trong phòng hầu hạ, nàng không thích ngay cả đánh răng rửa mặt cũng bị người khác phục vụ.

Trưởng Tôn Vinh Cực cầm quần áo và dụng cụ hằng ngày đi vào phía sau tấm bình phong.

Thủy Lung thấy bong dáng hắn khuất sau bình phong, không có ý định chờ hắn, tự mình đi trước ra sương phòng.

Phía sau tấm bình phong, Trưởng Tôn Vinh Cực đang rửa mặt chải đầu.

Đôi tai ẩn dấu dưới mái tóc đen của hắn hơi rung rung, nghe được tiếng đóng cửa, hắn biết Thủy Lung đã không còn ở trong phòng.

Tay hắn khẽ lật, một cái hộp ngọc từ trong tay áo trợt ra.

Trong hộp ngọc này chứa thuốc dán tên gọi là ‘Băng Linh Cửu Sinh Cao’, không màu không mùi có thể dùng để chửa thương, hiệu quả vô cùng tốt.

Trưởng Tôn Vinh Cực đem hộp ngọc đặt lên bàn, trong đầu nhớ tới hình ảnh đêm qua hắn dùng thuốc này vẽ loạn lên thân thể của Thủy Lung, nhìn những vết tích bị chính mình cắn, gặm, hút dần dần biến mất, giống như đem tuyết quét tới lấp đầy từng cánh hoa mai, có loại cảm giác hiu quạnh trống rỗng.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn chắc chắn sẽ khiến cho khắp người nàng đều tràn ngập mùi vị của hắn, không cần phải cố gắng xóa chúng đi.

Hắn thầm suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm, giống như dã thú ẩn nấp, cố ý làm bộ ngủ sâu, khiến con mồi cách đó không xa dần dần thả lỏng cảnh giác, chờ đợi thời gian chín mùi, đem con mồi gục ngã, hung hăn đem con mồi mà mình them muốn lâu nay nuốt vào trong bụng.

Người này ngày thường luôn làm việc mạnh mẽ, là bởi vì hắn lười động não, có rất nhiều sự việc không đáng giá để cho hắn phải suy nghĩ tính toán. Chỉ khi nào hắn nghiêm túc ngấm ngầm mưu tính, kết quả như thế nào… Ngày sau liền biết.

Sáng sớm chân trời có chút ánh sáng lờ mờ, làm cho sắc trời lộ ra vài phần xinh đẹp.

Trưởng Tôn Vinh Cực đi ra sương phòng, liền nhìn thấy Thủy Lung ngồi dưới tàng cây cách đó không xa đang ăn điểm tâm.

Thủy Lung cũng nhìn thấy hắn đi ra, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Dáng vẻ rãnh rỗi, lười biếng như vậy, động tác tự nhiên như vậy khiến cho hắn cảm giác ra được thái độ của nàng đối với hắn đang dần thay đổi.

Sớm muộn gì cũng có một ngày…

Lại một lần nữa, Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong lòng tự động viên chính mình.

Nhất định phải làm cho thân thể nàng tràn ngập mùi vị của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.

Trong mắt xẹt qua lưu quang sâu thẳm.

Tình cờ Mộc Tuyết vô tình bắt gặp ánh mắt đó của hắn, cả người cứng còng trong nháy mắt.

Ánh mắt thật đáng sợ!

Hắn muốn cái gì?

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực đã đi tới bên người Thủy Lung, ngồi xuống thì khóe mắt liếc qua Mộc Tuyết. Ánh mắt lơ đãng lại làm cho Mộc Tuyết có loại cảm giác như bị gió lạnh thổi qua vô cùng khó chịu, khuôn mặt vốn trắng như tuyết lại càng thêm trắng.

Nhiều năm sau…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)