Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 86: Bảo vệ người như bảo vật

Chương sau
Danh sách chương

Edit: Tiểu Ngữ

Trưởng Tôn Vinh Cực xuống ngựa nhìn thấy hồng lăng kết thành bó hoa trên tấm hoành phi trước cửa phủ quận chúa, màu đỏ vui mừng như đóa hoa rực lửa. Nghĩ tới bản thân sắp được gặp nữ tử mặc hỉ phục màu đỏ tươi, người mà hắn sắp sửa cưới thành vợ mình, đóng dấu kí hiệu của riêng mình, khóe miệng hắn nhịn không được nhếch môi lên cười.

Nụ cười này thật sự rất khó thấy, không tính là đậm nhưng làm khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa hơn. Khiến ánh mặt trời giống như hòa tan trên khuôn mặt hắn, để mọi người xung quanh không tự chủ được rơi vào si mê.

Bên trong phủ quận chúa, mọi người biết Võ vương đến, cửa lớn vốn đang mở lại bị Bạch Thiên Hoa cố tình ngăn cản lại.

Bạch Thiên Hoa mặc hoa phục đóng cửa lại, chỉ chừa một cái khe nhỏ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đứng bên ngoài, cười gian nói với hắn: “Tỷ phu, muốn cưới tỷ tỷ của đệ, người phải bước qua cửa của đệ mới được.”

Vừa dứt lời, hắn hất tay đóng cửa lại.

Nhanh như chớp Trưởng Tôn Vinh Cực đã đến trước cửa, một tay vỗ lên cánh cửa màu đỏ hồng.

Bạch Thiên Hoa cười hắc hắc, nhìn về phía xung quanh. Chỉ thấy ước chừng mười tên nam tử vạm vỡ đứng xung quanh hắn. Mười người này đều là võ sĩ nổi danh trong quân đội, thế nhưng hôm nay bọn họ đặc biệt được mời đến đây để chặn cửa.

Bởi vì cửa lớn chỉ chừa một cái khe nhỏ, cho nên Trưởng Tôn Vinh Cực không nhìn thấy tình huống bên trong.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn qua khe cửa liếc Bạch Thiên Hoa một cái.

Bạch Thiên Hoa bị Trưởng Tôn Vinh Cực lườm có chút run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt của tỷ phu thật là đáng sợ. Nhưng chắc tỷ phu chỉ dọa mình thôi, hôm nay là ngày vui đảm bảo tỷ phu sẽ không xử mình đâu.

Nghĩ như vậy Bạch Thiên Hoa không còn sợ nữa, hắn còn to gan lớn mật hơn quăng ánh mắt khiêu khích về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Muốn cưới tỷ tỷ của Bạch Thiên Hoa, không phải là chuyện dễ dàng nha!

Đuôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ rũ xuống, bàn tay dán trên cửa đột nhiên chấn động. Nguồn sức mạnh to lớn lấy bàn tay hắn làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài.

Bạch Thiên Hoa chỉ thấy tay của các vị thúc thúc này đều run lên, cả người liền bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra.

Không chỉ có Bạch Thiên Hoa, những vị thúc thúc kia cũng bị đánh văng ra ngoài.

Lịch bịch!

Cánh cửa màu son của phủ quận chúa ầm ầm ngã xuống đất.

Ngoài cửa, dân chúng đều bị biến cổ này làm giật mình, nhìn vào trong mới phát hiện đám người Bạch Thiên Hoa ngã chổng vó dưới đất. Có chút người xấu bụng suy nghĩ, Võ vương nhất định đang dằn mặt Bạch Thủy Lung, về sau Bạch Thủy Lung gả cho Võ vương chắc chắn sẽ không sống tốt.

Bạch Thiên Hoa kêu ‘ai u’ hai tiếng, tay đỡ thắt lưng đứng lên. Ánh mắt vừa thất bại lại vừa sùng bái nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trường Tôn Vinh Cực cũng liếc mắt nhìn hắn, đó là ánh mắt trần trụi khinh bỉ.

Chỉ dựa vào ngươi còn muốn ngăn cản ta mang A Lung đi?

Hắn sải bước đi vào trong phủ quận chúa, bên tai liền nghe được âm thanh quen thuộc đến tận xương.

“Âm thanh của nàng?”

Trường Tôn Vinh Cực nghe được thanh âm này, ngửa đầu nhìn hồng y nữ tử xinh đẹp vô song đang được Mộc Tuyết dìu đi tới.

Nữ tử mặc hỉ phục màu đỏ thẫm giống như hắn, đầu đội mũ phượng tinh xảo quý giá, trên mũ phượng có khăn trùm đầu màu đỏ. Hèn chi nàng không nhìn thấy mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.

Mắt Mộc Tuyết có tật nên cũng không nhìn thấy rõ chuyện gì, nhưng nàng biết trước cửa lớn có cái gì đó rớt xuống, liền đáp lời Thủy Lung: “Sập cửa.”

“Ừm.” Thủy Lung nói bằng giọng mũi, thanh âm mềm mại lại nũng nịu. Bởi vì không nhìn thấy dung mạo của nàng, khiến người ta càng để ý âm thanh của nàng. Nếu như không phải đã sớm biết dung mạo của Thủy Lung, nghe được âm thanh nhẹ nhàng tuyệt vời như chim hoàng oanh của nàng, chắc chắn cho rằng dung mạo tân nương rất xinh đẹp.

Mộc Tuyết nói tiếp: “Hình như Bạch tiểu công tử và Võ vương gây chuyện với nhau.”

“Ờ.” Thanh âm của Thủy Lung lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Chỉ nghe âm thanh này, mặc kệ là Bạch Thiên Hoa hay là Trưởng Tôn Vinh Cực đều biến sắc một chút.

Bạch Thiên Hoa nói không ngớt lời: “Tỷ, tỷ đừng có hiểu lầm, đệ tuyệt đối không có cố ý phá hư chuyện vui đâu.”

Bạch tướng quân nghiêm khắc lại bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, không ngờ chỉ trong chớp mắt, thằng nhóc này lại gây ra chuyện ầm ĩ như vậy.

Bạch Tuyết Vi thì ôm ngực đứng nhìn, trên môi nở nụ cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập hả hê.

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực chuyển động.

Hắn xoay người đưa tay đem hai cánh cửa nâng lên, trong lúc mọi người còn choáng váng, đem từng cánh cửa chống lên, đặt ổn định rồi mới xoay người lại đi về phía Thủy Lung.

Bốn phía đột nhiên yên ắng xuống, nhìn chằm chằm hồng trù che trên đầu Thủy Lung. Trong long không khỏi hiếu kì, nhẹ giọng đối với người bạn cạnh Mộc Tuyết hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Mộc Tuyết đang định trả lời, thì thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đi qua, vươn tay ôm thắt lưng Thủy Lung, cứng rắn đem nàng ôm vào ngực mình.

Dáng vẻ mạnh mẽ ngang ngược kia khiến đám người Bạch tướng quân chẳng biết nên phản ứng ra ra sao, kế đó Trưởng Tôn Vinh Cực lại vươn một tay ra đưa tới đầu gối Thủy Lung, nhẹ nhàng đem Thủy Lung ôm lên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Này. . . Này. . . Đây coi là chuyện gì?

Tình huống trước mắt khiến cho người từng trải chuyện đời như Bạch tướng quân cũng phải ngây người.

Cách cách

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên khiến mọi người đột nhiên bừng tỉnh!

Thì ra là cánh cửa mà Trưởng Tôn Vinh Cực đặt lại chỗ cũ không chịu nổi rung động nhỏ, một lần nữa ngã ầm xuống đất. Tuyên cáo với mọi người về sự tồn tại của nó, đồng thời tố cáo hành vi ác độc của kẻ đầu sỏ Trưởng Tôn Vinh Cực.

“Ừ?” Thủy Lung cố tình lộ ra giọng nghi ngờ, cảm nhận được sự căng thẳng của Trưởng Tôn Vinh Cực dù chỉ là thoáng qua, nàng cảm thất cái này chơi thật vui nha.

Bước chân của Trương Tôn Vinh Cực hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước, một cú đem cánh cửa ngăn cản mình đá văng sang một bên, lạnh nhạt nói: “Cửa này không chắc, kêu người thay cái mới đi.”

Thủy Lung cố ý lạnh giọng: “Cửa này là của ta, muốn đổi cũng nên hỏi ý kiến ta chứ.”

Trường Tôn Vinh Cực không chút do dự nói: “Người của nàng đều là của ta.”

Thủy Lung không ngờ lần này không lừa được hắn, ngược lại hắn có thể nói ra một câu như vậy, trêu ghẹo nói: “Xem ra mấy ngày nay học tập tiến bộ không ít?”

Lúc nói lời này cố ý chỉ rõ, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ lại chuyện buổi trưa hôm trước. Hai người ở trong phòng điên loan đảo phượng, dục vọng của bản thân hoàn toàn bị Thủy Lung nắm trong tay. Nhớ lại tình hình lúc ấy, nàng dựa vào đầu giường, lười biếng nói: Học tập cho giỏi, ngày ngày tiến bộ.

Nhìn dáng vẻ khiêu khích trẻ con của nàng, đến bây giờ kí ức vẫn còn mới mẻ như ngày hôm qua.

Lúc này, hắn đã đi ra khỏi phủ quận chúa, bên ngoài dân chúng vây quanh chật ních, đương nhiên không thể thu thập nàng ở chỗ này. Nhưng lời nói của Thủy Lung vẫn khiêu khích lòng hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu nói nhỏ vào tai Thủy Lung: “Tối nay nàng sẽ biết.”

Độ nguy hiểm trong lời nói này rất cao nha!

Bỗng nhiên, Thủy LiUng phát hiện khi ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực luôn rất phóng túng, luôn không nhịn được đùa giỡn hắn, kết quả cuối cùng luôn là tự làm tự chịu, nhóm lửa thiêu thân. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không biết hối cải, để cho tình huống này cứ giằng co mãi.

Bên ngoài, đội ngũ đón dây cung kính đứng đó. Kiệu rước dâu ở giữa, màn kiệu đã được người kéo lên, đợi Trưởng Tôn Vinh Cực đem người đưa vào, sau đó sẽ khởi kiệu về phủ.

Chẳng qua, Trưởng Tôn Vinh Cực chả thèm liếc mắt nhìn cỗ kiệu một cái. Hai tay ôm Thủy Lung đi về tuấn mã của mình, đem người đặt trong lòng, cầm dây cương, nhẹ nhàng vung một cái, người liền cưỡi ngựa đi.

Đội ngũ đón dâu đứng phía sau ngu ngơ, tiếp đó âm nhạc vang lên, vội vàng đuổi theo Trưởng Tôn Vinh Cực.

Từ phủ Võ vương đến phủ quận chúa có chút xa, đi bằng ngựa với tốc độ không nhanh không chậm gần một canh giờ là tới.

Phủ Võ vương cũng giống như phủ quận chúa, trong phủ có rất ít hạ nhân, nhưng mà vị trí tốt hơn, có núi có nước, bên ngoài phủ đệ rất có khí thế đồ sộ. Nghe nói phủ đệ này là do đích thân tiên hoàng đặc biệt xây dựng cho Trưởng Tôn Vinh Cực, lúc đó Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ mới ba bốn tuổi. Bởi vậy có thể thấy được Trưởng Tôn Vinh Cực rất được tiên hoàng yêu thương.

Về mặt này, không phải là không có người cảm thấy kì quái, Trưởng Tôn Vinh Cực được tiên hoàng sủng ái như vậy thế nhưng không được lên ngôi, mà lại trở thành vị vương gia nhàn tản, thậm chí còn không có chút quyền lực nào.

Nhưng, đây chỉ là bí mật của hoàng thất, cho nên trong lòng mọi người có hoài nghi lại không có người dám nói rõ.

Lúc này sắc trời đã sáng choang, trong phủ Võ vương có không ít người, náo nhiệt hơn phủ quận chúa rất nhiều.

Dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung trong ngực, đều bị nhóm người hoàng thân quốc thích nhìn thấy hết. Cảm thấy kinh ngạc lại giễu cợt ở trong lòng, không biểu hiện ra nhưng cố tình bày ra dáng vẻ chúc mừng, có người trêu ghẹo: “Võ vương đúng là yêu thương tân nương thấu tận xương cốt, sắp phải thành thân rồi vậy mà vẫn muốn ôm tân nương không chịu buông.”

Sau khi có người nói ra, mọi người chung quanh đều tức cười.

Theo sau Trưởng Tôn Vinh Cực, đám người Bạch tướng quân cũng theo tới.

Trong phủ Võ vương, thái hậu và Trưởng Tôn Lạc Dần ngồi trên vị trí cao. Vì tiên hoàng qua đời, anh trưởng như cha, thân phận Trưởng Tôn Lạc Dần lại cao, đương nhiên hắn có quyền làm người chứng hôn.

Sau khi tiên hoàng qua đời, thái hậu rất ít khi xuất hiện trước đám đông. Lần này vì Trưởng Tôn Vinh Cực lại xuất cung đến đây. Chứng tỏ Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong cung rất được sủng ái, đồng thời khiến cho không ít con cháu quyền quý hâm mộ, thầm nghĩ người này thật sự là được bị cưng chiều từ nhỏ đến lớn.

Khi Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung đi vào phòng khách, sắc mặt thái hậu liền biến hóa trong chớp mắt, mở miệng cười mắng: “Vinh Nhi, còn không mau đem người buông xuống, như vậy còn có thể thống gì nữa?”

Mặc dù là lời nói dạy dỗ nhưng lộ ra nồng đậm cưng chiều. Khiến mọi người hiểu rõ mức độ cưng con của thái hậu.

Trưởng Tôn Vinh Cực không vội thả Thủy Lung xuống, ôm nàng đi thẳng vào trong đại sảnh, nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống bên cạnh mình, tay vẫn còn cầm tay nàng, giống như sợ nàng đứng không vững, ngã xuống đất.

Lần này, hành động lưu loát tự nhiên như mây trôi nước chảy, không có bất kì lời nói nào. Hành động đơn giản lại khiên người ta thấy rõ, làm cho người ta cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không phải đang dìu người mà là đang đỡ vật báu quý hiếm, y như búp bê bằng máu thịt, cẩn thận dè dặt sợ đối phương bị vỡ nát.

Nụ cười trên mặt thái hậu cứng đờ trong nháy mắt.

Đại sảnh xôn xao thình lình im lặng, sự im lặng không thể giải thích.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)


Chương sau
Danh sách chương