Âm Dương Miện

Chương 64: Trứng Hỏa Long(hạ)


Vừa lẩm bẩm nói, Liệt Diễm vừa nâng tay phải lên, quả trứng Hỏa long thật lớn kia đã bay lên không trung. Một tầng ma lực màu đen và màu vàng kim mênh mông dưới sự thúc dục không ngừng của Liệt Diễm từ trong Địa Tâm Hồ bốc lên, gắt gao bao phủ lên trên quả trứng Hỏa long kia, hình thành một khối quang cầu thật lớn. Liệt Diễm lẩm bẩm một câu gì đó, quả quang cầu màu vàng kim, đen kia hoàn toàn ngưng đọng lại, mang theo quả trứng Hỏa long kia chậm rãi chìm vào trong hồ nham thạch nóng chảy.

- Tiểu Cơ Động, để ta thay ngươi chăm sóc cho nó. Đợi đến khi ngươi có được thực lực đầy đủ sẽ đem nó đưa lại cho ngươi. nguồn TruyenFull.vn

o0o

- Lão Đại, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.

Trên đỉnh núi băng, Tạp Nhĩ và Tất Tô lần lượt tỉnh lại. Hai người tuy rằng cũng bị một ít chấn thương nhẹ, nhưng mà có được khi lực của Âm Dương Ma Sư cùng với Hỏa thuộc tính của bản thân, cũng không có bị hơi lạnh xâm nhập hoặc là bị thương nặng gì.

Cơ Động không có nói cho bọn họ biết về sự tồn tại của Băng Tuyết Cự Long hong Sương, nếu không, hắn cũng không biết giải thích thế nào về việc mình có thể sống sót sau khi đã đối mặt với một con Thập giai Ma thú. Hắn chỉ nói cho Tạp Nhĩ và Tất Tô, sau khi rơi xuống khe băng, hắn dùng hỏa diễm tạo thành từng cái lỗ nhỏ trên vách băng, tạo thành một cái thang, mang theo bọn họ từ dưới đi lên.

- Đều là huynh đệ cả, nói những lời đó làm gì. Các ngươi mau nhanh chóng khôi phục lại, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.

Cơ Động nói.

Tạp Nhĩ và Tất Tô gật gật đầu, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, bọn họ cần nhanh chóng khôi phục lại ma lực và thể lực. Mà Cơ Động cũng nhân cơ hội này tiến hành tu luyện. Sau khi gặp lại Liệt Diễm, sự chán nản trong lòng hắn đã hoàn toàn bị sự khát khao thực lực thay thế, làm sao có thể lãng phí thời gian nữa đây?

Mãi đến khi mặt trời xế bóng, ba người mới từ trong trạng thái tu luyện mà thanh tỉnh lại, thừa dịp sắc trời còn chưa có tối đen hoàn toàn, rất nhanh xuống khỏi đỉnh băng. Tối đó bọn họ ở lại trong Phong Sương Sơn Mạch một đêm, đến giữa trưa hôm sau, bọn họ rốt cuộc cũng đã ra khỏi dãy Sơn mạch này, đặt chân đến lãnh thổ của Trung Thổ Đế Quốc.

Đến được Phong Thổ thành cách Phong Sương Sơn Mạch hơn năm mươi dặm, bọn họ ngừng lại bổ sung các vật dụng cần thiết, sau đó ngồi xe ngựa đi đến Trung Nguyên Thành.

Trung Thổ Đế Quốc đát rộng người đông, toàn bộ đế quốc phần lớn đều là bình nguyên. Ba người Cơ Động ngồi xe ngựa đi khoảng hơn bốn ngày, rốt cuộc cũng đã đến được nơi cần đến.

Vì để có thể không ngừng tiến hành tu luyện trên đường đi, bọn họ bỏ ra một ít kim tệ bao riêng một chiếc xe ngựa. Ngoại trừ xa phu ra, cả xe ngựa rộng thùng thình cũng chỉ có ba người bọn họ mà thôi. Sự thật chứng minh, sự lựa chọn của bọn họ là vô cùng chính xác. Sau khi đi qua Phong Sương Sơn Mạch, không chỉ mình Cơ Động gặp lại Liệt Diễm mà khôi phục lại lòng tin tu luyện, hơn nữa cũng làm Tất Tô và Tạp Nhĩ nhận thức được thực lực bản thân mình còn yếu kém. Trong vòng bốn ngày này, bọn họ rốt cuộc cũng đột phá một lần nữa, sau khi đạt được mười một cấp ma lực, ngày cuối cùng khi đến Trung Nguyên Thành, bọn họ cũng đã đột phá, đạt đến tu vi mười hai cấp học sĩ.

- Rốt cuộc cũng đến rồi, ngồi trên xe ngựa xốc nảy mà tu luyện, quả thật là một chuyện khổ sai mà.

Tất Tô dùng sức duỗi mạnh thân thể một chút.

Tất Tô lo bộc phát sự buồn chán, Cơ Động cùng với Tạp Nhĩ thì lo quan sát tòa thành thị được xưng tụng là Đại lục đệ nhất thành thị này.

Lúc sắp sửa tiến vào trong thành, bọn họ đã bị rung động một lần, tường thành của Trung Nguyên Thành cực kỳ rộng lớn. Chỉ mới ở ngoài thành, đã có cảm giác nhìn không thấy biên giới. Nếu chạy xung quanh thành thị này một vòng, chỉ sợ chạy đến hai ngày cũng chưa xong.

Tường thành rộng lớn màu vàng xám, làm cho người ta một cảm giác cực kỳ nặng nề, tường thành cao hơn hai mươi trượng, rộng lớn đến như vậy, không biết phải hao phí bao nhiêu nhân lực, vật lực mới có thể hoàn thành. Trên toàn bộ dãy tường thành, cứ cách khoảng năm mươi thước lại có một đồ án thật lớn.

Cái đồ án kia là do điêu khắc mà thành, tổng cộng có hai hình thái, một cái là một con chim lớn màu bạc, hình dạng như đang muốn bay lên cao. Cái còn lại là một con cá lớn, đang uốn lượn trong sóng biển, lúc Cơ Động nhìn kỹ, đó là một con cá voi có ba mắt.

Hai loại đồ án này tự nhiên sẽ không duyên không cớ xuất hiện trên tường thành của Trung Nguyên Thành, hai cái đó phân biệt là hai biểu tượng của Dương Thổ Hệ và Âm Thổ Hệ, cũng là Mậu Thổ Hệ và Kỷ Thổ Hệ. Con chim màu bạc được gọi là: Thiên Không, mà con cá voi ba mắt kia lại gọi là Thiên Ất. Đối với hai loại biểu tượng này, Cơ Động cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn nghĩ chắc cũng giống như là biểu tượng của Đinh Hỏa và Âm Hỏa là Chu Tước và Đằng Xà vậy.

Tiến vào trong Trung Nguyên Thành, cảm giác đầu tiên chính là vô cùng rộng rãi. Tất cả các kiến trúc đều vô cùng cao lớn, rộng rãi. Hình dạng chủ yếu của các tòa kiến trúc đều là hình bốn cạnh. Giống như trong Nam Hỏa Đế Quốc, các kiến trúc đa số đều là màu đỏ, thì trong Trung Nguyên Thành, các kiến trúc đa số đều là màu vàng nâu. Đường đi vô cùng rộng lớn, đủ để cho tám chiếc xe ngựa lớn chạy song song. Các hàng quán ở hai bên đường thậm chí đều có cửa che chắn nữa.

Bởi vì thời gian nhập học cũng còn hơn một ngày nữa, ba người cũng không có vội vàng, đi dạo vòng vòng trong thành, muốn kiếm một lữ điếm để nghỉ ngơi trước rồi tính sau.

Đang đi tới, Cơ Động đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt dừng ở một toàn kiến trúc vô cùng đặc biệt, có hình dáng tròn trịa.

Hắn sở dĩ chú ý đến tòa kiến trúc này, bởi vì đây là một tòa kiến trúc hiếm có không phải là hình vuông, cánh cửa của nó lại có hình bầu dục thật là kỳ lạ. Bên trên cánh cửa có một cái bảng hiệu đường kính hơn ba thước. Bên trên cái bảng hiệu có khắc một bình pha chế rượu lớn, bên cạnh bình pha chế rượu có năm viên khỏa tinh, phân biệt năm màu: xanh đậm, đỏ, vàng, trắng, đen.

- Đây là chỗ nào?

Trong lòng Cơ Động chợt động.

Ánh mắt của Tất Tô, Tạp Nhĩ cũng theo hắn nhìn lại, Tất Tô cười:

- Đây là Điều Tửu Sư Công Hội, chắc là phân hội của Trung Nguyên Thành. Không hỗ là thành thị lớn nhất đại lục, quả nhiên là có khác biệt. Ta từng đi qua thủ đô Sí Hỏa Thành của Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta, phân hội của Điều Tửu Sư Công Hội ở đó nhỏ hơn ở nơi này nhiều. Lão Đại, ngươi nhìn đi, cái bình pha chế rượu đó chính là dấu hiệu của Điều Tửu Sư Công Hội. Năm viên khỏa tinh bên ngoài đại biểu cho thuộc tính Ngũ Hành, cũng là đại biểu cho Ngũ đại Đế quốc. Ý nghĩa của nó là, bất luận nơi nào đi nữa, đều phải có sự tồn tại của Điều Tửu Sư. Nghe nói, tổng hội của Điều Tửu Sư Công Hội là ở Bắc Thủy Đế Quốc. Ở nơi đó có rất nhiều Điều Tửu Sư vĩ đại.

Lời của Tất Tô cũng giống như là Cơ Động phán đoán, nhưng hắn cũng chỉ nhìn một chút, rồi tiếp tục bước đi.

Tạp Nhĩ nói:

- Lão Đại, ngươi không vào xem một chút hay sao? Ngươi pha chế rượu ngon như vậy, đi thi nhận một danh hiệu Điều Tửu Sư hẳn cũng không khó. Nếu có thêm chức nghiệp này, về sau làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn một chút. Ta nghe nói Điều Tửu Sư được đãi ngộ tốt lắm, nếu có thể thi đậu được danh hiệu Đại sư, còn có thể lãnh lương từ Công Hội nữa đó.

Cơ Động lắc lắc đầu, liếc nhẹ về phía bảng hiệu của Điều Tửu Sư Công Hội một chút, rồi lại tiếp tục bước về phía trước. Kiếp trước hắn là Tửu Thần một đời, bây giờ kêu hắn đi thi để nhận danh hiệu Điều Tửu Sư, với hắn mà nói quả thực là chuyện đáng chê cười. Hắn căn bản là xem thường nơi này. Cái mà hắn theo đuổi ở kiếp này đã chuyển từ rượu thành Ma sư rồi. Đồng thời hắn cũng tự tin, trong lĩnh vực pha chế rượu này, cho dù là trên khắp thế giới ma sư, cũng không ai có thể vượt qua hắn được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Âm Dương Miện