Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 35: Động lòng

Chương sau
Danh sách chương

Dưới ánh trăng như tuyết, hồ Phi Kính óng ả mềm mại tựa viên ngọc bích được bao quanh bởi dãy Dung Thiên.

Đám đông nhìn không dời mắt, nữ tử trong Huyền Quang Kính tuôn mồ hôi như nước, từng giọt từng giọt chảy xuống trên cần cổ ngọc ngà trắng nõn. Phụ nhân nâng cằm nữ tử lên, rót cạn bát máu dâm xà vào miệng nàng, một dòng máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy dài xuống cổ.

Hình ảnh đẹp và yêu mị đến cùng cực.

Tiểu ác ma nghẹn miếng điểm tâm trong họng, nhả không ra mà nuốt cũng chẳng vào, cả buổi sau mới cầm được cốc nước lên cố ực xuống, lắp bắp: “Sư… sư tôn…”

Húc Họa còn chưa lên tiếng, Huyền Quang Kính trước mặt bỗng trở nên tối đen, không hiển thị hình ảnh nữa. Tái Sương Quy theo cảm tính quay đầu lại, quả nhiên Thiên Cù Tử đã mất dạng, cột đèn bằng ngọc thạch cạnh nơi chàng đứng im hơi lặng tiếng vỡ thành bột mịn.

Quỷ Dạ vốn đứng dưới Huyền Quang Kính, nhưng sự chú ý luôn hướng về phía bên Húc Họa. Hôm nay là ngày gì, hắn biết rất rõ ràng. Toàn bộ tinh nhuệ của Huyền môn đều đang tụ tập tại đây, hắn tới quấy rối, e rằng chính là cửu tử nhất sinh.

Cho nên nhiệm vụ Doanh Trì giao cho hắn cũng cực đơn giản: bảo vệ mạng nhỏ của bản thân.

Ai ngờ, Húc Họa vẫn bình tĩnh vô cùng, ngay cả Mộc Cuồng Dương cũng chẳng có phản ứng, với cô nàng, hình ảnh trong Huyền Quang Kính khá đặc sắc, sao lại không xem chứ. Trái lại Thiên Cù Tử lại hệt như quỷ đòi mạng, phá hủy Huyền Quang Kính trước.

Quỷ Dạ lập tức bỏ chạy, song Thiên Cù Tử sẽ chịu để hắn thoát thân sao? Phát hiện gió lạnh áp sát sau lưng, mùi trúc lạnh lẽo như muốn xuyên thủng từng lỗ chân lông, Quỷ Dạ rút đao ra chém mạnh, nhưng chạm mặt hắn lại chính là một quyền đủ phá núi diệt biển.

Một quyền này nhanh và mạnh như bão tố, không màng an nguy của người ra quyền, ngang nhiên ập tới, xoắn nát đao khí của hắn, trong nháy mắt xuyên thấu kình khí hộ thân rồi nện thẳng vào đầu hắn.

Như con diều bị đứt dây, Quỷ Dạ lảo đảo bay phía sau hơn cả trượng, trước mặt là một người y phục tuyền trắng lấp loáng hoa văn chìm, ngọc bội Song Ngư Âm Dương lộ rõ mồn một dưới ánh trăng bàng bạc.

Là Thiên Cù Tử.

Trong miệng toàn máu, Quỷ Dạ kinh ngạc khó tả… chỉ một quyền?!

Không chỉ mình hắn, chưởng viện và trưởng lão của tám nhánh khác càng kinh ngạc hơn. Một quyền này của Thiên Cù Tử không hề thua kém chút nào so với Bất Động Bồ Đề. Âm Dương viện rõ ràng chủ trương học rộng chứ không học sâu mà, y có phải là Phật tu đâu.

Chẳng để bọn họ kịp nghĩ nhiều, Thiên Cù Tử đã tung ra một quyền nữa, Quỷ Dạ chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi ý thức.

Đúng là chỉ hai quyền liền đo đường!

Cho nên càng không cần nói nhiều tới mấy chục tên lâu la đang xúm quanh Huyền Quang Kính, cứ mỗi một quyền của Thiên Cù Tử là một tên nát thành đống máu thịt nhầy nhụa.

Sau khi giết xong tên lâu la cuối cùng, chàng mới xách Quỷ Dạ tới ném xuống trước mặt Húc Họa. Húc Họa hơi lùi về phía sau một chút để tránh bị dính máu của Quỷ Dạ, bởi vì máu từ trên người hắn liên tục chảy ra, nhanh chóng đọng thành vũng lớn. Mặt mũi hắn đều là máu, ngũ quan méo mó không còn nằm đúng vị trí, xương ngực nát bấy, qua lồng ngực hơi phập phồng mà có thể nhìn ra hắn vẫn chưa tắt thở.

Tiểu ác ma hưng phấn nhảy tót tới cạnh hắn, đưa ngón tay chọc chọc, “Sư tôn, có muốn lột da hắn không, với rót thứ gì đó vào họng hắn luôn?”

Lúc nãy qua Huyền Quang Kính, nó trông thấy Húc Họa bị rót một chất lỏng đỏ đỏ, nhưng không biết rốt cuộc đó là gì.

Húc Họa nói: “Thương thế này của hắn, còn để vậy không cứu chữa thì sẽ chết.”

Toàn thân Thiên Cù Tử bây giờ đều là vết thương do kình khí của Quỷ Dạ cứa rách, nghe vậy chàng liền quay đầu lại ngay, Mộc Cuồng Dương cũng thấy khó hiểu, hỏi: “Húc mỹ nhân, cô muốn chữa trị để sau đó tự tay rút gân lột da hắn à?”

Húc Họa thấy khó hiểu hơn cả họ, “Kẻ này là Ma tướng… ờ, mặc dù bây giờ bị đánh không ra hình dạng nữa, nhưng hắn có địa vị không thấp ở Ma tộc, Doanh Trì chắc hẳn sẽ chi bội để chuộc hắn về. Cớ gì lại giết hắn chứ?”

Mộc Cuồng Dương dò xét nàng từ trên xuống dưới, thật sự không tìm được chỗ nào giống như là khó chịu hay phẫn nộ hết, cho nên hỏi: “Cô không tức giận sao?”

Húc Họa nói: “Có chút chút.” Nàng quay đầu nhìn về phía Thiên Cù Tử, Thiên Cù Tử cũng đang nhìn nàng. Có thể dễ dàng thấy được vẻ áy náy trong mắt chàng… Nếu chàng không gửi thiệp mời, Húc Họa tất nhiên sẽ không đến đây dự tiệc. Nếu nàng không đến, Doanh Trì chắc hẳn đã chẳng bày ra vở kịch bẩn thỉu này.

Chàng mở tiệc chiêu đãi nàng, nhưng lại không bảo vệ nàng chu toàn. Chuyện hôm nay toàn bộ Huyền môn đều tận tường chứng kiến, chuyện Khôi thủ Họa Thành từng bị luân hãm trong nội điện của Ma tôn chắc chắn cũng sẽ lan truyền ra ngoài.

Từ nay về sau nàng sẽ mang phải vết nhơ này theo người, những kẻ không phận sự sẽ dấy lên suy nghĩ bẩn thỉu nhất khi nói về nàng, mà chàng lại chẳng có cách nào ngăn chặn.

Hai nắm tay của Thiên Cù Tử nhỏ máu tí tách, không phải máu của Quỷ Dạ, đó là máu của chàng. Dùng tay không phá đao khí và kình khí hộ thân của Quỷ Dạ, làm sao có thể hoàn hảo vô thương chứ?

Nhưng chàng không thấy đau, hành động của Doanh Trì khiến chàng căm hận cực cùng, chỉ một tên Quỷ Dạ sao đủ để phát tiết cơn giận này.

Thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đau xót trong mắt Thiên Cù Tử, Húc Họa tiến lên hai bước, mỉm cười hỏi: “Rõ ràng bổn tọa mới là người Doanh Trì cố ý làm nhục, nhưng tại sao Hề chưởng viện mới càng cần người khác khuyên giải an ủi hơn nhỉ?”

Đôi mắt luôn ôn hòa lạnh nhạt của Thiên Cù Tử hiện đã bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ bừng. Húc Họa chậm rãi cầm lấy tay chàng, nói: “Trò xiếc đùa trẻ con thôi, đáng khiến Hề chưởng viện tức giận đến vậy sao?”

Sóng to gió lớn trong lòng Thiên Cù Tử tuyệt đối không phải là cỡ chỉ qua vài câu của nàng là có thể lắng dịu. Chàng cất giọng khàn khàn: “Thiên Cù Tử vô năng. Thẹn với Khôi thủ.”

Nàng bị kẻ khác khinh mạn nhục nhã ở ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại chẳng thể làm gì, không thể xông vào thánh vực Thiên Ma chém Doanh Trì thành tám mảnh, cũng không thể xóa bỏ mọi thứ, trả lại thanh danh cho nàng.

Hễ vai còn gánh vác đại cục của Huyền môn thì sẽ không thể nào thản nhiên ngăn chặn miệng lưỡi của người đời… Trong mắt chàng đầy vẻ mờ mịt mông lung, hối hận và căm thù càng thêm chồng chất đè nặng lên gánh nặng sư môn.

Húc Họa nắm chặt hai bàn tay nhuốm máu của chàng, bỗng thấy động lòng.

Đôi bàn tay vẫn nắm chặt, xương ngón tay đều bị đao khí băm nát, song người này lại như đã mất đi cảm giác đau.

Húc Họa nhìn máu của Thiên Cù Tử dây qua tay mình, khẽ cười nói: “Hề chưởng viện cần gì tự trách chứ? Ngài đã làm rất tốt… tốt nhất rồi.”

Công pháp của người này, bởi vì học quá nhiều thứ, tất nhiên không có môn nào đủ thành sở trường, cho nên khi đối chiến, đúng ra không nên chọn tốc chiến tốc thắng. Một chiêu Bồ Đề Chân Quyết này, nếu là Bất Động Bồ Đề triển khai, hiển nhiên đã không bị thương nặng đến mức này. Thân là người theo trường phái học rộng, hễ dùng thế công mãnh liệt thì sẽ lập tức để lộ điểm yếu.

Thiên Cù Tử đương nhiên biết rất rõ điều này.

Húc Họa quay đầu nhìn thoáng qua Quỷ Dạ nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: “Nếu đã bắt được kẻ cầm đầu, vậy cứ để yến tiệc tiếp tục đi. Đừng để chuyện vặt vãnh này làm mất hứng của chư vị.”

Nhóm người Tái Sương Quy lập tức bừng tỉnh… Đương nhiên phải tiếp tục rồi! Chứ chẳng lẽ bây giờ dẫn cả đám xông qua Cửu Sát Thiên Võng bắt giết Doanh Trì hay sao?

Huyền môn muốn liều mạng, nói thế nào cũng cần một lý do thỏa đáng. Bởi vì Ma tộc sỉ nhục Khôi thủ Họa Thành thì tất nhiên không thích hợp… nói thật, đây tính ra chỉ là chuyện nhà cẩu huyết của Ma tộc mà thôi.

Thé là Quân Thiên Tử mang Quỷ Dạ đi xử lý, các chưởng viện và trưởng lão trở lại buổi tiệc, Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến vẫn tiếp diễn.

Thiên Cù Tử mới ngồi được một lúc, Tái Sương Quy liền nhắc: “Trở về để Quân Thiên Tử bôi thuốc cho ngươi đi!”

Thiên Cù Tử nào để ý tới chút thương tích này? Tim chàng đang đau quặn thắt, chỉ hận không thể chặt phắt tay luôn đây này!

Thấy đồ đệ không nói lời nào, Tái Sương Quy lại nhắc, “Có nghe thấy không?!” Thấy đám đông đang hướng ánh mắt về phía này, ông không dám lộ vẻ mặt không vui, lúc nói câu này còn phải tươi cười.

Húc Họa ở gần đó bỗng đứng dậy nói: “Hề chưởng viện vì Húc Họa mà bị thương, Húc Họa bất an trong lòng, không bằng để Húc Họa giúp Hề chưởng viện bó xương băng tay đi.”

Trước chất giọng nhỏ nhẹ mềm mại và nụ cười câu hồn của nàng, cho dù vẫn đau lòng tự trách, Thiên Cù Tử vẫn đứng dậy cùng nàng rời khỏi buổi tiệc. Sau khi ra tới bên ngoài, không còn ánh mắt của người thứ ba nữa, Húc Họa bỗng nhiên quay lại, vòng tay ôm cổ Thiên Cù Tử, hôn lên môi chàng.

Thiên Cù Tử như bị sét đánh trúng, trong đầu kêu *ong ong*, ngây người ngay tại chỗ.

Cả đời này Húc Họa chưa từng chủ động hôn ai bao giờ, nói là hôn, nhưng thật ra cũng chỉ là môi chạm môi. Chẳng qua, khi hô hấp dần dần hòa quyện, máu trong người liền nóng lên, chỉ chạm hờ như thế không đủ thỏa mãn nữa, nàng ôm chặt cổ Thiên Cù Tử hơn, hơi ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua môi chàng.

Có một gốc nguyệt quế tỏa hương ngây ngất kề sát bên người, ánh mắt Thiên Cù Tử dần trở nên mê mang, trong lòng như có lửa.

Tay chàng đặt trên áo bào lộng lẫy phức tạp của chàng, mặt vải đính đầy những thứ châu ngọc bóng bẩy nhưng chàng đều không cảm giác thấy. Chàng thậm chí không cảm giác được cả thế giới này. Ánh trăng như sương và hương quế nồng nàn xung quanh chỉ khiến chàng cảm thấy không chân thực.

Đẹp đến mức hư ảo.

Húc Họa càng lúc càng đắm chìm trong nụ hôn, Thiên Cù Tử xoay người để nàng tựa lưng lên gốc nguyệt quế, thương thế ở tay đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Lúc Tái Sương Quy tìm đến, từ thật xa đã nhìn thấy dưới gốc nguyệt quế là hai bóng người quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn quên lãng mọi thứ xung quanh. Trước hoa dưới trăng, quân tử và giai nhân, thật sự xứng đến khó tả.

Tái Sương Quy lấy tay che mắt, kêu khổ trong lòng… thế nào mắt cũng mọc lẹo cho mà xem!!

Thiên Cù Tử và Húc Họa rời khỏi buổi tiệc cũng không gây ra chú ý gì lớn, bởi vì cả Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong, Tái Sương Quy và Quân Thiên Tử đều đồng thời đi ngay sau đó. Dù sao Ma tộc vừa tới tận nhà quấy rối, các chưởng viện núi Dung Thiên có vội vàng đi tăng cười phòng ngự, thẩm vấn tội phạm Quỷ Dạ một chút cũng là chuyện rất bình thường.

Mọi người đều nghĩ vậy, chỉ có một người là không… Hạ Chi Lan.

Hạ Chi Lan biết rõ ràng vì sao mình lại nhận được thiệp mời, Húc Họa và Thiên Cù Tử cùng lúc rời khỏi buổi tiệc, trái phải nàng đều không có người, thế là hạt giống chôn tận đáy lòng cũng lặng lẽ nảy mầm. Nàng hơi đảo mắt, rốt cuộc không nhịn được liếc về hướng từ đầu đến giờ mình vẫn không dám nhìn.

Ngọc Hoa yến vốn được bố trí bên cạnh hồ Phi Kính, dưới ánh trăng, mặt hồ rộng ba mươi dặm lóng lánh tựa ngọc. Bất Động Bồ Đề và Bộ Phạn Liên ngồi cùng bàn, tăng y tựa tuyết, hoa văn Cửu Uyên thêu chìm càng tăng thêm vẻ trang nghiêm của họ. Y đang thấp giọng trò chuyện với Bộ Phạn Liên, không hề nhìn về phía nàng. Y đương nhiên sẽ không nhìn nàng, thậm chí có lẽ đã quên mất sự tồn tại của nàng từ đời nào.

Nhưng cớ gì nàng lại đồng ý với thuộc hạ cũ của phụ thân thành lập Giang Hà khí tông?

Nói cho cùng cũng chỉ vì phải là chủ của một tông môn mới có khả năng nhận được thiệp mời dự Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến tổ chức mỗi năm một lần. Mà trong bữa tiệc này, y nhất định sẽ có mặt.

Dẫu vậy thì cách đám đông chen chúc cùng trời đêm lộng gió, người nọ vẫn không phát hiện, vẫn chưa từng liếc mắt.

Mặc cho nàng nghìn trông vạn muốn.

Bộ Phạn Liên nhận ra được cái nhìn này của Hạ Chi Lan, phản ứng của ông chính là hơi nghiêng mình, chắn trước người Bất Động Bồ Đề.

Vì vậy ngay cả nhìn cũng thành hy vọng xa vời.

_________oOo_________

Tiếng sáo trúc của buổi tiệc truyền đi rất xa, song vẫn không quấy nhiễu được thầy thuốc. Quân Thiên Tử đang xem xét thương thế của Quỷ Dạ, Mộc Cuồng Dương và Phó Thuần Phong ở bên cạnh bảo vệ. Quân Thiên Tử không thiện chiến, nếu Quỷ Dạ giở trò gì đó thì nguy to.

Nhưng cũng may hai quyền vừa rồi của Thiên Cù Tử quá mức bạo lực, Quỷ Dạ bây giờ chỉ còn được một hơi tàn.

Quân Thiên Tử nhíu mày, “Lần này Thiên Cù Tử ra tay nặng thật.”

Mộc Cuồng Dương hừ mũi, “Nếu lúc nào tên đó cũng dứt khoát thắng thắn như vậy, ta đã kính y là nam tử hán đại trượng phu từ lâu rồi.”

Phó Thuần Phong thắc mắc, “Công pháp của y ôm đồm quá nhiều trường phái, nên khi giao chiến luôn chủ trương quần thảo dò xét, từ từ rút sức kẻ địch kia mà, sao lần này lại đột nhiên đổi phong cách nhỉ?”

Mộc Cuồng Dương khoát tay, “Đương nhiên là vì tức giận rồi! Dễ hiểu mà, Húc mỹ nhân nhận lời mời của y đến đây dự tiệc, lại bị Doanh Trì nhục nhã ở trước mặt đông đảo mọi người, y không phẫn nộ mới lạ.”

Phó Thuần Phong vẫn băn khoăn, “Ta cảm thấy không chỉ vì vậy.”

Mộc Cuồng Dương vỗ vai y cái *bộp*, “Sư tôn suy nghĩ nhiều quá, coi chừng chết sớm.”

Phó Thuần Phong lập tức trợn mắt liếc cô nàng, trước kia y đâu nghĩ nhiều thế này, êm đẹp làm một Đao tu phóng tự tại, coi nhẹ sinh tử, không phục liền đánh. Nếu không có Mộc Cuồng Dương, bây giờ y cũng là một trong tứ đại trưởng lão, mà cho dù chẳng thể là đại trưởng lão, nhưng thế thì sao?

Không nặng gánh, chưa biết chừng sẽ tiêu dao tự tại hơn nhiều.

Mộc Cuồng Dương tuy sở hữu dây thần kinh thô hơn cả thùng nước, song làm sư đồ với nhau chừng ấy năm đủ giúp nàng nhận ra cái nhìn oán hận này của sư tôn nhà mình. Nàng kéo Phó Thuần Phong sang một bên, thành khẩn nói: “Sư tôn đừng tức giận, ta biết sư tôn luôn vừa ý đại sư huynh hơn mà.”

Phó Thuần Phong hơi mềm lòng, đúng là y quả đại đệ tử Phó Chính Dao hơn, nhưng công bằng mà nói, sự ưu tú của Mộc Cuồng Dương quả thật bỏ xa Phó Chính Dao. Chính bản thân y, tuy bị nhục nhã bởi nàng, song cũng được vinh quanh nhờ nàng đấy thôi.

Y đang muốn mở miệng trấn an, rốt cuộc lại nghe thấy câu kế tiếp của Mộc Cuồng Dương: “Nhưng ta nói thật sư tôn đừng giận, dẫu hai người có dính chặt với nhau thì cũng… Haiz.”

‘Haiz’ gì chứ!?! Ngươi muốn ám chỉ gì hả?! Phó Thuần Phong đẩy nàng ra, tức giận nhức gan, “Cút!!”

Mộc Cuồng Dương ngẩn tò te, “Sao lại nổi sùng nữa rồi?!”

Phó Thuần Phong hằm hằm chỉ cửa ra vào, “Cút!!!”

Mộc Cuồng Dương tỏ ra nghi ngờ, “Chậc, sư tôn buồn vui thất thường thật, hệt như nữ nhân vậy.”

Phó Thuần Phong muốn cầm ghế lên đánh cô nàng, nhưng… khả năng đánh không lại thật sự rất cao nha. Quân Thiên Tử nói: “Bình thường cô luôn nói năng chà đạp lòng tự trọng của sư phụ cô thế này à?”

Mộc Cuồng Dương không dám tin vào tai mình, “Ta chà đạp lòng tự trọng của sư tôn hồi nào?! Không thấy ta đã ý tứ chẳng nói nửa câu còn lại à?”

Phó Thuần Phong bay lên tung cước đá, “Mộc Cuồng Dương!! Đêm nay ta không muốn lại thấy mặt ngươi nữa!”

Mộc Cuồng Dương đứng lên chạy ngay, ra tới cửa còn thò đầu vào nói: “Cho dù Quỷ Dạ bị thương nặng thì sư tôn cũng không được lơ là đấy.”

Phó Thuần Phong khom lưng nhặt một chiếc giày của Quỷ Dạ lên ném về phía cửa. Mộc Cuồng Dương rụt đầu lại, cuối cùng cũng chạy thật.

Nhìn Phó Thuần Phong nổi cơn tam bành, Quân Thiên Tử không khỏi phải nín cười… sư đồ hai người này đúng là cây chọc cười của Cửu Uyên mà.

Sau khi xử lý vết thương cho Quỷ Dạ xong, tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ của hắn, Quân Thiên Tử nói: “Ta đi thăm Thiên Cù Tử một chút, nửa canh giờ nữa sẽ có thể dời tên này tới ngục thất. Thỉnh cầu đại trưởng lão chờ thêm một lát rồi hẵng đi, đề phòng hắn lại vùng dậy đả thương người khác.”

Phó Thuần Phong hơi gật đầu, Quân Thiên Tử yên tâm rời khỏi phòng. Trước kia Phó đại trưởng lão cũng là dạng người nóng nảy, bây giờ chỉ khi đối mặt với Mộc Cuồng Dương mới gào thét thở hổn hển thôi, còn bình thường có thể nói là bình thản đến độ có thể đầu nhập Phật tông luôn rồi.

Sau khi Quân Thiên Tử đi, Phó Thuần Phong ngồi xuống cạnh Quỷ Dạ nhìn đệ tử Y tông xử lý ngoại thương cho hắn. Thế rồi Quỷ Dạ bỗng nhiên mở miệng thì thầm gì đó.

Tên Ma tộc này nói gì vậy nhỉ?

Phó Thuần Phong nhíu mày, ghé tai tới gần để nghe rõ hơn. Quỷ Dạ lầm bầm tới lui, rốt cuộc thốt ra ba chữ: Mộc Cuồng Dương.

Bất tỉnh nhân sự rồi mà còn có thể gọi tên Mộc Cuồng Dương… Tặc tử này rõ ràng đang ngấp nghé Mộc Cuồng Dương!

Phó Thuần Phong đanh mặt lại, lập tức dùng cả hai tay bóp cổ Quỷ Dạ. Nếu không có đệ tử Y tông liều mạng ngăn cản, e rằng Quỷ Dạ đã bị bóp chết ngay tại chỗ.

Quân Thiên Tử đi tới Khổ Trúc Lâm, nhưng lại chẳng tìm được Thiên Cù Tử.

“…?” Chưởng viện Y tông ngơ ngác, chẳng phải vị kia trở về chỗ ở trị thương sao?

Hề chưởng viện quả thật dự định trở về trị thương, nhưng tình huống bây giờ hơi đặc biệt.

Dưới gốc nguyệt quế, chàng vụng về hôn đáp lại, Húc Họa quấn lấy đầu lưỡi chàng, nhẹ nhàng mút ngậm, thần hồn của chàng đều muốn bay lên trời cả rồi, làm gì nhớ được thương tích gì nữa…

Thật sự quá mức mà! Mây đen phủ đầy mặt đại trưởng lão Tái Sương Quy, ông ho khẽ một tiếng.

Âm thanh này cuối cùng cũng kinh động tới đôi uyên ương dưới gốc nguyệt quế. Nói cho cùng Húc Họa vẫn muốn giữ thể diện, lập tức đẩy Thiên Cù Tử ra, quay lưng chỉnh đốn lại y phục.

Thiên Cù Tử đương nhiên cũng xấu hổ, nhưng lại lặng lẽ đưa khăn lụa cho nàng. Húc Họa nhận lấy ngay, nhanh chóng lau miệng.

Đại trưởng lão Tái Sương Quy thấy mình giống một nông phu chăn heo, bây giờ đang giang rộng hay tay đứng trước chuồng heo, hao hết nước miếng, dùng hết toàn lực cũng không ngăn được heo nhà mình leo chuồng ra ngoài.

Ông lạnh mặt nói: “Quân Thiên Tử chắc hẳn đã trên đường tới Khổ Trúc Lâm.”

Thiên Cù Tử bần thần *vâng* một tiếng, nhưng không hề động chân mà quay đầu nhìn Húc Họa. Rặng mây hồng trên mặt Húc Họa còn chưa tan hết, nàng vẫn đứng quay mặt về phía gốc nguyệt quế không nhìn chàng.

Thiên Cù Tử nhẹ giọng nói: “Mời Khôi thủ trở về buổi tiệc, ta… tối nay sẽ lại đến tìm nàng.”

Húc Họa ậm ừ vài tiếng: “Ừ… ừm.” Giọng nàng mềm nhũn tựa như bùn nhín ở đầm lầy, trái tim Thiên Cù Tử rơi tỏm vào đó rồi không thể thoát ra nữa.

Húc Họa trở lại bàn tiệc, tiểu ác ma che miệng cười trộm. Húc Họa lườm nó, “Ngươi cười cái gì?”

Tiểu ác ma nhỏ giọng nói: “Không phải con nói hai người chứ, hẹn hò cũng không biết tìm nơi nào kín đáo một chút. Thân mật ở chỗ công cộng kiểu đó, bị sư tôn người ta phá đám là đúng rồi…”

Húc Họa liền cầm một cái đùi gà nhét vào miệng nó.

Khổ Trúc Lâm.

Thương tế ở tay Thiên Cù Tử xem ra nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều. Húc Họa vốn muốn tới giúp chàng xử lý vết thương, nhưng sau một trận hôn cuồng nhiệt như thế, làm gì còn nhớ được chuyện này…

Thiên Cù Tử dĩ nhiên vẫn chưa hoàn hồn, Quân Thiên Tử cắt bỏ da thịt hai bàn tay chàng, xương cốt bên dưới đã nát vụn, cũng may chàng là tu sĩ, chứ nếu là người bình thường thì e rằng đôi tay này tàn phế rồi, về sau đừng hòng sử dụng nữa.

Tái Sương Quy đen mặt, không thèm để ý sự có mặt của Quân Thiên Tử, mở miệng răn dạy luôn: “Ngươi có còn nhỏ nhiếc gì đâu, đã hơn nghìn tuổi rồi mà hành xử không có não như vậy à? Tay không tấc sắt đi đối chiến với Quỷ Dạ?!”

Thiên Cù Tử tùy ý ông trách mắng mình, trong đầu vẫn vương vấn về nụ hôn sâu với dư vị vô tận ban nãy.

Quân Thiên Tử trích hết máu tụ trong tay Thiên Cù Tử, từng chút một nắn ghép lại các mảnh xương vỡ mà đầu óc chàng vẫn du ngoạn ở bên ngoài, lông mày chẳng hề nhăn nhíu lần nào.

Nói thế nào cũng là thịnh yến mỗi năm chỉ có một lần của Huyền môn, cứ vắng mặt mãi thì không hay lắm.

Cho nên sau khi vết thương của Hề chưởng viện được xử lý sơ bộ, mấy vị chưởng viện và và trưởng lão đều trở lại hồ Phi Kính. Nước hồ gợn sóng, ánh trăng phủ xuống, lấp lánh tựa sao trời.

Phó Thuần Phong mang khuôn mặt quạu đeo ngồi xuống bên cạnh Mộc Cuồng Dương, Mộc chưởng viện rót rượu cho y, hỏi: “Sư tôn vẫn còn giận sao?”

Phó Thuần Phong trừng mắt nhìn cô nàng, hễ nghĩ tới tặc tử Ma tộc Quỷ Dạ kia dám nhớ mong đồ nhi nhà mình, trong lòng y liền như bị mắc phải gai. Mộc Cuồng Dương nâng cốc đưa tới bên miệng y, “Nào, ta bồi tội với sư tôn đây. Con người của ta nhanh mồm nhanh miệng, sư tôn chớ so đo với ta làm gì.”

Nhanh mồm nhanh miệng!! Thế này mà cũng gọi là bồi tội à?!

Phó đại trưởng lão cảm thấy mình sắp trúng gió tới nơi rồi.

Thiên Cù Tử cũng trở lại vị trí của mình ngồi, tự động có đệ tử đổi chén bát mới. Hai tay chàng được bôi thuốc đến tận khuỷu tay, nhưng nhờ bóng đêm nên nhìn không rõ lắm, chỉ là không thể tự động đũa thôi.

Ở giữa có Hạ Chi Lan ngăn cản, thật sự hơi bất tiện, song chàng vẫn liếc mắt nhìn sang, không ngờ lại thấy Húc Họa cũng đang nhìn mình. Mỹ nhân khẽ nhoẻn khóe môi nở một nụ cười như có như không, thế là thần hồn Hề chưởng viện lại bay lên chín tầng mây.

Hạ Chi Lan ở giữa cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông. Vì vậy nàng cúi đầu cáo lỗi với Thiên Cù Tử rồi bưng chén rượu đi mời các tiền bối quen. Kỳ đà vừa đi, tiểu ác ma lập tức lấn chỗ với Húc Họa. Nó còn nhỏ nên không được xếp ngồi riêng một bàn mà ngồi cùng Húc Họa, bây giờ bị nó lấn như vậy, Húc Họa đành nhích sang ngồi vào chỗ của Hạ Chi Lan. Nhiều người xung quanh vẫn một mực âm thầm dò xét Húc Họa, trong đầu ôm mấy suy nghĩ gì chẳng ai biết được. Nhưng nàng hành xử như vậy thật ra cũng có gì kỳ lạ, trẻ con luôn bốc đồng không hiểu chuyện mà.

Cảm giác được người trong lòng tới gần, Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy hô hấp nóng như lửa, gần như không dám nhìn nàng. Húc Họa thấp giọng hỏi: “Thương thế trên tay ngài thế nào?”

Thiên Cù Tử hơi khựng người, chết… chàng… không biết! Quân Thiên Tử nói chuyện chàng có nghe, nhưng chỉ nghe chứ không lọt tai. Vì vậy chàng đành ậm ừ đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ, cảm ơn Khôi thủ đã quan tâm.”

Húc Họa luồn tay xuống bàn muốn sờ. Thiên Cù Tử luôn đặt tay trên đùi, thình lình bị năm ngón tay mềm mại như nước kia lặng lẽ chạm vào, chàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng không khỏi nín thở.

Động cũng không dám động.

Húc Họa men theo phần có bôi thuốc mỡ sờ đến tận khuỷu tay chàng, cuối cùng khẽ khàng nói: “Nhất định rất đau.” Kỳ lạ, trước kia nàng sẽ không quan tâm tới những chuyện này.

Thiên Cù Tử sợ làm nàng giật mình rồi rút tay về, cho nên có đau buốt cũng đáng chịu… huống chi bây giờ chàng cũng chẳng cảm thấy đau. Chàng nhẹ giọng trấn an nàng: “Ta đã dùng đan dược giảm đau rồi, vết thương cũng đã được xử lý ổn thỏa, Khôi thủ đừng lo.”

Húc Họa vẫn để tay trong tay áo Thiên Cù Tử, tay hai người cùng đặt trên đùi chàng. Hô hấp cả hai đều hơi tăng nhịp, một lát sau, giọng nàng hạ thấp đến gần như không nghe thấy được, “Vậy đêm nay ta còn có thể đến Khổ Trúc Lâm không?”

Hề chưởng viện gần như không dám tin vào tai mình. Tiểu ác ma liếc mắt về phía hai người… Ối chà chà, phụ thân à, bị thương không uổng phí ha, lời rồi!

Thấy Thiên Cù Tử không trả lời, Húc Họa chuẩn bị rút tay về. Không ngờ chàng lại đưa bàn tay còn lại chụp lên tay nàng, Húc Họa giương mắt nhìn, chỉ thấy con ngươi đối phương như bị ánh trắng thẩm thấu, từng chữ trúc trắc rời khỏi môi: “Ta… sẽ đóng mắt trận ở phía tây nam uyển cư dành cho khách.” Chàng dùng hết sức lực mới thêm được một câu, “Khổ Trúc Lâm chờ Khôi thủ.”

Húc Họa chậm rãi rút tay về, không dấu vết đẩy tiểu ác ma trở về ngồi ở một góc bàn.

Tái Sương Quy ngồi bên cạnh Thiên Cù Tử, mặt mũi quả thật lạnh giá hơn cả sương đêm.

Dẫu gì khoảng cách cũng quá gần, ông lại gần như dốc toàn lực dỏng tai mà nghe hai người nói chuyện, làm sao có thể không thu hoạch được gì chứ?

Ông trầm giọng nói: “Trên người ngươi mang thương tích, tối nay đừng trở về Khổ Trúc Lâm nữa!” Thiên Cù Tử giật mình, Tái Sương Quy nói tiếp: “Ở lại Sương Trọng Cư của ta đi.”

Thiên Cù Tử thấp giọng gọi: “Sư tôn.”

Ông hừ lạnh, “Còn nhận ta là sư tôn thì thuận theo ý ta.”

Tái Sương Quy cố ý cao giọng, Húc Họa đương nhiên nghe thấy được, không khỏi nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử. Thiên Cù Tử cho nàng một ánh mắt, nàng ngay lập tức có thể đọc được hàm nghĩa trong đó: chớ để ý tới ông ấy, không gặp không về.

Húc Họa rót rượu vào chén, rượu này ngon thật, thoang thoảng mùi hoa quế.

Chẳng rõ vì sao, nàng bỗng thấy vui vẻ hơn hẳn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ánh Trăng Trong Lòng Quân


Chương sau
Danh sách chương