Bạch Ảnh

Chương 4: Khuyết nguyệt


Bạch Kỳ từng nghe qua nhiều về những hắc thị tồn tại sâu dưới lòng đất, ở đó người ta có thể mua được bất cứ thứ gì bằng tiền, thậm chí là những thứ trái với lương tri của con người. Nhưng đó thường chỉ là những hắc thị tồn tại với hình thức nhà đấu giá một cách lén lút và với quy mô nhỏ.

Còn việc có cả một tòa thành thị dưới lòng đất thì Bạch Kỳ chưa nghe qua bao giờ cả. Phải mất một lúc lâu để đếm, Bạch Kỳ mới bình tĩnh mà không bị choáng ngợp bởi quy mô của nơi này, Bạch Kỳ thấy gần trăm người đang sinh hoạt một cách hết sức bình thường.

Nếu nhu ở mặt trên người ta sinh sống ra sao thì ở đây người ta cũng sinh sống y như vậy, chỉ khác một điểm là dân cư ở đây ăn mặc không được sang trọng và chẳng có nhà nào đốt đèn lồng cả, chỉ có những viên đá vô danh là thứ duy nhất được phép phát ra ánh sáng thôi.

Nước da của những người ở đây hơi nhợt nhạt có lẽ là do thiếu ánh sáng, nhưng cũng không thiếu những kẻ có nước da trắng trẻo hồng hào không khác gì những kẻ sống ở mặt trên. Những ngôi nhà ở đây thì chỉ xây thấp và không có lầu, nhìn trông giống những chiếc lều ngủ của quân đội, chỉ khác là làm bằng gạch.

“Từ trước tới giờ huynh chưa thấy cảnh tượng thế này bao giờ, thậm chí có là trong mơ” Từ tận đáy lòng Bạch Kỳ thật sự khâm phục người đã xây nơi này, không cần biết là xây một cách lén lút hay là công khai, nhưng để đưa cả tòa thành thị xuống đất thì không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được, người đó hẳn phải là đại thiên tài, hoặc người đó là Tiên Nhân.

Trong ký ức mơ hồ của Bạch Kỳ xuất hiện hình ảnh những Tiên Nhân đứng trên phi kiếm mà bay lượn, chỉ một cái phất tay cũng có thể dịch chuyển mây núi, dời biển vá trời. Những hình ảnh đó hiện lên qua lời kể của cha mẹ, dù mờ ảo nhưng chân thực tới kỳ lạ.

“Đồ khốn nạn, tới cả con bé mà nhà ngươi cũng lợi dụng” Khi Bạch Kỳ còn đang say sưa nhìn ngắm thành thị dưới lòng đất thì một tiếng hét vang lên ngay bên tai hắn, một giọng nói thanh thoát và phiêu lãng, cứ như là của một gã tài tử bất cần.

Bạch Kỳ còn chưa xác định được người nói là ai thì một bàn tay mềm mại như hoa như lá đã chạm vào bụng dưới của hắn, cái chạm như xoa dịu mọi mệt mỏi mà hắn có. Hắn thấy bụng dưới mình nóng lên, cả cơ thể rộn rạo một cảm giác kỳ lạ.

“Nội lực?” Bạch Kỳ chỉ kịp nghĩ như thế trước khi bụng hắn thắt lại, cứ như ruột gan bên trong đột ngột thay đổi vị trí làm cho máu huyết không tài nào lưu thông một cách bình thường.

Khi bàn tay mềm như ngọc kia rời đi thì Bạch Kỳ chỉ biết quỳ gục xuống đất mà thở gấp, cả cơ thể của hắn như mất đi hết cảm giác vì đau, mồ hôi của Bạch Kỳ đổ ra như tắm. Bạch Kỳ chỉ hơi nhăn mặt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn kẻ vừa ra tay.

“Sao nào? Xâm nhập vào đây thì trước sau cũng chết. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là bị nhốt ở đây làm tù nhân suốt đời, hai là bị ta đánh chết, ngươi chọn cái nào?” Người ra tay là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gã có một khuôn mặt gọn gàng, tuấn tú và làn da trắng như da con gái. Chính giữa trán của gã có một hình xăm ngọn lửa màu trắng rất nổi bật.

“Thanh Liên Thiền Viện?” Bạch Kỳ gục đầu nhớ tới vùng đất mà hắn đi qua sáu năm trước, một nơi ngoài rừng ra thì chỉ có đền thờ với thiền viện, tuy mang tiếng là đều theo đạo tịnh, tức là lấy yên bình làm gốc rễ nhưng hai bên lại liên tục đấu đá với nhau.

Trong đó làm Bạch Kỳ nhớ nhung vẫn là Thanh Liên Thiền Viện, dứt khoát mà dịu dàng, lạnh lùng mà nhu hòa. Loại quyền pháp mà khi đánh vào người lại tạo cảm giác thoải mái nhưng về sau lại nhức nhối vô cùng.

Có thể tổn thương tới lục phủ ngũ tạng một cách nhẹ nhàng như thế thì ngoài nội lực ra chỉ có võ công của Thanh Liên Thiền Viện. Còn nhớ suốt ba tháng sau đó, hễ Bạch Kỳ đi tới đâu thì đều thấy bóng dáng người của Thanh Liên Thiền Viện, khi hắn bắt đầu đi xa hơn thì thưa dần và mất hẳn.

“Ngươi không giống như người ở Phú Xuyên, mà lại biết tới sự tồn tại của sư môn thì thật đáng nghi ngờ, thế thì càng đáng giết hơn” Người thanh niên hơi nhíu mày một cái rồi nhanh chóng thả lỏng ra, hắn cũng không phải là người có sát niệm quá sâu, nhưng rõ ràng Thanh Liên Thiền Viện cách đây quá xa rồi, vậy mà vẫn có người ngay thoáng chốc nhận ra ngay lập tức, việc này làm cho hắn bất an.

Bao năm qua gã đã quên đi cái tên Thanh Liên Thiền Viện, nay có người nhắc lại làm cho hắn cảm thấy nao nao trong lòng.

“Khuyết Nguyệt huynh, số tiền mà huynh mượn muội để trả nợ cho mẹ muội là của Bạch Kỳ huynh đó” Hà Nhi vuốt vuốt cái tâm lưng ướt đẫm của Bạch Kỳ, rồi quay sang trách mắng Khuyết Nguyệt.

Vốn sáng hôm nay hắn có mượn tiền của mẹ Hà Nhi đi tiêu xài, thoáng chốc gần 1 lạng bạc bị hắn ném vào cái trò quay đồng xu may mắn của mấy tên khốn lừa gạt dưới phố, mà nếu không trả thì sau này hắn nhất định sẽ không được mượn thêm 1 cắc nào nữa.

Vốn hắn định dẫn Hà Nhi về nhà và dạy cho con bé mấy bộ quyền pháp nhưng đợi mãi không thấy con bé đâu nên hắn sinh lo lắng. Tới khi hắn sốt ruột định đi tìm thì con bé dắt một người lạ mặt tới, thế là hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà đánh ngay một chưởng, may là Khuyết Nguyệt chưa ra tay quá nặng.

“Xin lỗi vị huynh đệ này, Hà Nhi có thể dẫn ngươi tới đây thì xem như là duyên, để ta dẫn Hà Nhi về rồi đích thân hộ tống ngươi về nhà, chỉ cần quên hết những chuyện ngươi nhìn thấy là được.

“Nhưng mà huynh ấy không có nhà, có thể nào cho huynh ấy ở lại đây với chúng ta được không?” Bạch Kỳ cảm thấy hơi buồn cười, cứ như hắn là một con chó hay mèo hoang được nhặt về, nhưng quả đúng hắn đúng là chẳng có nhà nên gọi là mèo hoang cũng chả sai

“Cái này,...ta không không quyết định được. Hay là để ta dẫn hắn đi hỏi ý kiến mấy vị bô lão là được” Hà Nhi có vẻ mừng ra mặt, con bé không thấy được vẻ khó xử ẩn sâu trong ánh mắt của Khuyết Nguyệt.

Hai người Bạch Kỳ mang Hà Nhi về trao tận tay mẹ con bé, người thiếu phụ tuổi chừng ba mươi sớm đã nóng ruột khi thấy con chưa về nhà, ở đây chả biết lúc nào ban ngày cũng chả rõ khi nào đang đêm nên cứ lúc lâu không thấy con gái mình bên cạnh thì cô lại thấy lo.

Sau đó Bạch Kỳ cùng với Khuyết Nguyệt đi sâu vào trong, vốn Bạch Kỳ không phải là một gã quá cứng nhắc, ngay sau khi vết thương đã bớt đau hắn mới suy nghĩ tới thân phận và nguyên do mà Khuyết Nguyệt ở đây.

“Thanh Liên Thiền Viện sao rồi? Nơi đó vẫn còn bị chèn ép chứ?” Bạch Kỳ nương theo bước chân Khuyết Nguyệt mà đi chứ không để ý mình đang đi tới đâu, mãi một lúc sau nghe thấy tiếng Khuyết Nguyệt hỏi Bạch Kỳ mới trả lời.

“Ta cũng không biết rõ, lần cuối cùng ta ở nơi đó đã là sáu năm trước, lúc đó Thanh Liên Thiền Viện đã sớm trở thành một trong những tu viện mạnh mẽ nhất Phú Xuyên rồi” Khi nhắc tới chuyện cũ giọng nói của Bạch Kỳ vô tình mang theo một phần hoài niệm.

“Ta đi hơn mười hai năm rồi, vốn ta định để những ngày tháng đó ngủ sâu trong mình nhưng xem ra thì không thể rồi, có lẽ về cuối đời ta nên về đó thăm quan lại một lần” Bạch Kỳ đi đằng sau nên không thấy được nét mặt của Khuyết Nguyệt nhưng Bạch Kỳ nghe được một cái gì đó rất khác trong giọng Khuyết Nguyệt, nhớ nhà? Không giống, nhẹ nhõm thì đúng hơn.

“Bây giờ ai đang là viện trưởng thế?” Im bặt thêm một lúc lâu mới nghe Khuyết Nguyệt hỏi, lúc bấy giờ Bạch Kỳ đã tới một gian sân nhà khá rộng, ở đó có một cái ghế đá cũ, Khuyết Nguyệt ngồi ở đó, chậm rãi điều khiển hơi thở của mình.

“Một người tên Lâm Thanh, còn khá trẻ thì phải, hơn ngươi tầm năm, sáu tuổi gì đó” Lần này Bạch Kỳ không nghe trả lời mà chỉ nghe được tiếng thở dài ngao ngán.

“Từ đó tới đây xa xôi vạn dặm, ta chỉ muốn hỏi là tại sao ngươi lại bỏ đi, phải chăng ngươi cảm thấy nhàm chán? Nếu là vì nhàm chán thì sao ngươi lại chôn chân ở đây”

Bạch Kỳ hiếm khi gặp được những kẻ lang bạt như hắn nên thật tình hắn có một chút hứng thú với Khuyết Nguyệt, thậm chí là có một chút gì đó đồng cảm như hắn. Khuyết Nguyệt dùng chân đá vài viên đá dưới đất rồi nhìn nó lăn đi.

“Ông trời nợ ta một đời, nên ông trời trả ta lại một đời. Còn ta thiếu nơi này một mạng nên trả lại nơi này một mạng. Tất cả đều rất công bằng, nếu ta chết rồi thì nơi này và ta tự nhiên hết nợ, lúc đó ta lại đi thôi. Nhưng không biết là xuống thiên đàng hay là địa phủ, chả biết luân hồi làm súc sanh hay phàm nhân”

Khuyết Nguyệt vuốt mái tóc dài được búi lại cẩn thận và cho vào trong cổ áo, Bạch Kỳ đột nhiên thấy lạnh, cả sống lưng của hắn như bị một ai đó vuốt ve. Bạch Kỳ thấy đâu đó trong không khí xuất hiện sát ý đậm đặc.

“Còn ngươi? Tại sao lại bỏ đi lang bạt khắp nơi thế?” Bạch Kỳ khi nghe câu hỏi thì chỉ cười vui vẻ, hắn nghĩ mãi mà không thấy có câu nói thâm sâu như lời của Khuyết Nguyệt, thật tình chuyện cũ của hắn cũng chẳng có gì để nói.

“Ta không muốn trồng củ cải cả đời nên bỏ đi thôi”

Khuyết Nguyệt phì cười rồi vỗ vai Bạch Kỳ, cả hai đứng dậy đi tiếp. Bạch Kỳ cũng không hỏi gì nhiều nữa, xem ra họ cũng đã nói hết những lời cần nói rồi, thật ra Bạch Kỳ không thích nói về quá khứ vì với hắn những chuyện thế này để trong lòng thì hơn.

Một lúc sau khi Bạch Kỳ bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ chiếm lấy mình thì rốt cuộc cũng tới nơi, hắn thấy bên trong cánh cửa nhà đang mở toang là một lão già đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, một chân gác lên gối, một tay phì phèo tẩu thuốc.

Lão già kéo một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi.

Khói trắng bay thật cao mãi không tìm được chỗ thoát nên cứ ứ đọng lại không khí, mùi thuốc thật là thơm.

Lão già vẫn cứ ngẩng đầu nhìn khói bay lơ lửng.

“Khụ,,,khụ,...” Không gian đang thật tiên lãng thì lão già ho mạnh một cái làm cho nước mắt nước mũi ứa ra.

“Lão già này rất thích tỏ vẻ bí ẩn, người đừng để tâm”

Khuyết Nguyệt cười khẩy một cái rồi nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bạch Ảnh