Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 88: Trưởng môn nhậm (3)

Chương sau
Danh sách chương

Vị đạo sĩ kia bất chợt bị lão tổ kia vô tình hỏi ngược lại, liền cứng họng không biết trả lời ra làm sao, chính là hắn muốn tố cáo Lạc Dao, nhân tiện muốn thêm mắm muối một chút. Nhưng mà không ngờ mắm muối thêm nhiều lại quá mặn, đến chính hắn cũng biết là bây giờ cũng đã quá đà, đến mức tự đạp vào chân mình, hối không kịp. Bây giờ lão tổ kia muốn hỏi hắn, hắn lại không biết trả lời ra làm sao.

Mà Lạc Dao Chân Nhân kia bị ba đạo sĩ đồng thời tố cáo, cũng cực kỳ hoảng hốt. Nhưng mà gã chưa kịp lo lắng lâu thì ba tên ngốc kia đã tự chặt chân mình, chỉ một lời nói vặn này của lão tổ. Cho dù lời nói trước kia của ngươi có là thật, nhưng chỉ cần một lời là hư cấu, nhưng ngôn từ tố cáo trước đó, rất có thể bị xem xét là vu khống.

Lão tổ kia nghe đến đây thấy đạo sĩ không trả lời được, hơi cười lạnh, nhưng mà cũng không bận tây cho lắm cuối cùng chỉ lạnh lùng gạt tay nói:

- Đủ rồi, chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, các ngươi dưới đời chấp chưởng của ai thì nên một mực tuân theo người đó, chớ làm phản loạn, bằng không căn cơ phái ta gãy rụng, lão phu liền một nhát đánh chết kẻ đó!

Lão tổ nói xong, ngẫm nghĩ lại một chút lại tiếp tục nói:

- Còn về việc tiểu tử ngươi, ta không biết ngươi làm sao lại lên làm trưởng môn, có điều những điều này đám lão hủ chúng ta đều không quan tâm. Chỉ là nếu đã rút lên Trịnh Phù Kiếm, ngươi phải nên nghĩ xem sao xử lý thỏa đáng giải thích với Võ Lâm Minh, bằng không liền đem đầu chặt ra dâng lên trước Ẩn Quan Điện để mà tạ tội!

Lão tổ kia nói xong, liền theo các lão tổ khác hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng cắp một người chạy đi về hướng ẩn quan điện. Mà nếu có thể đơn giản nhìn kĩ, sẽ thấy người bị các lão tổ cắp đi kia chính là tiểu đạo Bì Do của ngọn Hồng Phong.

Lạc Dao Chân Nhân chắp tay cung kính hướng phía mấy lão tổ kia rời đi nói:

- Đệ tử biết rõ!

Sau đó, Lạc Dao Chân Nhân bộ dạng khép nép chợt thu lại, khuôn mặt lạnh lùng, đem con mắt đầy sát cơ trùm xuống phía ba người đệ tử đời thứ nhất kia. Ba người kia tâm thần cũng cực kỳ rung động, vừa rồi ba người muốn liên thủ miệng lưỡi ép chết Lạc Dao, nhưng mà không ngờ ép không có chết, lại vô tình để cho hắn quật ngược lại, bây giờ các lão tổ đi rồi, không còn có ai bảo vệ bọn hắn. Lạc Dao Chân Nhân này có Trịnh Phù Kiếm trong tay chính là bất bại, hạ tràng của ba người này đến bây giờ tính đi đã là cực kỳ thảm thương rồi.

Ba vị đạo sĩ lúc này biết mình lâm vào nguy hiểm, mới cắn răng nói:

- Trưởng môn, vừa rồi là chúng ta không hiểu ý của các vị lão tổ, nên mới vô tình mạo phạm ngươi, mọi chuyện thực ra rất dễ giải thích, là vì chúng ta lo nghĩ cho đại cục môn phái nên mới làm như vậy!

- Đúng vậy, thực ra là vì lo nghĩ thôi, nhưng mà các vị lão tổ cũng nói qua, tránh làm môn phái rối loạn, kì thực ta cũng thấy mình nên kiểm điểm, vừa rồi là quá nóng vội, hơn nữa lại lấy mắt chó nhìn người, mong trưởng môn vẫn nên giơ cao đánh khẽ!

- Trưởng môn, vừa rồi chính là ta bị bọn họ xúi giục, ta không hề biết gì về chuyện này…

Lạc Dao Chân Nhân nghe đến đây đã phát ngán, liền quát:

- ĐỦ RỒI!

Lạc Dao Chân Nhân quát xong một câu, liền đem nụ cười chế giễu nhìn bọn hắn, ba người kia phía dưới liền run như cầy sấy.

Đến lúc này gã mới có cảm giác hưởng thụ tư vị khi làm một trưởng môn là như thế nào, nắm trong tay Trịnh Phù Kiếm, ngay cả đám đồng liêu thường ngày coi thường mình, bây giờ cũng phải nhìn sắc mặt mình mà nói chuyện, phải khép nép run sợ, gã chính là cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.

Lạc Dao Chân Nhân hai hàng mi khép lại nhàn nhạt nói:

- Qua chuyện lần này, các ngươi chắc hẳn cũng không cần phải thống lĩnh đám đệ tử của hai mươi bốn ngọn tiểu sơn nữa, lý do tại sao, ta nghĩ các ngươi chắc hẳn cũng đã biết!

Lạc Dao nhân cơ hội này, liền đơn giản đem quyền của ba ngươi kia tước bỏ, lấy việc công trả tư thù cá nhân.

Mà ba đạo sĩ kia, đương nhiên biết hậu quả của việc mình vừa rồi quá manh động, cho nên cũng không dám phản đối, thậm chí còn xem như việc này Lạc Dao xử lý là quá nhẹ, luận vào việc dồn hắn vào chỗ chết, với tính khí của Lạc Dao này, lại có Trịnh Phù Kiếm trong tay, thì cho dù lấy mạng ba người cũng là có khả năng rồi. Ba đạo sĩ còn không dám hé răng nửa lời, chỉ vội vã bước lên chắp tay nói:

- Vâng vâng! Lát nữa chúng tôi sẽ cho người giao lại thủ ấn cho trưởng môn, sau này đều do trưởng môn điều động, không dám trái lời!

Lạc Dao hưng phấn gật đầu nói:

- Tốt!

Đối với quyết định vừa rồi của mình, Lạc Dao thực ra cũng đã suy nghĩ rất kĩ. Vừa rồi ba người kia dùng miệng lưỡi muốn dồn gã vào chỗ chết, nghĩ qua gã cũng căm hận vô cùng, nhưng mà bởi vì sau đó ba người này lại nổi tính tiểu nhân, tham sống sợ chết. Lạc Dao suy cho cùng nghĩ lại, lại thấy ba người này không hề đáng sợ, hơn nữa nếu gã cố chấp giết chết ba người, cũng sẽ để lại tâm lý không tốt trong đám đệ tử, lại coi hắn là bạo môn chủ, thấy người không hợp ý liền giết. Mà giữ lại ba người kia, không chừng sau này vì sợ hãi gã, mà ba người kia lại có chỗ dùng.

Lạc Dao sau khi suy nghĩ xong xuôi, mới quyết định giữ lại cái mạng của ba người này, chỉ đơn giản cướp đi một chút quyền trong tay bọn họ, chỗ quyền này thực ra cũng không mấy quan trọng, bởi vì có là hai mươi bốn ngọn tiểu sơn có khoảng hơn hai trăm đạo sĩ, cũng không mấy trọng lượng, quan trọng là ở chỗ có thể diệt bớt vây cánh của ba người này, làm cho bọn họ phải chết tâm, như vậy sau này sai bảo sẽ có chỗ dễ dàng hơn.

Cuối cùng sau một đợt trấn áp môn đồ, mà trận chiến ngoài kia cũng đã chấm dứt, phái Bà La thua chạy tán loạn, còn mất đến ba người bị bắt làm tù binh. Lạc Dao lệnh cho đám đệ tử thường trực ở lại đạo trường khoảng hơn một trăm người, dưới thời của Sùng Thiên Vân, đạo trường của phái Trịnh Đô cũng chỉ có mười mấy tiểu đạo sĩ là nhiều thôi, mà Lạc Dao này, vì muốn tận dụng tư vị của trưởng môn, cho nên dùng rất nhiều người, mà đi đâu cũng có một đám người theo sau, giống như vua chúa ngày xưa, tỏ ra cực kỳ oai phong.

Lạc Dao sau khi chiếm được trưởng môn vị, lại xử lý sự vụ trong phái xong xuôi, cuối cùng mới vô tình để ý đến ở một khu am tự sau đạo trường của phái Trịnh Đô, có đoàn người lạ lùng. Liền đem giọng trầm trầm hỏi đám đệ tử:

- Kia là những người nào? Tại sao lại ăn mặc kì lạ như vậy, cách nói chuyện cũng thật kém hoa mỹ, thật không có lễ giáo chút nào!

Một tiểu đạo sĩ bước lên nói:

- Bẩm trưởng môn, họ là những người từ thế giới bên ngoài vào đây. Là do tiền trưởng giáo Sùng Thiên Vân cưu mang, những người này cũng là vì giết nhầm tiền trưởng giáo của phái Bà La là Hà Quang, mới dẫn đến sự kiện phái Bà La đem người lên hỏi tội phái Trịnh Đô của chúng ta!

Lạc Dao liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất rủa:

- Phi! Tên Sùng Thiên Vân chó lợn không bằng, vì một đám người ngoài mà khiến cho nhiều đệ tử của phái ta chết thảm, còn mặt mũi làm trưởng giáo!

Đệ tử là tiểu đạo sĩ kia thấy Lạc Dao nói có phần không đúng liền nói:

- Không phải! Tiền trưởng giáo là vì đạo nghĩa của chính phái chúng ta, chính là thà chết cứu người, chứ không bao giờ thấy người chết mà không cứu! Chúng đệ tử đều rất hâm mộ con người ngài ấy…

Lạc Dao chợt trợn mắt quát:

- Câm mồm, từ nay không được nhắc đến cái tên Sùng Thiên Vân ấy nữa! Nếu ai còn tái phạm, lập tức xử theo môn quy!

Lạc Dao dừng lại một chút, miệng lại hơi cong lên vẻ bất mãn nói:

- Cái gì mà chính phái phải cứu người! Ta nhổ vào, chính vì cái đạo nghĩa của hắn mà bao nhiêu người phải chết, cứu một đám có mấy chục mạng mà chết đến hơn hai trăm đệ tử của phái ta! Ngươi nói xem, đây là cái đạo nghĩa chó lợn gì?

Đệ tử kia đến đây không biết nói gì, chỉ ấp úng liên tục:

- Vâng… vâng!

Mà đám tiểu đạo sĩ kia từ ngày đi theo Lạc Dao hầu hạ, liên tục có cảm giác bất an, ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng có cảm giác cái đầu sắp rơi xuống cổ, khổ không kêu được. Mà cảm thấy con người Lạc Dao này thực sự là vô cùng đáng ghét, không những vậy còn luôn đeo Trịnh Phù Kiếm ở trên lưng, tính cách của gã ngày càng biến đổi một cách phức tạp. Liệu có phải thật như trong truyền thuyết nói, cái Trịnh Phù Kiếm này một khi sử dụng là không dừng lại được, hơn nữa lại có tâm tình cực kỳ ác độc, mang đầu óc của một ác ma, càng ngày càng thoái hóa nhân cách.

Lạc Dao này nghe nói khi chưa làm trưởng môn, tính cách cũng không xấu xa như bây giờ, bằng không với tính cách bậc này, sớm đã loan truyền khắp các ngọn tiểu sơn rồi, chứ không phải là bây giờ mới lộ ra.

Tính cách của một con người, giống như một hòn than nóng đỏ vậy, cho dù ngươi có bọc nó kĩ càng thế nào trong giấy để che giấu, cuối cùng một ngày giấy cũng bị cháy ra, lộ ra bên trong đích thực là hòn than. Lạc Dao này, thực sự rất có thể chính là bị Trịnh Phù Kiếm mê hoặc, ảnh hưởng đến tính cách nặng nề.

Lạc Dao chửi xong đám đệ tử một trận, lại hất cằm về chỗ những ngọn am nghỉ ngơi nói:

- Đi, mau dẫn ta qua đó, ta phải xem xem người ở thế giới bên ngoài như thế nào!

Đám đệ tử không dám trái lời Lạc Dao, tiếp tục vâng vâng rối rít, rồi mở đường cho hắn đi trước. Lạc Dao đứng đầu đám đệ tử, nhìn qua giống như một đại ca giang hồ với lũ đàn em, khuôn mặt trông cực kỳ đáng ghét, tay đặt lên vỏ kiếm, bộ dáng trông rất huênh hoang bước đi, như sợ là không làm vậy sẽ không ai chú ý đến mình.

Bước đến gần những tòa am nghỉ độ mấy chục mét, Lạc Dao con mắt chớp chớp, bàn tay chợt chỉ về phía trước reo lên đầy phấn khích:

- Mỹ nữ!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bại Liệt Thiếu Gia


Chương sau
Danh sách chương