Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 97: Mất trí nhớ còn có thể máu chó hơn nữa không


Tiểu Cửu vừa dứt lời, không chỉ Thần Đồ trầm mặc, mà các hoàng tử xung quanh cũng kinh ngạc nhìn cậu.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, Tam hoàng tử Ngao Liệt mới ngần ngừ lắc lắc trống bỏi trong tay, phát ra vài tiếng giòn vang, sau đó bước đến gần Tiểu Cửu, chỉ vào mặt mình hỏi:

“Tiểu Cửu? Anh là ai?”

Tiểu Cửu chớp đôi mắt to đáng yêu, lắc đầu: “Hổng bít.” (*em nó nói ngọng)

Cái mồm há to của Ngao Liệt có thể nhét nguyên cái trống bỏi, mấy hoàng tử khác thấy vậy đều lần lượt tiến lên để Tiểu Cửu nhận biết, kết quả không hề xuất hiện ngoại lệ, đều là “Hổng bít”.

Các hoàng tử hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, Ngao Liệt chưa từ bỏ ý định mà chỉ vào Thần Đồ:

“Em bít hắn là ai không?” (*bắt chước giọng thằng em)

Tiểu Cửu dòm dòm mặt Thần Đồ, vươn hai cánh tay mũm mĩm trắng trẻo như củ sen ôm cổ Thần Đồ, lắc lắc đầu.

Ngao Liệt trừng mắt: “Không bít mà em còn bảo hắn ôm?”

Tiểu Cửu cọ cọ khuôn mặt trắng nõn lên cằm Kim Trăn, chảy nước miếng, nói:

“Thơm quá đi.”

Ngao Liệt: …

Ngủ mê man lâu quá nên đói bụng à.

Lúc này, nhóm thái y do Ngao Phác gọi đã có mặt, mà Tiểu Cửu lại ôm cổ Thần Đồ không buông, sống chết không chịu xuống. Mọi người hết lừa lại gạt, cuối cùng Tiểu Cửu mới miễn cưỡng quay về giường, song vẫn túm chặt cổ tay áo Thần Đồ không chịu thả lỏng.

Nhóm thái y thay phiên nhau khám cho hoàng tử nhỏ, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân của tình huống bất thường này. Cuối cùng, một thái y run rẩy thưa với các hoàng tử:

“Theo cựu thần phỏng đoán, tuy ngày ấy ba hồn bảy phách của tiểu hoàng tử được tiên khí bảo hộ, nhưng có hai phách vẫn bị tổn thương nhẹ, chỉ e trong hai phách này có một phách chủ quản sự linh tuệ của ký ức. Thế nên ký ức của tiểu hoàng tử mới bị tổn thương.”

Ngao Liệt vội hỏi: “Vậy chừng nào mới chữa khỏi được?”

Thái y lắc đầu: “Việc này khó nói lắm, thời gian có thể ngắn có thể dài, ngắn thì dăm ba hôm, lâu thì mấy chục năm, nhưng cựu thần thấy tiểu hoàng tử tựa hồ vẫn còn chút ấn tượng với Ma tôn điện hạ, thành ra tổn thương chắc hẳn không nghiêm trọng, cứ quan sát thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp thôi.”

Ngao Liệt có chút mất kiên nhẫn mà xua nhóm thái y ra ngoài, nói với Ngao Phác:

“Mấy lão này chỉ biết nói lòng vòng chung chung cho qua chuyện, ngắn thì dăm ba hôm, lâu thì mấy chục năm, không phải quá vô nghĩa sao, toàn ba cái lời thoại học từ phim truyền hình thiên lôi chứ đâu.”

Ngao Phong bên cạnh liền lầu bầu: “Biết sao được, ai bảo mẫu hậu thích xem đâu.”

Các hoàng tử thấy Tiểu Cửu như vậy đều có chút lo lắng, nhưng Thần Đồ lại không hề tỏ ra khẩn trương, Ngao Liệt nhịn không được phải nói:

“Ê, Tiểu Cửu mất trí nhớ rồi, sao ngươi không gấp tí nào vậy hả.”

Thần Đồ nâng mắt nhìn Ngao Liệt một cái, vươn tay ôm Tiểu Cửu vào lòng, nhẹ nhàng xoa bụng cậu. Nhìn bé con thoải mái đến khẽ ngâm nga không ngừng, vẻ mặt Thần Đồ tràn ngập dịu dàng, đáp:

“Có gì mà gấp, miễn cậu ấy không sao là tốt rồi, biến thành hình dáng thế nào cũng là người của tôi, nếu cậu ấy thực sự không nhớ gì cả, tôi sẽ khiến cậu ấy yêu tôi lại lần nữa.”

Thấy Thần Đồ nhìn Tiểu Cửu ver ba đầu bằng ánh mắt chan chứa thâm tình, Ngao Phong che mặt, thì thầm với Ngao Phác:

“Anh tư, hắn không có đam mê luyến đồng thiệt không vậy…”

Ngao Phác: …

Hơn nửa tháng kế tiếp, trong Long cung hết sức náo nhiệt, các hoàng tử điện hạ tìm cách lấy lòng em trai nhỏ ver thiếu nhi, Tiểu Cửu ba đầu vừa dễ cưng vừa được lòng người, ngày nào cũng bi bô không ngơi miệng, moe moe chả khác chi linh vật.

Sáng sớm Ngao Phác vừa đến tẩm cung của Tiểu Cửu, liền thấy Tiểu Cửu đang ngồi trong lòng Ngao Liệt, cầm thần khí Tỏa Hồn Quyển của Ngao Côn chơi, mở cái miệng nhỏ ăn từng trái nho được Ngao Phong lột vỏ. Ngao Côn biến pháp khí thành đủ loại hình dạng và màu sắc để chọc cười Tiểu Cửu, Ngao Bằng gần đó cũng chẳng nhàn rỗi, bưng trà rót nước, bận đến nhíu chân nhíu tay.

Dòm cái kiểu đệ nô của bốn người, Ngao Phác thở dài, bộ luyến đồng cũng lây hả trời…

Ngao Liệt vuốt cánh tay mềm núc ních của Tiểu Cửu, cười bảo Ngao Phác rằng: “Lão tứ nè, Tiểu Cửu cứ giữ mãi hình dạng này cũng không tồi đúng không, dễ thương chết.”

Ngao Phác lắc đầu: “Ý anh là muốn nó quên luôn tụi mình là ai hả?”

Ngao Liệt: “Đương nhiên không phải, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại Tiểu Cửu rất đáng yêu, lâu lắm rồi trong Long cung không có bé con nhỏ xíu xiu như vầy.”

Ngao Phong chùi nước nho bên khóe miệng Tiểu Cửu, ngồi một bên xen mồm:

“Anh ba có thể xin mẫu hậu đẻ thêm đứa nữa.”

Ngao Liệt khẽ nhướng mày: “Hồi xửa mẫu hậu đã bảo từ nay Long cung phải thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ có thể sinh hai con, một trai một gái, bằng không chả bao lâu nữa, đáy biển sẽ lâm vào cảnh đông đúc chật chội, khan hiếm tài nguyên giống nhân gian.”

Ngao Phong gật đầu: “Vậy anh đi nói với anh cả đi, kêu ảnh mau mau kết hôn sinh con cho tụi mình chơi.”

Nghe vậy, khóe miệng Ngao Liệt bất giác giật một cái: “Thôi, trông cậy vào Ngao đại còn chẳng bằng chờ lão nhị.”

Ngao Côn: “Nghe đồn anh hai ở nhân gian lâu như vậy cũng vì một người đàn ông.”

Ngao Bằng: “Vậy nên anh hai cũng chả trông cậy được, anh ba tự lực cánh sinh đi.”

Ngao Côn: “Nhưng sao mấy ảnh toàn thích tìm đồng giới vậy? Bộ nam nam xứng đôi hơn nam nữ thiệt hả?”

Ngao Bằng: “Hay mình cũng thử một lần?”

Ngao Côn: “Được đó được đó.”

Ngao Phác bên cạnh thiệt tình nghe không nổi nữa, bèn ho khẽ một tiếng:

“Nghe bảo giờ đồng tính luyến ái đang là chủ lưu ở nhân gian, hai đứa còn nhỏ tuổi, vẫn còn vây trong giai đoạn phi chủ lưu, đừng nên góp vui thì hơn.”

Ngao Phong tiếp lời: “Đúng vậy, dương khí của Long cung chúng ta quá thịnh, chả có lấy một công chúa, nếu còn cưới một đống trai về coi chừng mẫu hậu nổi đóa, đến một người cùng xem phim truyền hình rồi thổ tào với bà cũng không có.”

Đúng lúc này, Tiểu Cửu đang ngồi trong lòng Ngao Liệt liền loạng choạng đứng lên, quẳng đồ vật trong tay đi, cất bước lắc lư đi về phía cửa.

Ngao Phong ngẩng đầu nhìn giờ, bảo: “Đồng hồ sinh học chuẩn ghê, Thần Đồ sắp tới rồi.”

Ngao Liệt bất mãn: “Anh không tài nào hiểu nổi, tại sao Tiểu Cửu chẳng nhớ rõ cái gì mà vẫn thân cận với tên kia dữ vậy. Mỗi lần chỉ cần Thần Đồ vừa đến là chúng ta dạt hết sang bên rìa đứng.”

Ngao Phong trút hết nho còn dư lại trong dĩa vào miệng, cất giọng chua xót: “Aiz, nước hắt ra ngoài rồi.”

Vừa dứt lời, bóng dáng Thần Đồ liền xuất hiện tại cửa. Tiểu Cửu cười cong cả mắt, giơ hai tay, ngửa đầu đợi Thần Đồ ẵm.

Thần Đồ cúi xuống ôm Tiểu Cửu vào lòng, ngó lơ tất tật ánh mắt u oán ghen tỵ trong phòng.

Hai tay Tiểu Cửu ôm cổ Thần Đồ, thơm cái chụt lên má hắn, bôi đầy nước miếng lên mặt hắn, xong mới ngọng nghịu nói:

“Kê… Kê… Kê Truân…”

*kê truân: đọc gần giống Kim Trăn

Lời vừa thốt ra, Thần Đồ sửng sốt ra mặt. Ngao Liệt phía sau thì cau mày nói:

“Mới ăn xong sao đã đói bụng rồi? Muốn ăn gì phải nói với anh ba chứ, Tiểu Thất, đến ngự thiện phòng kêu trù nương xào một đĩa mề gà cay rồi đưa tới đây…”

*mề gà: Hán Việt của mề gà là ‘kê truân’

Ngao Phác trợn mắt lườm Ngao Liệt một cái, giữ Ngao Côn lại, bảo: “Nó nói là Kim Trăn mà.”

“Hả?” Ngao Liệt ngơ ngác: “Vậy xào một đĩa nấm kim châm cay mang tới đi.”

Ngao Phác: …

Mình với thằng cha háu ăn này cùng một mẹ đẻ ra thiệt hả trời.

Thần Đồ nhìn khuôn mặt bánh bao của Tiểu Cửu chăm chú, hỏi: “Em nhớ ra rồi à?”

Tiểu Cửu mút ngón tay, đôi mắt to long lanh ngây ngốc dòm Thần Đồ, chớp chớp vài cái một cách ngây thơ.

Mọi người thấy thế, trên mặt không hẹn mà cùng hiện vẻ thất vọng.

Ngao Phác: “Hình như dù ký ức của Tiểu Cửu về Ma tôn chưa khôi phục, nhưng trong tiềm thức đã có một ít ấn tượng.”

Thần Đồ dịu dàng ngắm khuôn mặt tươi cười của Tiểu Cửu, ẵm thân mình nho nhỏ ra ngoài chơi.

Ban đêm, Long mẫu và Ngao Túc lại có mặt tại tẩm cung Tiểu Cửu.

Long mẫu nói: “Thằng cả, hôm nay thằng tư báo lại là Tiểu Cửu đã nhớ ra tên trần gian của Thần Đồ rồi, đây là chuyện gì hả?”

Ngao Túc thò tay tra xét thân thể Tiểu Cửu, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, đáp:

“Thưa mẫu hậu, tinh thần lực của Tiểu Cửu rất mạnh mẽ, tình cảm nó dành cho Ma tôn đã thấm sâu vào ba hồn bảy vía, chỉ niêm phong phách ký ức thì không hữu dụng. Nếu là người thường, áng chừng có thể niêm phong một năm, nhưng chiếu theo tình trạng hiện tại của Tiểu Cửu thì chưa đầy một tháng sẽ nhớ lại toàn bộ.”

Long mẫu khẽ nhướng mày, ánh mắt toát ra thâm ý, cúi đầu nhìn cậu con út đang ôm bình sữa ngủ say sưa, mở miệng nói:

“Ồ? Không ngờ Tiểu Cửu lại thích anh chàng kia đến vậy.”

Ngao Túc gật đầu: “Dù sao trong cơ thể Tiểu Cửu cũng có Kình Thủy Châu, tinh thần lực mạnh hơn những người khác chút đỉnh là bình thường, nhưng con thật không ngờ sức ảnh hưởng của Ma tôn với nó lại lớn đến thế. Nếu còn cưỡng chế thiết trí phong ấn, chỉ e sẽ gây thương tổn cho hồn phách của nó.”

Long mẫu trầm tư giây lát rồi bảo: “Gỡ bỏ phong ấn ban đầu đi, sau đó đánh thức Tiểu Cửu.”

Ngao Túc vươn tay, ngón tay chuyển một vòng trên đỉnh đầu Tiểu Cửu, một tia chân khí nom như tơ hồng chui ra từ trán cậu, quay về cơ thể Ngao Túc.

Tiếp theo, mí mắt của hoàng tử nhỏ trên giường giật giật, mắt nhập nhèm mở ra, đầu tiên là nhìn chằm chằm bình sữa trong tay chốc lát, đoạn ngẩng đầu, trông thấy hai người bên giường thì cất giọng mừng rỡ:

“Mẫu hậu, anh cả…”

Sáng hôm sau, lúc Thần Đồ đi vào tẩm cung của hoàng tử nhỏ, Tiểu Cửu lại không nhào đến như trước mà vẫn ngồi trên giường chơi cùng Ngao Liệt. Ngao Liệt hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu dòm Thần Đồ một cách đắc ý, khiêu khích ra mặt.

Thần Đồ đến bên giường, cúi xuống nhìn nhìn Tiểu Cửu. Tiểu Cửu nghiêng đầu nghía Thần Đồ một cái, ra chiều rất chi bình thản, rồi lập tức quay lại nhào vào lòng Ngao Liệt, tóm lấy đai lông chim trên vai hắn.

“Ha ha ha, Tiểu Cửu rốt cuộc nhận ra ai mới là người thân cận nhất với nó rồi.” Ngao Liệt hớn hở cười toe toét, không ngừng vò tóc Tiểu Cửu.

Ngao Côn: “Anh ba cực khổ mấy bữa nay cuối cùng cũng được đền bù rồi.”

Ngao Bằng: “Chân thành đến cùng, kiên định không lay.”

Ngao Côn: “Đây gọi là nàng dâu sống lâu năm cũng thành mẹ chồng đúng không?”

Ngao Liệt: …

Trong mắt Thần Đồ mang theo vài phần khó hiểu, hắn vẫy tay với Tiểu Cửu, nhẹ giọng gọi cậu.

Tiểu Cửu lại nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn không có phản ứng đặc biệt gì, tiếp tục cọ cọ vai Ngao Liệt.

Ngao Liệt càng tỏ ra đắc ý, hí hửng liếc nhìn Thần Đồ.

Tâm trạng tốt đẹp thoắt cái bay lên: Thấy chưa? Thấy chưa… Giờ Tiểu Cửu đang chùi nước miếng lên người ta đây này.

Thấy Tiểu Cửu như vậy, Thần Đồ cũng không nói thêm gì, cả ngày chỉ yên lặng dõi theo động tác của cậu, dịu dàng và cẩn thận trước sau như một.

Chạng vạng, Ngao Liệt nói với Thần Đồ: “Ma tôn đại nhân này, hay từ sáng mai ngươi khỏi đến đây nữa đi, giờ ấn tượng của Tiểu Cửu với ngươi không có gì đặc biệt nữa rồi, ngươi đến cũng vô nghĩa thôi, chờ nó nhớ lại rồi bọn ta sai người đi báo cho ngươi biết.”

Thần Đồ không để ý đến Ngao Liệt, ôm lấy Tiểu Cửu, khẽ hôn lên trán cậu rồi rời khỏi Long cung.

Bóng dáng Thần Đồ vừa biến mất, Tiểu Cửu liền nhảy khỏi người Ngao Liệt, nhìn về hướng Thần Đồ rời đi bằng ánh mắt trông mong, đôi mắt to ngập nước, miệng trề ra đầy tủi thân.

Ngao Phong không đành lòng, đến bên cạnh vỗ đầu Tiểu Cửu, an ủi:

“Tiểu Cửu à, mẫu hậu hạ lệnh rồi, tụi anh cũng hết cách, chỉ có thể làm bộ như trước đây thôi. Đừng gấp, giờ em đang hồi phục rất nhanh, chắc cỡ hai tháng nữa là có thể trở lại hình dáng cũ rồi.”

Tiểu Cửu quay mặt sang, tội nghiệp nhìn Ngao Phong: “Anh năm ơi, thấy Kim Kim như thế em đau lòng lắm, ảnh gầy đi rồi.”

Ngao Phong giật giật lông mày: “Tiểu Cửu, hắn không gầy bằng em, đừng lo, không chết được.”

Tiểu Cửu nói tiếp: “Hôm qua mẫu hậu có kể lại, nói ảnh cho em một viên nội đan luôn rồi, giờ em từ trong ra ngoài đều thuộc về ảnh, em phải cố gắng lắm mới có thể vờ như không biết ảnh đó.”

Các hoàng tử nghe vậy thì nhìn nhau một phen, thở dài.

Tối hôm qua, Long mẫu gọi cả năm vị hoàng tử đến tẩm cung của Tiểu Cửu, cho bọn họ biết là Tiểu Cửu đã nhớ lại rồi, song không thể truyền việc này ra ngoài, càng không được cho Thần Đồ biết, chờ thân thể Tiểu Cửu khôi phục hoàn toàn mới nói với hắn.

Các hoàng tử đều thông cảm cho tâm trạng của Long mẫu, dựa theo tình cảnh trước mắt, về sau Tiểu Cửu tám phần sẽ từ Long cung gả ra ngoài, đối với Long mẫu không có con gái mà nói, cậu út ngoan ngoãn chính là áo bông nhỏ tri kỷ của bà, nay áo bông nhỏ ấm áp sắp có người khác mặc rồi, trái tim Long mẫu lạnh lẽo lắm thay. Nếu đã là kết cục định sẵn, vậy đương nhiên là câu kéo được ngày nào hay ngày ấy.

Mới đầu Tiểu Cửu tất nhiên không đồng ý, song Long mẫu nói mấy câu đã bác bỏ lời phản đối của cậu:

“Mẫu hậu biết chuyện giữa con với Ma tôn kia rồi, con sẵn sàng vì hắn mà không màng đến tánh mạng, mẫu hậu cũng chẳng ngăn cản làm gì. Nhưng con phải biết, con là hoàng tử của Đại long tộc ta, từ xưa tiên ma đã không thể cùng tồn tại, dù con và hắn ở bên nhau cũng không thể sống tại tại Ma giới, mà hắn cũng không có khả năng đến Long cung của chúng ta. Thế nên, mai mốt hai con chỉ có thể sống ở nhân gian thôi. Mẫu hậu nghe thằng hai kể rồi, con ở nhân gian là một diễn viên, đã vậy thì con diễn thêm mấy ngày cho mẫu hậu đi. Nếu diễn trót lọt, chờ con khôi phục rồi, mẫu hậu tất nhiên sẽ thả con đi. Không phải mẫu hậu cố ý làm khó Ma tôn kia, mà lo con không thể tay làm hàm nhai ở nhân gian, đến lúc ấy còn phải nhờ vả Ma giới nuôi dưỡng thì quá mất mặt Đại long tộc ta.”

Mặt mũi của Đại long tộc là một cây gai trong lòng hoàng tử nhỏ, cái mặt này đã sớm bị cậu quẳng đi rồi lại nhặt về, quẳng đi rồi lại nhặt về… Chả biết quẳng bao nhiêu lần rồi. Nên nghe Long mẫu nói xong, hoàng tử nhỏ áy náy không thôi, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, chấp nhận điều kiện của Long mẫu. Bạn đang �

Do vậy, sau cuộc đối thoại đêm hôm ấy, hoàng tử nhỏ cho ra một kết luận:

Chỉ cần giả đò đến khi mình trở lại bình thường là có thể vui vẻ ân ân ái ái cùng Kim Kim rồi.

Yên lặng siết tay.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh