[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 20

Chương sau
Danh sách chương

Dương Tiễn không phải kẻ ngốc, ngược lại, chúng ta đều biết hắn rất thông minh, người thông minh sẽ không bao giờ để bản thân mắc lại cùng một sai lầm, Dương Tiễn đương nhiên không phải ngoại lệ.

Chuyện của Tứ công chúa cho hắn một bài học, Thiên Đình không hề an toàn, chỉ hơi sơ ý, có khả năng cái gì cũng chẳng còn. Cho nên thần hồn của phụ mẫu huynh trưởng hắn nhất định phải cất giữ cẩn thận.

Quanh quẩn trong Chân Quân thần điện hơn nửa ngày, những nơi Dương Tiễn nghĩ đến đều không thích hợp, nếu không phải là không đủ bí mật, thì là môi trường không tốt, sao có thể an trí người nhà đây?

Đi ngang qua ám thất giam giữ Lưu Ngạn Xương, Dương Tiễn bỗng nhiên nhớ tới lời Đế Quân nói, “tử bất hiếu, phụ chi quá”.

Thầm suy tư một lát, Dương Tiễn gọi huynh đệ Mai Sơn đến, “Thả hắn ra.”

“Nhị Gia?!” Huynh đệ Mai Sơn vừa nghe Dương Tiễn nói, phản ứng đầu tiên lại là Nhị Gia trước mắt này không phải là giả đấy chứ.

“Làm theo lời bản tọa nói, trừ bỏ ký ức, thả hắn về Lưu gia thôn.”

Huynh đệ Mai Sơn nghe xong, chần chờ hỏi: “Vậy còn tiểu hồ ly và Đinh Hương trong thiên lao ạ?”

“Thả Đinh Hương ra, về phần tiểu hồ ly… Dầu thắp Bảo Liên Đăng còn cần máu của nó để làm, mang đến Chân Quân thần điện, trông coi cẩn thận.”

“Rõ!”

Vì vậy huynh đệ Mai Sơn mở ám thất ra, dẫn Lưu Ngạn Xương thương tích đầy mình, đang hấp hối rời đi.

Đưa người đi rồi, Dương Tiễn lại bắt đầu nghĩ nên đặt thần hồn ở đâu, nhìn tới nhìn lui, vẫn không hài lòng nơi nào, dứt khoát không tìm nữa, trực tiếp dưỡng trong nguyên thần của mình, tự mình bảo quản vẫn là bảo đảm nhất.

Quyết định xong Dương Tiễn không đợi được trở về tẩm cung, lấy thần hồn mẫu thân ra, cẩn thận rót thần thức vào.

Cảm giác ấm áp bao dung truyền khắp cơ thể, tựa như trong đêm dông tố hồi bé, hắn sợ đến mức không dám ngủ một mình, được mẫu thân ôm vào lòng nhẹ nhàng đong đưa, nghe mẫu thân mềm mại du dương hát ru, liền yên tâm liền thoải mái.

Trong lòng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, ngôn ngữ lượn quanh trên vành môi, lại chẳng thốt nổi nên lời, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành tiếng gọi đã lâu chưa từng gọi qua, nhưng vẫn vĩnh viễn ghi sâu trong lòng–

“Mẹ…”

Bốn phía vẫn im ắng như trước, chẳng khác gì sự im lặng chết chóc, nhưng bên tai Dương Tiễn, lại rõ ràng truyền đến giọng nói ôn nhu hệt như vẻ ngoài thiên sinh lệ chất của mẫu thân, nhẹ nhàng, chậm rãi, đang gọi hắn–

“Tiễn Nhi…”

Tiếng gọi giống như ngày xưa, hắn đã không được nghe bao lâu rồi nhỉ? Một ngàn năm, hay là hai ngàn năm? Tiếng gọi khẽ khàng phá vỡ tấm niêm phong kiên cố, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trái tim hắn, khiến hắn trở nên hoảng hốt, hồi ức như thủy triều xông tới.

Lúc đó tam muội vẫn chưa được sinh ra, phụ thân dạy đại ca và hắn viết chữ, mẫu thân mang cái bụng lớn ở một bên mài mực, ý cười như hoa nhìn bọn họ, lúc đó hắn còn nhỏ, ca ca đã có thể viết được tên của mình, hắn còn chưa cầm được bút, cuối cùng vẫn là phụ thân nắm tay hắn viết từng nét một, còn nhớ rõ chữ đầu tiên hắn học được là “gia”.

Phụ thân nói bọn họ là người một nhà, mãi mãi sẽ ở bên nhau.

Nháy mắt, ngôi nhà đó lại vỡ vụn tìm không được một vết tích, hắn trong một đêm bị ép trưởng thành, bị Nữ Oa nương nương biến lớn không chỉ có thể xác, còn có tâm không đủ thời gian trưởng thành của hắn. Có đôi khi hắn luôn nghĩ, nếu không gặp được sư phụ, tâm linh bị buộc biến trưởng thành của hắn đến tột cùng sẽ bị cừu hận bóp méo thành thứ gì đây? Sa ngã thành ma náo loạn tam giới khiến sinh linh đồ thán, hay là sẽ phá huỷ toàn bộ những thứ tốt đẹp hắn nhìn thấy? Nói chung tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ đi.

Cho nên lúc nhìn thấy Trầm Hương, hắn là vừa thương vừa giận, thậm chí còn mang theo đố kị sâu đậm.

Trầm Hương không có mẫu thân, vẫn còn có phụ thân, có thân nhân có bằng hữu, nhưng lại không biết quý trọng, xảy ra chuyện gì cũng không chịu nghĩ xem vấn đề có phải sinh ra từ trên người mình hay không, chỉ biết một mực oán trời trách đất.

Rõ ràng Trầm Hương hạnh phúc hơn hắn rất nhiều, nhưng tại sao nó lại tệ đến thế? Nhát gan sợ chết, nhu nhược sợ trước sợ sau, không chí tiến thủ, không cầu tiến bộ, không học thức, không thường thức, không biết trái phải, không biết nhìn đại cục, không kiên trì, không nghị lực, không dũng khí, hơn nữa còn vì tư tình nhi nữ từ bỏ cứu mẹ… Điều cuối cùng này là điều hắn không thể tha thứ nhất, mỗi lần động thủ với nó đều thật sự động sát cơ, cho nên hắn mặc dù không nỡ tổn thương nó, nhưng hạ thủ lại chưa bao giờ lưu tình.

Dương Tiễn không thừa nhận hài tử nhà mình không tốt, cho nên ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Lưu Ngạn Xương, cả con mình cũng không dạy được, còn là thư sinh nữa chứ, phụ thân của hắn cũng là thư sinh a, nhưng phụ thân lại dạy dỗ bọn họ rất tốt, hơn nữa phụ thân chỉ dạy bọn họ vài năm, Lưu Ngạn Xương dạy Trầm Hương những mười sáu năm a, đúng là người so với người, tức chết người.

Dương Tiễn hối hận vừa rồi thả Lưu Ngạn Xương đi, hắn hẳn nên trực tiếp giết hắn ta, tự dạy Trầm Hương luôn mới phải.

Suy nghĩ này chẳng qua chỉ chợt loé lên rồi thôi, Dương Tiễn lại đem lực chú ý đặt trên mẫu thân.

Thần hồn trong tẩm cung mờ tối sáng lấp lánh, soi sáng cả một tấc vuông, ôm trong lòng bàn tay không có độ ấm, nhưng Dương Tiễn lại thấy nàng rất nóng rất sáng, trái tim từ lúc cửa nát nhà tan đã lạnh buốt âm u, vào giờ khắc này, lại được cứu rỗi.

“Tiễn Nhi của mẹ trưởng thành rồi…” Thần hồn tự phát tự động bay lên, chạm vào tóc hắn, tưởng tượng tiếng cảm thán của mẫu thân bên tai, “Đã thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống phụ thân con rồi.”

Bất thình lình, cảm thấy cánh mũi chua xót, nước mắt vô thanh chảy xuống… Dương Tiễn thả thần hồn của phụ huynh ra, ôm tất cả bọn họ vào lòng, vô thanh nức nở, cho dù nước mắt nhiễm ướt áo giáp, cũng chưa từng dừng lại.

Ba thần hồn lặng yên mặc hắn ôm, mặc hắn ở trước mặt bọn họ phát tiết đau đớn khổ sở suốt hai ngàn năm qua, chỉ để lại vui vẻ ngọt ngào…

Thái Thượng Lão Quân dễ tính, chứ không phải dễ ăn hiếp, nhớ tới tiên đan lão vất vả luyện lâu như vậy, cả mình cũng không nỡ dùng, vậy mà tên trộm này một phát liền trộm toàn bộ rồi ăn sạch của lão, lão hận không thể đánh nó tróc da tróc thịt, nhưng mà… Vô lượng thiên tôn, lão là người tu đạo, không thể sát sinh! Tỉnh táo tỉnh táo!

Mặc dù không thể làm thịt người cho hả giận, nhưng Thái Thượng Lão Quân cũng không có ý định cho Trầm Hương dễ chịu, lão mở nắp lò, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy nó không thể động đậy toàn thân đổ mồ hôi đứng dưới đáy lò đỏ ngầu, sắc mặt vẫn còn coi là tốt, vì vậy liền ném chút lửa địa ngục vào.

Tức thì, mặt mũi toàn thân Trầm Hương đều vặn vẹo.

Lửa địa ngục là thứ tốt a, không đốt cái gì cả, chỉ đốt linh hồn, hơn nữa lửa địa ngục mà Thái Thượng Lão Quân đã cải tiến sẽ không làm tổn thương tính mạng con người, nhưng lại khiến người ta thống khổ, hận không thể lập tức chết đi, thế nhưng linh hồn lại bị thiêu bằng ngọn lửa bất diệt, phải đốt đủ thời gian mới tự động tắt.

“Xem ngươi lần tới còn dám trộm tiên đan của lão đạo không.” Thái Thượng Lão Quân dương dương đắc ý vuốt râu mỉm cười, cười mãi khiến đám đồng tử bên cạnh hận không thể tìm một chỗ trốn đi, cách lão càng xa càng tốt.

Thái Thượng Lão Quân cũng không dự định luyện Trầm Hương thành tiên đan, như vậy ít nhất phải cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, lấy phàm thai của Trầm Hương làm sao chịu được? Cho nên sau khi Trầm Hương phải chịu thống khổ trong lò bát quái, nhưng ngay cả khóc cũng không khóc ra được chừng mười canh giờ, Thái Thượng Lão Quân thả nó ra.

Trầm Hương ra khỏi lò, quả thực không còn ra hình người nữa, nó vì bị mất nước trở nên suy yếu vốn phải hôn mê từ lâu, nhưng vì lửa địa ngục hành hạ mà không hôn mê được, đôi mắt bị kích thích đỏ ngầu, y phục trên người sớm đã bị nhiệt độ cao đốt hơn phân nửa, chỗ này lủng một miếng chỗ kia lủng một miếng, tóc tai rối bời khô vàng, nếu trong tay có thêm một cái chén vỡ và một cây gậy, là có thể đi giả mạo đệ tử Cái Bang được rồi, nhất định còn giống ăn mày hơn bọn họ.

Đồng tử ở bên cạnh thở dài hỏi: “Sư tổ, làm sao bây giờ ạ?” Kiểu này, không biết còn sống được hay không, cũng đừng chết trong Đâu Suất cung, làm ô uế nơi này.

Thái Thượng Lão Quân đang đứng bên lò bát quái vươn đầu nhìn dịch thể nâu đất dưới đáy lò, thầm nghĩ, mặc dù màu sắc hơi dơ bẩn chút, nhưng luyện thêm vài lần là có thể trong trở lại, ít nhiều cũng là chút an ủi, nghe đồng tử nói vậy, lão phẩy phẩy phất trần, cởi bỏ cấm chế trên người Trầm Hương, để mặc nó ngã nhào xuống đất, không thèm để ý, “Cho nó uống chút tiên lộ, ném xuống hạ giới là được.” Dễ gặp chuyện như vậy được sao, hừ, tưởng lão không biết trong thân thể Trầm Hương vẫn còn lắng lại linh khí tiên đan sao? Linh khí này sớm đã được thân thể nó hấp thụ, chỉ là nó không biết dùng thôi, đó là nhìn vào mặt mũi của Dương Tiễn, đồng ý thả cho Trầm Hương một con ngựa, chứ thật ra lão rất muốn luyện cho nó hồn phi phách tán, đem toàn bộ linh khí đều luyện ra kia kìa!

“Vâng.” Đồng tử đáp lời, làm một ánh mắt với sư đệ bên cạnh, hai người cùng nhau kéo Trầm Hương xuống, lúc xuống bậc thềm, đầu Trầm Hương hết lần này đến lần khác đập vào đá xanh lót nền điện, bon chúng cũng chỉ xem như không nghe thấy, phải biết rằng trong lúc Thái Thượng Lão Quân luyện tiên đan, cũng sẽ cho bọn chúng một phần, lúc này không báo thù còn đợi đến bao giờ nữa?

Thái Thượng Lão Quân nhìn bọn chúng đi khỏi, lắc đầu, xoay người lại nói với những đồng tử còn lại, “Thêm lửa, chút lửa thế này cả thuốc cũng không luyện được, sao có thể luyện ra tiên đan tốt chứ.”

“Đồ tôn tuân mệnh.” Đồng tử đáp, dùng cây quạt trong tay cố sức quạt một cái, Tam Muội Chân Hỏa trong nháy mắt thâu tóm lò bát quái, độ nóng trong phòng luyện đan thoáng chốc tăng lên gấp mấy chục lần.

Thái Thượng Lão Quân lần này hài lòng gật đầu, nghĩ đợi lò tiên đan này luyện ra, có nên để lại cho đám đồ tôn này vài viên, xem như phí tổn thất tinh thần hay không.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện [Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não


Chương sau
Danh sách chương