[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 50


Chuyển ngữ: Mộc Đầu

Thời gian trôi qua, cảnh còn người mất, những chuyện này đều không liên quan gì đến Dương Tiễn, Bàn Đào yến vừa kết thúc, hắn càng trở nên bận rộn, không chỉ phải chỉnh sửa Thiên điều, Thiên điều thay đổi, toàn bộ Thiên Đình cũng phải phát sinh những thay đổi tương ứng, mà những chuyện này, đều không thể không qua tay Tư Pháp Thiên Thần là hắn đây, còn một điều, chính là Vương Mẫu nhìn hắn không thuận mắt, chuyện gì cũng ném cho hắn làm, càng tăng thêm lượng công việc của hắn.

Đối với việc này, Dương Tiễn không nói gì, tình thần trách nhiệm của hắn khiến cho hắn không cách nào lơ là cương vị, chỉ có thể tận tâm tận lực đi làm. Nhưng Đế Quân lại có ý kiến lớn, từ lúc Dương Tiễn bắt đầu làm việc, y đã nửa tháng không nhìn thấy hắn ngoài lúc lâm triều.

Vốn là mới đầu Đế Quân cũng vì liên quan đến Vương Mẫu chỉ có thể nhịn không đi tìm Dương Tiễn, về sau lại thấy thường không có thời gian ở bên nhau, kiên trì dùng hết, bỏ lại Linh Hư, một mình đi Chân Quân điện.

Người trong Thiên Đình đều biết Đế Quân là cái vị không thể chọc vào, vì vậy không ai dám cản y, thế là Đế Quân một đường thẳng tắp không trở ngại đến điện đường làm việc của Dương Tiễn, thiên binh canh ngoài cửa thậm chí còn không thông báo, trực tiếp cho y đi vào.

Trong điện đường, ngoại trừ Dương Tiễn đang hết sức chuyên chú vùi đầu viết lách ra, còn có một con chó mực — Hao Thiên Khuyển — nằm bên chân hắn.

Hao Thiên Khuyển thấy là Đế Quân đi vào, lập tức từ dưới đất bò dậy, gật đầu với Đế Quân, nhấc bốn cái chân chạy nhanh như làn khói ra ngoài, đóng cửa, mang theo thiên binh canh cửa chạy thật xa.

“Các ngươi bảo vệ thật tốt cho ta, bất luận kẻ nào cũng không cho tới gần, nếu có người đến, ngăn được thì ngăn, ngăn không được thì hô một tiếng ngay tại chỗ là được, không được tới gần, nghe chứ?!” Hao Thiên Khuyển biến thành hình người, phân phó nói.

“Vâng!” Hai tên thiên binh đồng thanh đáp.

Hao Thiên Khuyển hài lòng, những vẫn không yên tâm lắm, liền biến trở về nguyên hình chó mực, nằm bên cạnh bọn họ, cùng nhau thủ vệ.

Hao Thiên Khuyển không thông minh, nhưng nó không ngốc, khi đó Trầm Hương đánh lên thiên đình, hắn hạ giới tìm chủ nhân viện binh, mặc dù mũi vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể ngửi được hương vị, cho nên ngay khi nó đến gần chủ nhân và Đông Hoa Đế Quân, liền phát hiện trên người bọn họ đều nhiễm mùi hương của nhau.

Lúc đó trong lòng Hao Thiên Khuyển đang gấp gáp quay về Thiên Đình, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là bọn họ cùng tiến cùng ra lâu, nhiễm mùi hương của nhau cũng là tự nhiên, nhưng đợi mọi chuyện đều giải quyết xong, Hao Thiên Khuyển biến thành nguyên hình cọ cọ bắp chân chủ nhân đòi phần thưởng, một mùi hương xông thẳng vào trong mũi khiến nó không thể không nghĩ nhiều được.

Loài chó khứu giác rất phát triển, Hao Thiên Khuyển càng là xuất sắc trong đó, trong nháy mắt đến gần chủ nhân, nó liền minh bạch bản thân nghĩ sai rồi, mùi hương trên người chủ nhân không phải bị nhiễm vào do sinh hoạt, mà chỉ có sau khi đã làm vài chuyện phi thường thân mật mới có thể nhiễm một mùi hương nặng như thế.

Bá đạo, chiếm hữu, thấm đẫm chủ quyền.

Động vật dựa vào mùi hường tìm bạn đời, sau khi có được bạn đời, chúng nó sẽ lưu lại mùi hương của mình để tuyên bố đối phương vật sở hữu của mình. Mà trên người chủ nhân nó, lại có thứ mùi này. Nhân loại có thể không cảm thấy được, động vật lại có thể nhận ra ngay lập tức, đây là bản năng của động vật.

Cho nên, thấy Đế Quân đến tìm chủ nhân, Hao Thiên Khuyển thường tự giác rời đi, điều này cũng làm cho Đế Quân đối với sự thức thời của nó cảm thấy hài lòng, luôn cho Linh Hư chuẩn bị vài đồ ngon cho nó, khiến Hao Thiên Khuyển càng thêm ân cần. Đương nhiên, cái này nói sau, tạm thời không nhắc tới.

Đế Quân nhìn Dương Tiễn vùi đầu viết lách trước mặt, hắn thực sự rất tập trung cả âm thanh đóng cửa điện cũng không chú ý tới, càng không chú ý tới sự hiện diện của y.

Nhận thức việc này, khiến tròng lòng Đế Quân sinh ra chút không vui.

Chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt người kia, hai tay chống lên bàn, vừa vặn chặn lại chỗ hắn hạ bút.

Trước mặt tối sầm, Dương Tiễn theo bản năng căng chặt toàn thân, ngẩng đầu nhìn về phía người kia, thấy rõ người tới là ai, mới dần thả lỏng, có chút ngoài ý muốn cũng có chút kinh hỉ: “Sao ngươi lại tới đây?”

Dương Tiễn đã lâu không gặp Đế Quân, trong lòng cũng là vui mừng, nhưng cũng có chút bất mãn nho nhỏ, hắn bận làm việc không thể phân thân không gặp người được, nhưng vị này rõ ràng rảnh rỗi đến phát hoảng lại không tới tìm hắn, thật sự là khiến người ta không cao hứng nổi.

Đế Quân chính là Đế Quân, chỉ một cái liếc mắt liền nhìn ra chút bất mãn và tủi thân dưới đáy mắt Dương Tiễn, cặp mắt sáng kia sau khi nhìn thấy y liền sáng hơn chút, tựa như đang oán giận y “Sao giờ ngươi mới tới?” vậy. Thế nên, tâm tình y bỗng chốc tốt hơn, khóe miệng cũng mang theo ý cười: “Thấy ngươi bận rộn như vậy, không tiện quấy rầy ngươi, có điều lâu quá không gặp cũng nhớ, liền tới đây.”

Dương Tiễn nghe vậy, tâm tình cũng tốt theo, chỉ chỉ cái ghế bên dưới: “Ngồi đi.”

Đế Quân vẫy tay một cái, cái ghế bay đến bên cạnh Dương Tiễn song song với hắn, lúc này mới vòng qua bàn ngồi xuống, tiện tay cầm công văn trên bàn lên, “Cần hỗ trợ không?”

“Ngươi biết làm?” Dương Tiễn hoài nghi nhìn y.

“Năm xưa từng giúp đỡ sư phụ làm qua, nói ra Thiên điều này có vài điều là ta định ra đấy.” Ánh mắt Đế Quân lộ ra vẻ hoài niệm.

Đế Quân là quan môn đệ tử của Hồng Quân lão tổ, cũng là đồ đệ duy nhất đi theo Hồng Quân lão tổ từ một đứa bé không biết gì đến một thánh nhân pháp lự vô biên, hai người thân như cha con. Lúc Đế Quân bái sư, Thiên Đình mới xuất hiện, tất cả đều vẫn chưa ổn định, mà Hồng Quân lão tổ vì để Đế Quân có thể cảm ngộ thiên đạo, thường xuyên sẽ để cho Đế Quân nghĩ vài Thiên điều thuận ứng với thiên đạo, đọc cho lão nghe, nếu thích hợp thì sẽ đưa vào trong Thiên điều, nếu không thích hợp, thì liền giảng đạo cho Đế Quân, để y minh bạch. Cho nên trên phương diện cảm ngộ, Thiên Đình hiện nay sợ là không ai càng hiểu Thiên điều hơn y.

Đương nhiên, phần Thiên điều Đế Quân đề xuất thật ra không nhiều lắm, mà mấy vấn đề về hôn nhân giữa tiên người phải sửa đổi lần này là sau này Nữ Oa Vương Mẫu thêm vào, dù sao thì thần tiên ở thời đại hồng hoang có thể nói là không cần điều này, âm dương hòa hợp càng được thiên đạo nhận định.

Đế Quân nhìn Dương Tiễn viết Thiên điều mới, ở một bên nói ý kiến củ mình, Dương Tiễn từ ban đầu không tin, càng về sau càng tin phục, tay viết không dừng, ghi lại từng chữ từng từ Đế Quân nói, thỉnh thoảng lên tiếng nói vài câu, bầu không khí giữa hai người rất tốt.

Xa xa, tiếng chuông vang lên, đồng thời cùng lúc đó, trong điện đường, long châu dưới trán phi long dượcđiêu khắc tinh tế trên trụ bàn long, phát ra hào quang nhàn nhạt, hơn mời viên dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ điện đường.

Đế Quân nghe thấy tiếng chuông, đó là tín hiệu Thiên Đình đêm đến, gấp sổ xếp lại, “Kết thúc tại đây thôi, nghỉ ngơi một chút, ngày mai làm tiếp.”

“Không sao, nếu ngươi mệt thì đi nghỉ trước đi.” Dương Tiễn không ngẩng đầu, thần tiên không cần ngủ, ngày sáng đêm tối với hắn mà nói chẳng khác gì nhau, làm xong sớm một chút cũng tốt.

Đế Quân nhíu mày, đưa tay rút cây bút trong tay hắn ra, mặc kệ đầu bút dính mực lưu lại trong tay nam tử những vết mực đậm, “Ngươi đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?”

Dương Tiễn nhìn vết mực trong tay, nắm tay lại, lúc mở ra, vết mực đã biến mất, “Mức độ này, không là gì với ta.”

“Vậy cũng không được.” Đế Quân kéo hắn, tới phòng ngủ chính ở hậu điện.

Đế Quân chưa từng tới hậu điện của Chân Quân điện, nhưng bố cục từng tòa cung điện trên Thiên Đình về cơ bản là giống nhau, không cần phí tâm đi tìm, vẫn có thể đến nơi.

Phòng ngủ Dương Tiễn, cảm giác mang đến cho ngươi khác giống như Chân Quân thần điện, tràn ngập băng lãnh tịch liêu, đây là một thế giới cả ánh sáng cũng không xuyên thấu qua được.

Đế Quân nhấn Dương Tiễn nằm xuống giường, bỏ đi giáp bạc, kéo chăn đắp cho hắn.

“Ta không mệt, không cần ngủ.” Dương Tiễn giùng giằng muốn đứng lên, nhưng không thoát khỏi áp chế của Đế Quân.

“Không ngủ? Vậy chúng ta làm chút chuyện?” Đế Quân áp sát hắn, nở một nụ cười tà mị, ái muội mà mê hoặc.

“Làm cái gì?” Dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ.

“Làm… ngươi!” Đế Quân khom người đè xuống, đem trọng lượng toàn thân đặt lên người Dương Tiễn, sau đó hôn lên đôi môi đã lâu không chạm qua.

“Ưm, ưm…” Dương Tiễn không dám tin Đế Quân lại bất thình lình ra “miệng”, còn nói cái lời, cái lời… nhục nhã tư văn.

“Đừng lộn xộn, ngươi không thể phối hợp đàng hoàng được sao?” Đế Quân buông môi hắn ra, thở dài nói.

“Phối hợp?” Dương Tiễn tứ giận không thôi, “Ngươi lôi kéo ta không cho ta làm việc là vì để phối hợp với ngươi làm cái việc này?”

Đế Quân ngẩng đầu lên rút ra mão quan trên đầu hắn, “Đương nhiên không phải, chẳng phải ngươi nói ngươi không mệt sao?”

“Bây giờ ta mệt, ngươi mau buông ra.” Dương Tiễn liền giãy giụa.

Lần này Đế Quân rất dễ dàng buông hắn ra, thuận theo lực xoay người nằm xuống bên cạnh hắn, kéo chăn qua, bản thân cũng chui vào, “Vậy thì nghỉ ngơi thôi.”

“Ngươi đùa bỡn ta?!” Dương Tiễn tức giận trừng mắt.

“Không phải, ngươi muốn tiếp tục?” Đế Quân lấy tay gối đầu, cười nói.

Không biết thế nào, Dương Tiễn lại cảm thấy trong nụ cười kia tràn đầy chế giễu, chế giễu hắn.

Dương Tiễn thừa nhận bản thân sau khi quen biết Đế Quân đã thay đổi, trước đây hắn tự hào nhất chính là sức nhẫn nại của mình, mặc kệ là chuyện gì, hắn đều có thể bảo trì một phần lãnh tĩnh, xử lý bất kỳ chuyện gì một cách lý trí.

Mà bây giờ, bên ngoài mặc dù bất biến, nhưng chỉ cần ở trước mặt Đế Quân, hắn sẽ trở nên có chút ấu trĩ có chút kích động, Đế Quân ảnh hướng đến hắn quá lớn, y lúc nào cũng có thể tác động đến tâm tình của hắn một cách dễ dàng, mà hắn không chịu được nhất, chính là ngữ điệu cười nhạo trong lời nói của y.

Hắn lúc này, giống như một quả bom, đụng vào liền nổ.

“Tiếp tục thì tiếp tục, ai sợ ai!” Dương Tiễn xoay người, lần này đổi thành hắn ở trên, “Lần này ta ở phía trên.”

“Ngươi biết làm sao?” Đế Quân nhướn mày, y không quên được nam nhân lần trước mặc dù không tính là vụng về, nhưng cũng không phải là kỹ xảo thuần thục.

“Bản tọa tốt xấu gì cũng đã từng thành thân.” Dương Tiễn khiêu khích nói.

“Ta mỏi mắt mong chờ.” Đế Quân cười.

Dương Tiễn vừa nhớ lại quá trình lần trước, vừa hôn lên môi Đế Quân.

Đầu lưỡi không tính là vụng về có chút thô lỗ tách cánh môi đối phương ra, xâm nhập vào trong, càn quét lung tung, đồng thời quan sát phản ứng của đối phương.

Ý cười tràn đầy trong đôi mắt đen như mực, Đế Quân ung dung nhàn nhã mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Dương Tiễn buồn bực, tiếp tục không ngừng cố gắng.

Hừ, ta nhất định sẽ làm cho mặt ngươi biến sắc!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện [Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não